Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận


Tiếng gõ cửa cộng với tiếng gọi của Đinh Nhân đã thu hút những người khác đến.

Thẩm Tùng Nhiên nhìn chằm chằm vào cửa, nói: "Chúng tôi phá cửa vào đấy nhé."
Đinh Nhân gật đầu, hai người trực tiếp dùng vai đập cửa, tiếng động này khiến những người vốn đang đi xuống lầu tăng tốc độ.

Đang chạy vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Diệp Nhan: "Có chuyện gì vậy?"
Cửa bên này đã bị phá mở, may mắn là vừa mở cửa bọn họ không nhìn thấy thi thể, phòng ông chủ ngăn nắp hơn bọn họ tưởng tượng.
Vừa bước vào sẽ thấy một chiếc giường với chăn bông được gấp gọn gàng đặt ở cuối giường.

Đinh Nhân kiểm tra phòng tắm, nhưng cũng không có ai ở đó.

Đám người Kê Thiền đi tới cửa: "Làm sao vậy? Ông chủ xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Tùng Nhiên lắc đầu, " không nhìn thấy ông chủ, chúng ta đã tìm vài nơi vẫn không thấy."
Đinh Nhân từ phòng tắm đi ra, lắc đầu với mọi người: “ Bên trong không có, lúc đi xuống tôi cũng không thấy ông chủ.”
Tất cả mọi người đều có chút lo lắng, Bối Bối ngày hôm qua có người bạn đã chết, có chút mờ mịt: "Sao ngay cả ông chủ cũng mất tích? Là bị hung thủ bắt đi sao?"
Mặc dù biết ông chủ có khả năng rất lớn là đã bị giết nhưng vẫn lên tầng ba chia nhau tìm kiếm nhưng không tìm thấy gì.
Trịnh Lục hừm một tiếng" Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện bản thân có thể sống sót đến ngày 29."
Hiện trường chỉ có Lưu Kiệt và Bối Bối là người ngoài, Trịnh Lục không có não nói ra một câu như vậy, càng khiến Lưu Kiệt cảm thấy nghi ngờ trước đó của Nhậm Hạo là đúng.
"Rốt cuộc các người đến đây là để làm cái quái gì vậy? Cái gì mà sống sót đến ngày 29!"
Bối Bối lần này không ngăn cản hắn, trong lòng cô bắt đầu không chắc chắn.

Đinh Nhân không hài lòng nhìn Trịnh Lục, sau đó giải thích: "Đầu óc cậu ta không được tỉnh táo, bị kích thích."
Lưu Kiệt lắc đầu, "Không đúng, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy kỳ quái.

Rõ ràng các người không quen biết nhau, nhưng lại thường xuyên tụ tập cùng nhau không biết nói cái gì, khẳng định có vấn đề."
Anh ta chỉ vào Diệp Nhan và Trịnh Lục rồi nói tiếp: “Hơn nữa ông chủ nói anh và cô gái này là một cặp, cho dù lúc đầu có cãi nhau cũng không nên xa lạ với nhau như vậy.

Hai người không phải một cặp.

"
Diệp Nhan bị những lời này có chút thất thố, bọn họ quả thực không phải một đôi, "Lúc đầu là ông chủ hiểu lầm..."
Bối Bối lúc này nhìn năm người trước mặt lúc này, cảm thấy tình huống hiện tại của bọn họ rất nguy hiểm, ngay cả Thẩm Tùng Nhiên, người mà trước đây cô có thiện cảm tốt cũng khiến cô nghi ngờ.
"Lưu Kiệt nói đúng.

Trước khi các người đến, mọi thứ trong khách sạn đều bình thường.

Bắt đầu từ lúc các người đến, bạn bè của chúng tôi bắt đầu lần lượt chết."
Bây giờ cô thậm chí còn nghi ngờ liệu họ có phải gặp phải một băng nhóm tội phạm hay không.
Kê Thiền thở dài an ủi: "Chúng tôi thật sự không phải người xấu, hai người quên trước đó đôi vợ chồng ra ngoài tìm người giúp đỡ sao? Muốn nhốt người ở đây, chúng ta có thể động thủ ngay lúc đó, hà tất lại để bọn họ rời đi?"
Nói như vậy cũng có chút đạo lý, nhưng Lưu Kiệt vẫn không tin tưởng, đem Bối Bối bảo vệ phía sau, “Sau này chúng tôi sẽ sống ở tầng một, đừng có làm phiền lẫn nhau.”
Đám người Đinh Nhân không có lựa chọn nào khác, đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng sẽ nghi ngờ.
Lưu Kiệt và Bối Bối dự định ở trong phòng ông chủ, trước khi vào trong đến phòng bếp lấy một ít hoa quả, rau củ và đồ ăn nhẹ, sau khi đóng cửa lại cũng không có động tĩnh gì.
Diệp Nhan nhìn về phía cửa, nói: "Bọn họ định ở bên trong không ra ngoài sao."
Đinh Nhân chỉnh lại quần áo, mấy ngày nay không thay quần áo nên đồ có hơi nhăn "Không có biện pháp, bọn hiện tại e là cực kỳ sợ chúng ta, kệ bọn họ đi."
Kỳ thực ở trong mắt hắn, những người này sống hay chết không quan trọng, đây chỉ là một nhóm NPC có cùng mã code mà thôi.
Diệp Nhan nghe vậy cũng có cảm giác tương tự: "Những người đã chết đến hiện tại đều là người ở đây, biết đâu chúng ta về sau có thể sẽ an toàn."
Thẩm Tùng Nhiên lại không nghĩ như vậy, cô có dự cảm không tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến lượt nhiệm vụ giả bọn họ thương vong có thể vô cùng thảm hại.
“Hệ thống không phải nói có hai lựa chọn, một là sống sót đến ngày 29, hai chính là tìm kiếm manh mối, không bằng chúng ta lục soát từng phòng trong khách sạn này thì sao, có khi có thể tìm ra manh mối, còn hơn là bây giờ không biết gì cả.”
Trịnh Lục cảm thấy có đạo lý: “Vậy tôi đi sang phòng khác xem thử.”
Đinh Nhân nhìn anh ta rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng ông chủ, "Có phải chúng ta nên tìm ở phòng ông chủ một chút hay không, nhưng hai người đó nhất định không chịu ra ngoài."
Thẩm Tùng Nhiên đút tay vào túi nói: "Để bọn họ bình tĩnh lại.

Trước tiên chúng ta hãy tìm nơi khác."
Mọi người tản đi, Diệp Nhan vẫn đi theo Kê Thiền, Đinh Nhân cũng lần theo dấu vết của Trịnh Lục rời khỏi.

Thẩm Tùng Nhiên là người duy nhất còn lại ở tầng một, cô nhớ tới phòng tạp vật trước đó cô rất để tâm đến nên đi vào bên trong căn phòng nhỏ đó.
Vừa bước vào cửa, cô nhìn thấy cửa sổ mà tối qua ông chủ đã dùng bìa cứng bịt kín, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra: "Hai người đó vẫn có thể quay lại sao?"
Trong phòng tạp vật có một cái kệ hai tầng, bên trên xếp đầy hộp các tông, Thẩm Tùng Nhiên nhìn thoáng qua phát hiện có một số hộp các tông là dụng cụ của ông chủ, như búa, tua vít và những thứ tương tự.

Còn lại phần lớn là báo và tạp chí cũ, Thẩm Tùng Nhiên nhớ tới trước quầy lễ tân có một cuốn tạp chí vẫn đang mở, hình như ông chủ đang xem nửa chừng thì rời đi.
Nhiều tạp chí như vậy, nếu muốn xem hết nội dung từng quyển thì không biết phải đến bao giờ, vẫn là nên xem nội dung chính của từng cái thôi.

Cô đứng dậy đi đến quầy lễ tân lấy tạp chí, mở đầu chính là những tin đồn bát quái đại loại vậy, giống như những tạp chí ở thế giới thực của cô.

Càng xem cô càng cảm thấy đây có thể là một thế giới thực khác.

Sau khi lật vài trang, cô nhìn thấy một tiêu đề lớn:
[Một vài du khách là phú nhị đại mang theo ba lô mất tích ở Chương Sơn, huyện Thiên Vũ! 】
Tin tức trên chính là kể về một nhóm người trẻ tuổi xuất thân từ gia đình giàu có tụ tập cùng nhau leo núi, Chương Sơn lúc đó tựa hồ khá nổi tiếng, từ khi những người này mất tích ở đây, ngày càng có nhiều truyền thuyết về Chương Sơn.
Cha mẹ của những người mất tích thậm chí còn bỏ ra số tiền khổng lồ để thuê vài nhân sĩ chuyên nghiệp tìm kiếm nhưng đều không có thu hoạch gì.
Thẩm Tùng Nhiên ngồi trên ghế đọc tin tức, cô nhớ tới lúc xuống xe, lúc đó có thông báo đã đến ga Chương Sơn, xem ra chính là tin tức của ngọn núi này.

Hơn nữa trước đó Bối Bối cũng nói bọn họ đến đây chính là để lên núi livestream, xem ra nhất định là núi Chương Sơn.

Đáng tiếc hai người trốn trong phòng sợ hãi, không có cách nào xác minh được.
Tin tức này cũng không nói những người mất tích đã được tìm thấy hay chưa, nhưng mà đoạn kết viết đi hơi xa, nói những người bị mất tích có khả năng bị bắt cóc bán đi.

Thẩm Tùng Nhiên cũng không rõ tin tức này gây ra sức nóng cao bao nhiêu, nhưng cha mẹ của những người mất tích đều không phải là nhân vật đơn giản, trong đó có một nam sinh là con trai độc nhất của một viên chức cấp cao.
Thẩm Tùng Nhiên tiếp tục lật xem tạp chí, phía sau đều không để cập đến vụ việc này, cô để ý thời gian xuất bản là tháng 4 năm 2002.
Có điều là hiện tại là năm nào cô cũng không biết, suy nghĩ một lúc rồi cô lấy điện thoại di động ra, trước đó cô chỉ để ý đến giờ giấc mà không để ý đến ngày tháng.

Cô mở lịch ra, phía trên hiển thị hôm nay là ngày 22 tháng 5 năm 2017, nhưng mà ngày khai giảng của trường cô là ngày 1 tháng 9 năm 2020.
Thẩm Tùng Nhiên cất điện thoại di động đi, nghĩ ông chủ khách sạn thực sự rất giỏi tích trữ đồ đạc, tạp chí từ 15 năm trước vẫn có thể giữ lại.

Cô tiếp tục lật xem một tạp chí khác nhưng không có tin tức nào liên quan đến vụ việc này, không còn cách nào khác chỉ có thể đi đến phòng tạp vật tìm những tạp chí, giấy báo từ sau tháng 4 năm 2002.

Đây là sự việc duy nhất có liên quan với nơi này vào lúc này, cũng có thể chính là manh mối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui