Ở Thế Giới Song Song Ta Là Nam


Dù hơi khó chấp nhận, nhưng hắn cũng đành cam chịu chấp nhận sự thật là hắn xuyên qua thời không đến thế giới song song rồi.

Nhưng hắn vẫn chưa hiểu vì sao mình chỉ ngủ một giấc mà đã xuyên rồi.

Càng suy nghĩ, Đường Cảnh Nghi càng cảm thấy khó hiểu, đau đầu.

Ài! Không suy nghĩ nữa.

Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Hắn không muốn suy nghĩ những chuyện không nằm trong phạm vi của phạm trù khoa học nữa.

Nếu đã vậy thì nên làm quen với hoàn cảnh trước mắt mới là đối sách hợp lý nhất.

Bỗng một bàn tay khẽ lay trên vai làm hắn thoát ra từ trong suy nghĩ.

"Cảnh Nghi, con có sao không?" Lương Giai Kỳ lo lắng hỏi.

Từ sau bữa ăn sáng, bà cảm thấy có gì đó là lạ, con bà cứ ngồi trên sofa ngẩn người dù tivi vẫn đang mở chương trình mà con bà yêu thích.

Càng để ý, bà càng thấy lạ.

Bình thường nó sẽ đều xem tivi rất vui vẻ và còn bắt chước theo nhân vật trong chương trình.


Ấy vậy mà hôm nay không hề như mọi khi, điều này rất bất thường.

Bà sợ con bà bị bệnh nên rất lo lắng, bà muốn biết tại sao hôm nay con bà lại khác ngày thường như vậy.

"Con không sao, mẹ đừng lo lắng." Đường Cảnh Nghi bình tĩnh đáp lời, rồi lại cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy trong mắt mẹ hắn tràn đầy lo lắng cho mình.

Đây là điều mà đã lâu rồi hắn chưa được cảm nhận.

Trước đây, khi Đường Cảnh Nghi 12 tuổi và anh trai hắn 15 tuổi thì ba hắn là Đường Lập Tân cùng mẹ hắn Lương Giai Kỳ, đã chuyển lên Đế đô để phát triển trụ sở chính công ty ở đó.

Lúc đó, chỉ còn lại hắn và anh trai là Đường Sở Tiêu ở thành phố H sinh sống, học tập.

Ba mẹ hắn thì rất bận rộn với công việc, không còn dành thời gian cho anh em hắn nữa.

Nhiều khi cả năm mới gặp nhau được một, hai lần, nhiều lắm thì vài ba lần.

Hắn phải trân trọng những gì đang có trước mắt mới được, bởi vì sau này muốn cũng không bao giờ có được nữa.

"Con chắc chứ? Nếu không khỏe hay có chuyện gì thì phải nói cho mẹ ngay có biết không?" Lương Giai Kỳ nghe vậy vẫn không yên tâm dặn dò đi dặn dò lại, rồi đi tài liệu ngồi xuống bên cạnh hắn xem tài liệu.

Đường Cảnh Nghi rời mắt khỏi mẹ hắn sang màn hình tivi, giả bộ chăm chú xem chương trình giải trí nhưng thực chất là đang suy nghĩ xem sắp tới hắn phải làm gì.

Lúc này, trong đầu Đường Cảnh Nghi đã quyết định phải thay đổi những điều mà hắn tiếc nuối nhất.

Nhớ lại khi hắn còn học sơ nhất thì đã quen một người bạn, có thể nói đây là người bạn đầu tiên hắn thật tâm trân trọng nhất.

Khi đó, hắn vẫn là một cô bé, vì ngoại hình không ưa nhìn và bản tính luôn thu mình nên luôn bị bạn bè hùa nhau bắt nạt, cô lập.

Chỉ có cô gái ấy chịu đưa tay ra cứu vớt cuộc đời tăm tối của hắn, luôn ra mặt và bảo vệ hắn khỏi những người chuyên bắt nạt hắn.

Cô ấy là Liễu Đình Lan, một người bạn cùng lớp với hắn.

Cô là một người có tính cách ngay thẳng và không quá hòa đồng với mọi người.

Lần đầu tiên hắn quen cô là khi hắn đang bị bắt nạt.

Hắn vẫn nhớ như in lúc đó, tưởng như tay của kẻ bắt nạt kia sẽ giáng lên người hắn, nhưng không, cô đă giơ tay ra đỡ và gạt cánh tay của kẻ bắt nạt kia sang một bên.

