Edit: Niên
Chương 4: Ông Xã
Phía sau, Linh Vô đã lao tới, Mao Mao hoảng loạn chạy về phía trước như điên, vừa chạy vừa cười toe toét một chút hình tượng nào cũng không còn, "Này! Tô Tô cậu đối tôi tốt như vậy sao?"
Tô Tử Khanh: "Nếu cậu có thể chạy trốn được, lúc đấy cậu muốn nói nhiều cũng được!"
"Ah!!!!"
Giá trị thể lực trong trò chơi đều dựa trên giá trị ngoài đời làm nên, mà Mao Mao một streamer chuyên nghiệp đương nhiên không có nhiều thời ggian để luyện tập, hơn nữa đạo cụ tặng kèm khi nạp cũng đã dùng hết rồi, cuối cùng, Mao Mao đã dừng lại do kiệt sức.
Nhưng kỳ quái chính là, Linh Vô cũng dừng lại.
Vốn tưởng rằng gặp đồng đội khác nhưng cuối cùng lại gặp quỷ, Mao Mao lau mồ hôi, cảm giác mình sẽ đột tử tại chỗ nếu mà còn trải qua vài lần tâm lý chênh lệch như vầy, phát hiện Linh Vô bất động, Mao Mao lau mồ hôi, hô: "Tô Tô! Đừng chạy nữa anh ta dừng lại rồi!"
Nhưng mà, Tô Tử Khanh đã chạy xa, căn bản không nghe thấy.
Mao Mao: "..."
Sau khi bị quỷ nhìn chằm chằm, nhất định phải chạy, không được chạy không quay đầu lại.
Tuy nhiên, Tô Tử Khanh đối với bản đồ này hoàn toàn không quen, hang hái chạy về phía trước, khi nhận ra có gì đó không ổn, cậu nhìn xung quanh và không biết mình đang ở đâu nữa.
Tô Tử Khanh dựa bào tường thở hổn hển, chơi quá trớn là đây.
Tô Tử Khanh quay đầu lại tính tìm Mao Mao, kết quả quay đầu lại, một sợi tóc đều không có, "Mao Mao?"
Không chạy kịp?
Tô Tử Khnh nhíu chặt mày, quên đi, đi xem phòng mổ trước đi, trò chơi này chủ yếu xoay quanh bệnh viện, địa phương lớn bằng bàn tay, sớm muộn gì cũng có thể gặp lại.
Đường đến phòng phẫu thuật có chút nhàm chán, Tô Tử Khanh thu nhỏ khung đạn đtặ ở góc bên trí, thỉnh thoảng mới trả lời.
Khi cậu nhìn thấy có người hỏi điều gì đã xảy ra khi màn hình bị đứng.
Tô Tử Khanh vô thức sờ lên môi, "Ừm...!đoán xem."
Làn đạn: [???]
Quên nó đi, đừng đoán, miệng của cậu đều sung lên.
Tô Tử Khanh khẽ cười một tiếng, "Đây là game kinh dị, trọng điểm của mấy người không đúng lắm, đi thôi, tôi dẫn mấy người đi chứng kiến nội tình tàn khốc nhất."
Làn đạn: [Có thể xin nhìn Quỷ Vương được không?]
[Đúng đúng đúng! Đa số những người chơi khác gặp Quỷ Vương rất mơ hồ, nhưng tôi nghĩ đó hẳn là một soái ca.]
[1!Tôi rất muốn nhìn thấy Quỷ Vương.]
[Đừng làm ầm ĩ! Tôi đơn phương tuyên bố Quỷ Vương này là bạn trai của tôi!]
Tô Tử Khanh vừa vặn nhìn thấy một màn này, liền trực tiếp giơ tay lwn không nói gì....!
[Người dùng: Quỷ Vương là chồng tôi đã bị streamer cấm nói, thời hạn là 3 ngày.]
Tô Tử Khanh hơi cong mắt, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa đầy vẻ chiếm hữu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cánh môi, nhẹ giọng nói: "Của tôi, hiểu?"
Làn đạn: [...]
[Streamer 6666*!].
Truyện mới cập nhật
*6666: trâu bò, uy vũ
[Mẹ ơi! Tôi hình như đã chứng kiến một cau chuyện tình yêu.]
Trong lúc vừa đi vừa nói, thời gian trôi qua tương đối nhanh, đã đi tới trước cửa phòng phẫu thuật, Tô Tử Khanh lại tiếp tục tắt làn đạn, nói: "Được, đã tới phòng phẫu thuật rồi, không cùng mấy người nói chuyện nữa."
Làn đạn một mảnh than khóc, bọn họ còn rất nhiều nội tình muốn đào ra a!
Nhưng không có cách nào khác, streamer đã đóng làn đạn, mặc kệ bọn họ nói gì streamer đều không nhìn thấy được.
Bên trong phòng mổ không có ai,cửa bên ngoài mở toang, Tô Tử Khanh trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng vừa mở cửa, cậu đã bị sặc bởi mùi máu tanh bên trong.
Tô Tử Khanh cau mày,lần mò từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang đeo vào, rồi lại tiếp tục bước vào.
Cậu không khỏi lẩm bẩm: "Mùi của phòng giải phẫu kích thích như thế này à?"
Sau khi bước vào mùi máu tanh nồng hơn trước rất nhiều, có thể dùng mắt thường thấy được khắp nơi đều là máu.
Chiếc bàn mổ ở trung tâm căn phòng thậm chí còn dính đầy máu, như thể ddaxx từng xảy ra một thảm kịch đầy máu ở đây.
Tô Tử Khanh sờ soạng đem đèn trong phòng mổ tắt đi, bật đèn pha trên đầu nhìn xuung quanh, trừ bỏ một số thiết bị y tế đã bị hỏng đi, thì không còn gì nữa, Tô Tử Khanh đeo găng tay lên, cầm sổ bệnh án đặt trên bàn mổ lên, "Trước tiên xem qua dữ liệu phẫu thuật đi."
"Tên: Nhan Ngọc Ngọc, giới tính: nữ, tuổi: 12 tuổi, không có tiền sử di truyền gia đình, rối loạn hệ thống tâm thần..."
Sau khi đọc đoạn này, Tô Tử Khanh nhíu mày, tại sao lại phải phẫu thuật vì bệnh rối loạn tâm thần?
Hơn nữa, trường hợp đặc biệt nhấn mạnh rằng không có tiền sử di truyền gia đình, việc này có ích lợi gì cho căn bệnh, không phải dựa vào tình trạng của bệnh nhân lúc đó sao?
Tiếng khóc nhỏ trong phòng càng lúc càng lớn, Tô Tử Khanh không nhịn được liếc qua xem thử, phát hiện thế mà tiếng khóc kia là trên bàn mổ.
"Đừng......đừng, không cần, đau quá...Ta không có bệnh."
"Bụng! Bụng của ta!"
"Này không phải, ta không có mang thai, đây không phải là con của ta!"
Lời nói của con quỷ đang khóc này có chút lộn xộn Tô Tử Khanh cảm thấy mình không hiểu rõ lắm, cậu dựa vào bàn mổ, đang định nghe kỹ xem chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền đến.
Mao Mao kêu lớn: "Oa, cậu bỏ tôi, lại cùng quỷ sinh hài tử? Tô Tô cậu thật tàn nhẫn mà!"
Tô Tử Khanh: "......"
Tô Tử Khanh tùy tay cởi găng tay ném qua, "Cậu mới cùng quỷ sinh con a!
Mao Mao biết Tô Tử Khanh sẽ ở đây, vì vậy sau khi tách khỏi cậu( Mao Mao) đã vội vã chạy tới đây, nhưng cậu đã nghe thấy tiếng khóc của nữ quỷ trước khi cậu bước vào.
Điều này làm sao có thể khiến cậu không hiểu lầm.
Nghĩ đến đây, Mao Mao hừ lạnh một tiếng, " Hừ! "Tô Tử Khanh thực sự đã vứt bỏ hắn!
Tô Tử Khanh sờ xuống bàn mổ, nói: "Đừng hừ, lại đây giúp tôi tìm, âm thanh này là từ đâu tuyền tới.
Mao Mao phản bác, "Hẳn là của nữ quỷ, cậu tìm nó làm gì?"
"Cảm giác không giống lắm." Tô Tử Khanh lắc đầu, "Người bình thường nói chuyện không phải là như thế này."
Nó giống như, đã trải qua một số xử lý...!
Mao Mao cũng đi qua, chỉ vào hộp sắt treo trên đèn giải phẫu, nói: "Còn có thể là ai a? Không nào là Radio."
Radio?
Nơi này tương đối khuất, bên ngoài còn có một lớp bằng tôn nên sẽ không nhìn thấy nó trừ khi cố tình nhìn vào.
Tô Tử Khanh nghiêng người, vừa ngẩng đầu liền thấy một cái radio, sau khi tháo ra, cậu liền thấy một gương mặt quỷ trắng bệch trong đèn mổ!
Nữ quỷ nhắm chặt hai mắt lại, hai mắt đều là máu khô, nửa dưới khuôn mặt đã không còn nửa, vương vãi những mảnh thịt vụng dính trên má.
Tô Tử Khanh nuốt nước miếng, đang định đem radio đặt lại vị trí cũ, nhưng lại thấy nữ quỷ kia đột nhiên mở mắt ra!
Con ngươi bị nhuốm máu tươi của nữ quỷ nhìn cậu không chớp mắt, "Hô hô!"
Bởi vì đã không có đầu lưỡi lại không có hàm, nên nữ quỷ rất khó khăn phát ra tiếng thở từ cổ họng, nhưng trông rất dữ tợn như là muốn lao tới cắn xé cậu!
Nữ quỷ thanh âm có chút lớn, Mao Mao cũng nhận ra không đúng, chỉ liếc mắt một cái liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giọng điệu gian nan: "Ta, ta dựa vào..."
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt của nữ quỷ, mẹ nó cảnh đẹp này là cái quái gì vậy?!
Mao Mao cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Tô Tử Khanh vẫn bất động thanh sắc, tựa hồ bị dọa đến choáng váng, nhưng là thấy quỷ, trong tiềm thức hành động vĩnh viễn là chạy trốn theo bản năng, lúc này Mao Mao xoa tay hỏi: "Cái kia chúng tay chạy sao?"
"Không cần." Tô Tử Khanh nói: "Cô ấy không xuống đây được."
"A?" Mao Mao vừa ngẩng đầu lên, đầu nữ quỷ vẫn còn đang văn vẹo trên đó, giống như bị thứ gì không rõ ràng buộc, khiến nữ quỷ phải ở lại chỗ này.
Này......Này còn sợ cái gì?
Dũng khí của Mao Mao ngay lập tức quay trở lại, và ngay lập tức đứng lên như một người đàn ông!
"A! Không thể động đậy người liền gào thét, có phải hay không ngươi đem ta để vào mắt?" Mao Mao một cái tát vỗ tới, "Nói giỡn, ta đường đường là người phát sóng trực tiếp có thực lực cường hãn nhất trong giới..." Mao Mao chậm rãi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Tử Khanh, dưới ánh mắt mờ mịt của Tô Tử Khanh cậu ta đổi giọng: "Là streamer có thực lực mạnh thứ hai, sao có thể sợ một tiểu quỷ như ngươi?!"
Tô Tử Khanh: "......."
Cạn ngôn.......!
Mao Mao cao hứng muốn trêu chọc nữ quỷ, muốn cũng không thu hồi lại được, Tô Tử Khanh không còn cách nào khác, đành kéo cậu ta qua một bên nói: "Đừng trêu chọc nàng nữa."
"Vì cái gì a?"
Tô Tử Khanh nói: "Nàng hẳn là Nhan Ngọc Ngọc."
Mao Mao gãi đầu: "Đó là cái gì?"
Tô Tử Khanh đem sổ bệnh án đạp vào vào ngực cậu ta, "Một cô bé 12 tuổi không có mang thai nhưng lại bị mang lên giường mổ vì nguyên nhân tinh thần, sau đó bị mổ bụng, cô ấy cũng rất đáng thương."
Hoặc cô ấy thậm chí không nghĩ về lý do tại sao cho đến khi cô ấy chết.
"A?!!" Mao Mao ngẩn ra: "Mấy câu này có liên quan gì với nhau sao?"
Tô Tử Khanh nhún vai: " Liên quan không nhiều, cậu chỉ cần biết, nữ quỷ này chết uổng mạng là được."
"Ồ ồ...!cái radio này giờ làm sao với nó? Đưa lại cho nàng sao?" Mao Mao vỗ vào chiếc radio bị bọn họ bỏ quên nãy giờ, đột nhiên, radio im lặng phát ra âm thanh nặng nề.
"......Lão sư, trong bụng con bé không có quỷ anh."
Một giộng già nua đáp lại: "Anh câm miệng cho tôi!"
"Lão sư chúng ta có làm sai không?"
"Chuyện này đến cùng là chuyện gì, không được phép tiết lộ ra ngoài, không biết sao?!"
"Có thể......"
"Đừng nói nhảm nữa! Chuyện này chúng ta đều phải chơi xong!"
....................!
Giọng nói đó đột ngột dừng lại, và phần còn lại trở thành giọng nói của nữ quỷ sau một tiếng cọt kẹt.
Cũng chính là lời vừa rồi Tô Tử Khanh nghe được.
Tô Tử Khanh đoán: "Có thể những lời này là do nữ quỷ lúc trước khi chết đã ghi âm lại bỏ vào radio?"
Mao Mao nói: "Rất có thể đây cũng là để phát tán thông tin ra thế giới bên ngoài."
Cô gái đương nhiên không cam lòng chết đi như vậy, làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Vết máu trên bàn mổ vẫn còn dính trên tay, nhớp nháp và có mùi hôi, Tô Tử Khanh có chút khó chịu nên mở chai nước, uống một hớp rồi rửa tay sạch sẽ.
Sau đó, Tô Tử Khanh lấy khăn giấy lau đầu ngón tay mình, nói: "Hai cô gái này đoản mệnh như vậy là bởi vì muốn tìm quỷ anh sao? Vậy con của nữ quỷ ngày đầu tiên tôi gặp có khi nào là quỷ hài không?"
"Suy luận có lý!" Mao Mao lập tức vỗ tay, "Thám tử thời hiện đại."
Tô Tử Khanh liếc cậu ta một cái nói: "Rắm cầu vồng thổi tốt."
Mao Mao vỗ ngực, cậu ta luôn kiêu ngạo: "Phải thế, đánh call chuyên nghiệp ba mươi năm."
Tô Tử Khanh: "Bớt đi, tiểu quỷ cắn chân của cậu như thế nào rồi?"
"Không biết a, sau khi trời sang tôi không có gặp lại nó, bất quá ngược lại Linh Vô có chút kỳ quái..."
________________________.