^^ Sắp có biến roi nhaaaaaa =))):3
***
Chu Ngộ Thần vẫn kiên nhẫn nói từng câu từng chữ dỗ Chúc Vãn.
Làm tiểu ma vương ngang ngược bá đạo mười mấy năm, thế mà lại có lúc anh cầu xin người khác như vậy.
Anh không sợ mất hết mặt mũi mà sợ trong lòng cô gái nhỏ nghĩ nhiều.
Chúc Vãn nhìn anh, vừa nãy thiếu niên này thể hiện rõ sự chiếm hữu trước mặt mình, rồi lại lôi kéo cô đứng trước mặt, cẩn thận nhìn vết thương dịu dàng an ủi.
Đột nhiên Chúc Vãn cảm thấy không chân thật lắm, cũng không biết Chu Ngộ Thần muốn làm gì.
“Đừng giận tôi nhé?”
Thiếu niên thấy Chúc Vãn không nói lời nào, cho rằng cô vẫn còn tức giận.
Chúc Vãn mềm mại nói: “Tôi không giận mà.”
Chúc Vãn ngước mắt nhìn anh một cái, sắc mặt vẫn rất bình thường.
Chúc Vãn không nghĩ nữa mà mở miệng hỏi:
“Sao cậu lại ở đây?”
“Thấy cậu ra cửa thì tôi không nhịn được nên theo sau, may ông đây tới kịp đó, không thì bàn tay nhỏ này bị phế đi, nhiều nước tràn ra như vậy mà vẫn không biết à?”
Anh vẫn luyến tiếc không buông bàn tay nhỏ của cô, mà còn nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Lúc này Chúc Vãn mới phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng mà rút tay ra, lùi về sau mấy bước, ai đó lại cười khẽ.
“Đưa bình nước cho tôi đi.” “Còn nóng mà, để tôi.”
Chúc Vãn gật gật đầu, các thầy cô giáo bắt đầu đi qua cầu thang để lên tầng dạy.
Ngày thường ít người đứng đây lắm, mà hai người lại đứng ở đây rất lâu, không có người nào khác, không gian yên tĩnh.
Tình yêu cuồng nhiệt trong ánh mắt Chu Ngộ Thần không hề thu lại mà trần trụi nhìn chăm chú gương mặt Chúc Vãn.
Cô gái nhỏ cảm thấy ngượng ngùng mà dời tầm mắt, quay người chạy về lớp.
Nhưng sao Chu Ngộ Thần có thể để cô gái nhỏ chạy mất được, duỗi tay túm một cái đã nhẹ nhàng kéo được người về bên mình.
“Chạy cái gì?”
Anh nhướng nhướng mày, như đang bắt nạt cô.
Chúc Vãn không hề có tiền đồ chút nào, mỗi lần cô gặp Chu Ngộ Thần thì đều thẹn thùng không chịu được, đầu óc đều trống rỗng, không có cách nào lý giải được.
Chu Ngộ Thần không thuận theo cũng không buông tha, định tính sổ:
“Lúc nãy sao lại cố ý đi ở cửa sau thế? Tôi thấy, phòng lấy nước cũng xa đấy nhưng ông đây ở ngay trước mặt sao còn đi ở cửa sau, ý gì đây hửm?”
Anh cười vô lại, Chúc Vãn sợ nhất là dáng vẻ này của Chu Ngộ Thần, mỗi lần anh mở miệng cũng chẳng có chuyện gì tốt, mà cô lại không đối phó được, đều bị anh chê cười.
Nhưng cũng không thể nói hẳn ra là cô trốn anh vì anh đang nói chuyện vui vẻ với cô gái đó được nên mới cố ý đi đường vòng.
Chúc Vãn không có lập trường, nhưng khi Chu Ngộ Thần nổi giận cũng rất đáng sợ, cô cũng không biết nói ra có làm anh không vui hay không nữa.
Chúc Vãn thở dài, hiếm có khi mà nói dối:
“Ừm, trước cửa có người hút thuốc, tôi không thích nên đi vòng.”
Chu Ngộ Thần kinh ngạc trong chốc lát, sao anh không nhớ có người đứng hút thuốc nhỉ?
Thật ra Chúc Vãn cũng không có nhìn thấy có người hút thuốc, nhưng dù đầu suy nghĩ cũng biết là chắc chắn không có ai.
Ở trường phần lớn đều là học sinh nghiêm túc, mà năm nay người phụ trách hạnh kiểm giáo dục cho khối 10 lại là Đại Địa Lôi.
Ở trường, học sinh hút thuốc là điều tối kị nhất, cũng không có người dám hút trước mặt như này mà chỉ lén lút trốn trong WC nam.
Trừ bọn Tiếu Hoặc ra thì trên hành lang này không ai dám quang minh chính đại làm trái nội quy.
Nếu mà bị Đại Địa Lôi bắt được, chắc bị phụ huynh trong nhà l.ột da mất.
Nhưng mà, Chúc Vãn nói có thì là có.
Chu Ngộ Thần yên lặng ghi nhớ trong lòng rồi duỗi tay kéo cô về lớp.
“Lần sau không cho đi đường vòng nữa, nhiều cô gái đi ngắm tôi thế mà cậu lại như vậy, tôi ước còn không được.”
Anh nói thầm, Chúc Vãn cúi đầu, xấu hổ không chịu được, cô gái nhỏ dùng sức để kéo tay mình ra.
“Cậu đừng kéo tôi..
Nhiều người thấy đấy.”
Trong lời nói của Chúc Vãn có mang theo một chút cầu xin, thật ra Chu Ngộ Thần không bao giờ để bụng ánh mắt của người khác, anh còn hy vọng tất cả mọi người nhìn được cô bé đáng yêu này là bạn gái của anh.
Nhưng thời cơ chưa tới, nếu làm như vậy, chắc chắn cô sẽ không vui.
Anh không nói cho cô biết, dù anh không dắt tay cô, thì trên diễn đàn của trường, thậm chí cả trường bên cạnh cũng biết giáo bá Chu Ngộ Thần thích một cô gái, cô gái đó ngồi cùng bàn với anh.
Anh không bài xích người khác nói, chỉ cần đối tượng là Chúc Vãn, thì trong lòng anh cũng đã thỏa mãn rồi.
Tâm tình Chúc Vãn không giống như lúc nãy nữa.
Từ khi Chu Ngộ Thần đến phòng lấy nước tìm cô thì cô đã cảm thấy nhẹ nhàng vui sướng hơn rất nhiều.
Dù cho không biểu hiện ở trên mặt, nhưng có thể nhìn ra được từ tốc độ làm bài.
Sau khi bạn học phát đề thì cô đã bắt tay làm luôn, rồi cất bút lại kiểm tra bài, xác suất đúng cực cao, trừ bỏ một bài hơi rườm rà, thì không sai chỗ nào nữa.
Cô gái nhỏ vui vẻ mà nộp bài.
Chu Ngộ Thần xoay người xuống nói chuyện với người đang chơi game - Phạm Vũ Triết, đến khi không đợi được nữa thì quay ra hỏi Tiếu Hoặc.
“Tên khốn không muốn sống nào hút thuốc thế?”
“Hả?”
Tiếu Hoặc không phản ứng kịp.
“Không phải em đâu.” Phủi sạch quan hệ luôn.
Chu Ngộ Thần có thói ở sạch, dù chơi đến điên cuồng, láo nháo không muốn sống nữa nhưng mấy thứ bẩn thỉu, anh lại không bao giờ động vào.
Không phải là anh sợ không tốt cho sức khỏe mà là sợ bẩn.
Nhưng Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc có hút, không nói là nghiện nhưng cũng không đến nỗi như thế, vẫn có ý tứ.
Lúc trước Chu Ngộ Thần vẫn luôn mặc kệ, ai hút thì hút, anh không đụng vào là được.
Nhưng từ khi biết Chúc Vãn không thích mùi của thuốc lá, thì Chu Ngộ Thần bá đạo không cho mọi người hút thuốc quanh hai người, anh lo lắng quần áo dính mùi, đính vào Chúc Vãn, rồi cô gái nhỏ ghét bỏ.
Lần đầu tiên bọn Phạm Vũ Triết thấy Chu Ngộ Thần giải thích, máu như muốn chảy ra, cậu phải bịt tai mình lại, không muốn nhìn một người vô pháp vô thiên tự dưng lại biến thành như vậy.
Nhưng bọn họ vẫn cai, biết Chu Ngộ Thần để ý, bọn họ cũng không nghiện, cai tu tâm dưỡng tính vậy.
Chu Ngộ Thần hỏi, hai người cũng đúng lý hợp tình, trong túi rất sạch sẽ, không chạm vào thứ kia.
“Mà không hút thuốc, sao lại chơi game?” “.....” Phạm Vũ Triết run bần bật.
“Dành thời gian nhìn đi, tên nào mà lá gan lớn như thế?” Chu Ngộ Thần nhìn đồ ăn trên tay Phạm Vũ Triết, thuận miệng nói.
(ý của ảnh là rảnh thì tìm xem tên nào hút thuốc đó ạ)
Tiếu Hoặc gật gật đầu đồng ý, cười sung sướng tự xưng mình là ban cán sự trong hội kỉ luật.
Chu Ngộ Thần nghe xong câu nói đó, bỗng dưng ngồi im, như đang suy tư gì đó mà hỏi Chúc Vãn.
“Ngày đó đấu bóng rổ, tôi thấy nhiều người nói hội trưởng hội học sinh đẹp trai lắm, là Đường Kỳ Thâm đó.
Mà lúc trước tôi cũng thấy Đường Kỳ Thâm nghe được câu nói của Thời Lạc với đám bạn nói là anh làm hội trưởng hội học sinh đẹp trai muốn chế.t, rồi không biết xấu hổ mà đi tranh chức, cậu cảm thấy vị trí này đẹp không? Nếu cậu thích, ông đây cũng đi tranh cử nhé?”
Chúc Vãn: “.....!“
Tiếu Hoặc: “....!“
Thời Lạc: “??!!!!”
“Thần ca, anh đừng tán gái nữa, em tức quá.”
Phạm Vũ Triết gào thét không ngừng, đáng tiếc Thần ca không thèm đáp lại cậu.
***
Nghi thức kéo cờ vào hôm thứ hai kết thúc, như thường lệ, thầy chủ nhiệm sẽ lên nói vài lời.
Nói về mấy vấn đề nội quy cũ, rồi sẽ phê bình.
Đại Địa Lôi cầm microphone đứng vào vị trí chủ tịch, đanh thép mà gọi một chuỗi tên.
Nhưng lần này lại không giống với mấy lần trước, không hiểu sao một đám bạn học nam hút thuốc trong WC bị tóm gọn, hồi trước chỉ phê bình một lần, có xử phạt, nhưng qua học kì khác cũng sẽ quên ngay thôi, không ai để ý nhiều.
Giờ phút này một đống người trong danh sách, người này nối tiếp người kia đứng trên sân khấu, phải nói trước mặt toàn bộ mọi người, mất mặt quá.
Mới đầu thì vẻ mặt mọi người còn hoang mang, nhưng lúc sau lại có người cười to, tất cả mọi người bắt đầu cười vang, trên bục, mấy bạn học nam hút thuốc thì đỏ bừng mặt, chỉ kém muốn chui xuống đất.
Có bạn nữ nhỏ giọng nói.
“Sao Đại Địa Lôi nhàn thế nhỉ? Sao bắt nhiều người hút thuốc như vậy?”
“Không biết nữa á, nhưng ai bảo bọn họ học hành không tốt, luôn hút vụng trộm trong WC, khói bay ra, làm cho đường đi mù mịt hẳn, phiền lắm.”
Chúc Vãn cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, xong tự dưng giật mình nhớ ra rồi quay về sau nhìn Chu Ngộ Thần.
Sắc mặt thiếu niên khá là vui, còn quay ra cười với cô.
Đến khi trở về lớp, anh ngồi bên cạnh cô, không biết xấu hổ mà muốn được khen.
“Thế nào? Ông đây quản kỉ luật nghiêm không? Nhưng làm hội trưởng hội học sinh, tôi còn cảm thấy tôi có thiên phú cơ mà.
Nếu cậu cảm thấy tôi đẹp trai, tôi đi tranh cử xem sao.”
***
Đã đến giai đoạn khảo sát, phải học tập nghiêm chỉnh.
Nhưng đây cũng là một bài khảo sát nhỏ, phải đổi chỗ ngồi, thành tích cao thấp trong trường xáo trộn hết.
LiLy vừa ở văn phòng về, cô vào lớp ngồi xuống ghế.
Nói với Ôn Đình Đình là dán bảng biểu về cuối lớp làm thông báo rồi dặn dò, phải chú ý những gì trong cuộc khảo sát lần này.
“Đầu tiên là không được gian lận, phải đúng thành tích.
Thứ hai, mấu chốt là phải học! Đương nhiên, nếu hơn nửa lớp dưới trung bình, tôi sẽ xử phạt.
Cho nên mọi người đều phải cố gắng học tập, học tập vì các bạn chứ không phải vì tôi.”
Trong lớp, các bạn học đều nhìn nhau cười, rồi thở dài.
“Nên mang đồ quan trọng, đừng quên đông quên tây, đây là cuộc khảo sát xáo trộn hết, trong trường không có người quen đâu, mất đồ cũng không có người giúp, vài tự mình!”
Đa số bạn học nghe xong thì vùi đầu vào sách, học nhiều năm như vậy, cũng không đếm được là đã trải qua bao nhiều kì thi khảo sát rồi nên mấy lời này đã nghe chán, không bằng ngồi làm đề còn hơn.
Hết tiết, mọi người chạy ra xem bảng biểu, một đống người vây quanh.
Vóc dáng Chúc Vãn nhỏ bé nên không chen được, cô gái nhỏ về chỗ ngồi, đợi tan học thì xem.
“Vãn Vã, tớ chụp ảnh rồi nè, cậu tìm đi, cậu ở phòng nào?”.
Thời Lạc đưa điện thoại của mình cho Chúc Vãn, ở màn hình chính là bảng xếp phòng thi của trường.
Một đống người, Chúc Vãn tìm hơn nửa ngày mới thấy được mình.
“Tòa nhà thực nghiệm B-15?”
Cô gái nhỏ không chắc chắn mà mở miệng hỏi.
Tòa nhà thực nghiệm B-15, toàn bộ trường thi có nhiều phòng, nhưng ở đây lại không dạy học.
Chúc Vãn chưa nghe qua bao giờ, chứ đừng nói đi qua đó.
“Ơ, chúng ta không cùng nhau rồi, nhưng không sao, làm bài xong tớ đến tìm cậu nha!”
Chúc Vãn gật gật đầu, cười đồng ý.
Chu Ngộ Thần lười biếng mà liếc mắt nhìn Thời Lạc.
“Tìm cô ấy làm gì? Đừng tới quấy rầy chúng tôi.
cậu đi tìm Đường Kỳ Thâm đi.”
Thời Lạc: “...”.