Rồi cô dọa nạt những kẻ kia để chúng bỏ đi.

Sau khi nhìn những kẻ kia rời đi thì cô ấy quay lại an ủi hắn.


Năm đó, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn là như thế nào.

Từ đây, hắn và cô đã trở thành đôi bạn rất thân thiết, luôn đi với nhau như hình với bóng.

Tưởng chừng tình bạn này vẫn sẽ mãi luôn tốt đẹp như vậy.

Nhưng rồi khi lên sơ nhị, cô ấy lại vì một lý do nào đó mà nghỉ học.

Và rồi cô ấy như bốc hơi vậy, hắn đã cố gắng liên lạc nhưng không được, rồi tìm kiếm cô ấy qua địa chỉ nhà của cô ấy, nhưng lại chỉ nhận được kết quả là cô đã chuyển nơi khác rồi.

Sau khi hắn tìm hiểu thông qua hàng xóm gần nhà cô ấy thì hắn mới biết, hóa ra vì chuyện gia đình mà cô ấy phải nghỉ học, đi tha hương cầu thực.

Ba mẹ của Liễu Đình Lan ly hôn, ba cô ấy vì ham mê cờ bạc, rược chè mà bỏ bê mọi thứ nên luôn xảy ra cãi vã to nhỏ với mẹ của cô ấy.

Mẹ cô ấy không chịu nổi mà ly hôn, bỏ đi xứ và để lại cô ở lại với ba của cô.

Nhưng ba của Liễu Đình Lan lại ghét bỏ cô ấy phiền phức.

Ông ta cảm thấy phải đóng tiền học phí và cho cô ấy đi học là điều không cần thiết nên tính toán cho cô ấy lấy chồng.

Cô ấy có lẽ không thể chịu được nữa nên đã cắt đứt quan hệ với ông ta và bỏ về quê ở với ông bà cách xa nơi này cả nghìn dặm.

Lúc ấy, hắn vẫn luôn tự hỏi là tại sao cô ấy không cho hắn biết chuyện này? Tại sao lại đột ngột rời đi không một lời từ biệt? Tại sao lại cắt đứt liên lạc với hắn? Phải chăng Liễu Đình Lan cô không muốn hắn phải lo lắng ư? Hay nói với hắn thì cũng không giúp ích được gì? Đây chính là điều mà Đường Cảnh Nghi hắn vẫn luôn giấu kín trong lòng, luôn tự trách mình vì không giúp được gì cho cô ấy.

Mà hiện tại, hắn mới ba tuổi, còn tận chín năm nữa thì Liễu Đình Lan mới gặp phải bi kịch.

Nếu đã vậy, Đường Cảnh Nghi hắn muốn thay đổi tương lai thì trước tiên hắn phải rèn luyện bản thân và tự chủ tài chính.

Chuyện đầu tiên hắn phải làm là rèn luyện sức khỏe, có sức khỏe mới làm được việc lớn.


Hắn muốn học võ thuật và tập luyện thể thao.

Đường Cảnh Nghi đã suy nghĩ kĩ bộ môn võ thuật hắn cần lúc này là Muay Thái và Systema.

Thứ hai là học tập tri thức.

Hắn của thế giới cũ là một lập trình viên nên dĩ nhiên bây giờ hắn vẫn muốn đi theo con đường này.

Nhưng học tập tri thức không bao giờ là thừa, nhất là đối với những lập trình viên chuyên nghiệp như hắn, luôn phải bắt kịp thời đại và đổi mới theo nó.

Dù có kiến thức chuyên sâu nhưng bây giờ Đường Cảnh Nghi không muốn quá thể hiện chính mình như học vượt lớp hay đề nghị đi du học, đối với hắn chuyện này quá nhàm chán và không cần thiết.

Nếu đã trải qua một đời phải sống trong áp lực thì bây giờ là cơ hội mà hắn được nghỉ ngơi, thả lỏng bản thân, vô tư, tự tại như một đứa trẻ và sửa đổi niềm tiếc nuối.

Quyết định như vậy đi.

Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận hết thảy thì Đường Cảnh Nghi bắt tay ngay vào việc cần làm bây giờ là đi đọc sách.

Việc hôm nay không để đến ngày mai, đây chính là phương châm sống của hắn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận