' Đó là Vân Chu!'
Vân Tiểu Húc mở mắt ra.
Cậu không nhìn rõ xung quanh, thật sự quá tối.
Luôn có mùi dầu mỡ và nhớp nháp xộc thẳng vào mũi, tiếng quạt gió vọng vào từ cửa sổ.
Đầu cậu vẫn đang đau, đây là tác dụng phụ khi hít thuốc mê, cơn đau đớn không ngừng co giật từ thái dương. Sau khi tỉnh một lúc, Vân Tiểu Húc mới dần dần có thể suy nghĩ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cậu vừa rồi đang tham gia buổi meeting offline của PickU thì đột nhiên có xe vọt vào hiện trường, tên đàn ông dùng khăn lông che lại miệng mũi cậu, cậu lập tức mất đi ý thức.
Cho nên không còn nghi ngờ gì nữa ——
Cậu bị bắt cóc!!
Là ai? Vì sao muốn bắt cóc cậu??
Đôi mắt dần dần quen với bóng tối, Vân Tiểu Húc lúc này mới miễn cưỡng có thể nhìn đến vẻ ngoài của căn phòng.
Đây là một căn phòng cực kỳ âm u, bốn phía đều dùng rèm vải dày nặng che đậy kín mít, không lộ một tia ánh sáng.
Trên mặt đất cực kỳ hỗn loạn, không có nhiều gia cụ, thậm chí không có giường hay quần áo, hộp cơm hộp thì chất đầy thành đống rác.
Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, tim Vân Tiểu Húc vô thức đập nhanh hơn, cậu nuốt nuốt nước miếng, hơi thở bắt đầu run rẩy.
—— cậu sợ hãi.
Trong ký ức còn bé, cậu cũng bị nhốt ở trong phòng tối như vậy, tên đàn ông lột sạch quần áo cậu, chụp ảnh cậu không ngừng.
Cậu bị nhốt trong phòng như một con chó, không được gặp ai, mỗi ngày chỉ có một hai bữa ăn không đủ no.
Nhưng cậu thế mà cảm thấy tên đàn ông đó rất tốt với cậu.
Cậu gọi tên đàn ông đó là cha, tên đàn ông kia nói gì cậu nghe nấy.
Vân Tiểu Húc cũng không muốn nhớ lại trước kia.
Cậu không muốn nhớ lại ngày tháng ngu đần không biết đúng sai, phải trái đó.
Cậu cực kỳ sợ hãi mỗi đoạn ký ức trước 8 tuổi trong đầu mình!
Vân Tiểu Húc lại nhìn xung quanh bắt đầu thở dốc.
Thật là đáng sợ.
Giống hệt, ở đây giống hệt năm đó!!!
Ở trong phòng chật chội nhỏ hẹp, đầy rác rưởi và chai rượu vỡ dưới đất, ngoài cửa sổ là máy quạt gió, tiếng gió thường xuyên ồn ào làm cậu ngủ không yên, mùi dầu mỡ tanh hôi luôn xộc vào cửa sổ, cửa kính trong suốt quanh năm suốt tháng bị vấy mỡ làm cho đen sì.
Cậu rốt cuộc nhớ tới mặt tên đàn ông mình nhìn được trước khi té xỉu.
Đó là một gương mặt cực kỳ xấu xí, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn!
Là Đái Hồng Thiên!
Vì sao là hắn ta?
Hắn ta được thả ra?!
Hắn ta muốn làm gì? Hắn ta muốn làm gì?!
Mấy câu hỏi trong đầu chợt lóe mà qua, lúc sau liền chỉ có một suy nghĩ ——
Phải chạy, cần phải chạy ngay!!!
Trong phòng không có ai, Vân Tiểu Húc bắt đầu điên cuồng giãy giụa, nhưng cậu bị trói rất chặt, dây thừng thậm chí thít chặt đến thịt, động đậy một chút liền bị cọ xát da thịt đau đớn.
"Tỉnh rồi?"
Cậu như là bị ấn xuống nút tạm dừng, động tác dột nhiên dừng lại, giọng nói khàn khàn vang lên trước mặt cậu.
Cửa phòng đóng chặt bị mở ra.
Ánh sáng bên ngoài đi vào theo kẹt cửa, tên đàn ông xách một túi bia, cầm gậy trên tay, nở một nụ cười cực kỳ đáng sợ với cậu.
Tên đàn ông già hơn 10 năm trước rất nhiều, cuộc sống trong tù hình như cũng không tốt, hắt ta gầy nhom, trên mặt mọc đầy nếp gấp.
Vân Tiểu Húc thở càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, sau đó ở trong nháy mắt nào đó bắt đầu điên cuồng lùi về phía sau, muốn thoát khỏi hắn ta, tránh xa hắn ta.
Nhưng Vân Tiểu Húc không làm được, cậu bị trói ở trên ghế căn bản không lùi được, chỉ là cả người cả ghế dựa ngã trên mặt đất.
Đái Hồng Thiên đóng cửa lại, ánh sáng lại biến mất, hắn ta thả bia xuống, chậm rãi đi hướng Vân Tiểu Húc, nâng cậu dậy, nắm lấy tay cậu đang run rẩy: "Đừng sợ ta, Đái Tiểu Húc."
Vân Tiểu Húc cực kỳ căng thẳng, trái tim đập loạn xạ, sợ hãi đến muốn lập tức ngất xỉu, cậu ép mình chống đỡ ý thức: "Đừng sợ cái đm!! Ông trói tôi trong căn phòng tối om này! Sao tôi có thể không sợ!!"
"Ha ha ha ha ha ha." Đái Hồng Thiên phát ra một trận cười, "Con trai" hắn ta vẫn đáng yêu như vậy.
Dù sao cũng không chạy thoát, Vân Tiểu Húc lại hỏi: "Ông, rốt cuộc ông muốn làm gì?"
Đái Hồng Thiên dùng chân đá văng rác rưởi, dọn ra một chỗ trống trải, ngồi trên mặt đất, lấy từng chai bia trong bao nilon ra, đặt ở bên cạnh, cuối cùng lấy ra một con dao găm.
Hắn ta dùng dao găm mở nắp bia, uống một ngụm lớn rồi lại đặt mạnh xuống, chai bia dần dần nổi lên bọt biển.
"Còn làm gì được, tất nhiên là trả thù." Đái Hồng Thiên nói như điều hiển nhiên, "Tao sống không tốt trong đó cũng là bởi vì chúng mày, cho nên sau khi ra tao cũng không muốn tụi mày sống yên ổn."
Quả thật không thể hiểu nổi! Vân Tiểu Húc: "Là do ông tự đưa mình vào, còn trách chúng tôi???"
"Mày nói cái gì? Là Vân Chu, con trai ngoan ba mẹ mày dạy ra, mày không có ích bằng nó." Đái Hồng Thiên đã lâu không nói chuyện với ai, hắn ta rất muốn chia sẻ chi tiết chuyện năm đó, "Vốn muốn trộm nó lại kiếm thêm một bút, ai ngờ thằng nhóc chó má này cố ý ở gần tao, còn trộm ẩn giấu chứng cứ."
Đái Hồng Thiên nói nói lại như tức giận, đột nhiên ném chai rượu một cái, mảnh vỡ và rượu chưa uống xong xuống đất bắn tung tóe.
Đái Hồng Thiên hung hăng nói: "Ba mẹ mày cũng vậy, bọn họ đã chuẩn bị từ trước đúng không? Đều dùng hết tất cả mối quan hệ rồi phải không? Không chút chần chờ? Bọn họ cũng làm quá thuận lợi nhỉ."
"Đánh rắm!" Vân Tiểu Húc quát, "Nếu thật sự thuận lợi như vậy, mẹ nó ông hẳn là bị tù chung thân! Ông huỷ hoại cả nhà chúng tôi! Ông còn huỷ hoại Vân Chu! Bây giờ không ai biết cậu ấy ở đâu! Sống thế nào! Mà hiện tại ông còn không biết xấu hổ nhắc đến cậu ấy? Còn không biết xấu hổ nói mình muốn trả thù?!"
Đái Hồng Thiên vẫn không tiếp tục cãi cọ với Vân Tiểu Húc, mà là lại mở một chai bia. Hắn ta không có trả lời câu hỏi của Vân Tiểu Húc, tiếp tục lẩm bẩm: "Bây giờ khác với mười mấy năm trước, tuy rằng mình vừa mới chơi một vố, nhưng chắc là rất nhanh sẽ bị tìm được."
"Ừm...... Chắc khoảng nửa giờ đi? Nói cách khác, Đái Tiểu Húc, nửa giờ này mày ở trong tay tao."
"Mày đoán thử xem, tao sẽ làm gì mày?"
Đái Hồng Thiên nhặt dao găm lên, tung lên rồi lại bắt được, chĩa mũi dao vào Vân Tiểu Húc.
Con ngươi Vân Tiểu Húc hơi co lại.
Đái Hồng Thiên chính là kẻ điên, dám ở trong lúc livestream trói cậu đi, chuyện gì quá mức hơn cũng có thể làm ra!!
Đái Hồng Thiên cười "Ha ha", lấy ra di động: "Bây giờ thật sự khác trước kia rất nhiều, khi đó tao còn có thể dùng điện thoại công cộng để liên lạc với người khác, bây giờ tao nhắn một cái tin nhắn là có thể lập tức bị định vị, nếu chậm thêm 10 năm, tao thật đúng là không lấy được 100 vạn của ba mẹ mày."
Hắn ta vừa nói chuyện vừa gọi video, bên kia lập tức nhấc máy, Vân Tiểu Húc nghe được giọng ba mẹ.
"Tiểu Húc!!!"
" Đái Hồng Thiên! Anh thả tiểu Húc ra, chúng ta nói chuyện!!!"
Vân Tiểu Húc đang muốn nói chuyện, Đái Hồng Thiên lập tức vòng phía sau cậu, giơ dao găm ra: "Không có gì nói."
"Nửa giờ, ít nhất tao có thể thọc nó một trăm nhát." Đái Hồng Thiên giơ dao găm để ở mặt sườn Vân Tiểu Húc nhìn vào màn hình, uy hiếp nói, "Chuyển tiền vào tài khoản tao mới gửi đi, năm vạn ít một nhát."
Vân Tiểu Húc: "Ông điên rồi? Ông lấy cũng không làm được gì! Cảnh sát chắc chắn tìm ra ông! Tài khoản của ông sẽ bị khóa! Có cho ông cũng không dùng được!"
"Không sao hết." Đái Hồng Thiên nói, "Tao chỉ là cảm thấy như vậy rất vui mà thôi."
Dao găm sắc bén, khi nói chuyện đã cắt rách làn da, máu theo lưỡi dao chảy xuống.
Giây tiếp theo, Đái Hồng Thiên giơ tay cầm dao găm lên.
"Tôi chuyển! Tôi chuyển!!!" Mẹ Vân thét chói tai, trong giọng còn mang theo run rẩy khóc nức nở, như cầu xin, "Xin anh đừng làm gì tiểu Húc!! Đái Hồng Thiên!!"
Đái Hồng Thiên cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp video, không dừng tay lại, Vân Tiểu Húc bị trói chặt, không thể nhúc nhích, không thể trốn khỏi.
Cậu chỉ có thể nhìn dao găm lập loè sắc nhọn lạnh lẽo dần đến gần!!
Khi dao sắp đâm vào Vân Tiểu Húc, cửa sổ lung lay sắp đổ bị người đá văng, bức màn bị kéo lên, ánh sáng ngoài cửa sổ không hề che đậy chiếu vào phòng, máy quạt gió mất tấm kính che đậy, kêu ầm ấm bên tai.
Có người từ cửa sổ nhảy vào tới, lao vào Đái Hồng Thiên, một tay bóp chặt cổ tay của hắn ta, dùng sức gõ vào hổ khẩu, Đái Hồng Thiên ngã xuống, dao găm cũng rơi xuống, người đó lại giơ nhanh tay phải, dùng côn điện gõ mạnh vào sau lưng hắn ta.
Lưng hắn ta bị tê liệt, Đái Hồng Thiên có 5 6 giây bất động, người đó nhân cơ hội này, một chân đá xa dao găm, sau đó che ở trước mặt Vân Tiểu Húc.
Vân Tiểu Húc ngơ ngác nhìn người trước mắt.
—— đây còn không phải là anh trai học bá gặp được ở thư viện sao?!
"đậu móa ra là anh!" Vân Tiểu Húc kinh ngạc, "Thì ra anh là cảnh sát à?!"
"Đừng nói bậy." Giang Tri Hỏa không rảnh trả lời câu hỏi của Vân Tiểu Húc, anh phá cửa sổ mà nhập, mảnh kính vỡ vụn cắt vào tay anh, chỉ là bị thương ngoài da, cũng không đau, nhưng vẫn chảy máu từng giọt, có vẻ rất khiếp người.
Đái Hồng Thiên nhìn về phía Giang Tri Hỏa, ngửa mặt lên trời cười to: "Vân Chu? Là mày hả?"
Cái ánh mắt này, hắn ta quá quen thuộc!
Căm ghét, ghê tởm, lạnh nhạt.
Vân Tiểu Húc hơi giật mình.
Vân Chu?
Đái Hồng Thiên cười vui vẻ: "Con trai yêu quý của cha! Cha còn đang tiếc, tìm mãi sao không thấy con. Sao mà mày làm được? Vì sao có thể biến mất? Vì sao tao tìm mày không ra? Mày làm cách nào mà biến mất khỏi sổ hộ khẩu của tao được?"
Giang Tri Hỏa lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghê tởm: "Mẹ nó ai là con của ông?"
Đái Hồng Thiên lắc đầu, tiếc hận nói: "Thật ra lúc ấy cha rất khổ sở, cha nuôi con lâu như vậy, vậy mà con còn báo cảnh sát bắt cha, cha còn không biết con có thể giấu nhiều chứng cứ như vậy, con thật giỏi, tiểu Chu."
Trên tay hắn ta đã không có dao găm, cho nên chỉ có thể ngồi xổm xuống, đập vỡ chai rượu.
Bia vàng nhạt chảy đầy đất, hắn ta lại đập vỡ một chai khác, sau đó dùng một ánh mắt cực kỳ si cuồng giơ tay lên, chỉa đầu nhọn của chai bia vào Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa bật côn điện: "Tôi đến được đây, chứng tỏ cảnh sát đã tới."
"Ồ." Đái Hồng Thiên còn rất tiếc nuối, "Nhanh vậy? Tao còn chưa kịp làm gì."
Giang Tri Hỏa cười lạnh một tiếng: "Vậy ông định làm cái gì? Thuốc nổ?"
Đái Hồng Thiên hơi trừng lớn mắt, không phủ nhận: "Sao mày biết?"
"Tôi điều tra quỹ đạo hoạt động của ông. Ra tù 14 ngày cũng đủ ông thu thập đủ nguyên liệu. Tôi nhớ ông có thể làm được, thuốc nổ không khó làm, hơn nữa nguyên liệu còn có thể dùng lý do chính đáng lấy được."
"Ông cũng là cố ý chọn tòa nhà này, ở đây có nhiều cư dân, đông người hỗn loạn, an ninh cũng kém, ông có thể tùy ý di chuyển."
"Ông không phải muốn trả thù Vân Tiểu Húc, cũng không phải Vân giáo sư, ông đơn giản chỉ là muốn trả thù xã hội. Ông đã giấu bom đất chế xong vào các góc của nhà ngang đúng không?"
Nói đúng hết, Đái Hồng Thiên hơi kinh ngạc, nhưng hắn ta cũng không kinh ngạc quá lâu.
Hắn ta lại đập nát một chai bia —— hắn ta thích động tác đạp vỡ chai bia này.
Giang Tri Hỏa âm thầm đến gần dao găm, tiếp tục nói: "Ông không để ý camera livestream chứng tỏ ông cũng không để ý kết quả cuối cùng là gì, cho dù kết luận rất cực đoan, nhưng tôi nghĩ ông sẽ —— ông sẽ chọn tự sát."
"Ông không chấp nhận được. Mười năm đã cướp đi năng lực sinh tồn ở xã hội hiện tại của ông, ông không đuổi kịp, ông thậm chí không có cách để làm chuyện ác, bởi vì khắp nơi đều là cameras, tùy tiện vào trang web đều có thể lập tức bị tra được, ông không chịu nổi, loại cảm giác này quá khó chấp nhận."
"Cho nên làm bom đất xong, ông sẽ bỏ một cái trong cái phòng này, ông sẽ giấu ở góc tường bên tay phải cánh cửa, cũng chính là vị trí khoảng 45 độ phía tây của tay trái bây giờ. Ông còn giấu bật lửa trong túi, ông muốn tự tay đốt căn phòng này."
Giang Tri Hỏa lạnh lùng nhìn Đái Hồng Thiên, vẻ mặt hắn ta từ bình tĩnh đến lúc sau dần dần vặn vẹo.
Nói đúng hết tất cả.
Suy nghĩ hay hành động của hắn ta đều bị nói ra!
Cái loại cảm giác này rất khó chịu, như mình đang bị giám sát và không thể che giấu.
Cho nên sao cũng được.
Đái Hồng Thiên bật lửa, ném đại trên mặt đất.
Sàn nhà từ đầu đã ướt, hắn ta đã vẩy đầy cồn trước khi ra ngoài, ngọn lửa vừa chạm vào mặt đất, lập tức bốc cháy hừng hực, trong túi đựng rác chứa đầy vật liệu dễ cháy, ngọn lửa không ngừng cháy lan ra ngoài.
"Ha ha ha ha." Đái Hồng Thiên phát ra một trận cười to.
Bên ngoài nhà ngang, cảnh sát vạch ra một vạch vàng chặn tất cả những người qua đường bên ngoài.
Một chiếc xe cảnh sát chạy nhanh đến, mới vừa dừng lại, trên chiếc xe lập tức có một đôi vợ chồng, bọn họ không màng tất cả muốn vọt vào, cảnh sát ngoài cửa lại ngăn lại bọn họ.
"Tôi muốn vào đó!! Con trai tôi ở bên trong!!"
"Đừng gây thêm phiền." Người nói chuyện chính là một thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng, hình như có chút không vui, "Nhanh thôi."
Rất nhiều người đứng ngoài vạch vàng hóng hớt, đội phá bom đang ở khắp tòa nhà tìm kiếm, dẫn đường các hộ gia đình bên trong lần lượt rời đi.
—— quá trình làm ra bom đất rất đơn giản, cũng không khó phá, chỉ cần cắt đoạn dây dẫn bằng công cụ đặc biệt và trong quá trình không thể có một tia lửa.
Nhan Mộ nắm chặt di động, trên màn hình đang ở đếm ngược.
Sau khi xác định Đái Hồng Thiên ở đâu, Giang Tri Hỏa lập tức nhắn cho Nhan Mộ.
—— tớ tìm được Đái Hồng Thiên, số 33 phố Tây. Chuyển đoạn sau cho Hà Miểu Miểu giúp tớ.
—— Đái Hồng Thiên làm bom đất giấu vào nhà ngang. Cần phải tháo dỡ và di dời cư dân, nhưng không thể để hắn ta biết, hắn ta chắc chắn bỏ kíp nổ đến chỗ hắn ta có thể châm lửa.Nhưng không sao cả, tình cờ cửa có máy quạt gió, hy vọng đến lúc đó có thể chuyển đến mức lớn nhất. Đồng thời trong phòng không cần sắp xếp cảnh sát khác, Vân Tiểu Húc giao cho tớ. Chỉ có tớ có thể đi vào, hắn ta sẽ nhận ra tớ, sẽ không lập tức châm kíp nổ, tớ có thể giữ chân hắn ta 4 phút 18 giây. Nhưng tớ không thể đảm bảo tính mạng Đái Hồng Thiên an toàn.
Hắn ta có 89% xác suất bỏ cả bom trên người, tớ không thể tháo dỡ được.
Ngoài ra, cho tớ thêm một phút thôi, tớ nghĩ tớ cần nhảy ra khỏi tòa nhà, hãy chuẩn bị một tấm đệm cứu hộ, cảm ơn!
—— bên dưới là tớ căn cứ theo thói quen, tính cách của Đái Hồng Thiên và kết cấu của nhà ngang đoán vị trí có thể giấu bom, hãy kiểm tra từng nơi và phá nó.
Trong phòng, Đái Hồng Thiên lại dần dần nổi giận.
Hắn ta và Giang Tri Hỏa đánh nhau một trận.
Hắn ta già rồi, căn bản không đánh lại Giang Tri Hỏa từng học qua thuật đấu vật chuyên nghiệp, hắn ta bị đè bẹp, tay phải còn bởi vì côn điện đập vào mà tê dại.
Vân Tiểu Húc ngây ngốc xem hai người đánh nhau trong đám cháy, cậu nghe được bên ngoài có tiếng bước chân tiến gần, nhưng Đái Hồng Thiên không nghe thấy, hắn ta đang tức giận, cực kì tức giận.
"Ông đừng tức giận." Giang Tri Hỏa tiếp tục nói, "Ông vừa giận liền càng dễ làm tôi đoán ra suy nghĩ và hành động của ông."
"Ví dụ như ông muốn châm ngòi nổ, ví dụ như ông đang nghĩ nên làm cách nào để dùng dao găm đâm tôi, nhưng ông cách dao găm quá xa, ví dụ như ông muốn nhân cơ hội đâm Vân Tiểu Húc một dao, ông không muốn tất cả mọi hành động hôm nay vô ích."
Giang Tri Hỏa từng câu từng chữ nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng hắn ta.
"Mày nói đúng." Đái Hồng Thiên từ bỏ ý định, lại móc bật lửa trong túi ra, châm lửa sau đó ở khi tất cả mọi người chưa kịp để ý, lao đến phía cạnh cửa châm ngòi nổ sau cửa bị Giang Tri Hỏa đoán!
Kíp nổ nối tiếp với tất cả thuốc nổ hắn ta giấu, chỉ cần nổ tung một cái, những quả bom khác sẽ vì tia lửa cùng nổ tung!
Đái Hồng Thiên cười điên cuồng, chờ đợi tiếng nổ vang và trận rung chuyển sắp xuất hiện.
Nhưng là không có gì cả, không có nổ mạnh.
Chỉ có một khả năng, bom giấu ở nhà ngang đều bị tìm được rồi.
Giang Tri Hỏa thở phào một hơi, 4 phút 18 giây, xem ra đuổi kịp, anh nhìn vẻ mặt tức giận của Đái Hồng Thiên, nhún nhún vai: "Không phải tôi phá, tôi vẫn đang ở đây kéo thời gian được chứ?"
Bom đã bị phá, Đái Hồng Thiên đã không còn cách nào có thể uy hiếp cảnh sát.
Hắn ta cười lạnh, đi khắp nơi ở trong phòng, đá chai rượu bể, nơi bia chảy đến ánh lửa dần dần tắt đi.
Hắn ta cười điên cuồng trong căn phòng đầy lửa, sau đó, cởi áo khoác.
Vân Tiểu Húc nhìn đến thứ bên hông Đái Hồng Thiên liền luống cuống, nó mà nổ tung ở trong biển lửa, hai người bọn họ chắc chắn tèo luôn: "A a a hắn ta thật sự treo một cái trên người mình kìa!!!"
Giang Tri Hỏa: "Tôi biết mà, không phải vừa nãy tôi đã nói à!!"
Đái Hồng Thiên lại châm ngòi: "Phải, mày đã nói, cho nên tao rất nể mày, mày biết trên người tao cũng có, vậy mà còn dám đi lên kéo thời gian, các con trai của cha, chúng ta cùng đi nào."
Vừa dứt lời, di động Giang Tri Hỏa bỗng nhiên vang lên.
5 phút 18 giây đếm ngược kết thúc!
Cùng lúc đó, Đái Hồng Thiên đốt kíp nổ.
Kíp nổ bị đốt, tia lửa tiếp tục đi xuống.
Giang Tri Hỏa nhặt nhanh dao găm, cắt đứt trói dây thừng trói chặt Vân Tiểu Húc, đẩy cậu ra bên ngoài: "Cậu đừng nhúc nhích, cũng đừng kêu, lỗ tai tôi sẽ điếc!"
Vân Tiểu Húc phản ứng chậm một nhịp: "Kêu gì? Vì sao tôi sẽ kêu?!"
Cậu vừa mới mới hỏi xong, kíp nổ cháy rụi, trong phòng "Bùm" một tiếng, sóng nhiệt cuồn cuộn tràn ra cực nhanh ở trong biển lửa, đồng thời Giang Tri Hỏa trực tiếp ôm lấy Vân Tiểu Húc, nhảy từ lan can tầng 4 xuống.
Vân Tiểu Húc: "A a a a ——!!!"
Bọn họ nhảy xuống đệm cứu hộ, lính cứu hỏa thấy đã cứu được người ra, lập tức dập tắt lửa, khói đen nồng đậm bay mù mịt.
"Chết tiệt." Giang Tri Hỏa thả tay ra, nằm hình chữ đại (大) ở trên đệm cứu hộ, "Làm mình sợ muốn chết."
Lúc trước điều tra dù đánh qua rất nhiều trận cũng thật sự chưa từng nhảy lầu lần nào.
Vân Tiểu Húc trực tiếp bị lực rơi tự do dọa choáng váng, mở to mắt nửa ngày không có phản ứng.
Bên kia, cảnh sát trưởng lái xe đưa Giang Tri Hỏa tới cũng ngây dại.
Khi nhìn đến kế hoạch Giang Tri Hỏa đưa Hà Miểu Miểu, cảnh sát trưởng còn khịt mũi coi thường.
Tuy rằng vừa rồi ở trên xe Giang Tri Hỏa bày ra hồ sơ tâm lý cực kỳ hợp lý, nhưng cũng không đến mức đoán được cả vị trí đặt bom và thời gian chính xác chứ?!
Huống chi còn chỉ là một học sinh bình thường.
Nhưng mà anh ta sai rồi, Giang Tri Hỏa đoán đúng không kém một giây, trong vòng 4 phút 18 giây phá hết tất cả bom, âm thầm di dời tất cả người dân, một phút sau Đái Hồng Thiên có lẽ sẽ tự hủy, bọn họ trước lúc đó đã chuẩn bị đệm cứu hộ.
5 phút 18 giây, nổ tung, dập tắt lửa.
Tất cr mọi việc kết thúc trong vòng 30 phút, không người bị thương, một người chết, người chết chính là kẻ chủ mưu vụ bắt cóc ác liệt, Đái Hồng Thiên.
Mãi đến bị nhân viên y tế đi đến kéo ra, Vân Tiểu Húc vẫn là ngu người, cậu ngơ ngác để nhân viên y tế kiểm tra, sau khi được xác nhận tạm thời không sao, bị kéo đến trên xe cứu thương, chuẩn bị lại đi bệnh viện kiểm tra kĩ càng, xác nhận có bị thương bên trong không.
Giang Tri Hỏa vẫn nằm trên đệm cứu hộ, hơi thở còn chưa bình tĩnh lại.
Nhân viên y tế ấn ấn xương sườn và nơi có khả năng sẽ gãy xương vì va chạm.
Lúc này trước mắt bỗng hiện ra một bóng người, một người đang đi từ xa tới, Giang Tri Hỏa vừa thấy vẻ mặt người đó lập tức cả người run lên.
Nhan Mộ bình tĩnh nhìn anh, trong con ngươi nhìn như bình tĩnh thực ra lửa giận bùng cháy.
Xong, xong rồi......
Nhan ca giận điên người......
Giang Tri Hỏa liếm liếm khóe miệng, theo bản năng muốn rụt lại: "Nhan ca tớ sai rồi!!!"
"Khoan đừng nhúc nhích." Nhân viên y tế nhẹ nhàng giữ chặt anh, "Miệng vết thương còn có mảnh kính, tôi lấy ra cho cậu."
"......" Giang Tri Hỏa bị giữ ở trong tay nhân viên y tế, muốn động đậy không thể động đậy, nhìn ánh mắt Nhan Mộ dần dần tối sầm, chỉ có thể yếu ớt bàn với Nhan Mộ, "Ở đây quá nhiều người, Nhan ca cho tớ chút mặt mũi đi, chúng ta về, về nhà lại nói nhé?"
Vân Tiểu Húc ngồi ở trên xe cứu thương, một hồi lâu mới phản ứng lại đây.
Ba mẹ cậu ngồi bên cạnh cậu, bọn họ không được cho phép đi vào hiện trường, chỉ có thể lo lắng dò hỏi nhân viên y tế về tình hình Vân Tiểu Húc và anh cảnh sát cứu cậu.
"Đều không sao." Nhân viên y tế nói, "Đi bệnh viện lại kiểm tra lại một chút là được."
Vân giáo sư rốt cuộc thả lỏng, chuyện khác bọn họ tạm thời không rảnh nghĩ đến, trước nói với Vân Tiểu Húc: "Chút nữa kiểm tra xong, chúng ta phải đi cảm ơn anh cảnh sát đó."
"Ò." Vân Tiểu Húc lên tiếng, mới đột nhiên tỉnh táo lại, "Ba mẹ! Vân Chu! Đó là Vân Chu!"
Hai vị giáo sư sững sờ: "Cái gì?"
"Chính là cậu ấy! Anh trai học bá ôm con nhảy xuống!!!" Vân Tiểu Húc chỉ hướng Giang Tri Hỏa đang được Nhan Mộ đỡ lên xe cứu thương, "Cậu ấy chính là Vân Chu đó!!!"