Shin, đó là tên một người.
"Không có." tranh cãi cùng con ma men là vô dụng, Nhan Mộ cái gì cũng không giải thích, "Là chính cậu đem nó đi, đi tắm rửa đi."
"?"Giang Tri Hỏa, "Tôi đem vali đi làm gì?"
Nhan Mộ chưa cho anh cơ hội nào để nghi ngờ, lại nói: "Cậu đi vào trước, còn quần áo tôi lấy giúp cậu."
Con ma men Giang Tri Hỏa ở chỗ cũ sửng sốt nửa ngày, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, lại không thể nghĩ tới, đầu óc mơ mơ hồ hồ, mãi không load được. Cuối cùng lười nghĩ tiếp, hai tay trống trơn đi vào phòng tắm.
Mới cởi áo trên, Nhan Mộ đã lấy tới khăn tắm cùng quần áo, gõ cửa: "Tự tắm được không?"
"......" Giang Tri Hỏa đem áo trên ném vào sọt quần áo, sau đó mở cửa ra, nói, "Cậu nghĩ tôi ngốc?"
"Không phải." Nhan Mộ nói, "Tôi chỉ là đang nghi ngờ con ma men không tỉnh táo này."
Giang Tri Hỏa: "......"
Giang Tri Hỏa: "Tôi, không, say!"
Nhan Mộ: "Ừ."
Cả khuôn mặt đều tràn ngập có lệ.
"......" Đầu quay cuồng như muốn nổ mạnh, Giang Tri Hỏa không muốn lại cùng người này dây dưa, cầm lấy quần áo muốn đóng cửa.
Anh bực tức đến mức không muốn dùng tay, muốn trực tiếp dùng chân đá, bởi vậy không thể không nghiêng người, hình xăm cũng không lớn ở phía trên vai trái lộ rõ trước mắt hắn.
Sớm tại trước kia, Nhan Mộ liền biết trên vai Giang Tri Hỏa có hình xăm, nhưng vẫn luôn chưa từng thấy rõ qua.
Mà khi hắn nhìn được rõ ràng hình xăm kia, nhịp thở, nhịp tim ở trong phút chốc dừng lại, lại ở giây tiếp theo lại nhanh chóng nhảy lên.
—— đó là mảnh vỏ sò. Mảnh vỏ sò màu trắng tuyết, đường nét được phác họa bằng màu đen ở giữa còn dùng màu trắng ngà hơi chút sẫm chút, vẽ ra những sóng gợn lồi lõm trên vỏ sò.
Người trong phòng tắm xoay lại, hình xăm càng xa khuất tầm mắt, cửa "rầm" một tiếng bị đóng lại, âm thanh không lớn lại như búa tạ dội ở bên tai.
—— mảnh vỏ sò.
Giang Tri Hỏa còn chưa kịp khóa cửa, Nhan Mộ liền mở cửa ra, từng bước một xông vào trong phòng tắm, nắm bả vai Giang Tri Hỏa, ngón tay đè lên hình xăm vỏ sò, đầu ngón tay run rẩy.
Hắn đè rất mạnh, làn da xung quanh vai bị niết đến trắng bệch.
Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hình xăm kia, như đó không phải chỉ là hình ảnh ấu trĩ, đơn giản.
Người đã uống say phản ứng chậm, Giang Tri Hỏa ngơ ngẩn hồi lâu mới cảm giác xảy ra cái gì, lùi lại mấy bước, dựa vào bồn rửa tay: "Cậu muốn làm gì?!"
Nhan Mộ ngẩn ra, mãi mới ý thức được chính mình làm gì, lại giương mắt nhìn chính là Giang Tri Hỏa đang trần trụi nửa người trên, vội xoay người, hoảng loạn rời khỏi phòng tắm.
Vừa ra tới cửa, bên trong lập tức truyền đến tiếng khoá trái cửa.
Mặt Nhan Mộ lộ vẻ khác thường, đờ người giây lát, mới lảo đảo chạy vào trong phòng, kéo ra ngăn kéo dưới nhất bên phải bàn học, rồi ngồi trên mặt đất.
