Thẩm Tùng Nhiên cùng những người khác đi đến cầu thang phát hiện ra cô gái đã chết thi thể cứng đờ, mặc dù bọn họ không hiểu biết nhiều về điều này, nhưng nhìn nó như thế này, thời gian tử vong chắc chắn không phải mới vài giờ trước.
Ông chủ nhìn cô gái trẻ lắc đầu:
“Sợ là đêm qua không có ai ở đó, ài!”
Thẩm Tùng Nhiên quỳ xuống nhìn vết thương của cô gái, ở đó có cục máu đông đã khô lại nhưng cũng có thể nhìn ra vết thương không đều nhau.
“Đây có vẻ như không phải là vết thương do vật sắc nhọn gây ra.”
Những người khác vây quanh, Kê Thiền cũng đi tới nhìn, nhưng Diệp Nhan sợ thi thể không dám nhìn gần.
Bọn họ đều không phải pháp y chuyên nghiệp nên không thể nhìn ra vết thương là do đồ vật nào tạo thành.
Tay Trịnh Lục nhét trong túi nắm chặt, hỏi ông chủ:
“Nơi này chắc phải có cửa sổ.
Chúng ta phá cửa sổ đi ra ngoài thử xem.”
Ông chủ đứng lên nói: “Có cửa sổ, trong phòng này không có, nhưng nhìn tình hình hiện tại, dù có phá cửa sổ cũng khó mà ra ngoài được.”
Mọi người nhìn ra bên ngoài phát hiện không biết từ khi nào cơn mưa bên ngoài càng trở nên to hơn, gió thổi dữ dội như gào thét.
Ông chủ: “buổi sáng lúc tôi ra ngoài đã thấy trời mưa to hơn hôm qua, để đảm bảo an toàn tôi đã mua thêm đồ ăn để dự phòng, vốn nghĩ là buổi tối có thể sẽ đỡ hơn, nhưng không ngờ mưa bão ngày càng nặng hạt hơn.”
Bên ngoài mưa lớn giống như bão đổ bộ, bọn họ ra ngoài không thể bảo đảm sẽ không bị gió thổi bay, ông chủ có một chiếc ô tô, nhưng có thể lái ra ngoài hay không thì khó mà nói được.
Trịnh Lục có chút thất thần, nhưng dường như cũng chấp nhận số phận của mình “Vậy chúng ta sẽ bị mắc kẹt như thế này sao…”
Ban đầu hắn nghĩ mình có thể ra ngoài liên hệ với người bên ngoài thì nhiệm vụ này sẽ dễ dàng hơn, kết quả chỉ là hắn mơ mộng hão huyền mà thôi.
Trịnh Lục quay người rời đi, trở về phòng mình ở trên tầng hai.
Không ai muốn lên cầu thang tầng 3, phòng cũng không còn ai muốn ở nên chỉ có thể ở tầng 2 chen chúc.
Bọn họ để trống hai phòng cho cặp vợ chồng trung niên và mấy nam sinh ở đó.
Đinh Nhân cùng Trịnh Lục ở một phòng, Đinh Nhân đối với vấn đề này không có ý kiến, Trịnh Lục tốt xấu gì cũng đã vượt qua một nhiệm vụ, ở bên anh ta sẽ an toàn hơn.
Diệp Nhan dù nói thế nào cũng nhất quyết muốn sống cùng Kê Thiền, cảm thấy cô gái "NPC" kia kiểu gì cũng bị ma quỷ nhắm đến.
Bằng cách này, cô gái tóc ngắn sẽ ở cùng phòng với Thẩm Tùng Nhiên.
Ông chủ và người đàn ông trung niên dùng một mảnh vải trắng che lại cho cô gái đã chết, sau đó khiêng lên một căn phòng trên tầng 3, chiếc điện thoại di động dính máu được bọc trong màng bọc thực phẩm và đặt cạnh thi thể.
Mặc dù biết điều này có thể sẽ phá hủy hiện trường nhưng cũng không thể để thi thể nằm đó mãi được.
Hôm nay chứng kiến cảnh tượng máu me, ông chủ lúc làm bữa trưa rất chu đáo, không làm món về thịt, buổi tối mọi người không ai muốn ăn nên dứt khoát bỏ một bữa.
Ban ngày Thẩm Tùng Nhiên cùng những người khác đã cẩn thận điều tra khách sạn này một lần, nhưng không tìm thấy thứ gọi là manh mối.
Cô gái tạm thời sống cùng Thẩm Tùng Nhiên trước đó luôn trong trạng thái chết lặng bây giờ đã khá hơn một chút.
Giường tuy nhỏ nhưng hai cô gái ngủ trên đó cũng không thành vấn đề, Thẩm Tùng Nhiên giúp cô gái trải chăn.
“Cô ngủ sớm đi, khóc nhiều sẽ mệt đấy.”
Cô gái tóc ngắn im lặng ngồi trong chăn cuộn tròn mình lại
“Cám ơn, lúc trước là tôi quá sợ hãi.
Nam Nam rõ ràng ngủ cùng phòng với tôi, kết quả ngay cả cô ấy chết lúc nào tôi cũng không biết, có phải lúc đó kẻ giết người cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi không?”
Cô và một cô gái tên Nam Nam ở cùng một phòng chính giữa trên tầng ba, nhưng Nam Nam chết thảm như vậy, cô ấy bị sốc vì một động tĩnh cũng không nghe thấy.
Thẩm Tùng Nhiên hỏi cô: “Tôi vẫn chưa biết tên cô.
Cô và Nam Nam đó có biết nhau trước đó không?”
Câu hỏi bình thường này khiến cô gái thả lỏng đôi chút, "Cô có thể gọi tôi là Bối Bối.
Nam Nam và tôi cùng tham gia một công hội chủ bá.
Lần này chúng tôi đang thực hiện một cuộc thám hiểm đặc biệt với một nam chủ bá trên cùng một nền tảng."
Thẩm Tùng Nhiên hỏi: “ Cô là người dẫn chương trình ngoài trời cho nên mới đến đây sao?”
Bối Bối lắc đầu, “Tôi là ca sĩ, nhưng trước đó có một chủ bá tới đây thám hiểm, lúc đó nhân khí đặc biệt cao, phòng livestream có rất nhiều phần thưởng, sau này không biết vì sao lại không tiếp tục phát sóng nhưng vẫn có rất nhiều người thưởng, công hội chúng tôi chỉ muốn đến đây để livestream ngoài trời một lần, không chắc có thể tăng fan nhưng vẫn có thể kiếm tiền”
Chính là nhìn người khác thành công nên muốn sao chép người ta.
Bối Bối lúc này nói như mở máy hát, bắt đầu với Thẩm Tùng Nhiên nói về kế hoạch phát sóng trực tiếp của bọn họ:
“Lúc đó ông chủ cảm thấy người chủ bá đó nhất định có kịch bản cho nên mới có phản hồi tốt như vậy, ông ấy bảo chúng ta lên núi trước để sắp đặt một ít đạo cụ.
Làm ra vẻ chúng ta thật sự gặp phải sự kiện linh dị, tối hôm qua Nam Nam vẫn còn nói việc lần này sau khi thành công muốn đi chỗ nào chơi, không ngờ...?”
Thẩm Tùng Nhiên lấy một miếng sô cô la trên bàn cạnh giường đưa cho Bối Bối:
"Ăn chút đồ ngọt để tâm tình bình tĩnh lại.
Mọi người cho dù muốn làm như vậy cũng không phải việc thương thiên hại lý."
Bối Bối mở bao ngoài ra bỏ vào miệng, hương vị socola lan tỏa trong miệng, "Cám ơn, nói xong tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."
“Không có gì, vậy cô còn nhớ Nam Nam còn làm gì nữa không, hoặc là nói cô ấy lúc đó dự định làm cái gì?”
