***
Vừa mới nghỉ hè, Chúc Vãn đã đi về quê.
Mới bước đến cửa nhà, cô gái nhỏ đã nghe thấy tiếng người nói chuyện ở trong phòng, không chỉ có giọng của ông bà ngoại mà còn có giọng của hai người trung niên.
Phần lớn bạn bè của ông bà ngoại đều cùng tuổi cùng quê, nên thấy có người trung niên tới nhà mình, Chúc Vãn không nghĩ ra được là ai.
Chúc Vãn kéo hành lý nho nhỏ vào cửa, một giây trước còn có tiếng nói của một người phụ nữ, giây sau mọi người đã thấy người đến là Chúc Vãn thì người đó bèn lập tức chạy đến trước mặt cô, trong giọng nói mang theo chút cầu xin.
“Vãn Vãn, cháu nghe dì nói, trong nhà dì có một con bé vẫn còn đang đọc sách nhưng anh trai con bé lại không biết cố gắng, thằng bé còn đang chờ con bé ở trường kéo lên một chút.
Nhưng bất thình lình nó bị thầy cô giáo ở đó không cho theo học nữa nhưng con bé ấy không hề làm chuyện gì mà…”
Chúc Vãn ngây người một lát, bị người phụ nữ này nắm lấy bả vai nên cô hơi phát ngốc chút, cô còn chưa nói gì đã thấy bà ngoại cau mày xua xua tay, ngượng ngùng tiến lên kéo cháu gái bé bỏng của mình ra khỏi người phụ nữ đó.
Bà còn kéo cả hành lý lẫn Chúc Vãn đi về phía cầu thang, nhỏ giọng dặn dò.
“Vãn Vãn đi lên lầu trước đi nhé, những việc này con không cần xen vào đâu, để ông bà ngoại nói chuyện với bọn họ.
Con ngoan nha, lên lầu đi, chốc nữa ăn cơm thì bà ngoại gọi con nhé.”
“Bà ngoại…” Chúc Vãn cầm lấy hành lý, định nói gì đó.
“Lên lầu đi, lên lầu đi, Vãn Vãn nghe lời nào.” Bà ngoại quyết tâm không cho Chúc Vãn nhúng tay vào, hết sức che chở, không cho người phụ nữ kia lại gần.
Nhìn vài lần, Chúc Vãn cũng biết không lay chuyển được bà nên đành xách hành lý đi lên phòng ngủ trên lầu.
Vào trong phòng, cô cũng không đóng cửa lại mà cẩn thận nhớ lại bộ dáng người phụ nữ kia, hình như là cha mẹ Thẩm Vi.
Ba mẹ của Thẩm Vi làm công ở bên ngoài hằng năm, không ở trong thôn nhiều nên Chúc Vãn cũng không có ấn tượng gì lắm.
Bỗng dưng cô nhớ đến một khoảng thời gian trước, Thời Lạc thần thần bí bí chạy tới lớp tìm cô, nói trộm cho cô rằng ở hẻm nhỏ sau trường học có tiệm salon cắt tóc thì cô nàng gặp được Thẩm Vi.
Đứng bên cạnh cô ta là một thầy dạy cắt tóc, không chỉ mắng chửi bằng những lời lẽ thô tục mà còn động tay động chân.
Nhưng cô ta không nói một tiếng nào, mặc kệ người đó lộn xộn.
Chúc Vãn suy nghĩ trong chốc lát, lẳng lặng nghe giọng nói ở dưới nhà truyền lên.
Một lúc sau, giọng nói ở dưới bé dần, ông ngoại còn đưa hai người ra cửa, còn bà ngoại bắt đầu nấu cơm.
Chúc Vãn lấy các đồ từ trong hành lý mà Chu Ngộ Thần chuẩn bị cho ông bà ngoại, xuống dưới nhà vừa lúc nhìn thấy ông ngoại đang tiễn người.
“Ông ngoại, bọn họ tới có việc là…”
“Kệ bọn họ, đi tới đi lui, lần nào cũng nhờ con nói giúp Vi Vi một câu.”
Ông ngoại vừa nói xong đã thấy bà ngoại quay ra nhìn ông, vẻ mặt ghét bỏ vì ông nói nhiều.
“Nói gì thế…”
“Không có gì, không có gì.” Ông ngoại xua xua tay, cũng biết rằng không nên nói mấy lời này cho cô gái nhỏ.
Bà ngoại biết cháu gái nhà mình tuy nhát gan không thích nói chuyện nhưng một khi nói chuyện, nếu nói cho cô mấy chuyện bất hòa này thì lại nói rõ ràng, chỉ càng thêm phiền toái, vậy nên bà thở dài nói:
“Con bị bắt nạt sao không nói với ông bà ngoại?”
Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn ông bà ngoại, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, nhưng cô cũng không phủ nhận.
“Đừng tưởng hai ông bà ở trong thôn làm việc không ra khỏi cửa, nhưng ông bà vẫn biết chuyện đấy.
Vãn Vãn phải chịu ấm ức rồi, là con bé của nhà Thẩm giở trò.
Bà cũng biết con không muốn nói mấy chuyện này, trong lòng bà cũng hiểu rõ, con bị bắt nạt cũng không muốn nói.
May mắn rằng cô giáo ở trường con tốt thật đấy, phát hiện ra còn đuổi học con bé kia.
Hai người này cứ hai ngày, ba ngày lại đến, còn không phải là nói mấy lời tốt đẹp cho con bé kia à.
Sao phải để cho người xấu nói chuyện chứ, chúng ta không cần để ý đến.”
“Vậy nên, không để ý nữa!”.
Ông bà ngoại cũng cảm thấy tức giận, nhà bọn họ cũng không phải là nhà giàu có nhưng cháu gái là bảo bối, bị người khác bắt nạt thì sao họ không tức giận được chứ.
Chúc Vãn cũng không muốn chen vào việc của Thẩm Vi, mỗi người đều phải có trách nhiệm với hành vi của mình, dù hậu quả rất nặng nhưng cô quan tâm làm gì, cũng không muốn quan tâm.
Chúc Vãn cười hì hì, lấy mấy món điểm tâm, đồ tốt cho sức khỏe đưa cho bà ngoại.
“Con mang từ thành phố H về, rất tốt cho sức khỏe, bà và ông phải ăn nha.”
“Con cứ dùng tiền này mua cho mình thật nhiều đồ ăn ngon, không cần mua mấy thứ này về nhà đâu.”
“Không phải con mua đâu, là anh trai nhỏ mà nghỉ hè mấy năm trước tới nhà chúng ra đó.” Chúc Vãn dừng một chút, vì vừa nãy xưng hô là anh trai nhỏ nên cô cảm thấy hơi xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng lên.
“Anh ấy nói cảm ơn hai người, con thay anh ấy đưa cho.”
Bà ngoại ngẩn người, nghĩ một lúc mới nhớ được người ấy là ai.
Bà bật cười, thu dọn mấy đồ trên bàn.
“Không ngờ thằng bé ấy còn nhớ đến chúng ta đó, Vãn Vãn, lần sau con không cần mang hộ người ta đâu, thay ông bà ngoại nói cảm ơn nha.”
Bà ngoại vẫn chưa phát hiện ra, nhưng ông ngoại đang ngồi ở cửa, sắc mặt ông có gì đó không đúng lắm, tựa như ông đã phát hiện ra cái gì đó.
Chúc Vãn lén nhìn một cái, không ngây người ở dưới lầu nữa.
Khi đi lên lầu, đúng lúc Chu Ngộ Thần gọi điện đến, cô gái nhỏ nghe điện thoại, thì giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên.
“Khi nào về vậy? Nhớ anh không đó?”
Chúc Vãn mím môi cười, không nói chuyện.
“Hửm?”
“Em vừa mới về một buổi sáng mà…”
Bên kia vang lên tiếng cười của Chu Ngộ Thần.
“Khó chịu muốn chế.t.”
Chúc Vãn cười không thấy mắt ở đâu, nhưng anh cũng không nhìn thấy được.
Không có ai đó ở bên cạnh, lá gan của cô gái nhỏ cũng lớn hơn, cô hôn vào điện thoại hai cái rồi xấu hổ đến mức dùng chăn che mặt.
Bên kia yên tĩnh một lát.
“Tiếng gì vậy?”
“Không có gì…”
“Em hôn anh phải không? Em chủ động hôn anh đó, đừng không thừa nhận Vãn Vãn ơi, có lá gan làm chuyện này thì em phải có gan nhận chứ.”
