Phạm Băng Hi nằm trong bệnh viện. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ nó im thin thít không nói với ai bất kỳ câu nào
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng thở nhè nhẹ, tiếng nhỏ giọt của dây truyền nước
-Con không sao chứ?
Bố Phạm nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh của nó
-Con ổn
Nó đáp , tiếng thở dài như kìm nén thứ cảm xúc sâu thẳm trong tim...
-Tất cả rồi cũng sẽ qua hết, thời tuy không thể xóa đi hoàn toàn vết thương nhưng mà... có thể để nó liền thành vết sẹo. Để cho con nhớ mãi mỗi khi thấy nó... nên để nó trở thành lời nhắc nhở . Để con trưởng thành
-Con hiểu . Ba đừng lo,con sẽ không trở nên như thế này 1 lần nào nữa
-Ba mong con nên người. Đừng vì một người không xứng đáng mà hủy hoại bản thân
-.....
-Không đáng đâu con
Nó im lặng. Có đáng hay không?
Câu nói của ba vang lên lặp đi lặp lại trong đầu nó
....
......
........
Sau khi xuất viện nó như trở thành một người khác hoàn toàn khác hẳn so với con người nó của ngày xưa... nó không còn là đứa lẽo đẽo theo Vương Lãnh Nhân đi khắp nơi nữa...cũng không còn là đưa trẻ luôn có nụ cười che đậy mọi cảm xúc...
Bây giờ. Nó khác rồi
...
.....
-Hi... em nhuộm tóc sao???? Oa bộ đồ thật là cá tính
Mỹ suýt xoa
Nhìn nó dò xét một lượt
Giống như máy quét...
Nó nhếch môi hất bàn tay đang đặt trên vai mình ra, mái tóc màu tím búi cao nổi bật bộ đồ da màu đen mang hơi hướng của sự nổi loạn
Tạo cho nó một phong cách mới , độc lạ nhưng vô cùng cuốn hút
-Đừng chạm vào tôi. Mang bộ mặt giả đạo đức của mấy người tránh xa tôi ra.
-Em ... em nói gì vậy... chị thật sự không hiểu, có phải ai đó nói xấu chị không? Hi Hi... chị thật không có mà...
Mỹ kinh ngạc. Xem ra con nhóc này thật sự không phải tầm thường
-Nói chuyện với những kẻ không cùng đẳng cấp, tôi đây không hứng thú
Nói xong nó nhếch môi đi thẳng
...
....
Mỹ siết chặt tay... khá nắm không cùng đẳng cấp. Để xem ta sử lý con nhãi nhà ngươi như thế nào
-...
Lãnh Nhân hơi cười . Bảo bối của anh... thay đổi rồi
Cứ sống như vậy. Đừng để ai bắt nạt em... cô gái của anh
Khuôn mặt nó trầm tư....
Tình yêu, có thể sẽ bắt đầu từ em
Và kết thúc ở anh.
Tình yêu, có thể sẽ ngọt ngào ở những phút đầu tiên và rồi sẽ đắng cay ở những ngày sau cuối.
Có lẽ.....
Tình yêu có thể sẽ như liều thuốc phiện,
Bỏthì khó nhưng bắt buộc phải cai đi....
Phải không anh....
Nếu em là hoa Anh Túc, anh có nghiện em không?Anh đủ dũng cảm không khi để tình yêu bén nghiện từng giây, khi biết trước nụ cười sẽ đi liền với nước mắt.
Em chỉ là kiếp hoa dại cố vươn mình đi tìm nắng.
Em như cơn gió đi hoang chẳng được quyền ở cạnh ai mãi mãi bao giờ...
Nên em sẽ là bông hoa Anh Túc, dẫu kiên cường nhưng là liều thuốc độc.
Anh có quyền chọn rời xa....và em sẽ không trách anh....
Em là cơn gió hoang dại... có lẽ mãi mãi không thuộc về anh
Con đường phía trước mặt em còn dài lắm và.... em sẽ không vì anh mà chùn bước...
Phía trước sẽ là tương lai của em
Anh sẽ là quá khứ...
.....Em sẽ là bông hoa anh túc kiêu ngạo quyền uy không ai có thể cưỡng lại
Chính là em cô gái của tương lai...
Khóe mắt nó... giọt nước mắt rơi xuống như một lời tiễn biệt
Quá khứ cất đi để lại trong lòng vết sẹo sâu hoắm nhắc nhở em... không được phạm sai lầm lần nữa...
Tình yêu. Có lẽ là thứ xa xỉ em không thể có
Và từ giờ em cũng không cần đến thứ tình cảm đó
Nắng vàng ruộm ôm lấy thân hình mảnh khảnh ánh lên màu tím huyền ảo của mái tóc dài óng ả... tôn lên vẻ đẹp ma mỵ của nữ thần bất khả xâm phạm. Người con gái quyền lực nhất học viện
Bông hoa anh túc vạn người mê .