***
Dù tuổi của Chu Ngộ Thần vẫn nhỏ nhưng mọi người trong Chu gia vẫn luôn thương anh, chưa bao giờ quản việc kinh tế nên trong tay anh có rất nhiều tiền.
Từ nhỏ đến lớn đều được hưởng thụ, không bao giờ để mình phải chịu ấm ức.
Sống trong nhung lụa quen rồi, ngay cả khách sạn anh còn không muốn ở, trước kia khi anh chọn chỗ ngủ thì sẽ chọn mấy chung cư ở thành phố H.
Lúc trước, anh ở trên tầng của Chúc Vãn, trong lòng nghĩ là sẽ có một ngày, có thể để cô với thân phận bạn gái, nữ chủ nhân vào nhà.
Dù biết cô gái nhỏ có thành bạn gái thì cô vẫn sẽ không đồng ý ở cùng, nhưng anh vẫn ôm hy vọng, còn chuẩn bị phòng ngủ cho cô gái nhỏ.
Phòng ngủ ấy là phòng lớn nhất, giấy dán tường màu hồng phấn, bên trong được bố trí theo tính cách trai thẳng của anh, bố trí thành phòng công chúa cho Chúc Vãn.
Rèm cửa cùng màu với khăn trải giường, thảm màu trắng, trên giường có rất nhiều thú bông mà các cô gái nhỏ sẽ thích, anh còn tự mình đi chọn, dù anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là mấy cái này sẽ có ngay, nhưng anh không muốn thế.
Kệ sách màu trắng sữa có rất nhiều quyển sách được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, Chu Ngộ Thần là tên du thủ du thực*, dù anh dựa vào đầu óc thông minh của mình để nhẹ nhàng đưa thành tích của mình lên nhưng từ trong xương cốt anh vẫn không thích đọc sách, mấy quyển sách này còn chưa bóc nhãn dán ra, mới tinh đặt trên kệ sách, chờ chủ nhân mở chúng.
(* du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác.
Nguồn: lazi.vn.
Theo mình thì ý của má Cửu là anh Chu rất lông bông.)
Chu Ngộ Thần không thích đọc sách, nhưng anh biết Chúc Vãn thích.
Từ nhỏ đến lớn điều kiện gia đình của cô gái nhỏ rất kém, không mua được nhiều sách nên anh tặng cô rất nhiều thứ, đồ nào cô thiếu, anh sẽ dâng lên toàn bộ, chỉ mong cô gái nhỏ có thể vui vẻ mãi mãi.
Ở trong lòng anh, Chúc Vãn là cô công chúa nhỏ, dù từ bé cô phải chịu khổ, nhưng hiện tại có anh rồi, tất cả đã có anh.
Chu Ngộ Thần không đưa Chúc Vãn đi tham quan, nghĩ rằng anh chờ cô phát hiện ra nhưng cô gái nhỏ quan tâm sức khỏe anh quá, sáng sớm đã vội vàng đi mua đồ, chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Khi món cháo trắng rau xào được bê ra bàn, từ nhỏ thiếu niên đã rất táo bạo, là người con trai duy nhất nên luôn được ăn mấy món sơn hào hải vị, nên suýt chọc cho cô bạn gái nhỏ xấu hổ đến phát khóc.
Trong lòng anh rất ấm áp đó, một năm nay anh cứ trông ngóng Chúc Vãn sẽ làm như lúc anh ở nhà cô suốt hai tháng, anh đưa cho mạng cũng đáng giá.
Tất cả mọi chuyện, anh đều cưng chiều Chúc Vãn, không nghĩ đến việc cô gái nhỏ sẽ hồi đáp cái gì.
Dù cô không thích anh, thì anh vẫn sẽ theo đuổi tiếp, tốn thời gian cả đời cũng không sao, ai bảo khiến hắn rơi vào cô.
Nhưng hôm nay, thiếu nữ ấy lại ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh, tùy ý để anh ôm mình, còn nhọc lòng vì anh, nói thích anh.
Anh đã tưởng tượng ra cảnh này vô số lần, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình thật may con mẹ nó mắn.
Được trời ưu ái.
Khi Chúc Vãn cùng ăn sáng với Chu Ngộ Thần, ở khóe miệng anh không giấu được nụ cười, nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ.
“Hôm nay, hoa này do em mua đó, em tự kiếm tiền, không phải tiền sinh hoạt của ông bà ngoại.”
Trên gương mặt xinh đẹp ấy không giấu được vẻ tự hào.
“Trước hôm thi đấu, em và Hứa Dạng được cô giáo gọi đến văn phòng.”
Một bên Chu Ngộ Thần ăn một cách nghiêm túc, một bên kiên nhẫn nghe cô gái nhỏ hưng phấn giải thích.
“Lần trước viết văn á, cô giáo nói rằng giúp bọn em đăng lên đầu tạp chí, em và Hứa Dạng đều có tiền nhuận bút.”
Chu Ngộ Thần thấy cô gái nhỏ vui vẻ như thế bèn bóp bóp khuôn mặt cô, khen ngợi.
“Vãn Vãn giỏi quá.”
Chúc Vãn tươi cười.
“Sau đó ông bà ngoại gọi điện thoại, em nói cho bọn họ là không cần gửi tiền sinh hoạt cho em trong hai tháng, em đủ dùng mà.
Hai người làm việc vất vả, không tiết kiệm được nhiều tiền.”
Cô gái nhỏ dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó bèn duỗi tay túm góc áo của Chu Ngộ Thần, trên mặt có vẻ hơi xấu hổ.
“Em còn có thể mua đồ cho anh đó, anh muốn cái gì vậy?”
Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày, không ngờ còn có phần của anh, khóe miệng cong lên, anh thuận miệng hỏi một câu:
“Tiền nhuận bút nhiều hay ít?”
“Hai ngàn đó!” *
(*nếu mình nhớ không nhầm thì hai ngàn gần bằng 7 củ mng ạ)
Chúc Vãn hưng phấn trả lời.
Dường như trong lòng Chu Ngộ Thần bị ai đánh một cú, không nói lên được cảm giác như nào.
Nói đến thói quen sinh hoạt của anh, hai ngàn còn không đủ tiêu khi anh tùy tiện ăn một bữa ăn khuya, ngay cả bạn gái Tiếu Hoặc khi đòi tiền, còn là những con số tính bằng vạn.
Mà cô gái nhỏ của anh lại dùng hai ngàn để nuôi mình trong hai tháng, còn có thể mua cho anh quà.
Chu Ngộ Thần ngẩn ra một lát, gương mặt Chúc Vãn vẫn hưng phấn nhìn anh, anh không nỡ khiến cô mất vui, bèn bày bộ dáng tự hỏi.
Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần không nói chuyện, nghiêm túc bổ sung thêm:
“Em biết là không nhiều, nhưng trong khoảng thời gian từ trước đến nay, anh luôn che chở cho em, em biết hết.
Em muốn cho anh một món quà nhỏ, hiện tại có lẽ sẽ không tốt lắm, nhưng về sau sẽ có, em sẽ đọc sách thật tốt.
Ông ngoại nói, đọc sách thật tốt thì tương lai có tiền đồ, anh cho em cái gì, em cũng có thể cho lại.”
Chu Ngộ Thần động lòng, nhìn cô gái nhỏ của anh, đừng nhìn Chúc Vãn yếu ớt như thế nhưng thật ra cô rất hiếu thắng, cái gì cũng biết.
Anh cũng đã nhìn thấy trang giấy nhật ký ở cuối cùng, mấy chuyện anh làm, cô đều nhớ kỹ.
Anh không cần cô nhớ đến, nhưng cô vẫn để ý.
Thấy Chúc Vãn nghiêm túc bảo đảm, anh cảm động.
Vốn dĩ phải là đàn ông hứa hẹn, nhưng cô lại làm ngược lại.
Thôi thì cứ nghe theo cô gái nhỏ đi, cô muốn làm gì, anh đợi cũng tốt.
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, buông đồ trong tay ra, không nhịn được mà kéo Chúc Vãn vào trong lồng ngực.
Chúc Vãn xấu hổ, xoắn xuýt muốn xuống dưới.
“Anh ăn đi…”
“Chốc nữa rồi anh…”
Tâm trạng Chu Ngộ Thần rất tốt, nhớ lại mấy câu cô vừa nói, cười một cách không đứng đắn.
“Em vừa nói, anh cho được, thì em cũng cho được à? Có phải thật thế không hả Chúc Vãn?”
“Ừm.” Bánh ngọt nhỏ kiểu u trong lồng ngực gật đầu, từ trước đến nay Chúc Vãn đều giữ đúng lời hứa, không bao giờ quên mấy lời mình nói.
Chu Ngộ Thần càng cười đến càn quấy.
“Là em nói đó.”
Không đợi cô trả lời, thiếu niên đã nâng khuôn mặt nhỏ lên, hung hăng hôn hai lần, bàn tay còn không đứng đắn, kéo vạt áo khoác cô gái nhỏ tiến vào bên trong.
Chúc Vãn sợ lạnh, cô không chỉ mặc áo khoác mà bên trong còn mặc thêm nội y, áo lông giữ ấm, một lớp lại một lớp.
Chu Ngộ Thần cảm giác được, bèn cười khẽ ra tiếng, dù anh không sờ vào tận bên trong, mặt cô gái nhỏ vẫn đỏ ửng.
“Anh đừng sờ loạn.”
“Anh không sờ loạn mà.
Vãn Vãn, là em nói, anh cho được, thì em cũng có thể.”
Giờ phút này Chúc Vãn nghe thấy Chu Ngộ Thần lặp lại mấy lời cô vừa hứa hẹn, hiểu ra ý xấu của anh, lần đầu tiên cô gái nhỏ không tuân thủ hứa hẹn mà cắn đầu lưỡi của ai kia đang nói chuyện lung tung.
Quả nhiên Chu Ngộ Thần không phụ lòng danh hiệu lưu manh, anh túm lấy tay Chúc Vãn, buộc cô lại gần mình.
“Tới đây nào, em về đây, bên trong áo anh không có áo lông, vừa lúc luôn.”
Vừa lúc cái quỷ gì chứ! Anh là tên không biết xấu hổ!
Thứ hai đi học, hai người một trước một sau đi tới lớp, thật ra đi một trước một sau là bởi vì Chúc Vãn có tật giật mình, lo lắng bị phát hiện việc yêu sớm cho nên không cho anh đi theo.
Ở trong nhận thức của Chúc Vãn, yêu sớm là bị đánh gãy chân, không được phép.
Cô từng nói với Chu Ngộ Thần, bảo anh ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết.
Chu Ngộ Thần cảm thấy bộ dáng cẩn thận khẩn trương của cô gái nhỏ vừa ngốc vừa đáng yêu, cho nên mới nhịn cười phối hợp diễn cùng.
Thật ra trước khi anh đồng ý với Chúc Vãn không nói thì anh đã nói cho bọn Phạm Vũ Triết rồi.
Thậm chí anh còn nhân lúc Chúc Vãn không ở đây mà gọi cho Ngụy Cải, bảo anh ta sắp xếp một bữa tiệc để hôm nào đó anh gọi bạn bè đến chúc mừng.
Anh vốn định để cho Phạm Vũ Triết chiêu cáo thiên hạ, nhưng lại cảm thấy không được, không đủ chính thức, cho nên là nâng ly rượu chúc mừng là tốt nhất!
Ngụy Cải thấy tiểu Chu thiếu lộ ra vẻ ông đây rất vui, tâm trạng ông đây rất tốt, Ngụy Cải còn chưa kịp hỏi, anh đã làm bộ không thèm để ý, bĩu môi.
“Không có gì đâu, tùy tiện mở tiệc rượu chúc mừng thôi, ông đây rất vui.”
Chúc mừng tiểu Chu thiếu thoát kiếp độc thân xong, Ngụy Cải mỉm cười, đi làm nhiệm vụ.
Tới lớp, Chúc Vãn vẫn ngồi chỗ cũ, ai ngờ Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc đã cuốn chăn đệm dọn lên phía trước, còn “nhiệt tình” dọn đồ của Chu Ngộ Thần lên luôn.
Chu Ngộ Thần không nói với bọn họ là Chúc Vãn muốn giấu giếm việc nên Phạm Vũ Triết không biết đôi tình nhân này có tình thú như thế, không đợi Chúc Vãn ngồi xuống đã mở miệng nói một tràng.
Bản tính của lão đại bị lộ nên không thể không nghi ngờ.
“Đệch mẹ, Thần ca? Sao mặt anh hưng phấn thế, không giống với người đứng đắn chút nào.”
Chu Ngộ Thần còn chưa kịp làm mặt quỷ, Chúc Vãn nghe xong đã lập tức ngẩng đầu lên trừng mắt với anh.
Đôi mắt ướt đẫm nhìn anh nhưng không hề dịu dàng một chút nào, vẻ mặt đầy chất vấn.
Chu Ngộ Thần thấy thế thì lập tức xua xua tay, phủi sạch quan hệ với tên ngốc kia.
“Anh chưa nói mà, không phải chúng ta vẫn luôn bên nhau sao? Em nghĩ anh sẽ nói với bọn họ lúc nào cơ?”
Chúc Vãn còn chưa kịp phản bác đã thấy Thời Lạc đeo cặp xách nhảy nhót từ cửa vào trong.
Cô nàng chạy đến trước mặt Chúc Vãn, ôm ôm một chút rồi ái muội nói.
“Nhớ cậu quá, rốt cuộc các cậu cũng làm lành! Tớ không tưởng tượng được luôn, rõ ràng tớ với Đường Kỳ Thâm quen biết nhau lâu hơn hai người, sao hai người lại ở bên nhau trước bọn tớ chứ! Hì hì!”
“?!”
Chúc Vãn nghe xong, quay đầu nhìn về phía tên đầu sỏ gây tội Chu Ngộ Thần.
Trong mắt Thời Lạc tràn đầy sự vô tội, không thể hiểu được đôi người yêu này, cô nàng không biết mình nói không đúng chỗ nào.
Mẹ nó, đồng đội sao ngốc như heo vậy!
“Phạm Vũ Triết!”.
Đột nhiên Chu Ngộ Thần gây khó dễ.
“Hả?
“Mẹ nó, sao cả ngày mày cứ suy đoán lung tung thế, bọn tao có quan hệ gì thì mày có thể tùy tủy tiện tiện kết luận à!”
“Gì cơ?”.
Vẻ mặt Phạm Vũ Triết đầy khó hiểu.
Ngoại trừ Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần không bao giờ cho người khác sắc mặt tốt, giọng điệu anh đầy táo bạo.
“Xin lỗi ông đây đi.”
“Gì cơ? Xin, xin lỗi….?”.
Phạm Vũ Triết không hiểu gì nhưng vẫn theo bản năng nói theo lời lão đại.
Từ nhỏ đến lớn cậu đã nghe anh, đã thành thói quen rồi, dù không hiểu nhưng bị ấn đầu xin lỗi vẫn không nói hai lời.
“Thật quá đáng, ông đây nên đánh chế.t mày.”
“???”
Chúc Vãn không nhịn được cười, bèn mềm giọng khuyên nhủ.
“Anh đừng nói cậu ấy nữa…”
“Được.”
Phạm Vũ Triết cảm thấy vui vẻ, Chúc Vãn là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu kéo dài giọng nói cảm ơn:
“Cảm ơn chị dâu!”
“...”.