Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận


Trong rừng rậm sắc trời mờ tối, mưa như trút nước, ở nơi rừng rậm hoang vu hẻo lánh này lại có một khách sạn đang mở cửa kinh doanh.

Khách sạn nhỏ chỉ có ba tầng, còn có chút tồi tàn, trước cửa treo một tấm bảng hiệu ghi khách sạn Vĩnh An đung đưa trong gió lạnh.

Trong cơn mưa có bóng một người đang đứng, nhìn phía sau áo mưa phồng lên có thể thấy người này mang theo ba lô.

Cô ngước mắt lên nhìn khách sạn trước mặt, nhẹ nhàng thở ra, hoá thành hơi trắng ở giữa cảnh rừng rậm lạnh lẽo này, trong nháy mắt tiêu tán.  
Cô nhấc chân đi về phía khách sạn, trước cửa khách sạn có một cầu thang gỗ nhỏ, khi cô dẫm lên phát ra tiếng kêu cót két.

Cô đẩy mở cửa ra, hơi ấm của máy sưởi phả vào mặt, xua tan cái lạnh do mưa mang lại.

Đập vào mắt đầu tiên là quầy lễ tân, bên trong có một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu xám đang lau bàn, thấy có khách đến, ông mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Bên ngoài mưa to như thế, cô gái nhỏ màu vào đi.”  
Cô gái tiến lên hai bước chỉ đóng cửa chứ không vào
"Xin lỗi thật ngại quá , tôi mang nhiều nước vào như vậy."   
Giọng điệu cô nhẹ nhàng, ông chủ nghe xong liền cầm theo một chiếc khăn tắm bước ra trước quầy lễ tân đưa cho cô:
"Này có là gì? Thời tiết thế này nhanh lau đi."   
Cô gái lấy khăn lau nước mưa trên mặt, sau đó cởi lớp áo mưa bên ngoài để lộ ra chiếc áo len kiểu áo chui mỏng màu tím, mái tóc xoăn dài ngang eo che hơn nửa khuôn mặt, tóc mái hơi ẩm ướt.

Ông chủ đưa tay lấy chiếc áo mưa rồi để ở nơi dành riêng cho ô dù.

Ông vừa đặt vừa nói đùa:
“Trời mưa suốt hai ngày rồi vẫn chưa chịu tạnh, khách của tôi ở đây cũng phàn nàn thời gian ngắn chắc sẽ không thể về nhà.”   
Cô gái gật đầu, còn không phải không thể rời đi sao, nơi này là rừng rậm, không có thành thị hay đường lộ, cho dù lái xe ra ngoài cũng có thể sẽ bị mắc kẹt trong hố bùn.

Sau khi ông chủ treo áo mưa xong thì đi đâu mất, cô gái tiếp tục dùng khăn lau nước mưa trên tay, sau đó gấp khăn lại đặt trên quầy lễ tân, bắt đầu nhìn cảnh vật xung quanh. 
Giá cả chỗ ở và tình huống phòng trống được ghi rõ trên tấm biển gỗ phía sau quầy lễ tân.

Khách sạn nằm ở núi sâu rừng già, phòng đơn phổ thông của khách sạn có giá 30 nhân dân tệ một ngày, không bao gồm ăn uống, nếu ăn uống thì phải trả thêm tiền.
Nhìn được một lúc, ông chủ đã quay lại cùng một cái bát trên tay:
“ Đến, đây là canh gừng tôi nấu, uống đi cho đỡ lạnh.”   
Không có áo mưa mũ nón che khuất, ông chủ có thể nhìn rõ khuôn mặt cô, cô rất xinh đẹp, đường nét mềm mại, vầng trán đầy đặn, đôi lông mày lộ ra một vòng cung tuyệt đẹp trên làn da trắng nõn, chiếc mũi thẳng tắp tinh tế, đôi môi hồng nhẹ...
Các đường nét trên khuôn mặt thuộc gu thẩm mỹ được ưa chuộng hiện nay nhưng cũng có những đặc điểm riêng, đặc biệt là đôi mắt phượng điềm lành, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi mắt dịu dàng làm suy yếu đi tính công kích của cô.
Cô gái liếc nhìn canh gừng rồi đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu uống một ngụm, cả người cảm thấy ấm áp:
“Cám ơn ông chủ, không ngờ ông lại nấu canh gừng.”   
Ông chủ mỉm cười nói: “ Vốn dĩ trời vẫn còn nóng, hai ngày trước đột nhiên trở lạnh và mưa.

Vài vị khách trong khách sạn trông như sắp bị cảm vì vậy tôi nấu một ít cho mọi người uống.”   
Cô gái đặt bát trở lại quầy lễ tân: “Tôi thấy dễ chịu hơn rồi, tôi muốn đăng ký ở đây một tuần.”   
Ông chủ lấy ra một cuốn sổ nói: "Được, cô điền thông tin của mình vào đây.

Dãy phòng trên tầng ba đã đầy, tầng hai còn năm phòng đơn còn trống, vừa vặn cô cũng ở một mình, giá cả cô cũng đã thấy rồi, một ngày là 30 NDT, một tuần là 210 NDT, chi phí ăn uống tính riêng, một ngày ba bữa là 20 nhân dân tệ,” 
Cô gái đặt ba lô xuống lấy ra một cái ví tiền, lấy từ trong ra vài tờ tiền 100 NDT, lấy tiền ra không chút tiếc tiền, từ khi xuất hiện ở đây, trong túi cô đột nhiên có một chiếc ví như vậy.
Đưa tiền cho ông chủ, viết xuống tên mình Thẩm Tùng Nhiên.

Ông chủ nhìn thấy tên của cô, nhìn chằm chằm vào cô gái và nói:
"Cái tên này nghe rất hay."
Sau khi Thẩm Tùng Nhiên đăng ký xong, đi theo ông chủ lên tầng hai, tất cả phòng đơn đều ở đây.

“Trong phòng ngoại trừ trên giường trải chăn bông thì trong tủ vẫn còn có một cái chăn, nếu như cảm thấy lạnh có thể lấy ra đắp lại, mọi người đều ăn cơm ở tầng một, muốn tắm thì có phòng tắm bên ngoài, nước nóng được cung cấp trước 12 giờ đêm.”   
Thẩm Tùng Nhiên chọn một phòng đơn cách phòng tắm một phòng, ở đây lấy ánh sáng tốt nhất, vừa vặn có một cái cửa sổ nhỏ có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Ông chủ nói xong liền đi xuống lầu, Thẩm Tùng Nhiên đóng cửa lại, đặt ba lô xuống ghế bên cạnh.
Phòng đơn rất nhỏ giường là được đặt sát vào tường, bên cạnh chính là một chiếc tủ, cô mở ra nhìn thì quả thực có một chiếc chăn.

Cô đóng cửa tủ lại rồi đi đến bên cửa sổ, nước mưa tạo thành dòng nước chảy xuống kính, ở đây cô có thể nhìn thấy rõ ràng mấy bóng người bên ngoài đang đi tới.

Cô ngồi xuống giường mở giao diện hệ thống lên.
【Khách sạn Vĩnh An   
Cấp độ nhiệm vụ: cấp thấp   
Nội dung nhiệm vụ:   
1.

Sống đến sáng sớm ngày 29;   
2.

Tích cực tìm kiếm manh mối, có thể sớm rời đi.

】   
Đọc xong những lời này, Thẩm Tùng Nhiên dùng ngón tay ấn vào thái dương.

Thời điểm nhận phòng, cô có xem lịch được bày ở quầy lễ tân, ông chủ vẽ một vòng tròn vào ngày 22, đến ngày 29 là một tuần.
Chỉ vài giờ trước cô vẫn là sinh viên Đại học, cô vừa đến ký túc xá sinh viên, chưa kịp thay bộ đồng phục huấn luyện quân sự thì đã bị kéo vào thế giới kỳ lạ này.

Sau khi tiến vào thế giới này, hệ thống nói cho cô biết cô phải đến địa điểm được chỉ định để hoàn thành nhiệm vụ, nếu từ chối sẽ bị mạt sát.

Bất quá không cần cô chủ động, từ lúc tỉnh dậy thì cô đã ở trên xe, sau khi xuống xe phải đi bộ hơn hai cây số mới tìm được khách sạn này.

Còn về vì sao một khách sạn được mở ở một nơi xa xôi như vậy, cô không cách nào biết được.

Thẩm Tùng Nhiên đứng dậy xem ba lô của mình, lúc cô xách nó vào ký túc xá, chưa kịp đặt nó xuống đã đi vào thế giới xa lạ này, bên trong là một bộ quần áo để thay, vài túi bánh quy và một hộp sôcôla.

Ngay lúc cô đang nghĩ xem tiếp theo phải làm gì thì nghe thấy ở tầng một có người đang nói chuyện có chút ồn ào, Thẩm Tùng Nhiên thầm nghĩ hiệu quả cách âm ở đây thực sự kém.

Cô bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, dọc theo cầu thang xuống tầng một.

Có bốn người tập trung ở đó nói chuyện.

Dẫn đầu là một cô gái trẻ mặc chiếc váy bó sát người màu rượu sâm banh, tóc tên trán rất ướt, lớp trang điểm tinh tế trên mặt bị nhòe, trông có chút buồn cười.

"Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy? Tại sao tôi lại đến khách sạn này? Rõ ràng là tôi đang thay quần áo trong phòng thử đồ."   
Người đàn ông trả lời người phụ nữ mặc đồ thể thao để tóc húi cua: “Cô phải ở đây hoàn thành nhiệm vụ mới có thể quay về, bằng không thì chờ chết đi.”   
Người phụ nữ còn lại bối rối: "Chuyện này là thế nào vậy?"   
Người đàn ông tóc húi cua bình tĩnh nói: "Các người đã bị kéo vào một thế giới kinh dị.

Buộc phải dựa vào hệ thống nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.

Chết ở thế giới này hay sống sót rời khỏi đều phụ thuộc vào số phận của chính các người."   
Người phụ nữ bối rối này trông khoảng ba mươi tuổi, tóc búi cao sau đầu, mặc bộ quần áo liền quần màu xanh nhạt, ngực trái có một bài tử nhỏ ghi tên cô: Kê Thiền.
Kê Thiền có nhiều kinh nghiệm xã hội hơn nên cũng nhanh bình tĩnh lại hơn cô gái trẻ: "Mà chuyện kỳ lạ ở đây là gì? Chẳng lẽ ở đây có ma sao?"
Người đàn ông tóc húi cua vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu: "Một khi không cẩn thận sẽ bị quỷ giết."   
Lúc này người đàn ông mặc vest khác từ lúc bước vào đến giờ liên tục mày mò với chiếc điện thoại di động của mình mới chấp nhận hiện thực:
“Xem ra là thật a, trong danh bạ điện thoại của tôi không có gì cả, APP cũng không thể mở được, nhưng đây đúng là điện thoại di động của tôi."   
Hắn vừa tháo ốp điện thoại ra, mặt sau điện thoại có một vết nứt, đây là do hắn trước đây không cẩn thận làm rơi.

Nhưng hắn nhớ rõ ràng mình đang đợi tàu điện ngầm đến, sau đó đột nhiên xuất hiện ở một trạm dừng vắng vẻ, chiếc xe buýt vừa chạy đi, trong đầu liền thấy xuất hiện nhiệm vụ hệ thống.

Xung quanh không có ai nên hắn chỉ có thể dựa theo yêu cầu của hệ thống tìm được khách sạn này.

Lúc này, cô gái trẻ tuổi hít sâu mấy hơi rồi hỏi: "Anh đã trải nghiệm qua những chuyện này rồi sao?"
Nam tử tóc húi cua đút hai tay vào túi quần: "Đây là thế giới nhiệm vụ thứ hai tôi trải qua, tôi chỉ hiểu rõ hơn các người một chút thôi."   
Nghĩ tới thế giới nhiệm vụ đầu tiên người đàn ông tóc húi cua không khỏi rùng mình, lúc đó có sáu người nhận nhiệm vụ, sau vài ngày chỉ có duy nhất một mình hắn sống sót. 
Ông chủ bưng bát từ trong bếp đi ra, nhìn thấy mấy người liền nói: “Tôi ở bên trong nghe có động tĩnh còn tưởng mình nghe nhầm, nhìn vị tiểu thư này có vẻ rất lạnh, cậu thân là bạn trai, nhượng bộ một chút đi!”  
Ông ta nói điều này với người đàn ông tóc húi cua, khiến nhiều người sửng sờ trong giây lát, sau đó gật đầu bước đến quầy lễ tân.

Bốn người đi tới quầy lễ tân, cô gái trẻ chú ý tới Thẩm Tùng Nhiên đang đứng trên cầu thang, trong lúc ông chủ đang nói chuyện với những người khác, cô thấp giọng hỏi:
“Cô cũng bị kéo tới đây làm nhiệm vụ à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui