Thẩm Tùng Nhiên ngẩng đầu nhìn hai người đang truyền văn kiện qua.
Bên trong văn kiện là kế hoạch , nhưng sự thật là Nam Nam bốn người họ thực sự đã đến khách sạn của ông chủ, hơn nữa lại quên mất điều này, nhầm tưởng rằng bọn họ đang đi đến Chương Sơn.
Chẳng trách Nam Nam để lại tờ giấy đó nói rằng trí nhớ của họ có sai sót.
Quả thực sai rồi, bọn họ đã đến khách sạn thần bí, Nam Nam có lẽ đã biết điều gì đó khi phát sóng trực tiếp, sau đó phát hiện ra điểm này liền bị hồn ma của ông chủ giết chết.
Đọc xong, Kê Thiền rầm rì lẩm bẩm: “Vậy cuối cùng chúng ta đang đứng ở đâu?”
Bọn họ không biết.
Thẩm Tùng Nhiên: "Trước hiện tại đừng xoắn xúyt về chuyện này nữa.
Chúng ta cần phải tìm được con dao găm đó mới có thể hoàn thành nhiệm vụ."
Văn kiện được cất lại vào ba lô, mấy người bọn họ tiếp tục tìm kiếm con dao găm.
Toàn bộ tầng một đều được kiểm tra một lần nhưng không tìm thấy gì, kế tiếp bọn họ đi lên tầng hai.
Tầng này có nhiều phòng nhất nhưng đều là phòng đơn nhỏ nên dễ tìm hơn các tầng khác.
Con người có ba việc cấp bách, Diệp Nhan vừa đi lên tầng hai liền cảm thấy muốn đi tiểu, "Tiểu Nhiên, tôi muốn đi vệ sinh, cô có thể đi cùng tôi không?"
Thẩm Tùng Nhiên có đạo cụ là dao găm, cũng là con gái, hiện tại tìm cô đi cùng là an toàn nhất.
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, "Được, đi thôi."
Để đảm bảo an toàn, Trịnh Lục và Kê Thiền đều đứng trước cửa, mỗi phòng tuy nhỏ nhưng đều có vách ngăn cách gian bằng kính, bên trong có thể rửa tay, còn có một nhà vệ sinh ngồi xổm, chính là diện tích quá nhỏ không thể ở trong tắm rửa, chỉ có một phòng dành riêng để tắm.
Diệp Nhan cũng không đóng cửa cách gian, Thẩm Tùng Nhiên dù sao cũng là con gái, cũng không có gì phải xấu hổ.
Cuộc tìm kiếm trên tầng hai bắt đầu, Thẩm Tùng Nhiên và những người khác đều cẩn thận tìm kiếm từng căn phòng nhỏ, là hận không thể sờ từng centimet khắp nơi trong căn phòng.
Mọi ngóc ngách của hành lang đều được xem xét kỹ lưỡng.
Họ chậm rãi tìm kiếm đến căn phòng cuối cùng, đột nhiên trên lầu truyền tới một âm thanh:
“Đùng”
Nghe như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Nhưng mọi người còn sống trong khách sạn này đều ở đây...!
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng là Trịnh Lục nói: “Ở đây cũng tìm gần hết rồi, lên trên xem thử đi.”
Trốn không phải là một lựa chọn tốt, dù thế nào đi nữa họ cũng phải lên tầng ba.
Mấy người chậm rãi rời khỏi phòng và bắt đầu đi về phía cầu thang lên tầng ba.
Thẩm Tùng Nhiên cầm dao găm đi phía trước, theo sau là Trịnh Lục, Kê Thiền kéo Diệp Nhan đi phía sau.
Lúc này trời đã sắp tối, tầng ba so với lần trước bọn họ tới còn tối hơn, bóng tối giống như một con quái vật khổng lồ đang há miệng muốn nuốt chửng tất cả bọn họ vào bụng.
Thẩm Tùng Nhiên hít một hơi thật sâu, Trịnh Lục đút tay phải vào túi, sẵn sàng lấy đồ bên trong ra bất cứ lúc nào.
Nhưng sau khi họ đi lên, ở đây vẫn yên tĩnh như cũ.
Diệp Nhan liếc nhìn hành lang, có vẻ như không có gì dị thường,
"Có lẽ không sao..."
"Loảng xoảng——!"
Diệp Nhan còn chưa nói hết lời đã nghe thấy âm thanh phát ra từ căn phòng cuối hành lang, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Cô sợ đến mức hét lên nhưng vẫn kịp bịt miệng lại.
Trịnh Lục lúc này cũng không khá hơn chút nào, quay người vẫy tay với hai người: “Đi theo tôi, chúng ta vào trong nhìn xem.”
Mấy người thả nhẹ bước chân, đi sát nhau tiến sâu vào hành lang.
Khoảng cách ngắn như vậy bọn họ đi mất vài phút.
Trước đó bọn họ ở đây, bên trong phòng tạp vật đã tìm thấy manh mối, hiện tại ở đây lại phát sinh dị thường.
Thẩm Tùng Nhiên và Trịnh Lục cùng nhau mở cửa, Kê Thiền buông tay Diệp Nhan ra, nghiêng người về phía trước để xem bên trong có gì.
“Kẹt-”
Tiếng đẩy cửa rất lớn.
Họ cũng thấy rõ bên trong, hai cái kệ trước đó đặt cái hộp đã bị đổ.
Thẩm Tùng Nhiên tiếp tục nhìn quanh phòng tạp vật,
“Không có gì khác.”
Nghe vậy, Diệp Nhan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Kê Thiền cũng chuẩn lùi lại, trước đó đã cẩn thận tìm kiếm manh mối ở nơi này rồi.
Diệp Nhan theo sau lùi lại, đột nhiên đụng phải cái gì đó.
Lạnh buốt, có xúc giác.
Suy nghĩ của cô ấy có chút đình trệ, ba người bạn đồng hành đều ở trước mặt mình, vậy cái thứ giống như cơ thể con người ở đằng sau là cái gì!
"Ahhhhhhh!"
Diệp Nhan sợ hãi đến mức ôm Kê Thiền trước mặt, Thẩm Tùng Nhiên và Trịnh Lục cũng chạy ra khỏi phòng tạp vật.
"Làm sao vậy!"
Trịnh Lục hét lên.
Diệp Nhan sợ đến không cầm được nước mắt:
"Vừa rồi phía sau tôi có người, tôi lùi lại phía sau đụng phải hắn."
Cái chạm lạnh buốt đó, xúc cảm đó chắc chắn khiến cô cả đời không bao giờ quên.
Ba người còn lại cẩn thận nhìn vào hành lang, nhưng ở đó không có gì cả, nhưng Diệp Nhan khẳng định không nói dối, con ma đó dường như bây giờ ngày càng mạnh hơn.
Thẩm Tùng Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra con dao găm.
Con ma đó hình như càng ngày càng mạnh."
Diệp Nhan ôm chặt Kê Thiền, cũng không dám buông ra.
Thấy cô ấy bị dọa thành như vậy, Trịnh Lục đề nghị: "Thế này đi.
Thẩm tiểu thư đi phía trước, tôi đi sau cùng, hai người đi ở giữa."
Diệp Nhan đáng thương ngẩng đầu lên: "Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh."
Trịnh Lục thầm thở dài một hơi.
Bốn người đúng lúc kiểm tra phòng Suite bên cạnh phòng tạp vật, toàn bộ tủ và tủ đầu giường đều bị dọn đi.
Họ cũng không biết tìm như thế này có thể tìm được không, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Thẩm Tùng Nhiên lúc này đang đứng trên ghế, nhìn vào ngăn trên cùng của tủ.
Sau khi mở ra thực sự có mấy chiếc hộp nhỏ, cô đưa tay lấy ra:
"Lại đây xem mấy chiếc hộp này."
Diệp Nhan lập tức cầm lấy mở ra, bên trong chứa đầy đồ chơi nhỏ, không có dao găm gì cả,
"Không có, tôi đi xem những cái tủ khác."
Trịnh Lục nằm trên tường, thỉnh thoảng dùng tay gõ nhẹ và rất tập trung.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Kê Thiền tò mò hỏi:
"Anh đang làm gì vậy?"
Trịnh Lục vẫn nằm đó nghe:
“Không phải Thẩm tiểu thư nói nằm mơ thấy những người đó có vẻ như đang giết người ở tầng ba sao? Tôi muốn xem trên bức tường này có vách ngăn cách gian nào không, không chừng thi thể của ông chủ bị giấu bên trong."
Ba người lắng nghe cảm thấy nói như vậy cũng có lý, khi lục soát hết các ngăn tủ, họ bắt đầu gõ vào tường giống như Trịnh Lục.
Nhưng không tìm thấy gì trong căn phòng này, họ bắt đầu sang phòng tiếp theo.
Đây là phòng suite ở giữa tầng ba, Thẩm Tùng Nhiên đưa tay đẩy cửa ra.
Trịnh Lục đứng ở phía sau cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, sau đó cảm thấy mắt cá chân phải bị nắm chặt, cúi đầu nhìn xuống thì nhìn thấy một bàn tay thối rữa đang nắm lấy mắt cá chân của mình.
Trịnh Lục không hề do dự, trực tiếp hét lên:
"Thẩm tiểu thư!"
Thẩm Tùng Nhiên rút tay lại, lập tức cầm dao quay người lại, nhìn thấy phía sau Trịnh Lục có một cái bóng đang nằm, hiện tại sắc trời vô cùng tối, đèn trong hành lang không bật nên cô không thể nhìn rõ hình dạng cái bóng đó trông như thế nào.
Diệp Nhan và Kê Thiền ngay lập tức bước sang một bên, Thẩm Tùng Nhiên vung con dao găm của mình ra sau lưng Trịnh Lục, nhưng cái bóng đó ngay lập tức biến mất, cô không đâm trúng.
Cảm giác mắt cá chân được thả ra, Trịnh Lục cảm thấy nhẹ nhõm, hai lần làm nhiệm vụ, hắn lần này thật bình tĩnh.
Diệp Nhan nhìn thấy bóng đen lập tức tiêu tan cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh nhận ra có điều gì đó bất thường, sao đột nhiên lại lạnh như vậy? Vừa nghĩ đến vấn đề này, cô liền cảm thấy da đầu mình bị kéo căng, có thứ gì đó túm lấy tóc cô, kéo cô về sau:
"Cứu tôi với!"
Thứ đó rất mạnh, trực tiếp kéo Diệp Nhan đi, Kê Thiền đang nắm tay Diệp Nhan cũng bị kéo ngã.
Thẩm Tùng Nhiên quay lại đến cứu người, hai bước liền chạy đến trước mặt hai người, cô chém ngang con dao găm, cảm nhận rõ ràng mình vừa đánh trúng thứ gì đó.
Quỷ hồn buông tóc Diệp Nhan, Thẩm Tùng Nhiên đang định quay người nhìn xung quanh, xem tiếp theo quỷ sẽ xuất hiện ở đâu thì bị một cỗ lực lượng mạnh đánh bật ra.
Sức mạnh này thực sự khiến nhiều người biết được sức mạnh của ma quỷ lớn thế nào, Thẩm Tùng Nhiên bay thẳng từ giữa hành lang đến cầu thang, đụng gãy lan can rơi xuống tầng dưới.