Những lời này khiến cho Trịnh Lục da đầu tê dại, lúc đó chính anh là người cầm điện thoại để mở khóa.
Diệp Nhan sợ hãi dứt khoát tránh xa chiếc điện thoại, "Cô, cô chắc chắn chứ?"
Cô ấy trước giờ không biết điều này, vốn dĩ dấu vân tay của mỗi người đều khác nhau, cho nên cô nghĩ chỉ cần có dấu vân tay thì sẽ mở được điện thoại thôi.
Thẩm Tùng Nhiên thấy cô ấy bị doạ thành như vậy, lại lắc đầu, “không chắc chắn.
Tôi chỉ nói điều này dựa trên thế giới thực, nhưng rõ ràng là chúng ta không biết thế giới chúng ta đang ở hiện tại là gì.
"
Mặc dù cô đã giải thích theo cách này nhưng bốn người họ trong lòng vẫn sợ hãi.
Nếu thế giới này cũng tuân theo nguyên lý này, vậy thì dòng điện lưu siêu nhỏ trên thi thể từ đâu đến, Nghĩ đến đây, Trịnh Lục cảm thấy điện thoại di động cầm trên tay như cục than nóng phỏng tay.
Thẩm Tùng Nhiên đưa tay ra: "Anh có thể cho tôi xem được không?"
Trịnh Lục sửng sốt một lúc, vẫn là lấy điện thoại giao cho cô.
Thẩm Tùng Nhiên không nghĩ nhiều, chỉ lướt qua ba giao diện này, hai cái kia đều có thể hiểu được, có lẽ lúc đó Nam Nam bị mắc kẹt ở mức độ nào đó muốn gọi cảnh sát nhưng không thành công.
Về phần bảy chữ kia, đoán không chừng cô gái này đã phát hiện ra điều gì đó, sau đó bị hồn ma để ý tới và thành người bị giết đầu tiên.
Nhưng cô thực sự không hiểu được nền livestream này.
Cô nhìn vào giao diện nền phát sóng trực tiếp của Nam Nam và các bản ghi lại, cho thấy vào đêm cô chết có mở một đợt livestream, tuy nhiên chỉ mở được 5 phút đã tắt.
Trước đó Bối Bối cũng nói, lúc cô muốn ngủ, Nam Nam nói muốn live tream một lát mới đi ngủ.
Thẩm Tùng Nhiên tắt màn hình, điện thoại hiện tại chỉ còn lại 7% pin, "Hiện tại vẫn chưa thể đoán được những thứ này cung cấp manh mối, nếu không thì chúng ta cùng nhau tìm tạp chí và báo cũ thử xem."
Trịnh Lục cũng cảm thấy lúc này cùng nhau tìm kiếm sẽ tốt hơn, chiếc điện thoại của Nam Nam quá doạ người.
Bốn người bắt đầu bận rộn, những cái trước năm 2002 đều không cần, thậm chí còn tìm được nửa thùng tạp chí và báo cũ.
Đinh Nhân nhìn nửa thùng báo, cảm thấy kỳ lạ “Theo lý mà nói thì những cái này đều có từ hơn mười năm trước.
Sau này không phải nên có nhiều tạp chí mới hơn sao? Tại sao lại ngược lại? Ở đây hầu hết là tạp chí và báo của trước năm 2002."
Kê Thiền: "Có khả năng là sau này ông chủ không tiêu tiền mua tạp chí và báo giấy nữa.
Dù sao khách sạn này ở nơi hẻo lánh như vậy, phòng ở lại rẻ, kiếm tiền rất khó mà."
Nói như vậy cũng có lý.
Mấy người ở tại chỗ mở tạp chí ra, Đinh Nhân phải mất một lúc mới tìm được phần tiếp theo của bản tin kia.
[Vụ án mất tích ở Chương Sơn đã được phá: Sau một cuộc điều tra quy mô lớn trên toàn tỉnh, vụ án cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng! 】
Tạp chí này xuất bản từ năm 2003, phía trên viết là thi thể của một số người mất tích sau đó được tìm thấy trong một khe núi khó thấy ở Chương Sơn, khe núi này bị dây leo bao phủ và nằm sát bên vách đá, lúc đó nhân viên tìm kiếm cũng không nhìn thấy.
Sau đó, người nhà không chịu bỏ cuộc, tìm kiếm nhiều lần ở Trường Sơn, cuối cùng cũng tìm được nơi này.
Khe nứt trên núi bị lõm xuống, những người này sau khi đi xuống thì không thể leo lên được, ở đây cũng không có tín hiệu.
Những người này sau đó chết như thế nào thì không có đưa tin, phần cuối của bài báo chính là nói hiểu lầm đã được giải quyết, bất quá có lẽ ở Chương Sơn thực sự có chuyện gì đó xảy ra, dẫn đến mấy người đó chết một cách bí ẩn, nếu không tại sao lại chạy đến khe núi Chương Sơn.
Đọc xong bài báo này tất cả mọi người đều không hiểu nó có liên quan gì đến nhiệm vụ.
Diệp Nhan nhìn bài viết trên tạp chí, nói: "Chương Sơn cùng khách sạn này có quan hệ gì?"
Đinh Nhân chặc lưỡi, "Cô quên là khách sạn này gần núi Trường Sơn sao? Hơn nữa xét theo bài đưa tin trước đó, hình như có rất nhiều người đến Trường Sơn chơi.
Có lẽ ông chủ cũng biết được một chút gì đó, đáng tiếc ông chủ cũng mất tích."
Mô tả nhiệm vụ cũng nói có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra ở khách sạn này, chủ yếu vẫn là khách sạn này.
Nhưng trong hai bài báo đó không hề đề cập đến một từ nào về khách sạn.
Thẩm Tùng Nhiên chỉ vào từ "hiểu lầm" trong bài báo,
"Trên này nói trước đó có hiểu lầm, có lẽ có liên quan đến khách sạn."
Trịnh Lục liếc nhìn các tạp chí và tờ báo đã được lật qua, "Nhưng tôi đã đọc tất cả các tạp chí và báo, và không có bài viết nào khác về vấn đề này.
Chỉ có hai bài báo này về Chương Sơn."
Thẩm Tùng Nhiên ôm cằm: “Chắc chắn còn có tạp chí khác, chỉ là không có ở đây.”
Vì trong bài viết nói trước đó có sự hiểu lầm, bài viết này đưa tin như vậy chứng tỏ trước đó nữa vẫn có đưa tin gì đó nữa.
Diệp Diễn vốn tưởng rằng Lưu Kiệt cùng Bối Bối còn ở trong phòng ông chủ, "Hay là chúng ta gọi hai người đó ra ngoài, rồi cùng lục soát phòng ông chủ đi.
Có thể ông ấy còn để tạp chí trong phòng mình."
Kê Thiền tóm lấy Diệp Nhan, nói: "Vẫn là đừng kích thích bọn họ, trước tiên nghĩ xem nên nói với bọn họ như thế nào."
Trịnh Lục đột nhiên đứng dậy: “Không được, hôm nay là ngày 25, những ngày còn lại không chắc chắn sẽ yên bình như vậy, nhất định phải mở cửa.”
Nói xong anh ta tiến đến phòng ông chủ, theo sau là vài người khác, chỉ có Thẩm Tùng Nhiên vẫn còn đang xem báo.
Trịnh Lục đi tới gõ cửa, "Mở cửa! Chúng tôi muốn vào trong tìm kiếm vài thứ!"
Tuy nhiên, bên trong không ai chú ý đến anh.
"Này! Không phải chết rồi chứ!"
Lời này vừa nói ra, trong phòng truyền đến một tiếng tức giận trả lời: "Anh mới chết đó!"
Xem ra vẫn còn sống rất tốt.
Kê Thiền đẩy Trịnh Lục ra, "Đừng hung dữ như vậy, mọi người đều muốn sống sót."
Đinh Nhân cũng giúp kéo Trịnh Lục sang một bên.
Kê Thiền đứng ở cửa nhẹ nhàng nói: “ Đầu tiên chúng tôi tuyên bố lại lần nữa, chúng tôi thật sự không có ác ý.
Hiện tại không phải chỉ có hai người sợ hãi, chúng tôi cũng rất sợ hãi, vừa rồi tôi cùng đồng đội của tôi đã tìm được một chút manh mối, hiện tại còn thiếu một chút, manh mối có khả năng ở trong phòng ông chủ, vì vậy vừa rồi đồng đội của tôi mới nôn nóng như vậy, mong hai người có thể lượng thứ, nhưng chúng tôi thật sự cần lục soát phòng ông chủ để xem thế nào, hoặc là hai người có thể nhìn xem trong phòng có tạp chí hay báo giấy cũ nào hay không, có bài nào đưa tin tức liên quan đến núi Chương Sơn có thể nói cho chúng tôi biết, được không?”
Giọng điệu lịch sự của Kê Thiền khiến hai người trong phòng cảm thấy dễ chịu hơn: "Các người đi đi, chúng tôi sẽ không mở cửa.
Đến khi nào Trương tiên sinh bọn họ cùng cảnh sát quay lại, chúng tôi sẽ mở cửa."
“Mẹ kiếp!” Những lời này khiến cho Trịnh Lục vùng lên muốn phá cửa nhưng Đinh Nhân đã giữ anh ta lại.
Kê Thiền hít sâu một hơi, nói: "hai người cứ kéo dài thời gian như vậy, không chừng chúng ta đều sẽ chết.
Vẫn hy vọng hai người có thể suy nghĩ cẩn thận, hoặc là tìm ra manh mối rồi nói cho chúng tôi biết đều được, chúng tôi sẽ quay lại sau."
Bối Bối trốn ở phía sau Lưu Kiệt, sau khi Kê Thiền nói xong quay qua mắng Trịnh Lục, những lời mắng không quá khó nghe, nhưng điều khiến Bối Bối lưu tâm là Trịnh Lục nói rằng bọn họ có thể sẽ bị giết.
"Lưu Kiệt, biết đâu lời bọn họ nói là thật, hay là chúng ta ở trong phòng tìm thử nhé ta? Ở trong phòng cũng có thể nói cho bọn họ biết."
Hiện tại bọn họ cũng không sợ đối phương đập cửa, bởi vì Lưu Kiệt đã đẩy một cái bàn tới chặn cửa, cho dù thật sự muốn phá cửa, bọn họ cũng có thể phá cửa sổ mà trốn thoát.
Lưu Kiệt: "Hiện tại sự an toàn của chúng ta là quan trọng nhất.
Về phần những lời bọn họ nói, cậu muốn tìm thì tìm, tôi sẽ canh cửa."
Bối Bối gật đầu và bắt đầu lục lọi khắp phòng.
Và bên kia, Trịnh Lục không còn mắng nữa, nhưng mà sắc mặt rất xấu, hơn nữa nhìn những người khác không có sắc mặt tốt: “Các người nguyện ý làm người tốt rồi đến khi mất mạng thì đừng khóc!”
Nói đến đây, vẻ mặt của những người khác đều không tốt, Kê Thiền nói: “ Mấy người chúng ta từ nay bắt đầu đi cùng với nhau, tìm kiếm manh mối một lần nữa, trời không tuyệt đường người!”
Trịnh Lục chỉ cười khẩy: “ Có tuyệt đường người hay không các người sẽ biết sớm thôi.”
Nói xong anh ta quay trở lại tầng hai, mọi người cũng kệ anh ta, Thẩm Tùng Nhiên vừa bước ra khỏi phòng tạp vật, dường như đối với việc Lưu Kiệt bọn họ không mở cửa căn bản không quan tâm chút nào.