Trong ngăn kéo chỉ có túi tài liệu trong suốt cùng một cái hộp.
Từ trong nhà đến đây, hắn cũng không mang cái gì, chỉ mang ra hai cái này.
Túi tài liệu đựng hai bản báo cáo kiểm tra giới tính thứ hai.
Vân Chu, Tần Mộ.
Cạnh hai chữ Tần Mộ còn bị người dùng bút chì viết thêm 4 chữ in ——Shin.
Mà hộp......
Nhan Mộ chậm rãi mở ra, trong hộp, lẳng lặng nằm mảnh vỏ sò.
Là màu trắng tuyết, nhưng vì qua khoảng thời gian rất dài, mặt ngoài phiếm một tầng hơi vàng, mảnh vỏ sò.
Tắm rửa xong ra tới, Giang Tri Hỏa liền phát hiện ánh mắt Nhan Mộ xem anh trở nên không quá bình thường, cụ thể không ổn chỗ nào anh lại nói không nên lời, đầu óc cứ mơ hồ thành một đống, làm anh căn bản không thể tự hỏi thật kỹ.
"Nhìn tôi làm gì?" Giang Tri Hỏa tựa như đã quên một màn gì đã xảy ra trong phòng tắm, vừa lau tóc vừa đi về phía Nhan Mộ, đi ngang qua bàn học, trên bàn đặt một phần bài thi, đề thi đua, chỉ mới làm 2 câu, bước làm khá hỗn loạn, câu 3 viết vài bước mở đầu, lại bị dùng bút đen gạch thành một đống lộn xộn.
Đó là vừa rồi Nhan Mộ vì bình tĩnh lại cảm xúc mà tùy tay lấy ra để làm, nào ngờ càng làm trong lòng càng loạn, từng màn ký ức ồ ạt qua mắt hắn, dứt khoát buông bút không hề viết.
Giang Tri Hỏa nhìn hai mắt: "Đề này không làm được? Đề đơn giản như vậy đều không làm được? cậu là học thần giả à?"
Anh đem khăn lông gấp lại đặt ở một bên, ngồi xuống, liền viết tiếp tờ đề Nhan Mộ viết dở một nửa.
Nhan Mộ nhìn Giang Tri Hỏa một cách chăm chú, phảng phất muốn đem người này hung hăng, dùng sức khắc vào trong tầm mắt, nhìn không chớp mắt, đuôi mắt đỏ hồng cả lên.
"Giang Tri Hỏa." Nhan Mộ hỏi, "Hình xăm của cậu có nghĩa gì?"
Giang Tri Hỏa nghiêm túc viết đề thi đua, thuận miệng trả lời nói: "Không nói cho cậu."
Nhan Mộ ngón tay co chặt, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt mảnh vỏ sò kia, viền vỏ sò như cũ sắc bén, cắt ở trong lòng bàn tay, từng trận đau đớn.
Người ngồi sau lại không ra tiếng.
Mà Giang Tri Hỏa đang ở vào trạng thái say rượu căn bản không biết mình đang làm cái gì, nói cái gì, Nhan Mộ không hỏi nữa, anh chỉ cảm thấy không hề thú vị, lại mở miệng nói: "Rất ấu trĩ, là một lời ước hẹn khi còn nhỏ cùng người nọ."
Khi nói chuyện, Giang Tri Hỏa vẫn không dừng bút, đề thi đua những người khác phải làm cả đêm mới có thể làm ra tới anh lại làm hai ba chút liền viết ra mấy ý đại khái, phảng phất viết cái này hoàn toàn không cần tự hỏi.
Anh tiếp tục nói: "Sau đó lúc chạy ra ngoài, mất đi thứ đó, thật ra mất thì mất, dù sao cũng không thể quay về nữa, nói cái gì sẽ gặp lại, như chuyện đùa vậy, nhiều người như thế, chỉ dọn nhà đi, đổi SĐT, sửa tên, thì ai cũng tìm không thấy ai được cả."
"Trường học cũng chỉ lớn nhiêu đó thôi, một tầng chỉ có 4 lớp, muốn gặp người cùng tầng cũng còn không chắc chắn có thể gặp được."
Giang Tri Hỏa như tự giễu lại như bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng tôi á, lại không quá muốn quên, liền xăm ở trên người."
"Tuổi không lớn nên thợ xăm còn vẫn luôn hỏi tôi chắc chắn không, còn nói xăm lên, nếu là không xóa sạch sẽ, khả năng liền không thể làm nhân viên công vụ, chỉ cần kiểm tra sức khoẻ đều cho cậu trượt luôn."
Nhan Mộ vẫn như cũ không mở miệng, lòng bàn tay lại càng nắm càng chặt, Giang Tri Hỏa cũng cảm thấy chỉ mỗi mình nói chuyện quá không thú vị, nhanh chóng viết xong vài ý giải đề mấy câu còn lại, buông bút, bò lên trên giường: "tôi không biết giảng bài nên tôi viết ý giải cho cậu, ngày mai chính cậu nhìn đi, học thần không đến mức nhìn không hiểu đi?"
Nhan Mộ vẫn là vẻ mặt thất thần kia, Giang Tri Hỏa không rảnh để ý hắn, đầu đau muốn nứt, còn buồn ngủ, sau này không bao giờ uống rượu nữa.
Anh giống như lúc trước vậy, chạm môi Nhan Mộ một cái, để ngừa trước khi ngủ đột nhiên động nhiệt.
Giang Tri Hỏa luôn luôn có nguyên tắc, cũng có thể nói là sự quật cường cuối cùng —— sau khi ngủ như thế nào anh không quản được, nhưng trước khi ngủ cần thiết một người một nửa, ở giữa dùng gối đầu ngăn cách.
Anh an tĩnh nằm ở nửa bên giường kia "Thuộc về" anh, cằm vùi vào trong chăn mềm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trên, lông mi rũ xuống, che đi một thân nhiệt liệt, còn lại một thân an tĩnh cùng ngoan ngoãn.
---BẢN EDIT CHỈ ĐĂNG TẠI @gri1004 IN WATtAd.COM, NGHIÊM CẤM CÁC HÀNH VI RE-UP------
"......"
"Tần ca."
Mặt biển mênh mông, mặt trời đang dần lặn xuống, ánh hoàng hôn tỏa ra tan biến, trên bầu trời nửa tối, những đám mây như tản ra, lộ ra một vài ngôi sao.
Vân Chu cùng Tần Mộ sóng vai ngồi ở trên bãi biển.
Sóng cuộn lên từng đợt trắng như tuyết tiến về phía trước, đập vào chân bọn họ mát lạnh, rồi không ngừng lùi xa
Vân Chu không vui.
Mấy ngày nay cảm xúc của cha mẹ rất không ổn định, bọn họ thường xuyên cãi nhau, mẹ vừa nhìn đến cậu, hốc mắt sẽ đỏ lên, nhưng lại không nói cho cậu lí do.
Lại mấy hôm trước, còn có người đàn ông xa lạ tới nhà, trên người mặc quần áo rẻ tiền —— cũng không phải vì giá rẻ, chỉ là do khí chất của người này quá mức du côn, đứng đều đứng không thẳng, mặc kệ mặc quần áo đắt tiền sang trọng đến bao nhiêu đều như là hàng vỉa hè.
Gã rất gầy, quầng thâm mắt đen kịt, hốc mắt trũng sâu, trên mặt còn còn luôn trưng nụ cười làm người buồn nôn.
Vân Chu bị cha mẹ nhốt ở trong phòng.
Cậu nghe được trong phòng khách phát ra tiếng cãi vã, cha mẹ đều là giáo sư đại học, là những người thường ngày cũng toát ra mùi có học thức, trang trí trong phòng khách, nhà ăn tầng 1 đều tao nhã, Vân Chu trong bầu không khí này lớn lên, cũng tiềm di mặc hóa bị dưỡng ra như cha mẹ một hơi thở an tĩnh kiêu căng có văn hóa.
Cho nên Vân Chu rất khó tưởng tượng, vì sao luôn luôn đối xử ôn hòa có lễ với người như cha mẹ, sẽ khàn cả giọng cùng gã đàn ông kia cãi nhau.
Nhưng phòng cậu ở tầng hai, cách phòng khách quá xa, cho dù dán cửa, cũng không nghe đến nội dung cãi nhau, cậu chỉ nghe được một câu, là lời gã đà ông kia rống ra.
"Một trăm vạn, một chút không thể thiếu!"
Cho dù khi đó tuổi cậu còn rất nhỏ, mới tám tuổi, cũng có thể biết, trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện lớn, lớn đến cha mẹ suy sụp.
Sau khi gã đã tới, cha mẹ nhìn như thường ngày, nhưng trong lòng Vân Chu luôn có loại dự cảm không tốt.
Vì thế cuối tuần cậu chạy đến nhà Tần ca, bảo tài xế dẫn bọn họ đến bờ biển.
Bọn họ đi bãi biển chưa bị phát triển, không nhiều người lắm, không cần lo lắng tình huống Tần ca bị người ta chạm vào.
"Lỡ như, tớ nói chính là lỡ như." Vân Chu nói, "Chúng ta về sau không gặp được nhau thì làm sao bây giờ?"
"Vì sao sẽ không gặp được nhau, cậu muốn chuyển nhà sao?" Tần Mộ hỏi.
Vân Chu lắc đầu: "Không có, tớ chỉ là đột nhiên có loại suy nghĩ này."
Tần Mộ ôm lấy đầu gối, cằm để ở phía trên, tầm mắt nhìn về phía mặt biển: "Suy nghĩ không hay thế này, quên đi."
Vân Chu cười cười.
Cậu cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt sáng bừng, hoàng hôn dừng ở đỉnh đầu, nhìn cậu rất mềm mại, Tần Mộ nhìn thoáng qua, lại xoay tầm mắt đi, vành tai có hơi hơi hồng.
Vân Chu bỗng nhiên đứng dậy, ở trên bờ cát đào vài cái, từ dưới lớp cát tìm được một vỏ sò.
Vỏ sò trắng tuyết, các nếp gấp uốn lượn, cậu giơ lên ở trước mắt, vỏ sò lộ ra ánh nắng của mặt trời lặn.
Vân Chu vẫn luôn là người rất lãng mạn, từ nhỏ đã vậy, cậu thích xem đủ loại sách, nghe đủ loại chuyện xưa, nhớ kỹ, cũng chia sẻ.
Cậu nói: "Tớ nghe nói, vỏ sò tượng trưng tình yêu vĩnh cửu."
Tần Mộ: "Ừ."
Vân Chu: "Tình yêu có thể chia làm rất nhiều loại, như giữa chúng ta, chính là tình cảm bạn bè, cái loại cùng nhau lớn lên này."
Tần Mộ: "Ừ, thanh mai trúc mã."
Vân Chu lại nói: "Vĩnh cửu không đổi thay, tượng trưng cho chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau, cho dù tách ra cũng sẽ gặp lại, cho nên ừm......"
Vân Chu lại tìm được một cục đá hơi nhọn, bãi biển chưa phát triển lắm có rất nhiều cục đá như thế.
Cậu ghé vào trên bãi cát ẩm ướt, từng chút từng chút, đem vỏ sò trắng tuyết lớn chừng tay cậu tách thành hai nửa, bản thân cầm một mảnh, đem một mảnh khác nhét vào trong tay Tần Mộ, nâng lên cặp con ngươi sáng lấp lánh kia.
"Đừng quên tớ, Tần ca."
Ngày hôm sau.
Giang Tri Hỏa vừa mở mắt, nhìn đến trần nhà cùng đèn trần quen thuộc.
".................."
Nhất định là còn chưa ngủ tỉnh.
Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại, đếm số một phút sau lại mở.
Không thay đổi.
"............"
".................."
Giang Tri Hỏa cứng đờ xoay cổ, nhìn đến Nhan Mộ còn chưa tỉnh.
Giang Tri Hỏa: "!!!!!"
Anh lại cứng đờ quay đi, nội tâm rít gào.
Đệt mịa, đệt mịa, đệt mịa??
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?!
Vì sao anh sẽ ở trong nhà Nhan Mộ, mặc quần áo Nhan Mộ, ngủ giường của Nhan Mộ???
Giang Tri Hỏa nỗ lực nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Ngày hôm qua anh không vui, rất không vui. Nhưng nguyên nhân không vui thì anh không biết, suy nghĩ một vòng cũng không suy nghĩ cẩn thận, cho nên anh mượn cớ an ủi lớp trưởng rót rượu cho chính mình.
Rất nhiều rượu.
Sau đó......
Sau đó thì xao???
Sau đó liền không nhớ rõ áaaaa!!!!
Ký ức của Giang Tri Hỏa chỉ tới phát hiện lớp trưởng không thể uống, bắt đầu một mình uống mà thôi.
Lại sau đó là trống rỗng, cái gì cũng không nhớ được!
Giang Tri Hỏa che lại mặt.
Sớm biết vậy liền không nên uống rượu.
Lần trước uống say vẫn là mấy ngày trước khi Lệ Mục Hà đi học đại học, Giang Tri Hỏa tự nhận là tất cả đều bình thường, ngày hôm sau tỉnh lại liền ở trên giường chính mình, đầu không choáng, mắt không hoa, muốn có tinh thần liền bấy nhiêu tinh thần, Lệ ca lại nói cho anh, tối hôm qua anh hát ở trên đường cái, không cần đỡ, cứ muốn tự mình đi đường, kết quả là đâm đầu vào vành đai xanh, ngồi xổm hồ nước ven đường soi mặt, còn quay đầu lại cười ngây ngô: "Taị sao em lại đẹp trai thế nhỉ?"
Giang Tri Hỏa không hề ấn tượng với chuyện này, vì thế, Lệ Mục Hà nghẹn cười lấy ra video.
Giang Tri Hỏa xem xong video: "......"
Lệ Mục Hà: "Anh rất muốn hỏi em một chút, em sao mà làm được nhìn thì không say, rất bình thường trên thực tế là ngoắc cần câu?"
Giang Tri Hỏa cũng rất muốn hỏi một chút bản thân: Vì sao say xong IQ cũng đều bay luôn?
Lần đó Giang Tri Hỏa còn may mắn, còn may say rồi, xem video cũng không có ký ức chân thật, nếu thật sự nhớ rõ, khẳng định một khi nhớ tới liền muốn đào cái hố đem chính mình chôn.
Nhưng lần này không giống nhau!!!!!
Lần trước dù ngốc thì mình ngốc thôi, Lệ ca hiểu mình tận gốc rễ, nhìn đến cũng không mất mặt, lần này thế mà chạy vào trong nhà người ta, mặc quần áo người ta, ngủ giường người ta, thế này, thế này, thế này...... căn bản không thể nói rõ aaaaaaaa!!!
Giang Tri Hỏa tay chân nhẹ nhàng bò xuống giường, thật cẩn thận đóng cửa lại, liền dép lê đều không kịp đi, "bịch bịch bịch" đi chân trần chạy ra ban công, gọi cho Thường Lạc.
Hiện tại 8 giờ hơn, Thường Lạc đã tỉnh, đang trợn mắt nằm trên giường đệm thư giãn, di động bên gối bỗng nhiên sáng lên, hiện tên Giang Tri Hỏa, cậu liền bắt máy: "Alo?"
Giọng Hỏa ca nghe tới rất hoảng loạn: "Tôi hỏi cậu này, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi......" Vì sao tôi ở nhà Nhan Mộ?
Nửa câu sau Giang Tri Hỏa không có mặt mũi nói ra.
Tối hôm qua khiếp sợ là chuyện của tối hôm qua, ngủ một giấc dậy, Thường Lạc đã khôi phục tính tình nhẹ nhàng thường ngày, không nhanh không chậm nói: "Tối hôm qua cậu chỉ tên muốn Nhan thần tới đón, còn đem điện thoại vứt ra, tôi đành phải gọi cho Nhan thần, vốn cho rằng cậu ta sẽ không tới, không nghĩ tới cậu ta......"
Giang Tri Hỏa đoạt lời Thường Lạc: "Không nghĩ tới cậu ta thật sự tới?!"
Thường Lạc: "Đúng vậy, không nghĩ tới quan hệ của các cậu còn khá tốt."
Giang Tri Hỏa: "......"
Tốt cái đầu á!!!
Giang Tri Hỏa: "Sau đó đã xảy ra cái gì?"
Thường Lạc: "Không biết, Nhan thần đem cậu đi, chúng tôi ăn xong cũng đi rồi."
"......" Giang Tri Hỏa đem hết toàn lực bảo trì giọng chính mình run rẩy, "Được, tôi biết rồi.
Cắt đứt điện thoại, anh đỡ lấy cái trán.
Xong, về chuyện anh vì sao sẽ ở trong nhà Nhan Mộ này đã giải quyết, là Nhan Mộ tới đón anh.
Tiếp theo chỉ cần giải quyết vấn đề vì sao anh muốn Nhan Mộ tới đón, vì sao mặc quần áo Nhan Mộ, vì sao lại mịa nó ngủ ở bên cạnh cậu ta là được.
Giang Tri Hỏa hít thật sâu, thật sâu.
Không sao, có thể giải thích.
Giang Tri Hỏa! mày có thể!
Động viên bản thân xong, lại ở trong lòng nghĩ xong lời giải thích, cuối cùng chuẩn bị xong tâm lí đối mặt Nhan Mộ, mới vừa xoay người, liền nhìn đến Nhan Mộ ỷ ở cửa sổ sát đất bên cạnh, mới vừa tỉnh ngủ, đôi mắt nửa đóng, trên người tản ra hơi thở lạnh lẽo.
"Chào buổi sáng." Nhan Mộ chủ động nói.
Giang Tri Hỏa xấu hổ cười: "Ha ha ha ha ha...... chào buổi sáng...... Ngày hôm qua uống say......"
Càng nói giọng càng nhỏ, ánh mắt của Nhan Mộ quá sâu, chôn rất nhiều suy nghĩ quá nhiều, Giang Tri Hỏa tự thấy đuối lý, cũng không muốn đi đoán hàm nghĩa ánh mắt, rũ mắt gỡ xuống quần áo treo ở trên ban công phơi nắng: "Tôi đi liền đây."
"Chờ đã." Còn không có bước ra, Nhan Mộ gọi lại anh, xoay người đi cửa ra vào cầm một đôi dép lê, đặt tới bên chân Giang Tri Hỏa, "Đi dép vào."
Giang Tri Hỏa lúc này mới ý thức được vừa nãy ra vội vàng, liền dép lê cũng chưa đi.
"Cảm ơn!" đi vào dép lê, Giang Tri Hỏa lắc mình chạy.
Anh đi phòng tắm thay quần áo, khi ra tới Nhan Mộ đã trở lại phòng, dựa vào đầu giường, dưới eo đặt một cái gối đầu, một chân tùy ý vắt ở trên một chân khác.
Giang Tri Hỏa rón ra rón rén đem quần áo tối hôm qua mặc đã được xếp gọnđặt ở tủ đầu giường, lại rón ra rón rén muốn rời khỏi phòng, khi đi ngang qua bàn học lại vô tình liếc mắt một cái trên bài thi......
Một liếc nhìn một vạn năm.
Giang Tri Hỏa trong đầu "Bùm" một tiếng, lập tức cả người hóa đá ở chỗ cũ.
Đề thi đua, chữ viết rõ ràng, tuy rằng chỉ viết ý tưởng, nhưng mỗi một câu đều rất rõ ràng dễ hiểu, viết thêm vài chút chính là nói có thể lấy điểm tối đa.
Học thần đều thích giải đề như vậy, rèn luyện tư duy, tốc độ mau, bớt thời gian, thế này không có vấn đề gì.
Nhưng! còn! có! một chuyện!
Chữ viết trên đó rõ ràng không phải là Nhan Mộ, là chính anh, là Giang Tri Hỏa.
Là anh aaaa!!!!
Một học tra như anh thi cuối kỳ 330 đều có thể bị cả lớp hoan hô chúc mừng, vì sao có thể viết ra những ý nghĩ rõ ràng của đề thi đua đề chứ???
Đúng vậy, vì sao chứ????
Giang Tri Hỏa mồ hôi lạnh chảy ròng.
Bị nhìn ra tới nhưng Nhan Mộ chưa nói là một chuyện, bản thân bại lộ ra tới lại là một chuyện khác!
Anh từng chút, từng chút một quay đầu, phát hiện Nhan Mộ cũng đang xem anh.
Không cần hắn mở miệng, Giang Tri Hỏa giành nói: "Từ từ, tôi có thể giải thích!!"
Anh nhanh chóng động não, giây lát liền bịa ra một cái cớ ngay cả mình cũng không tin được: "Đây là nhân cách thứ hai của tôi! Chỉ có ở sau khi uống say mới xuất hiện! Ngày hôm qua tôi rất tỉnh táo đúng hay không? Nếu tôi làm chuyện gì không bình thường, cậu... cậu tìm nhân cách thứ hai ấy, đừng tìm tôi!"
Nhan Mộ chưa nói gì, chỉ hỏi: "nhân cách thứ hai của cậu, gọi là gì?"
"Giang Chu." Giang Tri Hỏa bịa đại cái tên, nói xong liền muốn chạy, mặc kệ con mẹ nó tin hay không, dù sao biểu tình này vừa nhìn liền biết không tin, đẩy nồi mà nói, "Có việc cậu tìm cậu ta, đừng tìm tôi, tôi phải đi, tạm biệt."
Nhan Mộ kéo lấy cổ tay Giang Tri Hỏa, không hỏi lại vấn đề nhân cách thứ hai, mà là nói: "hôm qua tiêm ức chế tề lúc nào?"
"Giữa buổi chiều thì phải." Giang Tri Hỏa nói, "còn có thời gian! Không cần lo lắng! Tôi đi về trước."
Nhan Mộ buông tay, đứng dậy vén tay áo lên: "Nếu còn thời gian, vậy ăn sáng rồi lại đi."
Giang Tri Hỏa: "?"
Hôm nay Nhan ca rất kỳ lạ thì phải?
Anh ngơ ngác cùng Nhan Mộ đi phòng bếp. Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn đơn giản, bình thường không muốn ăn cơm ngoài sẽ tự mình động bếp.
Nhan Mộ nấu chén mì, tôm bóc vỏ, sò khô, vài miếng rau xà lách, phía trên cùng là trứng ốp la, rải vài cọng hành lá, đơn giản lại đẹp.
Giang Tri Hỏa nhìn chén mì trước mặt, lại nhìn Nhan Mộ ngồi ở đối diện: "?"
Nhan Mộ nói: "Chỉ biết nấu mì, chắp vá chút."
?
Giang Tri Hỏa nghi ngờ mà cầm lấy chiếc đũa, tay đều run rẩy.
Nhan Mộ không có vấn đề gì đi? bên dưới có bỏ độc đúng không?
Giang Tri Hỏa ở trong lòng nhẩm thầm hai lần "xã hội pháp trị, xã hội pháp trị", ở dưới ánh mắt của Nhan Mộ ăn một ngụm.
Ngon quá đi!
Nhan Mộ lẳng lặng nhìn anh.
Giang Tri Hỏa lại ăn ngụm nữa, ánh mắt hướng lên đụng đến Nhan Mộ, tay run run.
Bị hắn nhìn mình ăn như vậy, trong lòng khó chịu vô cùng, đũa trong tay phảng phất giống như ngàn cân, khó cầm lên, anh dứt khoát buông chiếc đũa.
Giang Tri Hỏa: "Ngày hôm qua...... Tôi uống hơi quá, tửu lượng của tôi hình như cũng không quá tốt, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thật thật thật sự không phải cố ý gây phiền cho cậu, càng không muốn cướp vị trí của bạch nguyệt quang nhà cậu, làm ơn không cần hiểu lầm!! Về bài thi, à......"
Chuyện này Giang Tri Hỏa không thể giải thích, chỉ có thể xấu hổ cười cười, tiếp tục nói điêu: "Cậu có thể tìm nhân cách thứ hai của tôi hỏi một chút, muốn tôi giúp cậu gọi cậu ta ra không?"
"Giang Chu?"
"À...... Ừ!"
"Cái nào 'zhou? '" Nhan Mộ hỏi.
"Chu, khinh chu." Giang Tri Hỏa đáp.
Giang Tri Hỏa nghe Nhan Mộ nhẹ nhàng cười một tiếng, không đoán ra là trào phúng vẫn là ý gì khác, nhưng mấy cái đó không quan trọng, bởi vì giây tiếp theo, Nhan Mộ lại đứng dậy pha cho anh ly cốc nước mật ong đặt ở trước mặt.
Giang Tri Hỏa: "?"
Anh thật sự nhịn không được: "Bạn à, hôm nay cậu có phải hơi lạ rồi không?"
Muốn gây gỗ hay cãi lên, hoặc là hỏi lại mãi không bỏ qua đều không sao, ngược lại hết nấu mì lại pha nước mật ong, còn dùng loại ánh mắt nhấn chìm người ta này để nhìn anh là có ý gì?
"Có sao?" Nhan Mộ không hề tự giác.
Giang Tri Hỏa không để ý tới hắn, cúi đầu ăn mì, vừa lúc rất đói bụng, không ăn phí ra. Sau khi ăn xong còn chủ động rửa chén, Giang Tri Hỏa lau khô nước trên tay, nói: "Tôi đi đây."
Nhan Mộ: "Ừ."
Hôm nay, không ít trẻ con ở vườn hoa trongtiểu khu chơi, đuổi nhau chơi đùa, vô cùng náo nhiệt.
Nhan Mộ đưa Giang Tri Hỏa đến dưới lầu, lại cùng anh đi đến cổng tiểu khu.
Giang Tri Hỏa thật sự không thể hiểu nổi vị đại thiếu gia này đến tột cùng muốn làm gì, giống hồn ma kè kè sau lưng, cứ làm người cảm thấy chột dạ.
Lần trước Nhan Mộ đi theo anh khắp nơi là khi ở phòng học cách ly thao túng Phùng Trí ra tay kia, người này cái gì đều đã nhìn ra, lại không nói gì, cứ đi theo anh. Cho nên mẹ nó lần này lại là chuyện gì? Là chuyện gì lại bị hắn phát hiện?
Giang Tri Hỏa không nghĩ ra, đi gần đến cổng thật sự không nhịn được, bất đắc dĩ xoay người, hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? cậu hỏi đi, cậu cứ hỏi đi, có thể nói tôi đều nói, đừng đi theo tôi nữa được không?"
Nhan Mộ cực kì nghiêm túc nhìn về phía anh, hỏi: "Vì sao gọi là Shin?"
Giang Tri Hỏa giật giật khóe miệng.
Sao lại là vấn đề này?
Giang Tri Hỏa: "Tại sao nhất định phải biết? Cậu đã hỏi ba lần."
Nhan Mộ: "Nói cho tôi." Ba chữ, khí tràng mở ra một nửa, cực kỳ bá đạo.
"Câu trả lời rất quan trọng sao?" Giang Tri Hỏa hỏi.
Nhan Mộ: "Phải."
Giang Tri Hỏa: "Vì sao lại quan trọng?"
Nhan Mộ không bị anh dụ: "Hiện tại là tôi đang hỏi cậu."
"ược rồi." Giang Tri Hỏa nhún vai, tiếp theo, rũ mắt, tay phải đặt trên vai trái.
Đây chỉ là động tác theo bản năng, Nhan Mộ biết.
Hắn biết nơi đó có một hình xăm.
Giang Tri Hỏa lại ngẩng đầu, ánh mặt trời buông xuống, trong mắt phủ lên một tầng ánh sáng sáng ngời.
Anh nói một câu nói.
Nghe thấy câu trả lời, ngón tay Nhan Mộ co rụt lại, càng nắm càng chặt, cơ hồ là dùng hết ý chí toàn thân, mới miễn cưỡng khắc chế chính mình không có duỗi tay giữ lấy người trước mặt.
Bởi vì, Giang Tri Hỏa nói: "Đây là tên một người."
Nghiêm túc, lại trịnh trọng.