"Yêu tôi, yêu đến chết không sờn"
Tiếng động quá lớn, cho dù nhắm hai mắt, Giang Tri Hỏa cũng biết phòng bên có người tới.
Anh dứt khoát không mở mắt, hai tay hai chân mềm nhũn, thuận thế ngã vào trong lòng ngực Nhan Mộ.
Giang Tri Hỏa: "Nhan ca, cậu cố lên, tôi say rồi."
Nhan Mộ: "......"
Ban công bên cạnh Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu ngốc lăng hồi lâu, nhìn thấy cả người Shin vô lực mềm xuống, cái trán để ở bả vai Nhan Mộ, hình như là ngủ rồi, mà Nhan Mộ vẻ mặt lạnh lùng chuyển hướng bọn họ, ánh nhìn thoáng qua nhưng lạnh như băng, đem Shin đỡ vào trong phòng.
Giang Tri Hỏa giả bộ say đến mức không thể tự đi đường, mở một con mắt, nói với Nhan Mộ: "Lấy cá tính của ông chủ, hai người bọn họ một hồi khẳng định sẽ lại đây, hắn ta vẫn luôn cho rằng tôi là Alpha, chuyện biến O trước đừng nói, bịa cho qua đi, giao cho cậu!!"
"......" Nhan Mộ cắn răng, "Cậu muốn bịa thế nào?"
Giang Tri Hỏa ở trên sô pha nằm xong, rất không biết xấu hổ thừa nhận: "Cái này cậu không thể hỏi tôi nha, nếu tôi mà biết thì tôi cũng không giả say đúng không? Cố lên, học thần không có gì không làm được."
Vừa nói xong, khoá cửa phát ra tiếng động, khóa cảm biến kêu "Tích" một tiếng.
Giang Tri Hỏa nhanh chóng nhắm mắt lại, trịnh trọng nói: "Nhan ca, tự giải quyết cho tốt."
Nhan Mộ: "......"
Căn bản không có thời gian để hắn mạnh mẽ đem Giang Tri Hỏa kéo dậy, không quá hai giây, Khuất Tiêu cũng đã dẫn đầu vọt vào tới: "Nhan thiếu, Nhan thiếu, Nhan thiếu?!"
"Im lặng chút." Nhan Mộ trừng hắn ta.
Khuất Tiêu lúc này mới chú ý tới bên bàn dài kia có cô gái đang nằm......
"À." Khuất Tiêu nhất thời không kịp phản ứng lại đây nhắm lại miệng.
Hai giây sau lại đột nhiên nhìn lại hướng kia ——
Đồng tử chấn động.
Có? cô?gái? nằm? đó?!
"Đây, đây, đây là??" Khuất Tiêu hạ giọng, chỉ vào Bạch Ngữ Quân, "Cô ấy ngủ rồi??"
Nhan Mộ: "Ừm."
Khuất Tiêu lại chỉ hướng Giang Tri Hỏa: "Anh ta cũng ngủ rồi?"
Nhan Mộ "Ừm" đến nghiến răng nghiến lợi.
Khuất Tiêu thật sâu thật sâu hít một hơi, cùng Ôn Đạt đem Nhan Mộ túm đến ban công, đóng cửa lại, rốt cuộc không nín được: "Tình, tình,tình huống này là như thế nào?! Hai người hẹn cô gái kia tới nơi này, rồi đem cô ấy chuốc say, sau đó chúng mày tiếp, tiếp......"
Từ này nói không nên lời, quá huyền huyễn, Khuất Tiêu thay đổi cái cách nói "Hai người chơi 3p?? Trước mặt con gái? À không, ở sau lưng cô ấy?! Chơi ba người?!"
Ôn Đạt cũng không thể bình tĩnh: "Nhan thiếu, cậu uống say đúng không?!" Không uống say sao có thể làm ra việc này?!
Khuất Tiêu: "Cho nên chúng mày rốt cuộc là tình địch hay là yêu đương vụng trộm?!"
Nhan Mộ: "......"
Ôn Đạt lại hỏi: "Mày thích nam?"
Khuất Tiêu: "Mày thích chính mày? Shin với mày trừ bỏ mặt, chỗ nào cũng giống nhau á!"
Ôn Đạt đư ra kết luận: "Mày có phảI thuộc loại người love myself (yêu chính mình)?"
Khuất Tiêu cảm thấy chỉ có cái này giải thích hợp lý nhất: "Lão Ôn mày nói đúng, không phải cái loại yêu chính mình sẽ không có khả năng tìm cái người có tính cách giống chính mình như vậy để yêu!"
Nhan Mộ: "......"
Cửa sổ sát đất tuy có hiệu quả cách âm, nhưng đều không phải là ngăn cách hết mọi âm thanh, sô pha cách gần, chỉ cần nghiêm túc nghe thì có thể nghe rõ nội dung như cũ.
Giang Tri Hỏa nhịn không được muốn cười, lại không thể cười ra tiếng, nghẹn đến mức cả người run rẩy.
Cười đủ rồi, Giang Tri Hỏa dựng thẳng lên ngón cái, chậm rãi nâng lên cánh tay.
Trâu bò.
Nhan Mộ đứng đối mặt với trong phòng, đem động tác của Giang Tri Hỏa thu hết vào đáy mắt.
Vui sướng khi người gặp họa đúng không?
Nhan Mộ cười lạnh một tiếng, nói: "Chính là như chúng mày nhìn đến vậy."
Ôn Đạt ở trong lòng giúp Nhan Mộ suy nghĩ vô số lý do, còn chưa mở miệng liền trước bị một câu này nói ngốc.
Ôn Đạt: " Như chúng tao nhìn đến vậy?"
Khuất Tiêu so với cậu ta càng ngốc: "Loại nào? Là yêu chính mình hay là yêu đương vụng trộm là...?"
Nhan Mộ dùng lời nói đơn giản nhất giải thích: "Tao cũng rất bất ngờ, chúng tao uống say, Shin...... Vừa mới tỏ tình tao."
Ôn Đạt: "?"
Khuất Tiêu: "?"
Giang Tri Hỏa: "???????????"
Khuất Tiêu giương mắt cứng lưỡi: "Chúng mày...... Chúng mày không phải tình địch sao?"
Ôn Đạt cứng họng: "Đúng rồi á, không phải chúng mày cùng theo đuổi, một cô gái sao?!"
Nhan Mộ mặt không đổi sắc: "Là vì đến gần tao thôi."
Ôn Đạt: "A cái này, vậy vừa mới......?" Ôn Đạt nói còn chưa dứt lời.
Khuất Tiêu nói tiếp thay cậu ta: "Vừa nãy, là Shin...... Cưỡng hôn mày?"
Nhan Mộ thật là trầm trọng "Ừm" một tiếng.
Giang Tri Hỏa: "??????"
Hả? Cái gì cơ?
Mẹ nó ai cưỡng hôn cậu?!
Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu trao đổi ánh mắt, lại là cũng không biết nên nói câu gì.
Nhan Mộ xoa bóp giữa mày: "Chúng mày đi ra ngoài trước đi, có chút lộn xộn, làm tao vuốt chậm lại suy nghĩ."
Bị tình địch tỏ tình thật hẳn là rất rối rắm, Ôn Đạt Khuất Tiêu không nên ở lại, giữ hai biểu tình một lời khó nói hết, muốn nói lại thôi ra 3001, trước khi đóng cửa còn ẩn ý quay đầu nhìn mắt Giang Tri Hỏa.
Khuất Tiêu nói: "Nhan thiếu, mày...... chải vuốt rõ ràng nhớ nói cho chúng tao nha......"
Ôn Đạt: "Vuốt không được, chúng tao giúp mày cũng được."
Nhan Mộ liên tục trầm trọng: "Được."
Cửa vừa mới đóng lại, Giang Tri Hỏa lập tức từ trên sô pha nhảy lên, nắm lấy cổ áo Nhan Mộ, băn khoăn đến Bạch Ngữ Quân còn đang ngủ, chỉ có thể nhẹ giọng, hung hăng nói: "Mẹ nó ai là vì đến gần cậu?!"
Nhan Mộ bình thản ung dung nói: "Cậu có lời giải thích tốt hơn sao?"
Giang Tri Hỏa: "Tại sao cậu không nói là cậu yêu tôi?! Nói cậu yêu tôi yêu đến chết không quên, yêu đến mất cả tâm trí?!"
Nhan Mộ: "Cậu nói, giao cho tôi, nói như thế nào là chuyện của tôi."
Giang Tri Hỏa: "Cậu dám bịa ghê hơn một chút nữa không?"
"Dám." Nhan Mộ biết nghe lời phải, "Cậu yêu tôi, cậu đến gần tôi, cậu tìm kiếm mọi cách ở lại trong nhà tôi, cậu tốn hết sức lực đụng vào tôi, cậu cam nguyện trở thành một phiên bản khác của tôi, có thể chọn hết, không cần cảm ơn."
Giang Tri Hỏa cắn răng: "...... Tôi thật là cảm ơn cậu lắm, tốn công chuẩn bị nhiều phương án thế!"
Nhan Mộ: "Không có chi."
Trải qua cả đêm mệt mỏi, còn uống lên nhiều rượu vậy, cảm giác đã say, đã sớm say.
Nhan Mộ nằm lên sô pha, chăn còn giữ nhiệt độ cơ thể của Giang Tri Hỏa, hắn nhắm mắt lại, chỉ nói: "Ngày mai lại nói, trước tiên ngủ đi."
- --Bản edit chỉ đăng tại acc @gri1004 in WATTPAD.COM, nghiêm cấm hành vi re-up---
Khi Bạch Ngữ Quân tỉnh lại, đã sáng sớm 6 giờ 45.
Tối hôm qua uống nhiều rượu, đầu vẫn là đau, cổ cũng mỏi, có thể tỉnh lại được đều là dựa vào sức mạnh cường đại của đồng hồ sinh học.
Mới vừa tỉnh lại có chút mơ hồ, Bạch Ngữ Quân ngẩn ra chút thời gian, mới nhớ tới chính mình ở đâu.
Cô không muốn bị cha đưa đến trên giường Vương tổng, vốn là muốn ở trước sinh nhật kết thúc sinh mệnh của chính mình, lại bị một cuộc điện thoại của Giang Tri Hỏa kêu lại đây.
Tối hôm qua nói cái gì, làm chuyện gì, cô đã hoàn toàn không nhớ rõ.
Mở ra di động, không ít người nhắn tin chúc cô "Sinh nhật vui vẻ", danh sách trò chuyện có một đống chấm đỏ chưa click mở, bạn thân cố ý vì cô viết rất một đoạn dài lên vòng bạn bè, chuyên môn tag cô.
Ngày 10 tháng 10, Bạch Ngữ Quân hôm nay 18 tuổi.
Còn không đợi cô trả lời từng cái, các app lớn lại nhảy ra rất nhiều tin tức che trời lấp đất.
Bạch Ngữ Quân trong lòng kinh ngạc.
—— 11 giờ đêm qua, tập đoàn Bạch thị bị phơi ra nghi ngờ có liên quan buôn lậu, buôn lậu ma túy, CEO Bạch Tranh Âu bị giam điều tra, tập đoàn tạm dừng hoạt động.
Rất nhiều phóng viên nửa đêm nghe đến tin tức liền canh giữ ở cửa office building của tập đoàn, mênh mông cuồn cuộn một đám người, bộ xã giao suốt đêm gửi công văn đi đáp lại: Chúng tôi hoàn toàn không biết, đang phối hợp điều tra, không nên lan truyền tin đồn.
Bọn họ vừa mới đăng lên thanh minh này, liền có quần chúng ẩn danh đăng một cái video, bốn phía đèn cảnh sát lập loè, người đàn ông bị cảnh sát hình sự còng lại hai tay áp giải vào xe cảnh sát.
Mặt người đàn ông tuy rằng đánh mosaic, Bạch Ngữ Quân vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn ra tới, người này chính là Bạch Tranh Âu.
Ngắn ngủn một đêm, tạm thời chỉ biết được những cái đó.
Bạch Ngữ Quân ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết màn hình khi nào tự động tắt, cũng không biết khi nào chính mình buông lỏng tay, di động rơi vào góc bàn.
Tất cả sụp đổ, chỉ trong một đêm mà thôi.
Chỉ...... như vậy?
Cô liền có thể...... Tự do?
Bạch Ngữ Quân khó có thể tin.
Lúc này, một đôi tay ở trước mặt cô vẫy vẫy.
Tương Dao mở cửa suốt đêm, còn cung cấp bữa sáng, Giang Tri Hỏa đi cầm sữa bò, pha nước mật ong để giải rượu, còn có cái bánh kem nhỏ.
Giang Tri Hỏa: "Sinh nhật vui vẻ, Ngữ Quân!"
Bạch Ngữ Quân: "...... Hả?"
Nhan Mộ châm ngọn nến, cắm ở trên bánh kem, nói: "Ước gì đi."
Bạch Ngữ Quân vẫn chưa phản ứng được, ngơ ngác nói: "Vì sao?"
Giang Tri Hỏa: "Thổi ngọn nến, ước một điều, rồi ăn bánh kem nha, có gì vì sao?"
Bạch Ngữ Quân chớp chớp mắt.
Bề ngoài của bánh kem thật xinh đẹp, là một mảnh không trung, dùng bơ vẽ ra đám mây cùng cầu vồng, dưới góc bên phải, còn có một đóa hoa nhỏ nhắn nở rộ trong gió.
"Tôi không biết...... Nên ước gì." Bạch Ngữ Quân nói.
Giang Tri Hỏa: "Dù sao điều ước cũng không có giới hạn, tớ giúp cậu ước một điều, được không?"
Bạch Ngữ Quân cười cười: "Ừ, được chứ."
Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại, lại dùng khuỷu tay chạm chạm Nhan Mộ: "Cậu cũng nhắm lại."
Một lát sau, Giang Tri Hỏa chân thành nói: "Hy vọng bạn học Bạch Ngữ Quân không dễ dàng từ bỏ, tiếp tục làm chính mình."
Bạch Ngữ Quân rũ xuống lông mi: "Cậu......"
"Xin lỗi, Ngữ Quân." Giang Tri Hỏa nói, "Lúc trước đến gần cậu, là vì muốn điều tra Bạch Tranh Âu, tin đồn liên quan đến ông ta đã sớm có, chỉ là ông ta quá mức cẩn thận, tìm không thấy bất cứ chứng cứ gì, chỉ có thể ra tay từ chỗ cậu."
Tin tức vừa ra, sự việc đã khép lại, Giang Tri Hỏa không cần giấu diếm Bạch Ngữ Quân bất cứ cái gì sự tình.
Anh lui ra phía sau một bước: "Trong khoảng thời gian này gây cho cậu thêm không ít phiền toái, là lỗi của tôi, từ hôm nay trở đi tôi liền không tiếp tục theo đuổi cậu nữa, còn cậu, cũng đừng có suy nghĩ tự sát nữa."
Bạch Ngữ Quân: "Sao cậu biết......"
Giang Tri Hỏa cười cười: "Tôi cũng biết hiện tại cậu sẽ không, đúng không?"
Trời đã hoàn toàn sáng, ngoài cửa sổ rộng mở, truyền đến từng tiếng động bánh xe lăn qua.
Lại một ngày mới bắt đầu.
Bạch Ngữ Quân hốc mắt có chút ướt át, cô ngẩng đầu lên, nỗ lực đem nước mắt nghẹn trở về, gợi lên một nụ cười: "Ừ!" Nhan Mộ đưa khăn giấy cho cô, ngọn nến đã cháy hết, Nhan Mộ châm lên một cây nữa, nói: "Hiện tại không có thời gian ở chỗ này dây dưa, cậu cần quay về, hẳn là có rất nhiều chuyện cần cậu xử lý."
"Được." Bạch Ngữ Quân dùng sức dụi dụi đôi mắt, khóe mắt đỏ bừng, cô thổi tắt ngọn nến, cắt ra nhát dao thứ nhất, đút một muỗng bơ vào miệng, nói với bản thân.
"Sinh nhật vui vẻ, Bạch Ngữ Quân."
Thời tiết phá lệ sáng sủa, bầu trời trong xanh, mây trắng, trong không khí thoang thoảng mùi quế.
Từ quán bar đến trường học còn cần ít nhất hai mươi phút, đã gần đến giờ đi muộn, Nhan Mộ thế nhưng cũng đi được không nhanh không chậm.
Giang Tri Hỏa: "Cậu không chạy sao? Bị muộn rồi."
Nhan Mộ nói: "Không sao cả."
Giang Tri Hỏa: "Học thần thật tốt, tùy tiện nói cái lý do là được."
Trước lúc ngủ tuy rằng cãi một trận, nhưng hai người ở chung tự nhiên như cũ, kỳ thật đó đều không xem như cãi nhau, nhiều lắm là sỉ vả nhau thôi, có thể bởi vì một việc nhỏ đối phương làm liền OOC, đã sớm quen thuộc.
Nhan Mộ nhìn lại anh.
Thảnh thảnh thơi thơi đi ở trên lề đường, cơ thể anh lắc lư từ bên này sang bên kia.
Vết sẹo trên cổ dường như đã mờ đi một chút.
Nhan Mộ hỏi: "Vết sẹo của cậu đã mờ đi chưa?"
Giang Tri Hỏa xoa sau cổ: "Đã hai tháng rồi, mờ chút là chuyện bình thường mà?"
Nhan Mộ: "Ừ."
Giang Tri Hỏa nhảy xuống bậc, nhảy đến trước mặt Nhan Mộ, ngáp một cái: "Gần nhất liên tục có chuyện xảy ra, quá mệt mỏi."
Nhan Mộ: "ó một chút."
"Sau khi trở về cậu muốn làm gì?" Giang Tri Hỏa hỏi.
"Học tập." Nhan Mộ nói.
"......" Giang Tri Hỏa, "Tôi liền không nên hỏi cậu."
Giang Tri Hỏa vào phòng học vừa đúng trước khi chuông đi học tiết thứ nhất vang lên, tiết thứ nhất là môn ngữ văn, Đinh Kiện Huy từ sáng sớm liền đứng ở trên bục giảng.
"Các bạn học." Đinh Kiện Huy đem một tờ sắp xếp lịch thi giao cho lớp trưởng, "Tuần tiếp theo, ngày 17 tháng 10, chính là kỳ thi giữa kỳ, kiểm tra xem thành quả học tập của các em trong nửa học kỳ đầu, hãy cố gắng biểu hiện nha."
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Thi giữa kỳ giữa vai chính không xảy ra chút chuyện, đều không thể gọi là thi giữa kỳ ~