" Hay là đi nhà cậu"
"Khụ." lại đột nhiên tỏ tình, Giang Tri Hỏa không kịp phòng ngừa sặc một chút, bỗng dưng không biết nên làm gì nói gì.
Nhan Mộ lại nhìn như không xảy ra chuyện gì, cử chỉ thản nhiên bảo phục vụ thêm cốc trà lạnh, lại nhúng cho Giang Tri Hỏa hai miếng thịt.
Giang Tri Hỏa không ngại ngùng ăn hai miếng thịt lưng, nhét trong miệng nhai nhồm nhoàm.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Mộ.
Lỗ tai Nhan học thần vẫn đỏ, ánh đèn từ phía trên rọi xuống nhìn rất rõ ràng, trái ngược hoàn toàn với gương mặt lạnh lùng.
Dù sao hai người đều đã nói hết, hiện tại lại ở bên ngoài, có ý gì đều nhìn thấy được, Giang Tri Hỏa bỗng nghịch ngợm, dùng chiếc đũa chọc chọc nước chấm trên bàn: "Nhan ca, đừng có giả bộ, cậu biết khi cậu nói loại lời này lỗ tai sẽ đỏ nữa?"
"......" Nhan Mộ chần chờ một lát, "Biết."
Lỗ tai đang rất nóng, vẫn có thể cảm giác được.
Giang Tri Hỏa cười, còn nghĩ nói vài câu, lại quỷ biết miệng người này có thể nhảy ra bao lời phá hủy không khí, Nhan Mộ lại dùng một chiếc đũa cuốn thịt dê lấp kín anh, mạnh mẽ nói: "Ăn đi."
Giang Tri Hỏa nghẹn cười làm động tác khóa kéo, ý cười trên mặt mãi không hạ xuống.
Trước khi ăn lẩu có cởi áo khoác còn mang theo tạp dề nên sau khi ăn xong trên người cũng không nặng mùi, Nhan Mộ mang theo nước hoa, phun ở trên người một vòng, mùi hương thanh mát, lại trở thành thần tiên ca ca.
Trên bàn ăn bọn họ thảo luận chút nữa đi thư viện, mỗi tòa thư viện có bầu không khí khác nhau. Như thư viện cho trẻ em, liền đặc biệt...... ồn ào.
Cuối cùng hai người không hẹn mà cùng lựa chọn đi thư viện thành phố.
Thư viện thành phố có thể xem như một dấu ấn kiến trúc của Lâm Thành, là thư viện lớn nhất toàn thành phố, chủng loại đa dạng, toàn sách là sách. Có loại sách chỉ cho phép đọc trong thư viện, không cho phép mượn về hoặc mua lại, lại có hoàn cảnh tốt, rộng rãi, trang trí phong cách thời Trung cổ, bởi vậy vừa đến cuối tuần, đều có không ít người tới thư viện thành phố học tập.
Giang Tri Hỏa Nhan Mộ đến nơi đã 2 giờ chiều, bàn ghế tự học đã sớm bị chiếm đầy, ở giữa có cầu thang xoắn ốc, ai không chiếm được bàn sẽ ôm mấy quyển sách ngồi ở bậc thang xem, một người một bậc bậc thang, ngay ngắn trật tự ngồi ở kia.
Đọc sách là việc yên tĩnh, ngồi cùng nhiều người như vậy một chỗ thật không thoải mái, Giang Tri Hỏa kéo Nhan Mộ lên tầng 3, cùng ngồi ở gần kệ sách tìm chỗ trống, ngồi trên mặt đất.
Anh hiển nhiên không phải lần đầu tiên tới, vị trí hay loại sách đều nhớ rõ rành mạch, không bao lâu liền ôm lại đây mấy quyển tác phẩm văn học kinh điển.
Khi còn đang chọn sách, Giang Tri Hỏa chỉ vào một quyển tiểu thuyết dài nước ngoài dày mười mấy cm, nhỏ giọng hỏi Nhan Mộ nói: "Muốn lấy quyển này không?"
"Lấy quyển sách này làm gì?" Nhan Mộ hỏi.
"Làm gối." vì phải nói nhỏ giọng, Giang Tri Hỏa nhích lại gần, cánh tay hai người dán ở bên nhau, "Tôi đã gặp qua có người ở thư viện ngủ trưa, còn ngủ rất ngon."
Nhan Mộ gập ngón tay gõ lên trán anh.
"Được ròi." Giang Tri Hỏa tìm chỗ ngồi xuống, mở ra một quyển tiểu thuyết nổi tiếng, chủ động thừa nhận, "Là tôi ngủ."
Nhan Mộ dựa gần anh ngồi xuống.
Khoảng cách giữa hai kệ sách lớn, duỗi thẳng chân cũng không sao. Nhiệt độ lạnh lẽo của sàn nhà cẩm thạch lạnh dán vào người.
Bên tai vang lên tiếng mở ra trang sách.
Nhan Mộ nhìn quyển sách trong tay, có chút mất tập trung.
Hắn không nghĩ tới đi thư viện, là bởi vì hắn cho rằng Giang Tri Hỏa, hoặc là nói Vân Chu cũng không thích tới loại chỗ này.
Đã qua lâu rồi.
Trong trí nhớ của hắn, cơ hồ cách mỗi nửa tháng hắn sẽ cùng Vân Chu ở phòng sách lớn nhà cậu đọc sách.
Ba Vân và mẹ Vân đều là giáo sư tiếng Hán, sách trong nhà cực kỳ phong phú, Vân Chu liền kéo hắn qua tới, cùng nhau ngồi ở dưới kệ sách.
Vân Chu mỗi lần đều chọn tiểu thuyết nước ngoài, cậu còn oán giận quá một hai lần.
Cậu nói cách dịch tiểu thuyết đọc lên rất khó chịu, nội dung cũng khó hiểu, cậu còn tạm thời không thể hiểu nổi thế giới phức tạp của người lớn.
Nhưng đây là nhiệm vụ ba mẹ giao cho cậu, cần thiết hoàn thành định kỳ, Vân Chu không thể không buộc chính mình đi gặm, xem không hiểu cũng muốn cố mà xem.
Chỉ là mỗi lần đều sẽ ngủ, sau khi tỉnh ngủ lúc sẽ dụi dụi mắt, vẻ mặt mê mang hỏi Tần Mộ: "Tần ca, tớ vừa nãy đọc đến đâu?"
Tần Mộ sẽ chỉ ra số trang cho cậu, Vân Chu thì sẽ mở ra tiếp tục xem, dần dần lại sẽ nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, vô cùng thống khổ, đầy mặt không tình nguyện, nhìn nhìn lại ngáp một cái, sau đó...... Lại lại lại lại ngủ rồi.
Vai cổ hắn bỗng nặng trĩu.
Giang Tri Hỏa ngồi xếp bằng, tác phẩm nổi tiếng nọ mở ra đặt ở trên đùi, đầu thì lệch về một bên, tựa như thức cả đêm làm đề, tiết đầu lại là tiết ngữ văn, giáo viên vừa mở miệng, liền ngủ gục.
Nhan Mộ bất đắc dĩ kéo khóe miệng.
Điểm này thế mà vẫn chưa thay đổi.
Hắn không nhúc nhích, cứ ngồi như vậy để Giang Tri Hỏa dựa vào.
Cách nhau quá gần rồi, mùi tin tức tố nhàn nhạt cứ quấn lấy chóp mũi hắn.
Mùi rượu thật nhẹ, thật ngọt.
Nhan Mộ hơi quay đầu đi.
Hắn không dám làm động tác quá lớn, góc độ này làm hắn chỉ có thể nhìn đến nửa khuôn mặt anh, lông mi anh rất dài, đến gần rồi mới có thể nhìn đến phần đuôi hơi hơi cong lên, khi nhắm hai mắt, đuôi mắt hơi cong, ngoan ngoãn lại kiêu căng.
Ngũ quan như tranh vẽ đổ lên vai, quyển sách trên tay bỗng nhiên trở nên không thú vị.
Lông mi cong vút nhẹ nhàng run rẩy, Giang Tri Hỏa mơ màng mở mắt ra.
Khi đọc sách anh chỉ ngủ nhẹ một chút, cũng không phải ngủ thật, chỉ là cả đầu óc đều mơ hồ như bị đánh vào tinh thần.
Khi còn nhỏ bởi vì xem không hiểu, nhìn đến những từ dịch khó hiểu đó nên mới buồn ngủ, ngủ nhiều, thành ra phản xạ có điều kiện, bây giờ ngay từ đầu gặm một quyển tác phẩm nổi tiếng liền phải ngủ ba lần trước đã.
Việc này cảm giác như có chút hình thức.
"Tôi vừa nãy đọc đến đâu?" Giang Tri Hỏa ngốc ngốc.
Hỏi xong mới nhớ tới, đại khái không ai sẽ trả lời anh.
Mấy năm nay anh đều giữ lại thói quen đọc sách, ngay từ đầu Lệ ca cùng anh xem, sau khi ngủ còn đắp chăn mấy lần cho anh, sau lại Lệ ca đi tham gia các loại thi đấu, cũng chỉ thừa một mình anh, hơn nữa bắt một người con trai từ nhỏ đã lộ ra tài năng thiên bẩm ngành công nghệ kỹ thuật cùng anh xem tác phẩm nổi tiếng, thực sự thống khổ.
Mấy lần không nhớ rõ tình tiết, không nhớ rõ số trang, anh cũng chỉ có thể chậm rãi lật lại.
Tuy rằng không phải chuyện lớn gì, nhưng có khi vẫn cứ hoài niệm lúc vừa hỏi liền có người trả lời anh.
Không ngờ, sau tai truyền đến tiếng Nhan Mộ: "Trang 23."
Được đến đáp án ngoài ý muốn, Giang Tri Hỏa bỗng không kịp phản ứng, một lát sau mới ngơ ngác thấp giọng trả lời một câu: "Thật sự nhỉ."
Thư viện cực kỳ yên tĩnh, hai người ngồi ở cùng nhau, liền tiếng hít thở đều gần ở bên tai.
Ngẫu nhiên có người đi ngang qua lấy sách, nhìn đến hai người ngồi bên kệ sách cũng không kinh ngạc, đều hạ giọng, nói thầm nói với nhau.
Trong thanh nhàn yên tĩnh, thời gian thật ngắn rồi cũng thật dài, gió cuộn lướt qua sau lưng..
Hai mươi phút sau, Giang Tri Hỏa lại mệt mỏi, đôi mắt dần khép lại, đầu đột nhiên đổ về phía trước một cái.
Lần này động tác quá lớn, trực tiếp doạ bản thân tỉnh.
Ngày thường một mình thì thôi, hôm nay Nhan ca còn ở bên cạnh, Giang Tri Hỏa xấu hổ xoa xoa mắt, cầm nước Nhan Mộ đưa uống một ngụm.
Trong thư viện không tiện nói chuyện, hạ giọng lại có vẻ nhớp nháp, Nhan Mộ nhắn tin cho Giang Tri Hỏa, rồi bảo Giang Tri Hỏa xem WeChat.
Giang Tri Hỏa mở màn hình.
Nhan Mộ: cậu thường xuyên tới đây?
Giang Tri Hỏa ngáp một cái, gõ chữ: cũng tạm, 2,3 tuần một lần.
Click gửi đi, lại gõ ra tin thứ hai: Chủ yếu nơi này có bầu không khí, sẽ không ngủ thật, ở nhà nằm trên giường có thể ngủ một ngày.
Nhan Mộ: Tôi tưởng cậu không thích đọc sách.
Giang Tri Hỏa: Là không thích, vừa đọc liền buồn ngủ, có thể thích bao nhiêu.
Giang Tri Hỏa: chỉ là làm người phải biết tiếp thu kiến thức, thế giới quan lớn, mới có thể nhìn đến nơi xa hơn.
Giang Tri Hỏa: nếu thật sự ngủ, cũng luôn sẽ nhớ một ít thứ.
Nhan Mộ: nhà triết học à.
Nhan Mộ: nhân thiết học tra mất thật rồi.
Nhan Mộ: cậu là Giang Tri Hỏa hay là Giang Chu?
Má! Người này vậy mà còn nhắc đến vụ này.
Lung tung bịa ra tới nhân cách thứ hai này mà còn có thể bị lấy ra tới trêu chọc.
Giang Tri Hỏa dùng nắm tay nhẹ nhàng đụng phải vai Nhan Mộ, gửi một emo xem thường, tiếp tục gõ chữ.
Giang Tri Hỏa: Lời này cũng không phải là tôi nói, là......
Anh lại theo thói quen gõ ra cách gọi từ trước, cho dù qua rất nhiều năm đã không kêu như vậy, nhưng đã khắc vào trong đầu, sớm trở thành thói quen.
Anh lại xóa đi mấy chữ "hai giáo sư nhà tôi" này.
Giang Tri Hỏa: Là hai giáo sư tiếng Hán nói cho tôi.
Giang Tri Hỏa gập chân, cong eo, gửi xong tin nhắn liền cất điện thoại trong túi, tiến đến bên tai Nhan Mộ, chỉ quyển sách, hạ giọng nói: " Tôi tiếp tục đây, nếu ngủ rồi, nhớ mười lăm phút sau lại kêu tôi."
Nhan Mộ "Ừ" một tiếng.
Hai giáo sư tiếng Hán, tất nhiên là ba Vân mẹ Vân.
Nhưng vì sao lại phải xưng hô bọn họ như vậy?
Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phải đưa Vân Chu đi?
Cậu ấy lại vì sao sẽ trở thành Giang Tri Hỏa?
Rất nhiều chuyện muốn hỏi, rồi lại không thể hỏi, hắn cũng không biết Giang Tri Hỏa muốn nhắc tới không.
Nhan Mộ thở dài.
Từ từ đi.
Khi đọc sách thời gian trôi qua thật sự mau, đi qua giai đoạn đầu, Giang Tri Hỏa cũng không ngủ qua lần nào, chờ nhớ tới nên đi ăn cơm, trời đã gần tối.
Hai người cùng nhau ở thư viện cũng không nhàm chán, tuy rằng không nói lời nào, nhưng vai dựa gần vai, an an tĩnh tĩnh, kéo gần khoảng cách hơn cả làm những thứ khác.
Nhan Mộ cũng rất hưởng thụ cảm giác chỉ có hai người ở cùng trong một không gian.
Cuối mùa thu bầu trời đêm tới sớm, trăng tròn nhuộm một khoảng mây thành màu xám trắng.
Đi ra thư viện thành phố, Giang Tri Hỏa hỏi một vấn đề khó khăn của thế kỷ: "Đêm nay ăn gì?"
"Có 3 lựa chọn." Nhan học thần tổng hợp quãng đường, giao thông, giá cả, cuối cùng chọn ra ba quán ăn, hắn nghiêm túc đem này ba lựa chọn này nói cho Giang Tri Hỏa nghe.
"Phụt." Giang Tri Hỏa dùng nắm tay che môi.
Tuy rằng đã một lần bạo kích từ mind map hẹn hò kiểu học thần, nhưng khi hắn lại nghiêm túc nói ra lí do lựa chọn ba quán ăn này một cách nghiêm túc, Giang Tri Hỏa vẫn là không nhịn được, cười ra tiếng.
Nhan Mộ: "......" Thôi!!
Hắn lạnh mặt xuống tự mình đi trước.
"Đừng đi đừng đi...... Ha ha ha ha ha." Giang Tri Hỏa cười đuổi theo.
Nhan Mộ không phải thật sự tức giận, cũng chỉ có hai bước đầu duỗi lớn chút, lúc sau giảm lại bước chân chờ Giang Tri Hỏa.
Nhưng mà, mới vừa đuổi theo một nửa, Giang Tri Hỏa bỗng dừng chân, ôm bụng ngồi xổm.
Nhan Mộ vội vàng quay đầu lại, đỡ lấy vai anh, hỏi, "Làm sao vậy?"
Giang Tri Hỏa lắc đầu.
Không có chuyện gì lớn, chỉ là trong nháy mắt vừa kia, bụng dưới giống bị bóp chặt đau, nếu không ngồi xổm xuống phỏng chừng bước tiếp theo liền bị ngã.
Chỉ là đau đớn trong vài giây, phỏng chừng chỉ là giật chỗ nào đó, ngồi một lúc Giang Tri Hỏa lại lần thứ hai tung tăng nhảy nhót lên, xua xua tay: "Không sao, không sao."
Sau đó, anh nhìn Nhan Mộ, cười giảo hoạt.
Khoảnh khắc ngồi xổm xuống trong đầu anh nhảy ra một ý tưởng.
Nhan ca là người lý trí, làm việc gọn gàng ngăn nắp, đi chơi đều phải làm mind map.
Vậy anh tồn tại chính là muốn đánh vỡ loại lý trí này, rốt cuộc anh là người duy nhất có thể làm Nhan Mộ OOC, đen mặt cãi nhau.
Giang Tri Hỏa: "e he."
Nhan Mộ: "......"
Xem ánh mắt này, liền biết người này khẳng định lại có ý xấu, hơn nữa hẳn là lại là lựa chọn mà mind map không có.
Quả nhiên, Giang Tri Hỏa cười hì hì: "Giữa trưa mới vừa ăn lẩu, giờ cũng không muốn đi chỗ nào khác, đi nhà cậu được không, cậu nấu mì cho tôi ăn?"