"Để đồ chó Nhan Mộ tới đón tôi"
Thứ 7, 6 giờ tối.
Sau khi kết thúc party, lớp 1 lên xe buýt cùng nhau đến cổng trường, trên đường thả mấy cái bạn học tiện đường, sau khi xuống xe, Đinh Kiện Huy dặn dò mọi người trên đường trở về cẩn thận, mọi người lớn tiếng cảm ơn thầy Đinh mời khách, tốp năm tốp ba về nhà.
Giang Tri Hỏa cùng lớp trưởng và tám chín cái nam sinh khác, nháy mắt ra hiệu với nhau, rẽ vào một tiệm đồ nướng khác gần trường học bắt đầu tăng hai.
Khi nói muốn say lớn một hồi, một đám mạnh mồm nói "Oke luôn! Không say không về!", "Ai không uống ai là cún!" Trên thực tế đều không uống rượu mấy, kêu đến càng lớn tiếng, càng là uống ít, gọi ra cả thùng rượu, chỉ xách ra hai chai ít ỏi vô cùng, một người đổ một chút, chưa đến nửa cốc.
Giang Tri Hỏa không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm cốc nhựa dùng một lần trên bàn: "...... Đây là không say không về mà các cậu nói?"
Nam sinh một cười ha hả nói: "Say thì về nhà thế nào?"
Nam sinh hai đề nghị: "Hỏa ca, cậu uống trước đi, trước làm nóng!"
"Được thôi!" Giang Tri Hỏa lập tức đồng ý, đứng lên, một ngụm uống xong chút rượu trong cốc,lại từ trong thùng lấy ra một chai, gõ lên trên bàn một cái, nắp chai bị cạy bay, sau đó liền đổ hết trong miệng, chưa đến một hồi liền uống một hơi cạn sạch, uống xong còn đem chai rượu rầm một cái bỏ ở mặt bàn, "Đủ chưa?"
"Hỏa ca dũng cảm!" Các nam sinh đứng lên theo, uống hết xíu rượu trong cốc.
Lúc này, trong tiệm phát bài 《 chia tay vui vẻ 》.
Theo giọng hát ưu thương, lớp trưởng lại cảm thấy buồn, nghĩ đến nữ thần công bố tin kết hôn, sử dụng dụng cụ mở ra một chai rượu, rót đầy cho chính mình, một ngụm uống lên.
Lớp trưởng: "Nói chuyện này ra, các cậu có lẽ sẽ cảm thấy rất trẻ con, khi còn cấp 2 tôi không muốn học tập, chỉ muốn cùng mấy đứa bạn bên người chơi bời, còn đã từng kiểm tra môn toán được thành tích đếm ngược. Là nhân vật mà nữ thần phối khích lệ ta! Có thể nói, giọng nói của nữ thần đã thay đổi cuộc đời của tôi! Tôi thích cô ấy nhiều năm vậy! Hiện tại cư nhiên nói kết hôn liền kết hôn, tôi rất khổ sở......"
Các nam sinh đều thần kinh thô, không hiểu loại "Thích" này của lớp trưởng, chỉ cho rằng loại cảm giác này đều là giả, một cái nữ thần kết hôn, có thể bò tường đến tiếp theo cái nữ thần, CV nhiều như vậy, lại không chỉ một cái, căn cứ vào loại suy nghĩ này, tuy nói là đang an ủi, nhưng cơ bản đều là chút "Kết hôn thì kết hôn đi, người tiếp theo càng tốt" linh tinh không đau không ngứa.
Chỉ có Giang Tri Hỏa đỏ đầy cho lớp trưởng một lần nữa, chạm cốc: "Tôi hiểu cậu! nữ thần mình thích hết lòng hết dạ! Kết hôn chính là thất tình!"
Lớp trưởng uống sạch rượu, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng."
"Lần nữa!" Giang Tri Hỏa lại đổ thêm một ly, chính mình uống trước, "Một say giải ngàn sầu!!"
Lớp trưởng cũng uống: "Được!"
Giang Tri Hỏa lại đổ: "Nhưng mà cậu cứ nghĩ xem, kết hôn thì sao, cô ấy còn tiếp tục làm CV, vẫn là nữ thần của cậu! cậu lại không phải bởi vì cô ấy xinh đẹp, cô ấy độc thân mới thích cô ấy!"
"Đúng thế không sai!" Lớp trưởng uống sạch, thở dài, "Nhưng là vẫn rất khó chịu."
Giang Tri Hỏa lại đổ đầy: "Nhân vật mà cô ấy từng phối âm còn đó, thật sự khó chịu về nhà nghe lại mấy lần, xem thêm mấy lần, nữ thần đã kết hôn vẫn là nữ thần!"
Lớp trưởng: "Phải!"
Hai người có qua có lại, liền làm vài ly, nhiêu đó rượu đi vào, bụng lớp trưởng đã sớm trướng, hơi say, bắt đầu cảm thấy đầu choáng váng, mắt thấy Giang Tri Hỏa lại nâng lên tay, lập tức hơi nấc, nói: "Hỏa ca, còn tiếp à?"
Giang Tri Hỏa: "Không, cậu không cần tiếp, kệ tôi!"
Anh lại liên tục cho rót cho chính mình vài ly, nam sinh bên cạnh đều không ngăn được.
Tửu lượng của lớp trưởng không tốt, mấy thiếu niên khác cũng không phải kẻ có thể uống rượu, Giang Tri Hỏa đưa ra muốn tới uống say, vốn chính là có lòng riêng.
Mấy ngày nay, anh đều tự hỏi một vấn đề ——
Giang Tri Hỏa một tay cầm chai rượu, một tay giữ cốc dùng một lần: "Tôi hỏi các cậu, từng dắt tay, hôn môi, cùng ngủ một chiếc giường còn có thể làm bạn không?"
Các nam sinh: "???"
Lại một ly: "Tại sao lại bình tĩnh vậy chứ?!"
Lại lại lại lại một ly: "Đụng mặt nhau chào hỏi một cái sẽ như thế nào? làm như không quen biết tôi sao?"
Lần trước cùng Bạch Ngữ Quân cùng nhau uống rượu đó, rượu đều là Giang Tri Hỏa chính mình điều chế, nồng độ cồn thấp, Bạch Ngữ Quân không uống rượu, mới có thể say ngất, chính anh cũng chỉ là đầu có chút choáng váng.
Lần này cảm xúc thật sự không tốt, không thể nói vì sao, tóm lại chính là không thể hiểu sao lại khó chịu, nhìn đến Nhan Mộ khó chịu, không thấy Nhan Mộ cũng khó chịu, chào hỏi khó chịu, không chào hỏi cũng khó chịu, không một chút liên hệ càng khó chịu.
Cùng một đám nam sinh ra ngoài uống rượu, cũng chỉ là tìm một cơ hội phóng túng chính mình chút thôi.
Liên tục mấy vấn đề làm nhóm thiếu niên hỏi không hiểu ra sao.
Nam sinh 1 đầy mặt hoảng sợ: "Hỏa ca, cậu cùng ai từng dắt tay, hôn môi, ngủ qua một chiếc giường?"
Nam sinh 2 đơn giản rõ ràng, nói tóm tắt: "Tôi thấy người thất tình không phải lớp trưởng, là Hỏa ca thì có?!"
Thường Lạc ngăn lại Giang Tri Hỏa: "Đừng uống, Hỏa ca, say, cậu say!"
Giang Tri Hỏa kéo tay Thường Lạc ra, lại đẩy rượu đến trước mặt lớp trưởng: "Uống! kệ con mẹ nó bạn hay không!"
Lớp trưởng phối hợp anh: "Uống!" Nói xong chỉ nhấp một cái miệng nhỏ.
Giang Tri Hỏa rót ly tiếp theo: "Kệ kết hôn hay không kết hôn, vui vẻ lên!"
Lớp trưởng: "Vô tư đi!"
Lại chỉ nhấp một cái miệng nhỏ.
Giang Tri Hỏa: "Tiếp tục!"
Lớp trưởng biết tình hình không ổn: "...... Hỏa ca, không thể không sao?"
Giang Tri Hỏa: "Không được, cậu không vui vẻ!"
Lớp trưởng vội nói: "Tôi rất vui vẻ!"
Giang Tri Hỏa nghi ngờ: "Nhìn không ra tới."
Lớp trưởng phấn chấn, cao giọng nói: "Tôi có! tôi hiện tại không có một chút khổ sở nào! Học tập càng quan trọng! Tôi muốn học tập!!"
"......" Giang Tri Hỏa buông tay, biểu tình có chút mờ mịt.
Loại cảm xúc kì lạ này nghẹn vài ngày, nói không rõ, lại không người có thể hỏi rõ.
"Cậu nói cũng phải, tôi còn phiền muộn cái gì?" Anh ngồi xuống, lại đột nhiên rót một ly.
Tiếp theo, anh ngại ly rượu quá nhỏ, đổ từng ly quá phiền toái, lần thứ hai giơ lên chai rượu cố ý trực tiếp uống cả chai, bên cạnh Thường Lạc cùng một người khác thấy thế vội vàng ngăn lại anh: "Hỏa ca, Hỏa ca cậu say!"
Giang Tri Hỏa cười lạnh một tiếng: "Say? Hỏa ca của cậu ngàn ly không say!!"
Thường Lạc: "Hỏa ca, còn không phải là thất tình sao? chuyện nhỏ, cậu còn sợ tìm không thấy đối tượng sao? Chúng ta về nhà trước đi."
Thường Lạc vừa định nói "Tôi giúp cậu gọi xe, đưa cậu về nhà", bỗng nhiên nhớ tới chính mình căn bản không biết nhà Giang Tri Hỏa ở đâu, quay đầu hỏi nam sinh khác trên bàn: "Có người biết nhà Hỏa ca ở đâu sao?"
Các nam sinh lắc đầu, Hỏa ca chưa từng nói qua nhà anh.
Đến tột cùng say hay không, Giang Tri Hỏa cũng không phân rõ, đầu lại nặng lại mơ hồ, khi ra ngoài trong lòng vốn dĩ liền khó chịu, rượu vừa uống vào, thân thể nóng lên, trong lòng càng khó chịu, Thường Lạc nhắc tới phải về nhà, Giang Tri Hỏa chưa nghĩ ngợi gì, móc di động ra nện ở trên bàn.
"Làm đồ chó Nhan Mộ kia tới đón tôi!!!"
Các nam sinh: "???"
Đồ chó Nhan Mộ kia?!
Vì sao Hỏa ca lại có liên quan với học thần?
Học thần vậy mà biết nhà Hỏa ca ở đâu?
Lại nghĩ đến mấy câu hỏi vừa mới ở trên bàn kia......
Trong lòng các nam sinh trong lòng toát ra mấy cái ý nghĩ vô lí, sôi nổi lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Từng dắt tay, hôn môi, ngủ cùng còn phải làm bạn chính là chỉ Nhan học thần sao?
Nhan thần có Omega, cho nên Hỏa ca rời đi???
Vậy lúc trước cùng nhau theo đuổi giáo hoa là có ý gì?!
Bởi vì là tình địch, cho nên nhấc lên quan hệ?!
Cuối cùng vẫn là Thường Lạc đã sớm bị hỏi qua, sớm bình tĩnh lại, nói: "Hỏa ca, pass khóa màn hình...... Hỏa ca?"
Không ai trả lời lại. Thường Lạc lại chạm vào, Giang Tri Hỏa mới đờ đẫn quay đầu: "?"
Thường Lạc ở trước mắt anh lắc lắc tay: "Pass?"
Giang Tri Hỏa: "?"
Thường Lạc: "......"
Được rồi, hiểu.
Mặt không hồng, mắt không nhắm, nhưng người chắc chắn say.
Cậu ta nắm lên ngón tay Giang Tri Hỏa giải khóa, tìm được số Nhan Mộ, nuốt nuốt nước miếng, chuẩn bị đủ tâm lý, mới dám gọi đi.
Nhan Mộ nhấc máy rất mau, phía bên kia nghe tới rất ồn ào, nghe tới như là ở quán bar.
Còn chưa mở miệng, Thường Lạc trước cảm thấy kinh ngạc.
Nhan thần cư nhiên đi quán bar?
Không có kip nghĩ lại, ống nghe bên kia, Nhan Mộ nặng nề "Alo" một tiếng.
Thường Lạc lấy lại tinh thần, lại nói: "Nhan, nhan thần, Hỏa ca uống say, chỉ tên nói họ muốn cậu tới đón, nếu không...... cậu đến đây một chút?"
Thường Lạc nghĩ thầm, lấy quan hệ giương cung bạt kiếm của Hỏa ca cùng học thần ngày thường, khả năng là sẽ không đến, cuộc điện thoại này gọi cũng là uổng phí, ai ngờ mới vừa nói xong, Nhan Mộ liền hỏi: "Nơi nào?"
Thường Lạc: "!"
Đối diện không có trả lời, Nhan Mộ lại hỏi một lần: "Nơi nào?"
Thường Lạc nhanh báo địa chỉ, nói: "Tầng hai, phòng 215."
Cúp điện thoại, các nam sinh mỗi người một vẻ kinh hãi.
"Nhan thần sẽ tới?"
Thường Lạc gật đầu: "Hình như thế."
"Thiệt hay giả? Hỏa ca cùng nhan thần từ khi nào thân thiết như vậy?"
Thường Lạc: "Không biết."
"......"
Mười lăm phút sau, Nhan Mộ đẩy ra cửa phòng, các nam sinh nhìn thấy một Nhan thần khí chất tràn đầy, không khỏi lùi ra sau này, nghĩ đến mấy câu hỏi vừa mới Giang Tri Hỏa hỏi ra, lại nhịn không được nhìn trộm.
Chỉ thấy Nhan thần duỗi tay đỡ lấy Hỏa ca, một Hỏa ca vừa mới ai chạm vào cũng chưa phản ứng, lập tức đứng dậy, cắn ở trên tay Nhan thần, hung dữ nói: "Đồ chó! Đừng đụng tôi!"
Nhan Mộ: "......"
Mọi người: "......"
Nhan Mộ quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi mọi người đến tột cùng là chuyện như thế nào, lớp trưởng nói: "Hôm nay nữ thần của tôi kết hôn, chầu này vốn là để an ủi tôi thất tình, kết quả...... Xem tình cảnh này...... Hỏa ca hình như, đại khái, có lẽ, cũng thất tình?"
Mọi người đều ở đang quan sát biểu tình của Nhan Mộ, muốn từ vẻ mặt của hắn đoán ra chút đáp án, Nhan Mộ chưa cho bọn họ nửa điểm cơ hội, biểu cảm như thường, xoa nhẹ đầu Giang Tri Hỏa: "Đi về."
Một giây trước còn dữ đến dựng lông - Giang Tri Hỏa nghe mấy chữ đó, một giây biến về ngoan ngoãn: "Ò~."
Nhan Mộ đỡ anh ra khỏi phòng, vừa ra đến trước cửa, lại quay đầu lại nói: "Chầu này tôi mời, nói người đến hỏi tôi."
Các nam sinh nhìn theo Nhan Mộ cùng Giang Tri Hỏa ra cửa, an tĩnh giây lát, Thường Lạc yên lặng hỏi ra vấn đề các nam sinh giờ phút này đều suy nghĩ: "Cho nên...... người từng dắt tay hôn môi hay cùng ngủ qua còn phải làm bạn, chính là chỉ Nhan thần sao?"
------------BẢN EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI @gri1004 IN WATtpAD.COM, NGHIÊM CẤM CÁC HÀNH VI RE-UP----
Khi xuống dưới, xe Ôn Đạt đã ngừng ở cửa tiệm đồ nướng.
Vừa mới một nhận được điện thoại, Nhan Mộ liền đi trước, xem dáng vẻ nóng vội của hắn, Ôn Đạt Khuất Tiêu đều có chút hoảng, vội vàng kêu lên tài xế, nhưng vào giờ này, lại vừa đúng cuối tuần, trên đường tắc muốn chết, qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, lái xe vậy mà không có nhanh bằng chạy bộ.
Mới vừa dừng xe, lo lắng Nhan Mộ xảy ra chuyện gì, đang muốn gọi điện thoại hỏi hắn, liền thấy Nhan Mộ từ cửa tiệm đồ nướng ra tới, bên người còn đỡ Shin.
Ôn Đạt:?
Khuất Tiêu:?
Khuất Tiêu: "Hai mày không phải ghét nhau sao?"
Đỡ Shin?
Ôn Đạt cứ cảm thấy hình ảnh này rất không bình thường, vừa rồi uống xong rượu nên phản ứng chậm, một lát sau mới nhớ tới, đột nhiên trợn to mắt: "Nhan thiếu?! Cậu ta có thể chạm vào mày?! Tay thế nào?! Đỏ lên không?! Có đau không? Vậy mà không sao?! Đệt mợ?????"
Nhan thiếu không để ý câu hỏi đầy vẻ khiếp sợ của hắn ta, lên xe, đóng cửa, nói với tài xế: "Đi nhà tôi."
Tài xế đưa qua vài lần, tài xế đại khái biết nhà Nhan Mộ ở đâu, lái xe về hướng Nhất Trung.
Trên xe mùi hương nồng nặc, theo mùi hoa hông yêu thích của Ôn thiếu gia, Giang Tri Hỏa say mơ hồ, chỉ cảm thấy cái mũi ngứa, gì cũng không để ý, trực tiếp cọ trên người Nhan Mộ, kéo xuống cổ áo, ghé vào bên cổ, ngửi tin tức tố của hắn.
Nhan Mộ không có nửa câu ngăn cản, tốt tính kệ anh chạm vào.
Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu liên tục khiếp sợ.
Khuất Tiêu: "Nhan thiếu?!"
Ôn Đạt: "Rốt cuộc tình huống này là như thế nào?!"
Khuất Tiêu: "mày vội vàng như vậy, vì đón Shin?"
Ôn Đạt: "Vì sao cậu ta có thể chạm vào mày? Bệnh của mày khỏi rồi?!"
Nhan Mộ: "...... Không biết nói thế nào."
Khuất Tiêu: "Không biết mày liền nghĩ lại! Không có gì mà mày không biết!"
Ôn Đạt: "Ừ, ừ, ừ."
Nhan Mộ liễm hạ đôi mắt.
Giang Tri Hỏa nhìn không ra biểu hiện gì của say rượu, lẳng lặng dựa vào vai hắn, nhắm mắt.
Nhan Mộ nói: "Nghĩ xong liền nói cho tụi mày."
Tiệm đồ nướng cách tiểu khu không xa, rất mau liền đến, Nhan Mộ vỗ vỗ Giang Tri Hỏa: "Tỉnh tỉnh."
Giang Tri Hỏa vẻ mặt mê mang: "Tới rồi?"
Nhan Mộ: "Ừ."
Nhan Mộ đỡ anh xuống xe, nói với Khuất Tiêu cùng Ôn Đạt: "Cảm ơn, lúc sau lại nói."
Khuất Tiêu vừa định dò người ra cùng Nhan Mộ đi lên, đã bị câu "Lúc sau lại nói" lại nhấn lại bên trong xe.
Sao lại thế này, sao lại thế này, sao lại thế này?!
Nhan thiếu cùng Shin rốt cuộc sao lại thế này aaaa!!
"......"
Ở trên xe ngủ một hồi, thoạt nhìn Giang Tri Hỏa đã khôi phục ý thức, vào tiểu khu rồi liền ném tay Nhan Mộ ra, từng bước vững vàng, như không hề say, hoàn toàn thanh tỉnh.
Lên lầu, mở cửa, thay dép lê, đi vào phòng.
Toàn bộ quá trình vô cùng bình thường.
Mãi đến Giang Tri Hỏa ở trong phòng đứng một hồi, lại đi ra, đứng ở trước mặt Nhan Mộ, giọng nói mờ mịt khó hiểu, mang theo chút phẫn nộ: "ali của tôi đâu? cậu không muốn tôi ở đây?Vậy cũng không cần dùng cách này ám chỉ tôi đi chứ?"
Nhan Mộ: "......"
Còn say, còn không có tỉnh.