Sau khi mọi người trở về phòng, khách sạn Vĩnh An rơi vào im lặng chết chóc.
Thẩm Tùng Nhiên mở mắt ra, phát hiện xung quanh rất sáng, tựa như đang ban ngày, cô vén chăn đứng dậy, phát hiện bên ngoài mưa đã tạnh.
Tầng một mơ hồ có động tĩnh, cô mở cửa đi xuống lầu thì phát hiện có mấy người đang đi xuống, họ đang nói chuyện với ông chủ nhưng cô không nghe rõ họ đang nói gì, cô một chút cũng không nghe thấy được, trước mắt toàn bộ giống như kịch câm.
Nhưng Thẩm Tùng Nhiên trước tình huống này không hề sợ hãi.
Ông chủ ở đằng kia quay người lấy chìa khóa cho vài người, khuôn mặt vẫn ôn hoà như trước, trên môi vẫn nở nụ cười hiền lành.
Những người nhận chìa khóa đi theo ông chủ lên lầu, Thẩm Tùng Nhiên nghiêng người nhìn bọn họ đi lên lầu, đối với cô xem như không thấy.
Những người này đi lên tầng ba, Thẩm Tùng Nhiên đi theo phía sau nhìn bọn họ vào phòng, cuối cùng cô nhìn thấy căn phòng ở tầng này rộng hơn phòng đơn, tổng cộng có ba phòng.
Ông chủ bố trí ổn thỏa cho mọi người rồi đi xuống cầu thang với một nụ cười.
Thẩm Tùng Nhiên ghi nhớ đại khái quần áo và diện mạo của từng người, khi chuẩn bị rời đi thì phía sau cầu thang bên kia "ầm" một âm thanh rất lớn.
Cô không chút do dự quay người chạy về phía cầu thang bên kia.
Vừa quay người lại, một mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt cô, cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông đầy máu đang đứng trước mặt mình, cô chưa kịp ngẩng đầu nhìn mặt hắn ta, Thẩm Tùng Nhiên lại mở mắt ra.
Lúc này cô đang nằm trên giường, bên ngoài mưa vẫn không ngớt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, trên người cô có chút nóng, cô dụi dụi mắt.
Đèn hành lang vẫn sáng, lọt vào một chút ánh sáng, cô nhìn thấy thứ gì đó lướt qua khe hở dưới cánh cửa.
Nhất định không thể ra ngoài vào ban đêm, cô nằm xuống chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Diệp Nhan ở cạnh phòng Thẩm Tùng Nhiên, phòng của cô ấy gần với phòng tắm, trong lúc cô đang ngủ thì bị tiếng nước nhỏ giọt đánh thức giữa chừng, rõ ràng chỉ là những giọt nước, nhưng cứ kêu tí tách không ngừng như thể đang ở bên tai cô vậy.
Cô trong lòng có chút bực bội nhưng vẫn không tỉnh lại mà chìm vào giấc ngủ với âm thanh đó.
Sáng hôm sau, Thẩm Tùng Nhiên mở mắt ra nhìn thấy ánh sáng xuyên qua rèm cửa, nhưng cô là bị tiếng hét chói tai đánh thức.
Sau khi đứng dậy mở cửa, người của những phòng khác cũng đi ra, mọi người liếc nhìn nhau thì thấy cả năm người đều ở đó, không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Đinh Nhân nghe thử âm thanh từ đâu phát ra: “Từ tầng ba truyền tới, chúng ta đi xem xem.”
Vài người đi lên lầu phát hiện một đám người tụ tập ở cầu thang tầng ba, vẫn còn tiếng khóc nức nở.
Bọn họ tiến lên hai bước phát hiện mùi máu ở đây rất nồng, đập vào mắt chính là một mảnh đen đỏ, đó là màu của máu sau khi bị oxy hóa.
Máu chảy dọc xuống cầu thang tầng ba.
Cô gái tóc dài hôm qua cùng họ trò chuyện cười đùa vui vẻ chuyện điện thoại di động, giờ đang nằm trên mặt đất với đôi mắt trống rỗng, trên cổ có một vết thủng lớn, có vẻ như cô ấy chết vì mất máu quá nhiều do bị đứt động mạch.
Toàn thân cô như muốn trèo lên nhưng tiếc là không thể, điện thoại di động của cô rơi sang một bên bị máu nhuộm đỏ.
Người đang khóc là cô gái tóc ngắn, còn chàng trai tóc vàng đang ấn điện thoại để gọi điện, nhưng biểu cảm của họ ngày càng tệ hơn.
"Chết tiệt! không thể thực hiện cuộc gọi.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hôm qua rõ ràng vẫn còn rất tốt."
Hắn nhìn vào điện thoại thấy góc trên bên trái hiển thị không có tín hiệu.
Cô gái tóc ngắn chứng kiến người bạn ngủ cùng phòng với mình đêm qua chết thảm như vậy, lúc này còn không thể gọi điện, nỗi sợ hãi trong lòng lại tăng lên:
“Chúng ta ra ngoài đi, đến đồn cảnh sát ở thị trấn"
Hai nam sinh kéo cô gái đứng lên chuẩn bị xuống lầu rời khỏi khách sạn.
Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy muốn rời khỏi đây có lẽ không đơn giản như vậy, nếu không thì bọn họ làm sao có thể tiếp tục làm nhiệm vụ.
Đến tầng một, suy đoán của Thẩm Tùng Nhiên là chính xác, cửa chính của khách sạn đã bị khóa từ bên ngoài, nam sinh gọi điện thoại trước đó lắc mạnh cửa nhưng vô dụng.
Cô gái tóc ngắn đang được bạn mình đỡ khóc lớn: "Trong khách sạn này có kẻ giết người chúng ta không thể rời đi thì làm thế nào bây giờ?"
Người chồng của cặp vợ chồng trung niên lên tiếng: “Nơi này nhất định có cửa sổ.
Chúng ta phá cửa sổ ra ngoài thôi”.
Điều này khiến tinh thần mọi người chấn động, vội vàng đi tìm cửa sổ, Thẩm Tùng Nhiên vốn luôn yên lặng lên tiếng:
"Trong phòng tôi có một cửa sổ, nhưng mà hình như đã bị bịt kín không thể mở ra được, hơn nữa còn rất nhỏ."
Nói xong mọi người vẫn đi vào phòng của cô trên tầng hai, quả thực có cửa sổ, nhưng rất hẹp, ngay cả Diệp Nhan gầy nhất cũng không thể ra ngoài.
Trịnh Lục từ đầu vẫn luôn trầm mặc dường như phát hiện ra điều gì :
"Ông chủ đâu? Tại sao đến bây giờ vẫn không thấy ông ta đâu?"
Nói xong mọi người bây giờ mới chú ý đến việc này, bọn họ gây ồn ào lớn như vậy mà ông chủ thậm chí còn chưa xuất hiện một lần.
Nữ sinh vì khóc quá nhiều sắc mặt tái nhợt, đôi chân run rẩy:
"Chẳng lẽ..."
Đinh Nhân đi tới cửa nói: “Chúng ta cùng nhau xuống lầu một tìm ông ta.”
Cái xác vẫn còn ở cầu thang, nhóm thanh niên không muốn đi xuống, cô gái tóc ngắn trực tiếp ngồi trong phòng Thẩm Tùng Nhiên nghỉ ngơi.
Đinh Nhân đi ở phía trước, phòng ăn ở tầng một được chia làm hai bộ phận, một bên là phòng bếp, còn một bên chính là phòng ăn.
Khi bọn họ bước vào nhà ăn, Kê Thiền lớn tiếng gọi:
"Ông chủ, ông chủ có ở đó không?"
Nhưng bên trong không có phản hồi, tiến vào bếp liền phát hiện trên thớt đặt mấy cái túi, bên trong đựng đầy rau và thịt, có lẽ sau khi mua về được để ở đây.
Đinh Nhân lúc này cảm thấy có chút sợ hãi:
"Ông chủ này không phải bị giết rồi chứ?"
Mặc dù mọi người bắt đầu suy đoán liệu ông chủ có phải là thủ phạm hay không, nhưng có thể ông ta cũng là nạn nhân.
Trong khi những người khác đang dừng lại ở phòng ăn, Thẩm Tùng Nhiên liền đi vào bên trong tầng một, nơi đó vẫn còn một căn phòng.
Bọn họ đến đây ở nhưng chưa từng để ý qua ông chủ nghỉ ngơi ở đâu, thời điểm nhận phòng cũng không nói đến đâu tìm ông ta.
Kê Thiền đang định đi chỗ khác để tìm, thì phát hiện Thẩm Tùng Nhiên đứng phía sau không thấy đâu:
"Tiểu Nhiên đâu?"
Khi cô bước ra ngoài nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên đang đứng đầu hành lang bên kia,
"Cô qua bên đó làm gì? Hiện tại đi một mình rất nguy hiểm."
Thẩm Tùng Nhiên quay người nói: “Tôi chỉ là muốn xem ông chủ có ở phòng khác không.”
Kê Thiền đi về phía Thẩm Tùng Nhiên, kết quả là cánh cửa phòng thực sự mở ra từ bên trong.
Người bước ra chính là ông chủ từ đầu đến cuối chưa hề xuất hiện, trông giống như vừa mới tỉnh dậy.
"Tại sao tất cả đều ở đây? mấy giờ rồi?"
Những người khác nhìn thấy ông chủ liền chạy tới: "Ông chủ, một người bạn của chúng ta bị giết, cửa khách sạn còn bị khóa!"
“Cái gì!” Ông chủ chợt tỉnh táo,
“Mau đưa tôi đi xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào.”
Mọi người đưa ông chủ lên cầu thang.
Khi ông chủ nhìn thấy cô gái đã chết từ lâu, sắc mặt ông ta tái mét và nói:
"Này thực không tốt, tôi sẽ gọi cảnh sát."
Người đàn ông trung niên đi theo phía sau nói:
“Chúng tôi đều đã thử rồi, phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu.
Ông chủ, ông thử dùng điện thoại cố định xem được không?”
Ông chủ vừa đi xuống lầu vừa lấy điện thoại di động ra:
“Thật sự không có tín hiệu.”
Khi đến quầy lễ tân, ông chủ nhấc máy nhưng không nghe thấy âm thanh gì, nhìn kỹ thì thấy đường dây điện thoại đã bị cắt.
Nhất thời cảm thấy bế tắc.
Diệp Nhan cảm thấy kỳ quái:
"Ông chủ, ông vẫn luôn ngủ trong phòng sao?"
“ Đúng vậy, tôi thức dậy lúc bốn giờ sáng, sau đó đi chợ trên thị trấn mua rau, sáu giờ tôi về thì chưa thấy ai dậy cả.
Tôi chỉ muốn ngủ một chút rồi dậy nấu cơm, không ngờ tỉnh dậy đã vào giờ này, còn cô gái kia……”
Bây giờ là khoảng 10 giờ sáng, những người khác không biết rõ nhưng Thẩm Tùng Nhiên nhớ rõ ông ta đi ngủ rất sớm, tại sao lại dậy muộn như vậy?
Ông chủ vẫn tiếp tục nói: "Khi tôi trở về cửa đã không khóa.
Mọi người hãy cẩn thận.
Tên giết người này này e là có chuẩn bị mà đến."