Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Sở Tu nghĩ tới nghĩ lui vẫn là gọi điện cho Úc Thời Dịch, dời thời gian ăn cơm lại một ngày, sau đó lại nói xin lỗi người ta.
Dù sao cũng là cô muốn để người ta leo cây…
Ai biết Úc Thời Dịch nghe cô nói phải về cô nhi viện mà cô đã từng sống, ngược lại rất hứng thú: “Là nơi cô lớn lên à? Tôi cũng đi xem có được không?”
Sở Tu rất muốn cự tuyệt, nhưng mà Úc Thời Dịch nghĩa chính từ nghiêm: “Vào thu rồi, thời tiết đang dần dần trở lạnh, đúng lúc tôi đại diện cho Úc thị, quyên góp một ít quần áo qua.”
“Cô cũng từng làm việc ở Úc thị, hẳn là biết mỗi năm Úc thị đều sẽ làm từ thiện nhỉ?”
Sở Tu lập tức bị thuyết phục, có hơi ngại ngùng nói: “Vậy được rồi.”
“Vậy ngày mai tôi đi đón cô.”
Vì thế sáng sớm hôm sau, Sở Tu vừa mới ăn xong bữa sáng thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Đi ra ngoài thì thấy quả nhiên là Úc Thời Dịch.
Anh lái một chiếc xe thương vụ rất dài lại đây, nhìn thoáng qua thì thấy rất phô trương, mở cửa xe mới phát hiện, bên trong chất đầy đủ các loại đồ vật.
Có sách vở, quần áo,...!chất đống ở trong xe.
“Anh chuẩn bị hết tất cả hả?” Sở Tu có hơi kinh ngạc, bởi đêm qua vừa mới nói xong, hôm nay đã chuẩn bị đủ, cái này là thật sự là rất nhanh đó.
“Cô nhìn xem có cần mua thêm gì nữa không, chúng ta lại đi đặt mua một chút.” Thần thái Úc Thời Dịch vô cùng tự nhiên nói: “Tôi rất ít tham gia hoạt động đi cô nhi viện, có lẽ sẽ chuẩn bị không đủ tinh tế.”
“Còn lại để tôi mua là được rồi, không thể để anh tiêu tiền hết được.” Sở Tu chuẩn bị đi mua một ít đồ ăn, trước mắt trong cô nhi viện thiếu nhất chính là đồ ăn.
“Không phải là tiền của cá nhân tôi đâu, cô nghĩ xem nên mua thêm gì đó đi.” Úc Thời Dịch đóng cửa xe, tự mình ngồi vào ghế lái, sau đó nói: “Có muốn mua thêm đồ ăn không?”
Cuối cùng bọn họ lại mua không ít đồ ăn, bởi vì trong xe thật sự là không để thêm được nữa, trực tiếp để người ta giao đến cô nhi viện.
Sở Tu cảm thấy rất ngượng ngùng, dù sao bọn họ dùng chính là tiền của Úc thị, Úc Thời Dịch thì vẫn đang an ủi cô: “Cho dù dùng bao nhiêu tiền làm từ thiện, cũng không gọi là tiêu tiền.
Hơn nữa, tôi cũng là người thừa kế của Úc thị.
Với lại tốn không nhiều lắm, mỗi khi Úc thị làm từ thiện thì đều phải quyên mấy trăm vạn, một chuyến này của chúng ta còn chưa đến 10 vạn mà.”
[10 vạn tệ ~ 350 triệu VNĐ]
Hai người trò chuyện liền đến cô nhi viện, đồ ăn đã đưa lại đây trước, viện trưởng dẫn mọi người chờ ở cửa.
Sở Tu xuống xe lập tức tiếp đón mọi người lại đây, dọn đồ vật trong xe ra ngoài.
Tuổi của viện trưởng đã rất lớn, tóc đều hoa râm, mang kính viễn thị híp mắt nhìn Úc Thời Dịch, chủ yếu là bởi vì không quen biết anh chàng đẹp trai này.
Sau khi Sở Tu giải thích đây là bạn của mình, đồ vật quyên góp cũng đều là anh mua, viện trưởng chẳng những không phải rất vui vẻ, ngược lại có hơi cảnh giác.
Xong việc còn trộm hỏi Sở Tu: “Tiểu Sở à, có phải cậu ta đối với con…”
Sở Tu xấu hổ: “Bà đừng nghĩ nhiều ạ, chúng con là bạn bè thôi, nhà anh ấy có công ty, mỗi năm đều có làm từ thiện, cũng coi như là tiện tay giúp đỡ.”
Sở Tu còn lấy ra một tấm thẻ đưa cho viện trưởng: “Bà cầm số tiền này đi ạ, trong khoảng thời gian tới có lẽ con không rảnh để qua đây, thỉnh thoảng bà bổ sung thêm cơm cho mấy đứa nhỏ trong viện.”