Bối Bối khụt khịt mũi, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó: “ Cũng không có gì.
Cô ấy đi tắm trở về sau đó chúng tôi trò chuyện một lúc, sau đó chuẩn bị đi ngủ, đúng rồi, lúc đó cô ấy muốn phát sóng trực tiếp, nhưng tôi quá buồn ngủ nên không tham gia cùng cô ấy!”
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu: "Đi ngủ sớm thôi.
Cô ăn sô cô la xong nên đánh răng."
Bối Bối lại rời khỏi giường, phòng đơn tuy nhỏ nhưng có nhà vệ sinh riêng, cô ấy đánh răng xong ra ngoài tự giác tắt đèn.
Thẩm Tùng Nhiên mở mắt ra thấy mình đang đứng trong phòng tắm tầng hai.
Bên trong tràn ngập hơi nước, cách đó không xa có một người phụ nữ đang tắm quay lưng về phía mình, cô cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện người phụ nữ đó chính là Bối Bối.
Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước, bỗng dưng Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm mạnh, hơi nóng lượn lờ đột nhiên hình thành một thân ảnh.
Thân ảnh đó đi về phía Bối Bối, từng bước chân Thẩm Tùng Nhiên càng nhận thức rõ ràng hơn.
Cuối cùng bàn tay của bóng trắng đó cũng chạm vào lưng Bối Bối.
"Ah!"
Bối Bối có cảm giác như có người chạm vào lưng mình, nhưng khi cô quay người lại thì không có ai:
"Nhậm Hạo, có phải là cậu không!"
Nhưng trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước chảy từ vòi sen thì không có âm thanh nào khác, vả lại tầm nhìn không bị cản trở, không có đồ vật che chắn để ẩn núp.
Bối Bối bắt đầu run rẩy, đụng chạm vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác! Nhưng ở đây chỉ có mình cô.
"Nhậm Hạo! Lưu Kiệt! Cứu tôi với!"
Bối Bối khóc nức nở hét lên.
Đột nhiên có thứ gì đó đâm vào cổ Bối Bối, sau khi rút ra máu tươi phụt ra, cô ôm cổ từ từ ngã xuống, dòng máu ấm chảy ra khỏi cơ thể cô với tốc độ cực nhanh.
Bóng người màu trắng cầm hung khí xoay người rời khỏi phòng tắm.
Thẩm Tùng Nhiên đi theo phía sau, cũng cẩn thận xác định hung khí giết người là gì.
Đi được vài bước, bóng trắng đột nhiên dừng lại, có vẻ phát hiện có người đang theo dõi mình.
Mở mắt ra lần nữa, Thẩm Tùng Nhiên vẫn đang nằm trên giường, cô quay đầu nhìn Bối Bối đang ngủ say, liền sờ lên trán cô ấy.
Ngay lúc nghĩ đến việc tiếp tục ngủ, cô nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng từ hành lang truyền tới, đi đi lại lại, cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng mình.
Hô hấp Thẩm Tùng Nhiên vẫn bình thường, nhìn bên ngoài có động tĩnh gì tiếp theo.
Dừng lại mấy phút, tiếng bước lại chân lần nữa vang lên, nhưng đi đến phòng bên cạnh lại dừng lại, Thẩm Tùng Nhiên không biết bên ngoài là người hay ma, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến, cô lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Điều Thẩm Tùng Nhiên không biết là, cô không phải là người duy nhất tỉnh dậy, Diệp Nhan ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng bước chân liền đẩy Kê Thiền, sau khi Kê Thiền tỉnh dậy, hai người im lặng lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Ban đầu tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng Thẩm Tùng Nhiên, nhưng không lâu sau đã đến trước cửa phòng bọn họ.
Nghĩ đến Trịnh Lục nói hung thủ nhất định là ma, tay Diệp Nhan bắt đầu hơi run lên.
Kê Thiền thì tốt hơn nhiều, chỉ nằm im bất động.