Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

'Hắn sờ đến một quả cầu nhỏ.'

Trước khi vào trường thi, diễn đàn lại bùng nổ.

Long Huy như biết điểm mấu chốt để khiêu khích, trực tiếp dùng acc chính ở đăng lên diễn đàn Nhất Trung một thiệp, khoe ra phiếu điểm hai tuần trước đến giờ.

【 Phải vào trường thi rồi, nhìn qua đối thủ, lại nhìn thành tích, cảm giác rất nhàm chán. 】

Nhóm khối 12.

- hả???

- cậu ta có ý gì?! Trước khi thi khoe phiếu điểm? Không sợ lật xe à?

- a a a a tức chết rồi, tức chết rồi, tức chết rồi!! Cậu ta giỏi ở đâu, mạnh ở đâu? Ai cho cậu ta tự tin?

- nếu không phải Nhan thần không tham gia thi, cậu ta có mặt mũi tới đây sủa?

- tui ọe, vì sao có loại người này trên đời thế?

- tôi đệt, Nhan thần lần nào cũng thi 700+ cũng chưa khoe, cậu ta dựa vào cái gì? Thi được điểm cũng không phải như người khác ở phạm trù người thường à?!

Top 2 vạn năm mở miệng an ủi mọi người: Mọi người bình tĩnh bình tĩnh, cậu ta muốn đăng bài trước khi thi chắc chắn là muốn ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta, mọi người đừng để ý, hãy bình tinh rồi tăng điểm trung bình lên!! Không cho kẻ nào có cơ hội khoe khoang!!

Gõ xong một câu, click gửi đi, top 2 vạn năm hít một hơi thật sâu, xung quanh không ai chú ý tới cậu, cậu lặng lẽ click mở diễn đàn, bật chế độ ẩn danh.

Ẩn danh: Đ* m* m**, mày lấy tự tin đâu ra? Cao hơn có 5 điểm thôi, coi mày bay cao chưa kìa, nhớ cầm dây cho chặt, đỡ phải bay cao quá mà lật úp, cuối cùng sủa vô ích!

Giang Tri Hỏa hôm nay tới muộn, khi đến phòng học những người khác cơ bản đều đã tới, đang nhân nửa giờ cuối cùng ôn tập kiến thức. Giang Tri Hỏa nhìn vẻ mặt rất tệ, vừa đến liền ghé vào trên mặt bàn.

Thường Lạc thấy dáng vẻ này, có chút lo lắng, dùng đuôi bút chọc chọc Giang Tri Hỏa, hỏi: "Hỏa ca, cậu không sao chứ?"

"Ừ, còn tạm." Giang Tri Hỏa lười nhác trả lời, cũng không muốn nói chuyện.

Tùy tiện ăn xong cơm sáng, lại uống thuốc, Giang Tri Hỏa chụp túi thuốc rỗng cho Nhan Mộ.

Giang Tri Hỏa: Uống xong rồi.

Giang Tri Hỏa: Nhan ca thi cố lên.

Thường Lạc vẫn lo lắng, nhìn vẻ mặt Giang Tri Hỏa không khỏe lắm, đi rót ly nước ấm ở máy lọc nước cho anh: "Tôi cảm thấy cậu bị cảm hình như càng ngày càng nặng?"

"Không sao." Giang Tri Hỏa cầm nước, khi nuốt xuống nhíu nhíu mày, đau họng làm anh chỉ uống một ngụm nhỏ, "Hỏa ca mang bệnh lên sân khấu cũng có thể đè bẹp bọn họ."

"Tôi không phải đang lo cái này." Thường Lạc xua xua tay, đang muốn nói chuyện thì chuông reo lên, những người khác sôi nổi chuẩn bị đi phòng thi, phòng học bỗng chốc tràn ngập tiếng đẩy ghế ra sau.

Khi đi vào phòng thi, Giang Tri Hỏa đi ngang qua lớp top 2 vạn năm lão, trong trận chiến thi thử toàn thành phố với Tam Trung, lớp này bị lão top 2 kéo theo nhiệt huyết sôi trào nhất, lúc này i hệt tổ chức bán hàng đa cấp, top 2 vạn năm đứng trên bục giảng hô to: "Chuẩn bị vào thi rồi, mọi người cố lên!! Cho Tam Trung một bài học!!! Cố lên!!!"

Những người khác dưới bục giảng: "Cố lên a a a a!!!"

Ngày thi đầu tiên còn tính thuận lợi, tuy rằng bởi vì bị cảm có chút choáng đầu, nhưng trạng thái làm bài vẫn khá tốt.

Vừa lúc Nhan Mộ cũng kết thúc ngày thi, hai người gọi điện thoại.

"Cơm hộp đến chưa?" Nhan Mộ hỏi.

"Đến rồi, vừa đến." Giang Tri Hỏa lấy cơm hộp trên tay anh shipper, nói tiếng cảm ơn, sau đó vừa nói chuyện với Nhan Mộ vừa mở hộp.

Không thể để Giang Tri Hỏa tự nấu cơm cho nên Nhan Mộ đã sớm đặt cháo.


Khác với tiệm cơm hộp bình thường, cửa hàng này nổi tiếng chuyên môn làm cháo, không biết đầu bếp nấu như thế nào, khi ăn vào cứ cảm thấy khác với tiệm bình thường khác, vị thơm ngọt đặc sệt, Nhan Mộ còn đặt rau trộn và suất canh hầm đặt trong một cái hộp nhỏ tinh tế.

"Hôm nay diễn đàn lại nổ tung." Giang Tri Hỏa đặt điện thoại sang một bên, mở loa ngoài, "Long Huy đỉnh thật, thi một môn đăng một lần, các học bá đều không đi WC chỉ lo mắng cậu ta."

Nhan Mộ hẳn là còn đang trên đường, xung quanh ống nghe có chút ồn ào, hắn hừ lạnh một tiếng, không có che giấu chuyện chán ghét Long Huy: "Điểm năm nào cũng bị đè bẹp, đột nhiên thoát được một lần liền dễ vui đến bay lên."

"Phải phải phải." Giang Tri Hỏa vuốt lông Nhan Mộ, lại hỏi, "Cậu thì sao, hôm nay thế nào?"

"Khá tốt, dạng đề bình thường làm." Nhan Mộ dừng một chút, "Chỉ là có chút không vui."

"Vì sao?" Giang Tri Hỏa múc muỗng canh, quá nóng, chỉ có thể uống từng chút.

Nhan Mộ không trả lời ngay, tạm dừng một lát, xung quanh yên tĩnh chút, mới nghe được giọng hắn truyền ra từ ống nghe: "Tớ có chút nhớ cậu, tiểu Chu."

Giang Tri Hỏa xịt keo cứng ngắc.

Nhan Mộ luôn có thể sử dụng một chất giọng bình tĩnh để bỗng nhiên phóng ra một câu nói yêu

Nghe một lần tan chảy một lần.

Giang Tri Hỏa cười cười: "Vậy cậu về nhanh ha, chúng ta gọi video đi? Hay là cậu muốn xem cái khác?"

Nhan Mộ: "Khác?"

Giang Tri Hỏa đang muốn mở miệng, ánh mắt vừa lúc quét đến bao nilon màu đen bị ném ở trên sô pha, lời đang muốn nói bỗng bị nghẹn trong họng, tai nóng lên.

—— thứ ngày hôm qua ma xui quỷ khiến mua về, khi về đã bị anh ném ở trên sô pha không chạm qua.

Thấy anh không nói gì, Nhan Mộ hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Tri Hỏa ho nhẹ một tiếng: "Không sao, ừm, khác chính là...... Nhan ca cậu muốn nhìn cái gì? Mặc áo ngủ hay là đi tắm? Hoặc là dứt khoát nửa người trên không mặc? Dấu vết trên vai này còn không chưa mờ đi, hôm qua khi đi tắm thấy, Nhan ca cậu muốn nhìn một chút không?"

Đa phần Nhan Mộ đều rất nhẹ nhàng, chỉ là sẽ phá lệ lưu luyến tuyến thể và bả vai, đặc biệt là mấy lần gần đây hầu như sẽ cắn vai hoặc cổ.

Mỗi một lần đều sẽ để lại dấu vết cực kỳ rõ ràng, cũng may quần áo đều có thể che khuất.

Lúc này đến lượt Nhan Mộ không ra tiếng.

"Nhan ca?"

Lại đợi thêm chút, Nhan Mộ trả lời: "Vẫn là không nhìn đi, dễ bị cảm nặng, chờ cậu khỏe đã."

Không nói mấy câu, Nhan Mộ đến khách sạn, ngày hôm sau chỉ có buổi sáng có thi, hắn cần tốn chút thời gian dọn đồ, vì thế hai người cúp điện thoại.

Uống xong mấy ngụm cháo còn lại, Giang Tri Hỏa xuống tầng vứt rác, sau khi trở về rửa sạch tay, anh cực kì rối rắm và rất cẩn thận dùng hai ngón tay xách lên bao nilon màu đen.

—— dù sao cũng là đồ mình mua, dù dùng hay không dùng, ít nhất cũng phải mở hộp ra.

Giang Tri Hỏa chuẩn bị tâm lý xong, ép chính mình làm lơ tai đang nóng, hít sâu.

Lúc mở hộp ra đó, bên tai càng càng càng nóng.

Đồ! Thật! Mẹ! Nó! Còn! Kích! Thích! Hơn! Cả! Ảnh!

Một chuỗi thon dài, quả cầu từ nhỏ đến lớn, từng viên rõ ràng, ở quả cầu cuối cùng còn gắn chuôi hình trái tim!

Ờ...... Còn, còn khá tinh tế......


Trong hộp còn có một hộp gel, Giang Tri Hỏa nắm trong lòng bàn tay, kích thích đến mức tay đều run.

Cái thứ này......

Giang Tri Hỏa não bổ hình ảnh dùng ở trên người mình......

Trùng hợp lúc này, di động ném ở trên bàn trà bắt đầu điên cuồng rung, tiếng rung ở trên mặt kính bàn trà có vẻ chói tai và rõ ràng khác thường —— có người gọi đến.

Giang Tri Hỏa hoảng sợ, như có tật giật mình, bỗng chốc nhét thứ đồ trên tay vào trong balo, lại đá balo đến bên kia, hoang mang rối loạn cầm lên di động.

Mở màn hình nhìn thì thấy là gọi nhóm.

Nhất Trung tiết tự học buổi tối ngày thi khá tự do, không bắt buộc, không muốn tới trường học có thể về nhà nghỉ ngơi sớm, dù sao ôn tập có hiệu quả thiếu một buổi tối cũng không sao.

Ba phút trước, top 2 vạn năm chia sẻ một đề khoa học tự nhiên ở trong nhóm. Cậu đoán đề khá chuẩn, không ít người thích trước khi thi hỏi cậu.

Top 2 vạn năm: Mọi người chú ý dạng đề vật lý này một chút nhé, dạng đề cho điểm.

- a a a, tôi vừa hay không làm được dạng đề này, phân tích quá phức tạp tôi không rành lắm, lão top 2 có rảnh call dạy chút không.

- tui cũng thế.

Top 2 vạn năm: OK.

Top 2 vạn năm giảng cách giải ở trong nhóm, Giang Tri Hỏa nhấn nghe xong một hồi, lại rời khỏi.

Bị gián đoạn, chút suy nghĩ về thứ đồ kia hoàn toàn biến mất.

Giang Tri Hỏa uống thuốc trị cảm, chụp ảnh cho Nhan Mộ, báo cáo tình trạng thân thể hôm nay cho bác sĩ sau đó rửa mặt lên giường.

Bác sĩ hình như đang bận, không có trả lời ngay, chờ khi ông trả lời, Giang Tri Hỏa đã ngủ rồi, cũng không nhìn đến bác sĩ nhắn lại.

