Cuối tuần nó dẫn Gấu đi chơi vườn bách thú hai dì cháu lâu ngày mới gặp nên tíu tít suốt kể bao nhiêu là chuyện
Một cuộc sống yên bình ổn định cảm giác là như thế sao? Nó mỉm cười. Thật là tuyệt vời... cảm giác giống như mình là người hạnh phúc nhất trần thế thô thiển nhơ nhuốc này...
-Hi Hi! Em cũng đi chơi sao? Uầy đứa bé dễ thương quá... Nhân... xem này... thật là giống Hi Hi..
Ái Mỹ vui vẻ nói. Nó nhìn Nhân, anh nói hôm nay bận việc ở công ty với chị Cherry mà... sao lại đi cùng Ái Mỹ?
-Hi...
-Em tưởng anh bận? Nó nói
Có thứ gì đó vỡ nát...
Giấc mơ...của nó...
Thiên đường của nó...
Anh nói dối...!
-Anh chỉ là thuận tiện đưa Mỹ đi chơi một chút thôi, Mỹ mới về nước mà
-Phải phải! Hi em đừng hiểu lầm nha tội chị
Mỹ nắm tay nó năn nỉ
Nó nhíu mày...
Tay của cô tiểu thư này tại sao lại chai sần???
-Thật không có, anh ấy và em đều đã lớn chuyện giận hờn như vậy căn bản em không có thời gian. Hơn hết em nghĩ anh ấy hiểu em là loại người nào
-Ý... Ý em là....
Mỹ ấp úng giống như một tội đồ
-Không có gì, hai người đi chơi đi. Dì cháu em có việc đi trước, Gấu chào cô chú đi
-Dạ, chào cô chú.
Thật không nhìn ra trong đôi mắt nâu khói ấy ẩn hiện thứ cảm giác gì... tất cả chỉ là một màn sương mờ ảo nhạt nhòa
Nhân nhăn mày, anh thật sự khó sử... anh đã nói dối nó...
-Lưu luyến vậy sao? Tình cảm sâu đậm như vậy... có phải muốn chứng minh tôi không có cơ hội sao?
Ái Mỹ nhoẻn miệng cười
-Cậu còn muốn gì nữa? Cậu thiếu người theo đuổi sao? Tại sao lại là tôi...
Ái Mỹ nhếch mối tự mãn
-Bởi vì trong ngàn người đàn ông đổ gục trước mũi dày của tôi không có cậu... hơn nữa, tôi không cho phép đứa con gái vắt mũi đó vượt mặt tôi
-Cậu làm tôi thấy ghê tởm cậu
-Ghê tởm sao? Vậy cứ ghê tởm tôi đi, dù sao cậu cũng phải cần có tôi! Tôi không có có ngu như con Ánh đâu nên muốn chơi tôi e rằng cả đời này cậu và thiên thần bé nhỏ kia cũng không thắng được tôi đâu...
Vương Lãnh Nhân siết chặt tay
Lửa hận bùng lên mãnh liệt. Anh... dù phải mất cái mạng này cũng sẽ bảo vệ nó...
Dương Ái Mỹ... rốt cuộc cô cần cái gì!
Nó ngồi im trên ghế đá đôi mắt long lanh đầy nước mắt...
Mối tình đầu... ngọt đắng trải qua. Lẽ nào anh đã chán ... đã không còn yêu nó...
Tự nhiên... nó thấy khoảng cách của nó và anh xa, xa quá.
Giống như mình chỉ là một bông hoa dại bên đường không sánh nổi với bông hồng kiều diễm bên anh...
Giữa nó và anh như có một năng lực vô hình ngăn cản
Là duyên hay nghiệt duyên....để là một nửa hạnh phúc của nhau hay.... một nửa khiến nhau đau khổ????
Hay là buông tay????
.....Tất cả sẽ kết thúc như vậy sao????
Tất cả ....chỉ mình nó đau lòng thôi sao????
Chẳng lẽ nó không có tư cách để người ta có thể yêu?
Khoảng trời ngoài kia.... nắng ấm sao tim nó cảm thấy lạnh...