Cái gì chứ, cô chỉ hôn anh một chút thôi mà nghiêm trọng như vậy à, bình thường anh còn hôn thiếu mình sao?
“Anh đừng nói như vậy, em chưa nói gì hết mà…”
Chu Ngộ Thần bật cười, giọng cười ấy qua điện thoại truyền đến tai Chúc Vãn, khiến cô gái nhỏ cảm thấy hơi nhớ anh.
“Bé cưng, anh chờ em đến phụ trách nhé.”
***
Cấp 2 học bù ở khu dạy học của cấp 3.
Hai tháng nghỉ hè, Chu Ngộ Thần năn nỉ ỉ ôi với cô gái nhỏ, anh đưa cô ở trên tầng cao nhất gần của trường học, ở chung cư với anh.
Lý do là gần chỗ học bù, nghỉ ngơi rất tiện.
Mỗi lần Chúc Vãn về đến nhà thì đều thấy một bàn ăn tràn ngập những món ăn phong phú.
Mới đầu Chu Ngộ Thần còn để người giúp việc làm, nhưng sau này anh bắt đầu học, anh cảm thấy anh làm thì mới có ý nghĩa.
Từ lúc bắt đầu, anh không biết cái gì hết, đi theo học cô giúp việc mấy ngày còn làm ra được ra hình ra dáng.
Đầu óc của Chu Ngộ Thần rất tốt, học gì cũng rất nhanh nên chưa đến mấy ngày đã không để người giúp việc đến nữa, anh tự mình đi chọn nguyên liệu để nấu ăn, tự mình rửa sạch, tự mình nấu khiến Chúc Vãn được ăn ngon đến mức khen không dứt lời.
Phạm Vũ Triết còn cười anh rằng.
“Thần ca, con mẹ nó, anh biến thành ông chồng của gia đình rồi!”
Ông chồng gia đình hay không phải ông chồng gia đình gì chứ, anh không để bụng một chút nào, cưng chiều cô gái nhỏ, nuôi cô gái nhỏ như thế nào thì anh cũng cảm thấy không đủ.
Những ngày sau đó đều trôi qua như này.
Chúc Vãn lên lớp rồi về nhà, có anh chờ cô, hai người cùng nhau ngồi ăn cơm.
Chúc Vãn ríu rít kể cho Chu Ngộ Thần rằng những củ cải nhỏ cấp 2 khó dạy như nào, còn không chịu nghe giảng, thích chạy loạn khắp nơi, y hệt anh lúc cấp 2.
Mà rõ ràng lúc ấy bản thân Chúc Vãn cũng là một cô bé.
Chúc Vãn thay đổi rất nhiều, cô xinh đẹp hơn, tự tin hơn, bớt bị dễ dọa sợ hơn trước, bình thường còn nói rất nhiều.
Chu Ngộ Thần rất vui vì cô gái nhỏ chuyển biến như vậy, do anh nuôi cô rất tốt đó chứ.
“Vậy khi anh học cấp 2 thì như nào?”, Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, hỏi.
“Nói đi nào, lúc cấp 2 anh khốn nạn như vậy à?”
Anh duỗi tay múc một thìa canh, thổi cho đỡ nóng rồi đưa đến miệng cô gái nhỏ.
Chúc Vãn uống một ngụm, xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh.
Chúc Vãn cười hì hì gật gật đầu.
“Xấu xa lắm, anh là người tệ nhất đó.”
Chu Ngộ Thần cũng không giận mà cười khẽ ra tiếng, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ càng lưu luyến.
“Nhưng anh cũng là người tốt nhất đó, Chu Ngộ Thần, anh tốt nhất luôn.”
Ăn xong cơm tối, hai người muốn thả lỏng bằng cách xem phim cùng nhau.
Chúc Vãn cướp công việc rửa bát, Chu Ngộ Thần cũng chạy đi tắm rửa thật nhanh.
Chờ đến khi Chúc Vãn tắm xong, Chu Ngộ Thần đã lười biếng chọn phim, anh mặc áo ngủ dựa vào ghế sô pha, vắt chéo chân, trong tay còn có một xấp giấy a4.
Chắc chắn là không phải chương trình học của cấp 3 rồi, từ trước đến nay anh đều không thích mấy thứ đó, anh ỷ lại vào sự thông minh của mình nên từ trước đến giờ anh không bao giờ lấy sách giáo khoa ra ôn tập.
Bật điều hòa lên, Chúc Vãn lau khô tóc đi về phía anh.
Chu Ngộ Thần cúi đầu đọc một cách nghiêm túc, đến khi ngửi thấy mùi hương của cô gái nhỏ thì anh mới ngẩng đầu lên, duỗi tay kéo cô - kéo người thiếu nữ đang mặc váy ngủ vào trong lồng ngực mình.
Chúc Vãn ngồi trên đùi anh, cảm thấy tư thế này có hơi xấu hổ nhưng bàn tay to của anh lại ôm chặt bên eo, mũi anh kề sát vào tóc cô.
“Thơm quá.”
Mặt Chúc Vãn đỏ bừng.
“Giống sữa tắm của anh mà.”
“Vãn Vãn thơm hơn.”
Chúc Vãn không để ý đến lời nói không đứng đắn ấy mà duỗi tay đẩy nhẹ anh, nói sang chuyện khác.
“Lúc nãy anh đọc gì vậy? Đọc nghiêm túc như vậy, bình thường lúc đi học em còn chưa thấy anh nghiêm túc như thế đâu.”
Chu Ngộ Thần cười khẽ, lấy tài liệu cho cô gái nhỏ xem.
“Mấy năm gần đây rất thịnh hành thông tin và mô hình quản lý, vận hành của đội thể thao điện tử,”
“Đội thể thao điện tử?”
“Ừm.” Chu Ngộ Thần tiện tay giở mấy trang sau, giới thiệu:
“Dù sao thì tiền anh cũng nhiều, nhưng không thể dựa vào gia đình được.”
Chúc Vãn cầm lấy nhìn vài lần, chưa đọc xong đã hỏi nhỏ:
“Chơi game ạ?”
“Không nói hoàn toàn như vậy, nhưng đó đều là ước mơ của người trẻ tuổi.”
Chu Ngộ Thần cười cười, cúi đầu hôn cô gái nhỏ.
“Phạm cẩu Triết còn nói, về sau tốt nghiệp sẽ tìm anh, thành lập đội cầu thủ chuyên nghiệp.”
Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười.
Chu Ngộ Thần cũng cười.
“Sao có thể để cậu ta phá hỏng dự án của anh chứ, trừ khi không muốn kiếm tiền.”
Chúc Vãn cúi đầu, đọc rất nghiêm túc.
Cô học tập rất tốt, dù cô không biết nhiều về thể thao điện tử nhưng vẫn có thể hiểu được chút.
“Bọn họ mới học cấp 3?”
Ánh mắt Chúc Vãn nhìn Chu Ngộ Thần tràn ngập sự ngưỡng mộ, điều này làm cho thiếu niên rất hưởng thụ.
“Thể thao điện tử là ngành không phân biệt giới trẻ.”
Anh dừng một chút.
“Bọn họ không yêu cầu vốn khổng lồ cùng với máu, nhưng bạn trai yêu quý của em đều có hai thứ này đó.”
Mặt Chúc Vãn đỏ ửng, xấu hổ trừng mắt nhìn anh một cái.
“Đội này vừa đạt quán quân thế giới, có hứa hẹn đó.”
“Quán quân thế giới hả? Lợi hại quá.”
“Anh lợi hại hay bọn họ lợi hại, hả?”.
Chu Ngộ Thần ăn dấm, nhéo cằm cô gái nhỏ, hỏi.
“Anh có thể hợp tác với quán quân thế giới, anh là người lợi hại nhất.”
Chu Ngộ Thần không nhịn được cười.
“Em vỗ mông ngựa* giỏi đó.” Nói xong, anh còn cúi đầu hôn lên cái cổ trắng nõn của cô gái.
(* vỗ mông ngựa: ý nói nịnh nọt ạ)
“Hai ngày nữa anh gặp đội tuyển thủ quán quân ấy, cũng là người chỉ đạo.”
“Vậy anh cố lên nha.”
“Em hôn anh nhiều một chút thì anh mới cố gắng được.”
Vì em, anh cũng sẽ cố gắng, em chỉ cần vui vẻ mà thôi, những chuyện khác anh sẽ làm..