" Thế này.... còn có thể tán đổ người ta sao"
"Các bạn học!"
Sau khi tan học, ủy viên thể dục Tôn Lập Vũ cầm một chồng đơn báo danh đại hội thể thao ở trên bục giảng lớn tiếng thét to, "Có ai muốn báo danh không? Chủ động chút nào! Vì làm vẻ vang trường ta!"
Phía trên Tôn Lập Vũ ý chí sục sôi, phía dưới một đám người làm bộ không nghe, không thấy, không hiểu, vùi đầu vùi mặt giải đề.
"......"
Tôn Lập Vũ thấy tất cả mọi người không chịu phối hợp, bất đắc dĩ dùng thước gỗ dài gõ gõ bục giảng, cật lực khuyên bảo: " Mọi người à có tinh thần chút nào! Nhiệt tình lên! Thể dục rất có ý nghĩa! Không chỉ có thể rèn luyện thân thể, còn đảm bảo tinh thần thoải mái! Dũng cảm chiến thắng bản thân, khiêu chiến lĩnh vực mới! Càng có thể bày ra nhiệt huyết thanh xuân của các cậu!"
Tôn Lập Vũ cực kỳ hy vọng mọi người có thể phối hợp báo danh, khổ nỗi thành tích thể dục của lớp 1 thật sự quá kém, nếu đổi thành báo danh thi đua môn học nào, tất cả mọi người sẽ tranh đoạt một tờ đơn báo danh, nhưng loại chuyện đại hội thể thao này thật sự không thể đòi hỏi.
Là giải đề không đủ vui vẻ hả, vì sao phải chịu chảy mồ hôi dưới ánh mặt trời chói chang!
Là tiến bộ ở thành tích không đủ thơm hả, vì sao phải ở sân vận động bị áp đảo không đường thắng!
Loại tình huống không người báo danh này không chỉ có ở lớp 1, lớp khác cũng là như thế.
Lâm Thành Nhất Trung luôn có thành tích tốt, chuyên tâm vào dạy học các môn văn hóa, mỗi một lần thi đại học Trạng Nguyên của tỉnh đều ở Nhất Trung, gần mười năm nay đã lấy qua ba lần Trạng Nguyên tỉnh, chiến tích này đặt ở khu vực nào của cả nước đều là top 1, cơ hồ không ai bằng, nhưng ngược lại, thành tích thể thao của Nhất Trung không được tốt lắm.
Không ai có thể kiêm cả học tập và thể thao, thời gian vận động của một học sinh trung học dành cho chính mình chỉ có hai tiết thể dục mỗi tuần.
Đại hội thể thao của trường chỉ có bọn gà mờ chơi với nhau thì còn đỡ xấu hổ, nhưng trường cấp ba Khải Tinh và trường cấp ba Hoàng Luận Kiều đều có học sinh chuyên thể dục, còn có là mấy người có tên trong vận động viên cấp tỉnh tăng độ khó cho game, làm người ta run bần bật.
Tôn Lập Vũ thét to nửa ngày, chỉ Giang Tri Hỏa nhấc tay, vừa nói chuyện vừa nghịch điện thoại, đặt chân ở trên bàn, ngồi không ra dáng gì ở đó: "Ủy viên, cậu cứ thêm tôi vào đi, các cậu báo danh còn thừa hạng mục gì giao cho tôi là được."
Sau đó, không một người đáp lại, hận không thể trốn vào đống bài tập.
Lớp trưởng thật sự nhìn không được.
Nhân số báo danh đại hội thể thao là có chỉ tiêu bắt buộc, không quan tâm chạy nhanh không, đều cần đủ người.
Loại chuyện dễ gây thù khó quyết định thế này, phương pháp giải quyết của lớp 1 đều chỉ có một loại.
Lớp trưởng cắn răng một cái, đề nghị: "Nếu không ai tự nguyện báo danh nữa, chúng ta cứ theo quy định cũ, bước vào trò chơi bốc thăm trúng thưởng."
Tôn Lập Vũ thở dài.
Lớp trưởng và Tôn Lập Vũ cùng nhau xé ra 47 tờ giấy nhỏ như nhau, giấy trắng và giấy ghi tên hạng mục trộn lẫn bỏ trong thùng.
Tôn Lập Vũ lắc lắc, làm mấy tờ giấy càng trộn lẫn vào nhau, bắt đầu đi từ tổ 1: "Mọi người nhanh tay lên, sớm bốc sớm siêu sinh a! Bốc trúng mọi người cũng không cần lo lắng, không chắc chắn phải lên sân, trong trường còn chọn qua một lần, chỉ là mất mặt trong trường mà thôi, chưa chắc đã mất đến ngoài trường!"
Mọi người: "......"
Câu an ủi "Không cần lo lắng" nói như không.
Mỗi tờ thăm đều cầm lên trong nơm nớp lo sợ, tay run run, sợ mở ra trong tờ thăm có bất ngờ chưa bà già.
Một nam sinh ngồi trên trước khi bốc còn chắp tay cầu nguyện, cực kỳ thành kính: "Hy vọng Tiết Kim Tinh, Vương Hậu Hùng* phù hộ tôi! Tôi yêu học tập! Tôi không cần phải tham gia cái này!"
*Tiết Kim Tinh, Vương Hậu Hùng là 2 vị thần trong thi cử của nhiều học sinh bên bển
Niệm xong dồn hết may mắn, nhanh, chính xác, mạnh mẽ thò tay cầm một tờ giấy, mở ra vừa thấy: chạy bền 1500m.
Nam sinh: "......"
Tôn Lập Vũ vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi một linh hồn yếu ớt sắp và đang vỡ của một cậu bé, sau đó đặt một tờ đơn báo danh ở trước cậu ta.
Trừ Giang Tri Hỏa, mỗi người trong lớp đều bốc thăm, người bốc trúng hạng mục tĩnh lặng, kẻ trốn một kiếp gào rú.
Tiếng cô nàng mét 53 đang cùng cùng nữ sinh bên cạnh than thở vậy mà rõ ràng: "Nhảy cao? Đùa hả trời? Cái xà kia rõ ràng cao hơn hẳn tớ luôn! Tớ nhảy như nào, có mà chui đằng dưới á?"
Nữ sinh bên cạnh cũng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể giúp cổ tháo nắp bút: "...... Viết đi, đến lúc chọn thí sinh thì cậu mang cái khẩu trang, ít nhất mọi người không nhìn rõ mặt cậu, cố lên, cục cưng."
Tôn Lập Vũ ở trước mặt Giang Tri Hỏa đặt tờ báo danh: "Hỏa ca, để lại cho cậu 3000 m, nhảy xa và tiếp sức, OK không?"
Hai năm trước anh cũng tham gia mấy hạng này, Giang Tri Hỏa cảm thấy không sao, ra dấu OK.
Phát xong đơn báo danh, Tôn Lập Vũ lại thông báo: " Ai bốc trúng hạng mục thì thứ tư tuần sau sẽ tiến hành tuyển chọn trong khối nhé, còn có một tuần, mọi người nhớ rút thời gian tập luyện."
Lớp 1 chọn hạng thi gian nan như thế nào, thì lớp 4 cùng liệt vào ' hộ nghèo thể thao' cũng có trình độ khó khăn như thế, theo Tôn Lập Vũ hỏi thăm, quá trình báo danh của lớp 4 càng vào level cao hơn.
Chọn một tiết học, từ lớp trưởng ra đề, thể ủy làm trọng tài, lấy hình thức ' ai nhanh hơn ' đấu 1 vs 1, ai thua ai được hạng mục. Vừa củng cố tri thức, vừa làm đối thủ cảm nhận × 2 lực sát thương.
Bản edit đăng tại acc @gri1004 in WATTPAD.COM, nghiêm cấm hành vi re-up
Tiết thể dục.
Sau khi làm xong động tác khởi động, thầy thể dục thổi còi cho nghỉ, những ai tham tuyển thí sinh tham gia đại hội thể thao thì tự huấn luyện, còn lại có thể hoạt động tự do.
Giang Tri Hỏa cùng một nam sinh bốc trúng nhảy xa khác thay đồ thể thao, đeo lên bao đầu gối, chuẩn bị đi hố cát lăn hai vòng, vừa quay đầu, phát hiện Nhan Mộ đứng ở phía sân thể dục bên kia, biểu tình phức tạp nhìn chằm chằm xà nhảy cao trước mặt.
Lúc này, một nam sinh lớp khác đang thử nhảy cao.
Chỉ thấy cái nam sinh lùi ra sau, lại lùi ra sau một khúc, lao đi, sau đó phanh lại ở ở xà, lấy tư thế đứng nghiêm khi nhảy xa nhảy lên một cái, một chân đá bay xà nhảy cao.
Nam sinh: "......"
Nhan Mộ: "......"
"Cậu thử trước đi." Giang Tri Hỏa nói với nam sinh bên cạnh, "Tôi xíu sẽ quay lại."
Nam sinh: "Đi đâu thế?"
Giang Tri Hỏa: "Shows tài."
Anh đi về phía Nhan Mộ.
Khu vực nhảy cao, vốn bởi vì Nhan Mộ ở đó mà một vòng tròn người vây quanh, khi nhìn thấy Giang Tri Hỏa lại đây, đám người liền tự giác nhường ra một con đường.
Giang Tri Hỏa vỗ vai Nhan Mộ: "Cậu báo nhảy cao?"
Nhan Mộ nhíu mày, hiển nhiên cực kỳ không muốn thừa nhận: "Ừm."
Đều không phải là hắn chủ động muốn báo, chỉ là thật sự không ai muốn báo, cuối cùng một cái hạng nhảy cao bị ép đưa cho Nhan Mộ.
Lúc ấy ủy viên thể dục vừa ép vừa cầu xin nhét đơn báo danh đẩy nhiệm vụ này cho Tạ Cừu, Tạ Cừu cầm đơn báo danh ngồi vào trước mặt Nhan Mộ, cảm nhận được ánh mắt tràn ngập áp suất thấp của Nhan Mộ, giọng cũng run run: "Nhan, Nhan ca...... cậu xem hạng nhảy cao á, hẳn là phải cao mới nhảy được, lấy chiều cao của cậu, giơ chân một cái liền nhảy qua, chắc chắn luôn."
Nhan Mộ: "......"
Giang Tri Hỏa nghe xong quả thật rất muốn cười. Nhớ không nhầm đại hội thể thao hai năm trước, hình như cũng chưa bao giờ nhìn thấy Nhan Mộ?
Ngày thường tiết thể dục cũng không thấy hắn đi chơi bóng lần nào, hoặc là một mình giải đề, hoặc là cùng người khác giải đề.
Giang Tri Hỏa: " Tôi nhớ rõ năm trước cậu cũng không báo?"
Nhan Mộ: " Ừ, không có."
Hắn không muốn tham gia đại hội thể thao. Người quá nhiều, không cẩn thận một chút liền sẽ chạm vào ai đó.
Giang Tri Hỏa nhìn bên cạnh, thấy Nhan Mộ hình như đang nghĩ gì, cân nhắc biểu cảm này này của hắn, vỗ tay' bộp 'một cái, hiểu ngay: " Không biết nhảy đúng không, tôi dạy cho cậu đi?"
Nhan Mộ nâng lên mắt: "Dạy tôi?"
"Đúng vậy, nhưng nói trước nhá tôi cũng không chuyên nghiệp." Giang Tri Hỏa ăn ngay nói thật, "Biết chút động tác, đẹp là đủ rồi."
Nhan Mộ không có cự tuyệt, nói: "Được."
Giang Tri Hỏa cười, vẫy tay đem mấy người vây quanh ở gần cũng muốn luyện tập nhảy cao tập trung lại đây: "Tới đây, tới đây tới đây, có biết nhảy không? Hỏa ca dạy các cậu ở trên sân thi đấu nhảy thế nào cho đẹp, nhảy qua không chỉ là một chuyện nhỏ, nhảy đến đủ đẹp càng quan trọng! Đảm bảo đã dạy là hiểu, đẹp ngây người luôn."
Một phen lời nói này đem không khí chung quanh tăng lên, một đám nam sinh sôi nổi phối hợp: " Thầy Giang, cầu dạy ngay!"
Giang Tri Hỏa đem xà chỉnh độ cao 1m75: "Không phải chuyên nghiệp, nhảy không bằng vận động viên, tôi chỉ làm được ra đến 85%."
Cô bạn lớp 1 bốc trúng nhảy cao nhăn mặt muốn khóc: " 1m75 mới 85 % sao? Tôi có thể trực tiếp đi lọt qua, còn không cần cúi đầu."
Một đám người xung quanh cười haha, nam sinh bên cạnh khá thân với cô còn vừa cười đến cong người vừa xoa đầu cô.
Giang Tri Hỏa xoay cổ tay cổ chân, bắt đầu dạy học: "Nhảy cao á, có hai cách chủ yếu là chạy đà và dùng lực bật."
"Chạy đà cần lấy đà xa một chút, tốt nhất là khoảng tám đến mười hai bước chạy, đoạn đầu chạy thẳng, đoạn sau cần vòng một cái rồi nhảy qua thôi."
"Ngoài ra, chủ yếu còn động tác tự nhiên, tốc độ nhanh, khớp xương phối hợp ăn ý, thân thể cần duỗi ra."
" Dùng lực bật muốn phải phối hợp nhảy lấy đà sau đó dùng sức bật, lưng eo uốn lượn, ném chân lên. Cuối cùng, cực kỳ, cực kỳ quan trọng là, không thể đụng tới xà!"
"Đương nhiên, những lời này, nghe cũng được không nghe cũng được, đại hội thể thao của chúng ta sẽ không để ý tư thế của cậu có đủ tiêu chuẩn không, có thể nhảy qua là được. Biểu diễn cho các cậu một chút."
Giang Tri Hỏa lùi lại mấy bước.
Đám người cũng đi lùi theo, làm thành một cái vòng tròn không lớn không nhỏ.
Giang Tri Hỏa ở trên cỏ nhẹ nhàng nhảy lên hai cái, sau đó thân thể chạy hướng về phía trước, tiến gần xà ngang, ngay sau đó bật người lên, cơ bắp đôi chân căng chặt, cả người bật lên trên không, giống một con báo nhảy bật lên, lưng cong lại, nghiêng người, ngửa đầu, cằm, cổ, hầu kết, tạo nên một đường cung tuyệt vời.
Anh lấy tư thế cực kỳ nhẹ nhàng lướt qua xà ngang, phần lưng chạm vào tấm lót, lại nhanh chóng bò lên, nhếch lông mày với Nhan Mộ.
Hôm nay mây nhiều, ánh mặt trời bị che lấp, cả trái tim lại như là bị ánh mặt trời thiêu đốt, hô hấp cũng cứng lại.
Một thiếu niên trương dương lại nhiệt liệt cực kỳ thu hút, khóe môi lại luôn cong lên thành một nụ cười đẹp rạng ngời, cảnh đẹp ý vui, động tác nhảy cao đơn giản mà thôi, càng nhiều người xúm lại xem, thậm chí còn có không ít nữ sinh trực tiếp móc điện thoại ra chụp ảnh.
Mấy nam sinh tổ nhảy xa thấy này chỗ đó càng ngày càng nhiều người, cũng chen vào xem, nhìn đến Giang Tri Hỏa vậy mà ở chỗ nhảy cao này phóng điện, lập tức kéo vai anh, tức giận nói: "Hỏa ca cậu rõ ràng là thuộc tổ nhảy xa chúng tôi, tại sao lại tới tổ nhảy cao?"
" Shows tài á, tôi nói chưa nhỉ?" Giang Tri Hỏa phá lệ thẳng thắn thành khẩn, " Đã đẹp thì chẳng phân biệt nhảy xa hay nhảy cao!"
Nam sinh tổ nhảy xa đồng thời đem anh kéo đi, "Đủ rồi, trở về tập luyện."
Mặt ngoài đang dạy học, trên thực tế ở trước mặt Nhan Mộ khoe một phen, Giang Tri Hỏa trong lòng thực sảng khoái, trước khi đi còn không quên quay đầu lại, cười hì hì hỏi Nhan Mộ: "Biết rồi đi! Chủ yếu là phải đẹp, cái khác đều không quan trọng."
Sân thể dục chỉ nhảy cao ở đây có tấm lót, không ít lớp thay phiên nhảy, Hỏa ca nãy quá ngầu quá đẹp, xung quanh lại vây quanh đám người, mấy người cần tập luyện không dám nhảy, một đám người ngượng ngùng xoắn xít nửa ngày mới một người bước ra, xà giảm đến 1m4, còn chưa thể nhảy qua.
Nhan Mộ chủ động đi đến nơi khác, đám nữ sinh vây xem thấy Nhan học thần đi rồi, cũng sôi nổi rời đi, dời đi trận địa đến hố cát khác.
Mấy nam sinh luyện tập nhảy xa nhìn đến trong đám người xúm lại còn có không ít cô gái xinh đẹp, lập tức xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.
Chỉ Giang Tri Hỏa không để bụng, ánh mắt của nữ sinh nhìn vào đã sớm thành thói quen, bài đăng trên diễn đàn còn hot, hiện tại mấy nữ sinh xem anh, không chỉ vì xem mặt, còn để ý khi nào anh và Nhan học thần thành một cặp, còn tò mò cái tình yêu tam giác ngược luyến tình thâm, toàn suy nghĩ không sạch sẽ.
Anh đi đến vạch xuất phát.
Người như Giang Tri Hỏa, trời sinh king of cool, làm cái gì cũng đẹp trai.
Từ xa đã thấy anh lao về phía trước, nhảy lấy đà thân thể giống một cây cung kéo căng, sắc bén, lao đi, nhảy lấy đà, lại rơi xuống đất, gió cuốn góc áo bay bay, lộ ra một đoạn eo thon chắc, rãnh eo lõm xuống, cơ bụng rõ ràng.
Tiếp theo đến lượt những người khác, Giang Tri Hỏa dùng khăn ướt lau khô tay, móc di động ra.
Nhan Mộ đang giải đề, trên màn hình nhảy ra một cái tin nhắn.
Giang Tri Hỏa: đẹp trai không.
Nhan Mộ:?
Giang Tri Hỏa: Nhìn đến cậu ngó bên chỗ tôi, nào, chấm điểm đi.
Giang Tri Hỏa: 10/10 đúng hem!
Nhan Mộ: đẹp trai.
Giang Tri Hỏa: đẹp là được rồi, cậu lúc nãy không nhảy à? Sau này dạy cậu lần nữa.
Nhan Mộ: ok.
Gửi xong một câu, Nhan Mộ lại đem đề tài vòng trở về: cậu cũng đang để ý xem tôi.
Giang Tri Hỏa thoải mái hào phóng thừa nhận: Đúng vậy.
Giữa hai người rất thoải mái, không có gì không thể nói.
Giang Tri Hỏa: Hiện tại chỉ có ánh mắt cậu xem tôi là sạch sẽ, những người khác đều dùng ánh mắt ship CP nhìn.
Nhan Mộ:......
"Nhan ca." Tạ Cừu mới vừa chạy xong vòng, một thân mồ hôi, thở hổn hển cầm lấy chai nước ngồi vào bên người Nhan Mộ.
Cậu rất xui xẻo, chỉ kém đối thủ một câu, bị bắt tham gia 1500 m, bây giờ chỉ biết' lâm thời ôm chân Phật', không mong muốn gì nhiều, chỉ hy vọng đến lúc đó chính mình có thể chạy đến đích, chạy xong cũng đừng suyễn đến thủng phổi.
Tạ Cừu còn rất chờ mong Nhan ca có thể nói hai câu an ủi, rốt cuộc nhảy cao bớt chuyện hơn so với 1500 m, nào ngờ Nhan Mộ cũng không mở miệng, chỉ cúi đầu bấm điện thoại, nhớ tới cậu ở bên cạnh mới " Ừm" một tiếng.
"Nhan ca?" Tạ Cừu liếc mắt một cái, phát hiện Nhan Mộ đang gửi tin nhắn, lại hỏi, "Ai thế?"
Nhan Mộ còn không có trả lời, Tạ Cừu vừa nhấc mắt, phát hiện trên mặt Nhan Mộ cư nhiên treo biểu cảm khác.
Nhan học thần hàng năm đơ một khuôn mặt, chỉ hơi gợi khóe miệng lên một chút liền sẽ rất rõ ràng.
Tạ Cừu không biết là kinh ngạc vẫn là vui vẻ: "Nhan ca, cậu cười cái gì?"
Nhan Mộ đang tự hỏi nên trả lời gì, nhưng tốc độ tay của đối phương hiển nhiên rất nhanh, vài giây đưa nhắn lại liên tiếp mấy cái.
Nghe thấy Tạ Cừu nói, bàn tay bấm chữ cũng dừng lại: "Có hả?"
"Có mà!" Tạ Cừu buột miệng thốt ra, " Tôi biết cậu rất lâu rồi, mà tôi còn chưa thấy qua cậu lộ ra biểu cảm khác, càng đừng nói đến cười, trước kia khi theo đuổi giáo hoa cậu cũng chưa lộ qua...... à không đúng, từng lộ rồi."
Nhan Mộ: "?"
"Chính là đối với Giang giáo bá á." Tạ Cừu xòe ngón tay đếm, "Nhíu mày, ghét bỏ, chán ghét, cách tôi xa một chút, các loại biểu cảm đều có. Nói này, hai cậu là thật sự ghét nhau, vừa thấy mặt liền cãi nhau, kéo đều kéo không ra, Hỏa ca xúc động thì thôi, không nghĩ tới cậu cũng xúc động, rất nhiều lần còn thiếu điều đánh nhau luôn, tôi liền chưa từng thấy qua cậu tức giận như vậy."
Nhan Mộ: "......"
Tạ Cừu: " À đúng rồi, cậu có nhớ không trước kia cậu còn nói qua, lần sau nếu cậu muốn ra tay đánh người cũng đừng kéo cậu lại? Đều giận dữ đến đến như thế luôn!"
Nhan Mộ: "......"
Mỗi câu nói như đao nhọn cắm trong lòng hắn ' phập, phập' vài tiếng, máu bắn tứ tung.
Tạ Cừu không nhận ra, còn muốn đâm thêm vài nhát: "Đúng vậy, cho nên á, cậu có thể biết được biểu cảm vừa rồi làm người ta cảm thấy ngạc nhiên đến như nào đi? Cuối cùng ai có thể làm cậu cười thế? Dù sao cũng không có khả năng là Hỏa ca, diễn đàn ship CP quá pha kè, bọn họ nếu biết rằng quan hệ của hai người như nước với lửa, khẳng định không dám ship như nữa."
Nhan Mộ: "......"
Tạ Cừu lại hỏi: "Dù sao tôi cảm thấy đã rất thần kỳ, trước kia ghét nhau đến như thế đều làm hòa đến như bây giờ, nhưng mà hẳn là cũng đến đó thôi, Nhan ca, cậu sao có thể bởi vì cậu ta mà cong được, có mà chuyện cười của năm."
Nhan Mộ: "......"
Tạ Cừu nghi hoặc: "Sao cậu im lặng thế?"
Trước kia Nhan ca dù sao cũng sẽ trả cho cậu một tiếng " ừm", cũng không nói gì khác, Tạ Cừu lại hỏi: "Chẳng lẽ là đang trò chuyện với Omega kia nhà cậu?"
Nhan Mộ: "............"
Hắn ấn tắt màn hình, yên lặng nhìn chằm chằm Tạ Cừu.
"Làm sao vậy? Tôi nói sai hả? là mắng không đủ tàn nhẫn, Nhan ca cậu cứ nói, tôi vĩnh viễn đứng về phía cậu!"
Tạ Cừu ánh mắt vô tội, giọng điệu kiên nghị, vì anh em, vì bạn bè không tiếc cả mạng sống. Chính là hoàn toàn không biết vừa mới nói mấy câu, đã đem lòng người đâm chảy máu.
"Đủ rồi......" Nhan Mộ thu hồi ánh mắt.
Đừng mắng, đủ tàn nhẫn rồi, lạnh cả người luôn.
Như này...... thì còn có thể tán đổ người ta sao......
___