***
Từ ga tàu hỏa đi đến thôn của Chúc Vãn mất có mười mấy phút, từ sáng sớm ông ngoại đã mượn xe đạp của nhà kế bên, đạp xe đến đây đứng chờ ở cửa.
Vì chỉ về nhà năm ngày nên Chúc Vãn không mang nhiều hành lý, mà chỉ mang một cái cặp xách.
Cô gái nhỏ vừa ra khỏi trạm thì thấy ông ngoại đứng ở dưới gốc cây hòe, hốc mắt hơi hơi ẩm ướt.
Tuổi của ông ngoại khá lớn, ông đứng dưới vòm cây, gió thổi nhẹ nhàng phất qua, khiến vạt áo của ông bay về một hướng, phác họa ra thân hình gầy gò.
Nhưng dù như vậy, ông vẫn đạp xe tới đón cô, Chúc Vãn biết đã lâu ông bà ngoại không gặp mình, trong lòng rất nhớ nên chạy vài bước đến ôm ông.
“Ai dà, cô bé của chúng ta cao hơn rồi.” Ông ngoại cười hiền lành xoa xoa đầu Chúc Vãn, đánh giá từ trên xuống dưới, cảm thấy hai tháng không gặp cháu gái, cháu gái cao lên, xinh đẹp hơn không ít, trong lòng cũng vui mừng.
Chúc Vãn đến thành phố H có Chu Ngộ Thần chăm sóc, tuy cô có từ chối, không muốn chiếm nhiều tiện nghi từ anh nhưng Chu Ngộ Thần sử dụng mọi cách, cô không trốn thoát được.
Ăn uống còn dinh dưỡng hơn khi ở với ông bà ngoại, mà Chúc Vãn đang tuổi ăn tuổi lớn, dù nhỏ xinh nhất lớp nhưng khi vừa rời nhà, Chúc Vãn cao hơn rất nhiều, gương mặt trắng nõn hồng hào không ít.
“Thành phố H tốt thật, thành phố H tốt thật đó.” Ông ngoại đèo Chúc Vãn trên chiếc xe đạp, thấy cháu gái cao lớn, sắc mặt tốt hơn thì cảm thán liên tiếp.
“Vãn Vãn, con ở một mình sợ không? Phải ăn cơm thật tốt đó.”
“Không sao đâu ạ, con ở đó khá tốt, mỗi ăn đều ăn no lắm luôn!”.
Chúc Vãn hiểu chuyện, lại có Chu Ngộ Thần chăm sóc nên không phải chịu khổ.
Cô gái nhỏ mềm mại ôm ông ngoại, nói hết những cái tốt ra, muốn ông yên tâm.
Ông ngoại đang nghe nhạc, trên mặt hiện rõ sự vui vẻ, dọc đường đi cứ hỏi đông hỏi tây.
“Ôi, lúc trước nhà chúng ta có một thằng nhóc, có phải cậu ta cũng là người thành phố H không?”
Chúc Vãn nghe thấy ông ngoại nhắc đến anh, vốn dĩ đang bình tĩnh thì tim đập lỡ mất một nhịp, không tự nhiên mà mặt đỏ bừng, cô giả vờ bĩnh tĩnh trả lời:
“Là, là Chu Ngộ Thần ạ, cậu ấy cũng học cùng lớp với con.” Nhưng cô không nói, bọn họ còn ngồi cùng bàn nữa đâu.
Ông ngoại nghe thế thì nở nụ cười.
“Bây giờ thằng nhóc như thế nào rồi, hồi trước còn bắt nạt người khác, vô pháp vô thiên, không ai trị được.”
“Cậu ấy khá tốt ạ, thành tích cũng rất tốt nữa.
Ở trường toàn là đứng đầu.” Chúc Vãn theo bản năng mà nói tốt về anh trước mặt ông ngoại, cũng không biết khi đó anh nghịch ngợm phá phách ông có chán ghét không nhưng cô vẫn muốn khoe về anh.
