Vốn dĩ Thẩm Tùng Nhiên không còn quan tâm đến loại chuyện này nữa, nhưng càng lớn, cô ngày càng có nhiều giấc mơ như thế này, khi hỏi các bạn cùng lớp thì có rất nhiều người từng trải qua chuyện như vậy, nhưng số lần không nhiều, với lại từ khi lớn lên rất nhiều người không còn có những giấc mơ như vậy nữa.
Ban đầu, những giấc mơ tiên tri như vậy thường là về những điều nhỏ nhặt, chẳng hạn như giáo viên nói những gì hoặc là biết trước sẽ ăn gì vào ngày hôm sau.
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi từ khi Thẩm Tùng Nhiên mười lăm tuổi, cô mơ thấy một người bạn cùng lớp sau khi tan học băng qua đường cái bị ô tô đâm chết tại chỗ, cô biết rõ những việc minh mơ thấy luôn chính xác.
Vì lý do này mà mấy ngày tiếp theo cô đặc biệt chú ý đi theo người bạn cùng lớp này, một ngày nọ, sau khi nhìn thấy bộ quần áo cậu ấy mặc, cô nhận ra có lẽ chính là ngày hôm nay, khi cậu ta đang băng qua đường, cô nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc nên lập tức kéo cậu ta lại, chiếc xe hơi đó áp sát hai người, khiến người qua lại ai cũng khiếp sợ.
Sau này mới biết tài xế lái xe trong tình trạng mệt mỏi và người bạn cùng lớp được Thẩm Tùng Nhiên cứu là con một trong nhà, bố mẹ cậu ấy còn đến bày tỏ lòng biết ơn, sau khi biết cô là cô nhi liền liên lạc với viện trưởng muốn chu cấp tiền học phí cho cô.
Kể từ đó, Thẩm Tùng Nhiên không thể xem nhẹ những giấc mơ tiên tri của mình nữa.
Và sau một sự kiện nguy hiểm phát sinh vào năm mười bảy tuổi, Thẩm Tùng Nhiên minh bạch bản thân không chỉ có những giấc mơ tiên tri mà còn có khả năng mơ về những việc đã từng xảy ra trong quá khứ, nhưng đây là những loại sự việc đặc biệt.
Cũng từ sự việc đó, cô vốn có tính cách khá vui vẻ, đã học cách che giấu cảm xúc thật của mình và bắt đầu trở nên trầm ổn.
Cũng năm mười bảy tuổi đó cần phân khoa, cô đã chọn khoa mỹ thuật với hy vọng vẽ được chính xác từng giấc mơ đặc biệt của mình.
Điều cô không ngờ tới là cô có thể tận dụng khả năng này để thu được tin tức khi làm nhiệm vụ, nếu như những nhiệm vụ sau này đều có thể như vậy, thì mỗi lần cô đều sẽ có đủ tự tin lựa chọn tìm kiếm manh mối và rời khỏi nhiệm vụ trước.
Học viện Mỹ thuật Yến Kinh không thiếu nhất chính là đủ loại mỹ nam mỹ nữ, cũng giống như ba người bạn cùng phòng khác của Thẩm Tùng Nhiên, họ thực sự xinh đẹp với đặc điểm riêng của mình.
Hơn nữa xem ra bọn họ đều có gia cảnh khá tốt, khi đến ký túc xá để cất đồ, chỉ là đồ trang điểm Thẩm Tùng Nhiên đã nhìn thấy mấy nhãn hiệu lớn quen thuộc, mặc dù cô không cần nhưng sử dụng mạng internet khó tránh có lúc nhìn thấy.
Khi dọn bàn, mái tóc dài xoăn tự nhiên buông xõa ra phía trước, thực ra cô cảm thấy mái tóc dài này khá khó chăm sóc, sau này vẫn sẽ tìm cơ hội cắt bớt.
Khi mọi người giới thiệu bản thân với nhau, ba cô gái còn lại cũng phát hiện Thẩm Tùng Nhiên rất xinh đẹp, thậm chí có chút chấn động, nhưng tính tình lại trầm tĩnh ôn hòa, nói cũng không nói nhiều cơ bản là nghe bọn họ nói chuyện, khiến họ cảm động, rất thoải mái khi ở cùng.
Sau khi làm quen nhau xong thì vào lớp trước, sau khi học sinh cùng lớp làm quen với nhau thì ngày hôm sau sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự.
Kết thúc một ngày bận rộn, Thẩm Tùng Nhiên nằm trên giường nhìn màn hình điện thoại di động, đồng hồ đếm ngược không ngừng trôi qua.
Không biết Trịnh Lục thế nào rồi, lần này rời đi sớm có lẽ thu được nhiều tích phân lắm.
Với lại cô cũng phát hiện, nếu như mình không chủ động xuất kích để thu được tích phân khen thưởng thêm thì sẽ chỉ có 2 tích phân thật sự rất khó để sống sót trong những nhiệm vụ tiếp theo.
Trịnh Lục khi đó im lặng như vậy, có lẽ là vì anh ta đã nhận thức được điều này, hy vọng sau nhiệm vụ lần này anh ta có thể chủ động đối mặt.
Phụ cận Chương Sơn, một nhóm cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, tàn tích của một khách sạn bị đổ nát không ai quan tâm, đến nay ở đây vẫn bị bỏ hoang.
Lão Trương đỡ vợ, trong mắt hiện lên vẻ mê mang khi nhìn thấy khung cảnh hoàn toàn khác so với trước đây.
Vợ của Lão Trương vẫn đang lẩm bẩm: “ Lẽ nào khách sạn hai chúng ta nhìn thấy trước đó thực sự là ảo giác?”
Lão Trương xoa xoa bả vai của bà, "Hiện tại không cần suy nghĩ nhiều, chờ cảnh sát điều tra."
Một lúc sau, một viên cảnh sát đang tìm kiếm thứ gì đó trong đống đổ nát đứng thẳng lên và hét lên: "Tìm thấy rồi!"
Mọi người đều tụ tập lại đó, trong đống đổ nát này bị đào ra một cái hố, bên trong có thể nhìn thấy một bàn tay tái nhợt.
Các cảnh sát bắt đầu đào bới, đào bới chăm chỉ vì một số xác chết không hoàn chỉnh, nhưng Lão Trương đã nhận ra một vài xác chết.
"Chính là bọn họ, không phải ảo giác, chúng ta đều gặp những người này!" Lão Trương hưng phấn nói.
Viên cảnh sát nhìn vào những xác chết mà ông ta chỉ vào, một phụ nữ trẻ bị thương ở động mạch cổ, một người đàn ông có mái tóc màu vàng cũng giống người phụ nữ đó và hai xác chết bị chặt đầu của một nam và một nữ.
Và đây chính là nhóm người Bối Bối bọn họ.
"Ông có chắc không?"
Lão Trương vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi cùng bọn họ từng nói chuyện qua, người này tên là Nam Nam, sau đó là Nhậm Hạo, Bối Bối, Lưu Kiệt.”
Viên cảnh sát nhìn vào những cái tên được ghi trong sổ của mình, Lão Trương nói đều đúng, mặc dù không phải tên thật nhưng mấy chủ bá này đã mất tích vài ngày, người của công hội lúc đó đến báo cảnh sát tình cờ gặp vợ chồng lão Trương.
Lão Trương còn nhớ trước khi rời đi Bối Bối và Lưu Kiệt vẫn còn sống, không ngờ rằng lần nữa nhìn thấy lại trong tình huống này.
Sau đó, lại có thêm vài thi thể được đào lên, lão Trương nhìn thấy bộ quần áo quen thuộc mà con trai ông đã mặc trước khi rời đi, ông sẽ không nhớ nhầm.
Vợ của Lão Trương nhanh hơn, loạng choạng chạy tới thì bị cảnh sát chặn lại, vợ của Lão Trương vừa khóc vừa gọi: "Đó là con trai tôi, Dương Dương của tôi."
Thi thể được đặt ra, giống như Nam nam có một vết thương rõ ràng trên cổ, một nữa khuôn mặt đã bị thối rữa, nhưng thân là cha mẹ, vợ chồng Lão Trương có thể ngay lập tức nhận ra con trai mình.
Họ ra ngoài tìm kiếm đứa con trai mất tích của mình, trước đó nói rằng đang đi du lịch tốt nghiệp cùng bạn bè nhưng kết quả không thấy trở về.
Vợ chồng Lão Trương từ thành phố bên cạnh đến Chương Sơn, nơi con trai họ từng nhắc đến.
Khi viên cảnh sát trẻ nhìn qua, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao cặp vợ chồng này lại đến đây, hóa ra họ đang tìm kiếm đứa con trai mất tích, thật đáng tiếc.
Đồng thời anh ta kéo người cảnh sát trẻ sang một bên và hỏi: "Anh có muốn hỏi gì không?"
Người cảnh sát trẻ: "Cả hai người bọn họ đều nói rằng họ đã nhìn thấy mấy chủ bá này, nhưng nhìn như vậy ít nhất chết được vài ngày rồi".
Người cộng sự nghe vậy có chút hồi hộp, "Anh không biết, lúc tới họ nói có người chết trong khách sạn này, nhưng ở đây anh cũng nhìn thấy rồi, khách sạn đã bị phá bỏ mười năm trước."
Viên cảnh sát trẻ nghe vậy cũng cảm thấy rất kỳ lạ: “Có lẽ nào hai vợ chồng này bị kích động nên nhận thức có chút hỗn loạn.”
Cộng sự lắc đầu nói: "Khó mà nói, tổ trưởng nói cấp trên sẽ cử đặc vụ tới sau, đến lúc đó chúng ta sẽ giao nơi này cho bọn họ."
Ở bên kia, vợ chồng Lão Trương vẫn đang khóc bên thi thể con trai.
Một lúc sau, đặc vụ mà hai cảnh sát vừa nhắc đến đã đến, tổng cộng có bốn người, mặc dù đều mặc đồng phục nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy những bộ đồng phục màu đen này, chưa bao giờ nghe nói đến có một tổ chức như vậy trong cục cảnh sát.
Sau khi bốn người biết được tình hình từ trưởng đội, họ trực tiếp đi thẳng đến chỗ vợ chồng Lão Trương.
"Xin chào, chính là hai người đã đưa cảnh sát đến đây phải không ."
Vợ của Lão Trương hoàn toàn không để ý đến anh ta, nhưng Lão Trương vẫn bình tĩnh lại và gật đầu: "Là chúng tôi.
Trước đây ở đây thực sự có một khách sạn, tên là Khách sạn Vĩnh An."
Nói xong, thám tử tra hỏi ngẩng đầu nhìn địa điểm khai quật cách đó không xa, có một tấm biển, đó là biển hiệu khách sạn Vĩnh An.
Anh ta không có biểu hiện gì khác, chỉ tiếp tục hỏi:
"Có thể cho chúng tôi biết tình hình cụ thể không?"
Lão Trương gật đầu sau khi nghe điều này.
Một lúc sau, các điều tra viên đào lên một thi thể đã biến thành xương trắng, con dao găm nghi là vũ khí giết người nằm ở xương cổ của thi thể, ngoài ra còn có một cuốn sổ, đó là cuốn sổ của Chu Dung, một trong những người mất tích ở Chương Sơn hơn mười năm trước.
Nó ghi lại sự việc xảy ra khi những thanh niên này rơi xuống khe núi, đặc vụ nhìn vào ghi chép những vụ án về Chương Sơn đã điều tra qua trước khi đến, kết quả lúc đó là những người này đã giết hại lẫn nhau , nhưng lúc đó chưa có sổ ghi chép.