“Không được không được, lúc này đã đưa tới rất nhiều đồ vật, bà không thể lại lấy tiền của con được.” Viện trưởng cũng biết, Sở Tu kiếm tiền không dễ dàng gì, mấy năm nay vẫn luôn trợ cấp cô nhi viện bọn họ, chưa bao giờ tiết kiệm tiền cho bản thân.
Lần này lại đưa tới nhiều đồ vật như vậy, cũng đủ cô nhi viện dùng một đoạn thời gian, bởi vậy làm sao lại đồng ý lấy tiền của Sở Tu thêm nữa?
Sở Tu mạnh mẽ nhét thẻ vào túi bà: “Mật mã chính ngày bà nhặt được con.”
Ngày đó chính là sinh nhật của cô, cũng coi như là đối với Sở Tu mà nói là một ngày rất quan trọng.
Viện trưởng thật sự từ chối không được, hốc mắt có hơi ướt át, cảm thấy mình thật có lỗi với Sở Tu.
Dựa theo lẽ thường mà nói, những đứa trẻ sau khi trưởng thành rời khỏi cô nhi viện sẽ không còn quan hệ gì với cô nhi viện nữa.
.
ngôn tình hay
Cho dù nguyện ý quay lại quyên góp một ít tiền cho cô nhi viện, cũng rất ít người có thể được như Sở Tu vậy.
Úc thị là công ty lớn, Sở Tu có thể làm việc ở đó, tiền lương nhất định là không tồi.
Lương một năm của Sở Tu cũng khoảng 20 vạn, nhưng mà làm việc nhiều năm như vậy, tiền tiết kiệm của cô chỉ có ba bốn vạn.
Hơn nữa không mua nhà không mua xe, cái gì cũng không có.
Viện trưởng với mọi người đi kiểm kê đồ đạc, Sở Tu dẫn Úc Thời Dịch đi dạo trong trong cô nhi viện một lát.
Cô nhi viện này thật sự là quá quen thuộc với cô, căn bản không cần người khác hỗ trợ dẫn đường, hơn nữa trẻ con trong cô nhi viện cũng biết mặt cô.
Vừa thấy Sở Tu, những đứa trẻ đó sẽ chạy lại.
“Chị Sở Sở tới rồi!”
Bọn trẻ đều rất thích Sở Tu, hiển nhiên là bởi vì mỗi lần Sở Tu tới đều sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon.
Hơn nữa đến sinh nhật của bọn trẻ, chúng sẽ nhận được món quà sinh nhật đặc biệt.
Trong cô nhi viện có một cái bảng nguyện vọng, viết lên đó ngày sinh nhật với món quà mà chúng muốn, Sở Tu có thể làm được thì đều sẽ cố gắng giúp.
Hơn nữa bọn trẻ cũng rất hiểu chuyện, trước nay đều sẽ không muốn đồ vật gì quá quý, nguyện vọng đều là mấy cây bút chì màu sắc rực rỡ, một quyển truyện cổ tích, hoặc là một con búp bê, đã đủ để cho chúng vui vẻ rất lâu rồi.
Sở Tu hoàn toàn bị những đứa trẻ vây quanh, lúc ở bên chúng cô rất có kiên nhẫn, khí chất cả người có thể thấy bằng mắt thường đều trở nên dịu dàng hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên Úc Thời Dịch nhìn thấy Sở Tu như vậy, còn có hơi ngạc nhiên.
“Các em đi chơi đi, chị dẫn anh trai đi dạo một lát.” Sở Tu gian nan mà thoát khỏi bọn trẻ nhiệt tình, thật vất vả mới dẫn Úc Thời Dịch đi ra ngoài.
“Cô rất được hoan nghênh nhỉ?”
“Nếu để mọi người biết đồ vật mang đến này đều là anh mua, anh cũng sẽ được hoan nghênh như vậy.” Sở Tu lau mồ hôi trên trán, sau đó nói: “Đều là trẻ con đơn thuần, ai tốt với chúng một chút thì chùng liền thích họ.”
Hai người đi về phía trước, đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một chàng trai đang ngồi trên xe lăn, tự mình đẩy xe lăn lại đây, anh ta rất thanh tú, mặt mày ôn nhuận, ngồi ở trên xe lăn chứng tỏ chân anh ta xảy ra vấn đề, hơn nữa có một con mắt rõ ràng cũng không nhìn thấy.
“Sở Sở, em đã trở lại.” Giọng nói của chàng trai trẻ cũng ôn ôn nhuận nhuận, thuộc về cái loại dịu dàng không có bất luận tính công kích gì.
“Cơ thể có tốt hơn chút nào không?” Sở Tu tiến lên đẩy xe lăn anh ta lại đây, sau đó giới thiệu với Úc Thời Dịch: “Giang Tạ, không phải anh trai ruột của tôi, nhưng mà cũng không khác anh trai ruột lắm.”
“Úc Thời Dịch, bạn của em.”
Hai người đàn ông gặp nhau, bầu không khí giữa họ cũng không tệ lắm, Sở Tu đẩy Giang Tạ đi trong chốc lát, Giang Tạ bộ dáng vô cùng lo lắng cho Sở Tu, hỏi han cô rất nhiều.
Đến giữa trưa viện trưởng muốn bọn họ ở lại ăn cơm, Sở Tu từ chối.
Trên đường trở về Úc Thời Dịch còn hỏi: “Cảm giác cô rất muốn ở lại ăn bữa cơm, sao lại…”
“Không phải đã nói hôm nay ăn cơm với anh rồi sao?” Sở Tu cười nói: “Thấy bọn họ đều khá tốt, nên không cần ở lại nữa.”
“Được, tôi mời cô ăn cơm.” Úc Thời Dịch cũng mỉm cười.
“Để tôi mời anh, lần này anh đã giúp tôi rất nhiều.”
Hai người không đi nhà hàng đắc tiền, chỉ tìm một nhà hàng bình thường nhưng hương vị không tồi, bọn họ yêu cầu vào một phòng riêng biệt.
Úc Thời Dịch cũng là từ trong miệng Sở Tu mới biết được, Giang Tạ cũng là cô nhi, bởi vì sinh ra đã mù một con mắt nên lúc còn rất nhỏ đã bị người trong nhà vứt bỏ.
Bị đông lạnh ở cửa cô nhi viện cả đêm, thân thể vẫn luôn không tốt.
Anh ta lớn hơn Sở Tu hai tuổi, vẫn luôn chăm sóc Sở Tu.
Lúc Sở Tu còn nhỏ đánh không lại mấy đứa lớn hơn, thường xuyên bị bắt nạt, đều được anh ta che chở.
Sau đó tuổi lớn hơn một chút, bởi vì trong cô nhi viện thật sự quá nghèo nàn, những đứa trẻ có tuổi hơi lớn chút bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền để có đồ ăn, sau đó có một lần đi ra ngoài nhặt rác thì xảy ra chuyện.
Chân Giang Tạ bị người ta đánh bị thương, vốn dĩ trong cô nhi viện đã không có tiền, nên cũng không có tiền để cho Giang Tạ chữa trị chân, chỉ là mua một ít thuốc men gì đó, cho nên sau khi chân Giang Tạ khôi phục vẫn luôn có chút di chứng.
Chẳng hạn thời tiết trở lạnh, cái chân kia sẽ râm ran đau nhói.
Nếu chỉ như vậy, cũng sẽ không đến nông nổi phải ngồi xe lăn, sở dĩ như ngày hôm nay là vì một mùa đông nọ Sở Tu rơi vào trong nước, lúc ấy anh ta ở gần đó, không hề do dự một giây, trực tiếp nhảy vào cứu cô ra ngoài.
Có thể là bởi vì nước đông lạnh ngấm vào chân, tình trạng chận của anh ta càng ngày càng kém, càng ngày càng kém, cuối cùng không thể đi được nữa.
Sau khi Sở Tu trưởng thành kiếm được tiền, có cố ý dẫn anh đi bệnh viện xem qua, nhưng mà ý của bác sĩ là, không cắt chi đã là may lắm rồi, muốn chữa khỏi là không có khả năng.
Sở Tu vẫn luôn giúp đỡ cô nhi viện, cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì Giang Tạ, bởi vì bọn trẻ tuổi hơi lớn một chút thì không thể ở lại trong cô nhi viện, cô nhi viện chịu thu lưu Giang Tạ, đã tạo thành một ít gánh nặng, tuy rằng Giang Tạ cũng sẽ dạy một số đứa trẻ đọc sách viết chữ, nhưng thỉnh thoảng Sở Tu vẫn sẽ gửi tiền về.
Nếu để cô nhi viện trở nên đầy đủ hơn, thì cuộc sống của Giang Tạ cũng sẽ hơn tốt một chút, phải không?
“Nói với anh chuyện này để làm gì chứ.” Sở Tu xua xua tay: “Ăn đi ăn đi.”
Cô là người không có nhà, không có người thân, sống lẻ loi một mình, cho nên mới thản nhiên đối với cái chết như vậy, điều duy nhất có thể coi như vướng bận, chắc có lẽ là cô nhi viện?
Đáng tiếc ở trong trò chơi chạy trốn, ăn bữa hôm lo bữa mai, không biết khi nào sẽ chết, chỉ hy vọng nếu có một ngày cô thật sự chết ở nơi đó, khi nghe được cô chết thì những người quen của cô sẽ không khổ sở.
Úc Thời Dịch im lặng thật lâu, có lẽ là anh đồng cảm như bản thân mình cũng bị, vì thế một lát sau mới nói: “Sau khi tôi trở về, sẽ xếp hạng mục giúp đỡ cô nhi viện này thành trường kỳ, tuy rằng không giúp được nhiều lần, nhưng mà mỗi năm quyên một ít đồ vật gì đó vẫn là không thành vấn đề.”
Sở Tu cũng không biết nên nói cái gì, đây là chuyện cô không thể từ chối, sẽ không vì thể diện của mình để từ chối một chuyện tốt như vậy, cuối cùng chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”
- ------♥-------
Editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ (♡˙︶˙♡).