Thiếu niên ác bá, giờ lại trở nên rất tốt, không đánh nhau không trốn học, cũng không nhuộm tóc màu xám, thành tích còn rất tốt.
Mà hình như cô, càng ngày càng thích anh.
“Lúc trước cậu ta thích nói chuyện với con lắm, không biết bây giờ có nhớ ông già này không, lúc rời đi còn nói là trở về tìm ông uống hai ly cơ.” Ông ngoại không cảm nhận được tình cảm của Chúc Vãn ở trong lời nói mà chỉ vui mừng vì anh đã thay đổi.
“Cậu ấy sẽ trở về thôi.”
Khóe miệng Chúc Vãn cong cong, đôi mắt cũng cong cong, gương mặt ửng đỏ, cười ngọt ngào.
Buổi tối, bà ngoại làm một bàn đồ ăn, tuy món ăn mặn không nhiều lắm nhưng đối với Chúc Vãn - người có điều kiện gia đình không tốt đã cảm thấy vô cùng phong phú rồi.
Ở thành phố H, Chu Ngộ Thần luôn nói cho cô về mấy kiến thức đồ ăn, nhưng cô vẫn yêu nhất tay nghề của bà ngoại.
Lúc ở nhà, toàn là Chúc Vãn rửa chén dọn bàn, cô biết một ngày ông bà ngoại làm việc rất vất vả nên muốn chia sẻ, để cho hai người đỡ mệt.
Nhưng lần này về nhà, bà ngoại lại không cho cô làm gì mà cứ nhắc mãi.
“Vãn Vãn của chúng ta phải đọc sách thi đại học, không cần phải làm mấy việc này kiếm sống, để cho bà làm, Vãn Vãn cứ đọc sách đi.”
Ăn xong cơm tối thì ông ngoại gọi Chúc Vãn lại gần, làm trò ảo thuật đưa cho cô một chiếc điện thoại mới.
Điều kiện trong nhà vốn không tốt, điện thoại còn cũ đến mức không sửa được nhưng chiếc điện thoại trước mặt này lại có màu trắng rất đáng yêu, gọi điện hay nhắn tin đều không có vấn đề gì, mà sau chiếc điện thoại còn có chút trang sức đính kèm, là do bà ngoại đính lên, rất xinh đẹp, Chúc Vãn rất thích.
Thật ra lúc trước Chu Ngộ Thần cũng đưa cho cô một chiếc điện thoại nhưng cô lại không muốn nhận.
Anh bắt cô phải cầm, cô cũng chỉ để ở bàn học trong nhà, trừ khi anh gọi điện thì một lần cô cũng không đụng vào.
Bây giờ cô đã có điện thoại mới, dù dung lượng ít, không bằng được với chiếc của anh nhưng Chúc Vãn vẫn rất vui vẻ, y hệt một cô bé vậy.
Chúc Vãn cười hì hì nói cảm ơn với ông bà ngoại rồi chạy vào phòng ngủ lên lầu, lấy quyển vở chuyện ghi các dãy số điện thoại, dãy số đầu tiên chính là của Chu Ngộ Thần.
Cô gái nhỏ cầm điện thoại, trái tim đập thật nhanh, kích động mà bấm dãy số, ấn gọi nhưng chưa đến 1 giây đã bị cắt đứt.
Chúc Vãn cảm thấy khẩn trương, từ trước đến nay cô chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh, có thể người ở đầu dây bên kia không tiếp nhận, hoặc cũng có thể là không nhận ra là cô.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại vấn đề này, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ ra mình bình tĩnh, Chu Ngộ Thần không nghe máy, coi như cô chưa gọi vậy.
Chúc Vãn nửa ngồi nửa quỳ ở trên ghế, toàn bộ người ghé qua cửa sổ trên bàn học, cửa sổ đang mở, gió đêm từ bên ngoài thổi vào phóng thiếu nữ, khiến cho những sợi tóc của Chúc Vãn bay nhè nhẹ.
Trên mặt cô gái nhỏ vẫn đang đỏ bừng, tâm tình vẫn khẩn trương, nghĩ đến cảnh suýt chút nữa là Chu Ngộ Thần nghe máy mà càng khẩn trương, cô nhìn điện thoại, hay là gọi cho Thời Lạc nhỉ, không biết giờ này cô ấy đang làm gì.
Điện thoại vừa mới kết nối vài giây đã có người bắt máy, hình như Thời Lạc đang ăn khoai tây, vì tiếng nhai vang lên, lời nói mơ hồ không rõ lắm.
“Ai đó?”
“Là tớ, Vãn Vãn nè.”
“Vãn Vãn?!” Chúc Vãn còn chưa nói tên xong, đầu dây bên kia đã vang lên.
“Đây là số của cậu à? Từ từ để tớ lưu! Cậu về đến nhà chưa, có nhớ tớ không đó! Cũng đừng quên mang bánh hoa quế bà ngoại làm! Tớ muốn đi đến nhà cậu chơi quá, vào dịp nghỉ đông được không? Lúc nghỉ đông tớ có thể đến nhà cậu chơi không?”
Lời nói của thiếu nữ đều là hưng phấn, đây là lần đầu tiên Chúc Vãn gọi điện cho cô nàng, nên Thời Lạc rất vui vẻ, hỏi một đống vấn đề liên tiếp, đến mức còn chưa kịp hỏi lúc khảo sát như nào.
Chúc Vãn ghé vào cửa sổ, đôi mắt cười cong cong, may mắn là cô có Chu Ngộ Thần, có Lạc Lạc, Hứa Dạng, những người xung quanh ấy đối với cô rất tốt.
Chúc Vãn và Thời Lạc nói chuyện với nhau y như lúc còn đang ở trường học, nói ríu rít không ngừng, trong lòng cũng thấy ấm áp.
“Đúng rồi Vãn Vãn, giữa trưa mẹ tớ có tra điểm kì khảo sát lần này, tra giúp cậu luôn, cậu làm bài tốt lắm đó! Bài lần này hơn 50 điểm so với lần trước! Tiếng anh có hơi kém, nhưng các môn khác cậu làm bài đỉnh cực luôn, mẹ tớ còn nói, hình như điểm ngữ văn của cậu cao nhất trường, Vãn Vãn trâu bò quá đi thôi.”
Đây là trường THPT tốt nhất ở thành phố H, được thành lập trước năm 50, là trường trọng điểm thi đại học.
Lần làm bài lần của Thời Lạc cũng không tệ lắm cho nên mới thi xong, năn nỉ mẹ tra điểm.
Nếu thành tích tốt thì cô nàng có thể chạy tung ta tung tăng khoe, đòi phần quà trước mặt Đường Kỳ Thâm rồi.
Tự nhiên Chúc Vãn hết căng thẳng hẳn, cô biết mình làm bài cũng không tệ lắm nhưng cũng chỉ là đoán thôi, trình độ của trường cao như nào chứ.
Bây giờ Thời Lạc báo tin vui cho cô, nên Chúc Vãn rất vui vẻ, định chút nữa thì chạy xuống nói cho ông bà ngoại biết.
Thời Lạc lại nói một đống, nói hết những việc đã làm, một lúc sau cô nàng nhìn thời gian, ngượng ngùng nói với Chúc Vãn.
“Chốc nữa tớ đi tìm Đường Kỳ Thâm, tớ với cậu nói sau nhé, khi nào trở về nói tiếp nha!”
Chúc Vãn cười đồng ý, cô gái nhỏ treo điện thoại mà chạy thật nhanh xuống báo tin vui cho ông bà ngoại.
Hai người nghe tin thì cực kì vui vẻ, ông ngoại càng khoa trương hơn, thấy cháu gái nhà mình giỏi như thế, chân trước nghe tin, chân sau đã chạy ra cửa đi giày vào, lấy cớ trả xe đạp cho người ta nhưng mà thật ra ông định chạy ra khoe với hàng xóm.
Không khí trong nhà rất vui mừng, bà ngoại đang định lấy trứng gà nhà mình mới sinh ra hầm chúc mừng cho Chúc Vãn.
Chúc Vãn cười tủm tỉm, bỗng dưng điện thoại trong túi lại rung không ngừng, cô mới hồi phục lại tinh thần, chẳng lẽ Lạc Lạc còn cái gì chưa nói à?”
Lấy điện thoại ra, thấy một dãy số quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Chúc Vãn theo bản năng mà ngừng thở, sự hoảng loạn không đè ép xuống được mà cô lặng lẽ nhìn bà ngoại.
“Sao con chưa nghe máy vậy?”
“Là, là một bạn học gọi điện ạ.” Chúc Vãn có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt bà ngoại.
Bà ngoại cười khen Vãn Vãn nhà chúng ta ngoan quá, thành tích tốt, nhân duyên cũng tốt, lúc nào cũng có bạn học gọi điện.
Chúc Vãn thất thần gật gật đầu, ôm điện thoại chạy lên phòng.
Nhưng đi đến trước cầu thang đã không nhịn được mà nghe điện thoại.
“Ừm.”
Chúc Vãn nhỏ giọng nói, anh không biết đây là số của mình nên cô không chắc chắn lắm, đành phải mở miệng nói thử.
“Sao lâu nhận điện thoại vậy? Cậu vừa làm gì thế?”
Chu Ngộ Thần biết là Chúc Vãn, mà cô đang leo cầu thang nên có hơi thở mạnh.
“Đang leo cầu thang đó.”
Bên kia có tiếng cười khẽ, giọng nói nặng nề nghe rất êm tai.
“Biết mà, nghe được.”
“Cậu, sao biết đây là số điện thoại tôi…?” Chúc Vãn vẫn khẩn trương như cũ.
“Ngốc quá, số của tôi chỉ có vài người biết thôi.”
Gương mặt Chúc Vãn ửng đỏ, lúc đi vào phòng cô gái nhỏ cũng không quên khóa cửa lại, tiếng có chút vang nên Chu Ngộ Thần nghe được, trêu chọc:
“Khóa phòng làm gì thế? Tôi nghe thấy tiếng.”
“.....”
“Sao vậy, gọi điện với tôi thì cậu xấu hổ à? Còn phải tránh ông bà ngoại?”
“Không có….”
“Vậy sao phải khóa hả Chúc Vãn?”
Chúc Vãn không trả lời, bởi vì mấy câu nói của anh đã làm cô xấu hổ không nói được gì nữa.
Cô gái nhỏ đứng hóng gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, hy vọng mình bình tĩnh, không khẩn trương.
“Sao mới qua một ngày, ông đây lại cảm thấy như một năm…”
Đầu dây bên kia, Chu Ngộ Thần ai oán, có trời mới biết anh quen thuộc với cô như nào, giờ đây nhìn phòng tối đen mới biết khó chịu như nào.
“Cậu nhớ tôi không?”
Đột nhiên anh mở miệng hỏi, dù đây là lần đầu tiên anh hỏi cô như vậy nhưng giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ, còn Chúc Vãn thì xấu hổ không chịu được.
“Nói một câu đi, để tôi nói điện thoại một mình à?”
“Chu Ngộ Thần…”
“Đừng gọi tên, nói nhớ hay không nhớ đi, không nói thì tôi lái xe xuống uống hai ly với ông ngoại cậu.”
“Nhớ…”
Con mẹ nó, phòng ngủ Chu Ngộ Thần không bật đèn nên trong bóng đêm, anh cố gắng để xa câu mắng thô tục ấy, khiến cô không nghe thấy được.
Anh bị câu nói nhẹ nhàng kia chọc ngứa ngáy, hận không thể đến gặp cô ngay và luôn.
Anh siết chặt chìa khóa trong tay, đột nhiên anh lại cảm thấy mình không có tự chủ như vậy.
Thậm chí anh còn không dám tưởng tượng, giờ phút này nếu Chúc Vãn đứng trước mặt anh, sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đây là lần đầu tiên anh không có tự tin với năng lực tự khống chế của mình, thứ tình cảm này, không thể tách rời được..