^^ nào, hiểu lầm zui zẻ
***
Trong lòng Chúc Vãn như đang ngẫm nghĩ gì đó, cô gái nhỏ chậm rãi lật thiệp ra, thậm chí bên trong bọn họ còn nói, đó là ảnh chụp của vị hôn thê Tiếu Hoặc, cô gái kia mặc quần áo truyền thống, vẻ mặt tươi cười đứng cạnh Tiếu Hoặc.
Tuy sắc mặt Tiếu Hoặc không được tự nhiên nhưng cánh tay lại bị cô gái kia túm lấy, tỏ ra động tác thân mật.
Chúc Vãn nhìn kĩ bộ dáng của cô gái kia, không phải là cô gái lớp trên lúc trước.
Thấy vậy, Chúc Vãn ngẩn người, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, không nói ra lời.
“Bọn họ đều giống nhau hết, Chúc Vãn à, cậu phải biết sớm, Chu Ngộ Thần không giống người thường như chúng ta đâu, có lẽ cậu ta rất hấp dẫn người khác, nhưng cậu không nên….” Thẩm Vi dừng một chút, làm bộ muốn nói lại thổi, lúc trước thì hùng hổ dọa người mà bây giờ cô ta đổi sang cách khác, cô ta nói rằng, cô ta chỉ quan tâm thôi, vì Chúc Vãn tốt, không muốn để mắc mưu bị lừa.
“Cậu biết đấy, bọn họ thành phố H, thích chơi nhất là….”
“Tiếu Hoặc có bạn gái mà, tin tức kia chả lẽ không đúng lắm….” Chúc Vãn nhỏ giọng hỏi một câu, vẫn không hề nghi ngờ với lời nói dối ấy.
“Có thể làm giả ảnh chụp được à?”.
Thẩm Vi hỏi lại, Chúc Vãn không đáp được.
Ảnh chụp có thể làm giả nhưng cái này là thật sự, ở nhà Tiếu Hoặc có vị hôn thê, chính là người con gái trên ảnh chụp này.
“Nhớ Tiếu Thuần ở ban năm không?”
“Tiếu Thuần?”
Lúc vừa mới khai giảng, Tiếu Hoặc có cầm điện thoại khoe ảnh bạn gái, lúc ấy Chúc Vãn vẫn chưa quen bọn họ nên cũng không biết nhiều, nhưng lúc ấy Tiếu Thuần có mâu thuẫn với Hoắc Chi, Hoắc Chi lại đưa bạn traicó chức cao đến, Phạm Vũ Triết và Chu Ngộ Thần đều đi xử lý cùng.
Khi đó Chu Ngộ Thần còn lo lắng rằng Chúc Vãn sợ anh đánh nhau nên lúc về có kể lại, nói không cụ thể nhưng trọng điểm là anh không đánh nhau, cô cũng yên tâm.
Chúc Vãn không có thói quen lướt xem diễn đàn nên không biết chuyện ấy lớn như nào, Chu Ngộ Thần chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ vài câu mà cô cũng tin, kết cục như nào cô cũng không hỏi, chỉ cần Chu Ngộ Thần không trêu chọc, cô cũng yên tâm rồi.
Nhưng Thẩm Vi lại nhắc tới như vậy, trong đầu Chúc Vãn có chút ấn tượng mờ nhạt.
“Ừ.”.
Thẩm Vi gật gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, đột nhiên cười khẽ, gương mặt ấy khi cười lên không đẹp lắm, không có chút hơi thở của thiếu nữ thanh xuân mà lại mang theo chút khinh bỉ.
“Cũng là bạn gái Tiếu Hoặc.”
“Tiếu Hoặc có rất nhiều bạn gái, hai ngày đều đổi một lần, điều này cả trường đều biết.”
Chúc Vãn không hé răng nói nửa lời, Thẩm Vi tiếp tục nói:
“Cậu biết cuối cùng Tiếu Thuần như nào không?”
Cô ta ngước mắt nhìn Chúc Vãn, cũng không hy vọng cô trả lời mình.
“Cô ta và Hoắc Chi bị đuổi học, trường này có địa vị gì ở thành phố H chứ, bị trường đuổi học, các trường khác cũng không dám nhận.
Cha mẹ hai người ấy đi tìm đủ các loại quan hệ để giải thích nhưng vẫn không được.
Mà lúc ấy Tiếu Thuần vẫn là bạn gái của Tiếu Hoặc, chỉ cần Tiếu Hoặc nói một câu là Chu Ngộ Thần có thể nhẹ nhàng cho cô ta ở lại trường học, không cần chịu phạt.
Nhưng cậu ta lại không làm như thế, cậu ta không thèm để ý đến Tiếu Thuần, bạn gái gì chứ, cậu ta có rất nhiều, quay đầu là sẽ có bạn gái mới xinh đẹp hơn.
Người như vậy, không có tim, cũng không có tình yêu.”
“Bọn họ là kiểu người như nhau, chỉ có giống nhau mới chơi với nhau, theo cảm tính mà chơi đùa với con gái, xong thì chia tay, tốt nghiệp rồi về nhà kết hôn, đây mới là kế hoạch sinh hoạt của họ.”
“Xung quanh bọn họ có bao nhiêu con gái ưu tú chứ, Chu Ngộ Thần à, là do cậu ta nhìn chán con gái lộng lẫy rồi, thấy cậu ở nông thôn nên mới cảm thấy mới mẻ, thích trêu chọc cậu.
Cậu sẽ là Tiếu Thuần tiếp theo, mà trong nhà ba mẹ Tiếu Thuần còn có quan hệ để mang cô ta đến chỗ khác sống, cùng lắm chỉ kém thành phố H một chút thôi.
Nhưng cậu không thế, ông bà ngoại cậu làm gì có năng lực làm được, cậu muốn cho bọn họ buồn à?”
Từng câu từng chữ của Thẩm Vi đánh vào lòng Chúc Vãn, cô gái nhỏ nhăn mày thật chặt, trong lòng vẫn không chấp nhận lời Thẩm Vi nói.
“Chu Ngộ Thần không phải là người như vậy, tớ và cậu ấy cũng không phải…”
Cô gái nhỏ còn chưa nói xong, Thẩm Vi đã dập tắt.
“Hồi trước cậu ta khốn nạn bao nhiêu chả lẽ cậu chưa thấy à? Chu gia còn lợi hại hơn nhà của Tiếu Hoặc, sao có thể chấp nhận cậu đến với con trai nhà người ta.”
“Tôi với Chu Ngộ Thần không phải loại quan hệ này, cậu ấy cũng không đùa bỡn tôi, cậu ấy đối với tôi rất tốt…” Chu Ngộ Thần đối với cô rất tốt, là cô trộm thích anh chứ vốn dĩ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Suy nghĩ của Chúc Vãn rất đơn giản, tới trường chỉ biết học tập, trừ chuyện cô trộm thích anh thì cô cũng không nghĩ tới chuyện khác.
Yêu đương á? Hay hôn nhân? Chuyện đó quá xa vời, cô chưa từng nghĩ qua.
“Với mỗi bạn gái, Tiếu Hoặc cũng đối xử rất tốt đó thôi.” Cô ta còn cố tình nhấn vào “mỗi bạn gái”.
Cô ta thấy Chúc Vãn vẫn còn chần chừ, lại thử nói.
“Chu Ngộ Thần… Đã từng nói muốn cậu làm bạn gái chưa?”
Chúc Vãn nhẹ nhàng chớp mắt, thấy sắc mặt cô không tự nhiên lắm nhưng vẫn nói:
“Bọn tớ mới cấp 3, chuyện này quá xa rồi…”
Thẩm Vi cười khẽ ra tiếng.
“Không phải là vì cấp 3, mà là cậu ta không thể làm như thế.
Tôi vừa nói rồi đấy, cậu ta chỉ trêu chọc cậu thôi, một ngày nào đó sẽ có người con gái khác tìm cậu ta, về sau lại là vợ cậu ta.
Vãn Vãn à…” Thẩm Vi nghiêng người, nắm chặt tay Chúc Vãn, giọng điệu vô cùng dịu dàng, tựa như muốn làm cô gái nhỏ tin tưởng cô ta.
“Bây giờ cậu ở chung thân mật với cậu ta như thế, cô gái kia sẽ đau lòng, cậu sẽ là người thứ ba….
Ông bà ngoại cậu biết cậu như vậy thì sao….”
Cô ta có ý nhắc đến ông bà ngoại, ý đồ rất rõ ràng, cô ta sợ Chúc Vãn không tin mình nên muốn dùng cách này xâm nhập cô gái nhỏ.
“Cậu đã từng nghe rồi chứ, lúc trước là do mẹ cậu ghét bỏ gia đình cha cậu quá nghèo nên chạy đi kết hôn thông đồng với người đàn ông nào đó, sau đó cha cậu tức chế.t.
Mẹ cậu giống trong tưởng tượng của cậu sao…”
“Mọi người đều nói như vậy.”
“Vãn Vãn, từ nhỏ tôi đã lớn lên với cậu nên không hy vọng cậu giống mẹ.”
“Cậu đừng nhắc đến mẹ của tớ, bà ấy không phải như vậy.” Chúc Vãn nhịn mãi nhưng không kiềm chế được, từng giọt nước mắt vẫn cứ rơi xuống.
Thẩm Vi nhìn thấy thế, không hiểu sao có chút vui sướng, cứ khóc đi, ai bảo cậu là người xấu cướp đồ của người khác.
“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.” Thẩm Vi ngụy trang rất tốt, cô ta nhẫn nại tính tình mà khuyên nhủ, nhìn qua rất giống như là một người chị dịu dàng.
Nhưng từ đáy lòng Chúc Vãn vẫn kháng cự cô ta, không muốn tin, cô không sợ bị Chu Ngộ Thần đùa bỡn, ai bảo cô thích anh làm gì.
Nhưng câu nói nhẹ bẫng của Thẩm Vi “Cậu làm người thứ ba, cô gái kia sẽ đau lòng” lại không thể nào vứt ra khỏi đầu được.
Thẩm Vi uy hiếp Chúc Vãn, vì cô ta biết Chúc Vãn sẽ không làm tổn thương người khác.
Trên mặt cô ta dần dần tươi cười, nhưng nụ cười ấy lại có vẻ giống như đang chúc mừng thắng lợi kế hoạch thì đúng hơn.
Cô ta không cho Chúc Vãn thấy nên tiến lên ôm lấy cô gái nhỏ.
“Cậu đừng khóc, chưa bắt đầu cái gì mà, ông bà ngoại cũng không biết, chỉ cần cậu không ở chung với cậu ta là sẽ không có việc gì hết.”
Trong đầu Chúc Vãn rất hỗn loạn, Thẩm Vi lại nói nối liền kín đáo như thế, câu tiếp theo đã đánh thẳng vào khiến cô không thể nào chống đỡ được.
Thẩm Vi nói rất có lý, nhưng Chúc Vãn không muốn tin tưởng cô ta.
Chúc Vãn sững sờ tại chỗ, Thẩm Vi duỗi tay lau nước mặt trên mặt cô gái nhỏ nhưng bị cô gái nhỏ nghiêng đầu né tránh/
“Tôi về đây, Vãn Vãn, không cần phải buồn.”
Đến khi cô ta ra khỏi cửa, Chúc Vãn mở miệng năn nỉ:
“Đừng nói cái gì cho ông bà ngoại, tôi không muốn hai người lo lắng.
Thẩm Vi bật cười, đây là lần thoải mái nhất từ khi vào trường đến nay, cô ta đồng ý.
“Được.”
Trong lòng Chúc Vãn không tin Thẩm Vi nhưng hốc mắt vẫn đỏ ửng, cô vẫn không muốn tin.
Chúc Vãn hốt hoảng đi về chỗ, trong đầu không khống chế mà nghĩ lại.
Cô là kẻ thứ ba, là người xấu bị mọi người chán ghét, Chúc Vãn có thể chấp nhận việc thích Chu Ngộ Thần không có kết quả nhưng cô không thể nào chấp nhận được việc mình làm tổn thương người khác.
Trong tay vẫn cầm chiếc điện thoại màu trắng, tín hiệu màu hồng nhạt cứ lóe lên.
Vốn dĩ cô rất vui vì có chiếc điện thoại mới nhưng sự vui sướng này đã bị Thẩm Vi dập tắt, giờ cô nhìn mấy thông báo ở điện thoại cũng không muốn xem.
Tiếng chuông cứ vang lên không ngừng, Chúc Vãn không nhịn được mà gục trên bàn khóc nức nở, cô chỉ duỗi tay định trực tiếp tắt điện thoại nhưng đầu dây bên kia hiện lên gương mặt đây cưng chiều của Chu Ngộ Thần, ý cười ở khóe miệng vẫn không tắt mà vẫn gọi.
Tính tình của Chu Ngộ Thần là không đạt mục đích là không bỏ qua, Chúc Vãn rất hiểu anh, nghe tiếng chuông cũng không nóng nảy mà nhẹ nhàng rơi nước mắt.
Bàn tay nhỏ của Chúc Vãn từ từ lấy ra quyển sổ nhật kí nhỏ ghi những dòng tâm sự của thiếu nữ, Chúc Vãn tùy ý giở ra, đều là hồi ức của Chu Ngộ Thần.
“Rất thích anh trai mới đến, cái gì anh cũng biết.
TV hay cái gì, anh cũng đều gặp rồi nhưng anh có hơi hung dữ, mình hơi sợ anh ấy.
Tóc anh ấy màu xám, ông nói như thế nào anh cũng không chịu nhuộm màu đen.”
“Hôm nay Chu Ngộ Thần nhuộm lại từ tóc màu xám thành màu đen rồi, anh ấy hỏi mình đẹp hay không đẹp, mình thấy rất đẹp, tóc xám của anh cũng rất đẹp nhưng mình nhìn lại sợ.”
“Hôm nay Chu Ngộ Thần theo mình đến trường học, mấy bạn học của mình rất tò mò về anh, có mấy bạn học nam muốn khi tan học nghe anh kể về thành phố H như nào.
Anh nói với mình là: tôi đi khoác lác với họ rồi về tìm cậu.
Thật ra mình cũng muốn nghe, nhưng không sao, anh nói rất to, mình nghe trộm được.”
“Hôm nay anh nói một ít chuyện ở đó, anh nói giỡn là con chim đậu trên quyển sách, nhưng mình biết anh rất thông minh.
Mấy từ đơn ở trong sách giáo khoa Tiếng Anh, anh đọc giống y hệt băng ghi âm luôn.”
“....”
Chúc Vãn đọc vài trang, không nhịn được mà nước mắt vẫn rơi xuống, tiếng chuông điện thoại cũng không kêu nữa, cô viết ngày đó của anh, cô viết mọi thứ.
“Mình rất thích Chu Ngộ Thần nhưng cậu ấy đi rồi, chiếc xe đen như mực ấy mang cậu đi, mình sẽ không được gặp lại cậu nữa.”
Mặt sau lại là những chuyện dã xảy ra, còn kỷ lục hơn lúc trước.
Bởi vì khi gặp lại cô không còn sợ anh nữa, cơ hội được ở chung cũng nhiều, hai tháng ngắn ngủi trôi quá vừa có những thứ mới mẻ thú vị lại có chút xấu hổ, cõi lòng thiếu nữ như mùa xuân về, mỗi đêm đều đỏ mặt ngồi trước cửa sổ ghi về việc của cả ngày, từng nét bút về Chu Ngộ Thần.
Chúc Vãn ngơ ngác nhìn chằm chằm sổ nhật ký, nước mặt rơi vào trang giấy, cô gái nhỏ còn đau lòng mà lau sạch sẽ, lúc sau lại cầm bút, nghĩ một hồi lâu, cô mới ghi một dòng chữ.
“Mình rất thích Chu Ngộ Thần….
Nhưng tựa như, mình không thể thích cậu ấy lần nữa….”.