Bác sĩ: Cố gắng cẩn thận chút, thời gian cảm của cậu có chút dài quá, một phần triệu chứng động dục kỳ bộ phận giống cảm lạnh, chú ý quan sát tình trạng tuyến thể.

Giang Tri Hỏa ngủ không ngon, nửa đêm tỉnh dậy mấy lần, sáng ngày hôm sau trực tiếp ngủ thiếp đi, ba đồng hồ báo thức cũng không nghe thấy, mở to mắt vừa nhìn thời gian, đã 8 giờ hơn, chỉ còn mười lăm phút nữa bắt đàu thi!

"Mẹ kiếp!"

Giang Tri Hỏa kinh hô một tiếng, nhảy xuống giường, thay quần áo nhanh, không thèm nhìn lại, liền xách lên balo bị vứt trên mặt đất chạy ngoài.

Vội vã chạy vào phòng thi, Giang Tri Hỏa không kịp thở, sắc mặt tái nhợt.

Bàn trước còn khá quen Giang Tri Hỏa, khi quay đầu truyền giấy bài làm, hạ giọng hỏi: "Cậu có sao không?"

"Không sao." Giang Tri Hỏa uống lên miếng nước nhận giấy bài làm.

Lúc sáng lờ chạy đuổi thi, chưa kịp nhắn cho Nhan Mộ, mãi đến thi xong mới có cơ hội nói mấy câu với hắn, Nhan Mộ nói thi xong rồi, chuẩn bị ăn xong cơm trưa rồi về.

Giang Tri Hỏa nói ok.

Anh ấn tắt màn hình, cảm thấy đầu có chút choáng.

Buổi sáng thi còn tạm ổn, qua cơm trưa tình trạng của Giang Tri Hỏa càng kém, cả người đổ mồ hôi lạnh, cảm giác nhiệt độ cơ thể đang lên cao, đi phòng y tế đo nhiệt kế, không phát sốt.

Anh uống thuốc, trước khi thi buổi chiều Giang Tri Hỏa hỏi nam sinh ngồi bàn trước cũng đang đợi vào phòng ở hành lang: "Cậu có thấy hơi lạnh không?"


"Không, hôm nay 27 độ mà!" Bàn trước chỉ mặc cái áo ngắn tay hơi mỏng, nghiêng đầu thấy vẻ mặt Giang Tri Hỏa thật sự rất là tệ, "Ôi trời, Hỏa ca, sao nhìn cậu có vẻ rất tệ thế?!"

"Không biết." Giang Tri Hỏa nặng nề thở ra mấy hơi, hơi thở nóng bỏng.

Giáo viên giám thị cầm máy dò kim loại đứng ở cửa phòng học nhắc nhở: "Thí sinh vui lòng đặt tài liệu bên ngoài lớp học và xếp hàng để vào!"

Giang Tri Hỏa lắc đầu cố gắng tỉnh táo, đang định lấy thước va giấy nháp ra, không ngờ đụng tới một thứ vốn không nên xuất hiện ở trong cặp sách.

—— cái chuỗi đó! Và cả gel!

Giang Tri Hỏa: "!!"

Tim đập thình thịch một tiếng, Giang Tri Hỏa bỗng nhiên nhớ tới một chuyện —— một số triệu chứng của động dục kỳ tương tự như cảm lạnh!!

Lúc trước bởi vì cảm lạnh, anh chưa từng nghĩ đến động dục kỳ!!

Giang Tri Hỏa đi ra sau hàng, muốn nói với bác sĩ nhưng click mở khung chat lại nhìn đến tin nhắn tối hôm qua bác sĩ gửi.

Bác sĩ: Cố gắng cẩn thận chút, thời gian cảm của cậu có chút dài quá, một phần triệu chứng động dục kỳ bộ phận giống cảm lạnh, chú ý quan sát tình trạng tuyến thể.

Bác sĩ tối hôm qua đã nhắc nhở! Nhưng anh không thấy!!

"Các bạn ngoài hành lang vui lòng kiểm tra nhanh vào phòng thi!" Giáo viên tuần tra đang thúc giục, "Bạn cuối cùng kia sao còn xem di động?! Mau cất đi!!"

Giáo viên tuần tra bước nhanh đi tới, cướp balo Giang Tri Hỏa giục anh đi.

"Đợi chút thầy ơi, em có cái quên chưa lấy." Chưa kịp nghĩ nhiều, Giang Tri Hỏa dùng balo che sau đó cất chuỗi với hộp kia ngày hôm qua mua bỏ vào túi.

Bàn trước nhìn sặc mặt Giang Tri Hỏa vẫn không quá yên tâm, tranh thủ lúc truyền giấy bài làm quay đầu: "Hỏa ca, cậu phát sốt à, hay nghỉ hôm nay xin nghỉ đi khám xem?"

Giang Tri Hỏa: "...... Tốt nhất chỉ là phát sốt."

May mắn bởi vì động dục kỳ không ổn định, Giang Tri Hỏa mỗi ngày đều sẽ dán miếng ức chế mạnh lên, ít nhất có thể đảm bảo tin tức tố không thể lộ ra bất cứ lúc nào, Alpha ở đây sẽ không chịu ảnh hưởng.

Tiếng chuông bắt đầu thi vang lên, Giang Tri Hỏa điều chỉnh hô hấp, cầu nguyện trong lòng đừng là động dục kỳ, bắt đầu làm bài.

Nhưng mà càng lo lắng cái gì thì cái đó càng đến.

Một giờ trước còn ổn, không xuất hiện triệu chứng.

Nhưng dần dần, Giang Tri Hỏa cảm thấy đầu càng choáng váng, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.

Anh thậm chí có thể cảm nhận được tin tức tố đang không ngừng tràn ra ngoài, may mắn nhờ tấm dán ức chế lọc qua mới có thể che lại mùi, không ai phát hiện ra điều gì.

Giang Tri Hỏa cố gắng tỉnh táo nhất có thể, nhưng khi anh làm đến hai câu cuối, nhịp tim bắt đầu đình trệ, sau đó đập cực mạnh, như đánh vào ngực, chặn cả phổi, không thể thở được, sau lưng dần ướt đẫm.

Giang Tri Hỏa không viết ra được một chữ, nắm chặt bút, đầu ngón tay cào giấy nháp, cào đến gần rách.

Giáo viên giám thị nhìn thấy có vẻ không ổn, đi đến bên cạnh Giang Tri Hỏa, hỏi: "Bạn học, em có sao không? Bạn học? Bạn học?"

Giang Tri Hỏa không thể trả lời.

Bàn trước nhỏ giọng nói với giáo viên giám thị: "Thầy ơi, Hỏa ca lúc vào đã nhìn có vẻ không khỏe, cần đưa bạn đi phòng y tế không?"

Giang Tri Hỏa lắc đầu, xỏ tay vào túi, ép ra mấy chữ: "Em có thể đi toilet một chút không?"

Giáo viên giám thị thấy anh thật sự khó chịu, không bảo anh đăng ký tên họ: "Mau đi mau đi."

"Rầm" một tiếng.

Giang Tri Hỏa đóng mạnh cửa lại, dựa cả người ở trên ván cửa.

Đệt, thi thi cái quần, cứ thi liền động dục.

Lần trước động nhiệt kỳ ngất luôn ở trong WC, may có Nhan Mộ.

Mà lúc này Nhan Mộ còn ở trên đường từ thành phố B về! Không thể chờ hắn tới!


Dù muốn đi phòng bệnh cách ly, cũng mẹ nó đi ra ngoài được đã!

Giang Tri Hỏa móc ra thứ trong túi.

Nhìn chằm chằm một hồi, vặn nắp gel ra, đổ vào trên tay.

Anh cắn chặt răng nhét từng chút vào trong.

Cảm giác xa lạ này thật sự khó tả, nhưng mà thực sự có tác dụng, triệu chứng động dục thật sự đỡ hơn nhiều, dù chưa bị ức chế hoàn toàn nhưng ít nhất có thể nói chuyện đi đường bình thường.

Giang Tri Hỏa: "......"

Anh rửa tay sạch sẽ, ép mình làm lơ cảm giác khó xử đằng sau. Sau đó trở lại phòng học, dùng hết tốc độ viết xong hai câu cuối, nộp bài sớm, bước nhanh rời đi trường học.

Nhan Mộ đại khái còn cần khoảng một giờ mới có thể đến.

Giang Tri Hỏa giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi ra cổng trường, trên đường còn gặp được được thầy dạy vật lí chuẩn bị về nhà.

"Cậu ra sớm thế?!" Thầy vật lý nhìn đồng hồ, còn thừa 40 phút.

Giang Tri Hỏa nhíu mày: "Dạ."

"Đề vật lý lần này rất khó mà cậu còn nộp bài sớm? Không thể bởi vì hai lần trước thi được điểm cao liền kiêu ngạo!"

Giang Tri Hỏa không thể nói chuyện, chỉ cần mở miệng lập tức có thể bị phát hiện anh có vấn đề chỉ có thể tiếp tục "Dạ".

Đối phó thầy vật lý xong, Giang Tri Hỏa vội vàng click mở website của bệnh viện định hẹn trước một phòng bệnh cách ly, cúi đầu nhìn điện thoại không để ý đường liền đụng phải một người.

Khoảnh khắc ngửi được mùi của người đó, thần kinh vốn căng thẳng suốt buổi chiều của Giang Tri Hỏa lập tức được thả lỏng.

—— là Nhan Mộ!!

Hắn đeo khẩu trang, tấm ức chế vẫn chưa mất tác dụng, chỉ lộ ra lượng tin tức tố bình thường, Nhan Mộ ngay từ đầu cũng không thấy trên người Giang Tri Hỏa có gì lạ.

"Sao cậu ra rồi?" Nhan Mộ hỏi.

Giang Tri Hỏa lắc đầu, nói giọng khàn khàn: "Nhan ca, chúng ta về thôi."

Nói xong anh che đầu đi về phía trước.

Nhan Mộ thấy không đúng, vội vàng đuổi kịp, hỏi: "Tiểu Chu, cậu làm sao vậy?"

Giang Tri Hỏa không nói gì, chỉ là lắc đầu, đến tận lúc mở cửa, mới bỗng nhiên cầm tay Nhan Mộ.

—— không thể chịu đựng được nữa!

Lúc anh thả lỏng cả người, chút cảm giác phía sau càng thêm kích thích anh rõ ràng.

Đó là một sự run rẩy! Có lẽ do hưng phấn hoặc do bản năng, nhưng anh biết chính mình trong cảm giác cự kỳ run rẩy ấy muốn gì nhất.

Tim Nhan Mộ cũng đập nhanh hơn, tin tức tố hai người chạm nhau, cảm giác khó tả trong phút chốc lan khắp toàn thân.

"Động dục kỳ?"

"Ừm......" Giang Tri Hỏa xé mở tấm ức chế, mùi rượu say lòng người tràn ra che trời lấp đất, anh cầm chặt tay Nhan Mộ, đẩy hắn dựa lên cửa hôn nhau.

Mùi rượu ngọt thanh lấp đầy cả phòng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng chạm vào không thể tránh khỏi.

Không phải lần động dục kỳ đầu tiên, hơn nữa lúc bình thường bọn họ cũng sẽ không nhịn được, Nhan Mộ đã nắm vững các bước tiếp theo, bọn họ hôn nhau, cắn môi nhau, vành tai, còn có xương quai xanh, tìm những khoảng trống để thở khi hôn, dùng hết sức mình để ôm nhau một cách mạnh mẽ, quyết liệt và theo bản năng để hòa người kia vào máu thịt của mình.

Nhan Mộ vuốt ve sau lưng Giang Tri Hỏa, sau đó xuống dần.

Xuống dần.

Sau đó, đầu ngón tay dừng lại.

—— hắn sờ đến một quả cầu nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận