'Cho cậu tin tức tố, cậu đừng đi.'
Sớm tại bác sĩ "Khụ" một tiếng kia, Giang Tri Hỏa liền biết ông muốn nói gì.
Lời này không làm rõ thì không sao, lấy ra tới...... hai người đang ngồi đều là newbie, còn ngây thơ muốn chết, thời gian ái muội cũng chỉ làm trò ái muội, cả hai người ai cũng chưa yêu đương qua bao giờ, trừ bỏ bởi vì cần tin tức tố giảm bớt bệnh trạng mà ôm vài lần, lúc khác cả tay cũng chưa chạm vào.
Trực tiếp nói chủ đề này có chút xấu hổ, còn có chút kích thích.
Giang Tri Hỏa tưởng tượng một chút hình ảnh kia, không ổn, không muốn suy nghĩ nữa, quay đầu lại xem Nhan Mộ, người này cũng không hơn anh bao nhiêu, nhìn thì bình tĩnh, vành tai lại nổi tầng hồng nhạt.
Từ phòng khám bệnh ra tới, Giang Tri Hỏa đi nhà thuốc lấy ức chế tề mới khai, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chuyện "Tìm một Alpha" để làm gì này.
Khi đi ra cửa bệnh viện bụng dưới lại bắt đầu đau, trước mặt nhiều người, lại ở bệnh viện, không biết gần đây có Omega khác không, không nên trực tiếp phóng thích tin tức tố, Nhan Mộ liền nắm lấy cánh tay Giang Tri Hỏa.
Chút tin tức tố bao phủ ở trên da thịt có còn hơn không, ít nhất sẽ không đau lắm.
Tài xế đã chờ ở cửa bệnh viện.
Nhan Mộ đã sớm gọi tới tài xế, đến trên xe đóng cửa sổ mới bắt đầu chậm rãi phóng thích tin tức tố.
Tài xế Nhan gia là Beta, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Từ lần trước ông ta nhắc nhở Nhan Mộ nên trở về, Nhan Mộ liền lại không kêu ông ta tới. Vừa mới đột nhiên nhận được điện thoại của thiếu gia điện thoại ông còn có chút kinh ngạc, đến nơi lại nhìn đến thiếu gia mang theo bạn học lên xe, càng là ngạc nhiên.
Lần trước là mang theo nữ sinh...... Cho dù ngồi ở trong xe cũng không chạm qua, còn xụ mặt không nói chuyện, như bên cạnh không có người ngồi.
Người lần này không giống trước, theo Nhan Mộ đi lên, sau khi lên xe còn chào hỏi tài xế ngồi đằng trước, sau đó tùy tiện dựa trên người Nhan Mộ. Loại trình độ này như ngày xưa thiếu gia khẳng định tức giận, tài xế thấy qua không ít tình huống nghĩ chạm vào thiếu gia lại bị trừng mạnh trở về, không nghĩ tới lần này cư nhiên tốt tính cho người ta dựa.
Khi chờ đèn xanh đèn đỏ, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu quan sát người mới lên xe kia.
Nhìn còn rất đẹp trai, rất có tinh thần, hơn nữa còn nhiệt tình, trái ngược với phong cách của Nhan thiếu gia, nãy giờ cứ như không xương cốt dựa vào trên ghế sau, cánh tay đặt trên cánh tay của thiếu gia.
Không bao lâu sau, đèn đỏ biến đèn xanh, tài xế đạp ga chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghe thấy cậu chàng đẹp trai kia nói với thiếu gia nói: "Nhan ca, cậu sờ sờ đây này, là con cậu, cậu phải chịu trách nhiệm cho nó."
Nhan Mộ rất phối hợp: "Được, nên đặt họ Nhan hay là họ Giang đây?"
???!!!
Tài xế nghe được không sót chữ nào giẫm trật chân gà.
Thân xe giật một cái, Giang Tri Hỏa nhìn thấy sắc mặt tài xế đều thay đổi, cười nói: "Ha ha ha xin lỗi chú nhé, cháu đùa với Nhan ca thôi."
Tài xế: "......"
Bộ dáng này quá buồn cười, Giang Tri Hỏa cúi đầu cười, cười đến bả vai đều run, bị Nhan Mộ dùng khuỷu tay khoanh lại trên người, cuối cùng chui ở cổ hắn cười.
Hơi nóng cười ra tới phun thẳng cổ, ngứa quá, Nhan Mộ rất bất đắc dĩ kệ anh.
Phân hoá khoang sinh sản cũng không thường xuyên đau đớn, đại đa số đều chỉ là bụng dưới giật vài cái, dù Nhan Mộ không ở cạnh cũng nhịn một chút rất mau liền đi qua, lại không phải loại mảnh mai, lại không phải lúc nào cũng đều phải dính lấy nhau.
Ăn xong cơm chiều, Nhan Mộ liền đưa Giang Tri Hỏa đến quán bar.
Phó Tu Vọng mỗi đêm đều sẽ mặc tây trang giày da tới, ngồi ở trên chỗ ngồi chọn - ly hổ phách, mỗi lần đều phải cùng Giang Tri Hỏa nói vài câu.
Đêm nay ông ta hỏi Giang Tri Hỏa: "Gần đây ở trường học thế nào?"
Giang Tri Hỏa ngồi ở đối diện ông ta, Phó Tu Vọng biết tính cách thật của anh, không cần ở trước mặt ông ta giấu giếm, buồn rầu nói: "Cũng không thế nào vui, học nhiều bài tập cũng nhiều, chịu không nổi."
Nam sinh ngày thường giả lạnh nhạt lộ ra chút tính trẻ con, Phó Tu Vọng rất vừa lòng, ông ta nói: "Muốn đi theo tôi không?"
Giang Tri Hỏa hơi hơi nhíu mày, nhìn còn đang rối rắm: "Tôi còn chưa nghĩ kĩ."
Phó Tu Vọng cười: "Lo lắng cha mẹ không đồng ý? Không, cậu - ở một mình, cha mẹ đều không có, không lo lắng điều này."
Giang Tri Hỏa kinh ngạc: "Sao ông biết?"
"Người tôi cần tìm, khẳng định phải hiểu biết toàn diện chút phải không? Nghĩ kĩ liên hệ tôi."
Cửa lớn khép mở, người đàn ông rời đi quán bar.
Giang Tri Hỏa cười lạnh một tiếng, gỡ xuống thiết bị ghi âm trên người.
Hôm nay vừa đến trường học, liền thấy một đám người vừa ăn cơm sáng vừa ghé vào thảo luận chuyện một thời gian trước xảy ra chuyện học sinh 12 rời nhà trốn đi.
"Ài, các cậu có phát hiện không, mấy người rời nhà trốn đi đều trông rất đẹp không?"
"Đúng vậy, đều là ảnh sinh hoạt thôi, không P qua, mà lúc ấy tôi thấy thông báo tìm người trên Weibo còn thiếu chút nữa nghĩ lầm marketing của đoàn phim nào."
"Nói nói mấy người này, có phải thành tích ngày thường ở trong trường học cũng không tốt lắm không?"
"Khẳng định không tốt đi, áp lực quá lớn, bằng không có thể vì không chịu nổi mà rời nhà trốn đi sao?"
Cái tin tức xã hội này vốn không khiến người chú ý quá, chỉ là mấy ngày nay bỗng thảo luận nhiều hơn, nhưng mỗi năm thi đại học đều sẽ xảy ra chuyện như vậy, cũng treo trên báo hai ngày như thế, người trưởng thành đều ai bận việc nấy, đều là xã súc, nhìn đến cảm thán hai câu liền không có, không chừng còn muốn ở trong lòng nhắc mãi nhắc mãi, loại năng lực thừa nhận thế này sao có thể trải qua đòn hiểm xã hội được, bọn người chân chính đồng cảm như bản thân mình cũng bị chỉ có đồng dạng thân ở học sinh 12.
Bất quá ngày thường đều đang học tập, cũng không mấy cái xem tin tức, vẫn là ngày hôm qua có người đột nhiên tổng kết một câu, nói mấy người bỏ đi đều có nhan trị cao, lúc này mới có thời gian ở cơm sáng thuận miệng tám.
Đinh Kiện Huy cũng nhìn đến việc này, rời nhà trốn đi là không có trách nhiệm với chính mình và người nhà, tốn nửa tiết học trò chuyện với các bạn học trong lớp, dặn dò bọn họ nếu cảm thấy áp lực quá lớn có thể nói với thầy cô và cha mẹ, không cần đi hướng cực đoan, trường học cũng có phòng tư vấn tâm lý, đều có thể trò chuyện, có tâm sự không thể giấu.
Giang Tri Hỏa chống cằm nghe xong cả buổi sáng, thầy cô nào vào dạy cũng đều nhắc mãi đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.
Giang Tri Hỏa là người không chịu áp lực nhất, còn bị xách ra tới làm điển hình.
Giáo viên toán dùng Êke gõ tỉnh Giang Tri Hỏa đang bò trên bàn học ngủ bù: "Mọi người đều nên học hỏi ban học Tri Hỏa chúng ta nha, tổng điểm mới hơn 300 còn có thể vui vẻ mỗi ngày tới đi học, thật sự làm được vui vẻ học tập, khác không nói, tâm thái lạc quan này đáng giá khẳng định!"
Giang Tri Hỏa: "?"
Gần tan học Nhan Mộ bỗng gửi tin nhắn.
Nhan Mộ: Giữa trưa ăn cái gì?
Giang Tri Hỏa lập tức "?"
Giờ còn chưa tan học, anh vì làm nhân thiết học tra mới chơi di động, Nhan Mộ cư nhiên cũng trộm chơi?!
Thế này không ổn.
Giang Tri Hỏa rời khỏi game trả lời.
Giang Tri Hỏa: Xong rồi, học thần không lo học, đi học cư nhiên chơi di động.
Giang Tri Hỏa: bữa cơm này tôi ăn không vô.
Giang Tri Hỏa: [ emo ]
Nhan Mộ: đang giờ làm đề, tôi làm xong rồi.
Nhan Mộ: về nhà nấu mì đi, không nghĩ ra được muốn ăn cái gì.
Giang Tri Hỏa: là thật chưa nghĩ ra muốn ăn cái gì vẫn là muốn dẫn tôi về nhà?
Giang Tri Hỏa hỏi quá trắng ra, mấy ngày nay thân mật thành cái dạng gì, lại giả ngu liền thật là đồ ngốc.
Nhan Mộ đáp đến thật sự: Đều có.
Giang Tri Hỏa: được, xem cậu biết phụ trách nhiệm như vậy, con chúng ta theo họ cậu.
Nhìn đến tin nhắn này, Nhan Mộ không nhịn xuống cong cong khóe miệng.
Trò đùa ngày hôm qua còn không chưa trôi đi nữa.
Lớp 4 sớm thả người, Nhan Mộ ở cửa chờ Giang Tri Hỏa, - đại soái ca hơn 1m8, khúc chân ỷ ở trước lan can, cúi đầu đùa nghịch di động, mũi thẳng, quai hàm rõ ràng, hầu kết cùng xương quai xanh uốn lượn hoàn toàn đi vào cổ áo đồng phục.
Mặt Nhan học thần mặc kệ xem vài lần đều sẽ không ngán, càng xem càng thấy đẹp trai, mấy nữ sinh ngồi ở bên cửa sổ đều phải điên rồi, cứ ngó qua cửa kính trộm ngắm bên ngoài. Giáo viên dạy môn sinh của lớp là cô gái trẻ tuổi, sau khi tan học ôm giáo án ra tới, còn chọc Nhan Mộ: "Đại soái ca đến đây làm gì? Câu hết tầm mắt của các nữ thần lớp cô rồi, cô cũng không thể dạy nổi nữa."
"Xin lỗi cô." Nhan Mộ nói.
Cô dạy Sinh cười xua xua tay, nói "Mau đi ăn cơm đi", liền đi về văn phòng.
Giang Tri Hỏa đem sách giáo khoa nhét vào cặp sách rồi bỏ vào trong ngăn kéo, lao ra cửa sau, đâm người vào Nhan Mộ: "Nhan ca chúng ta đi thôi!"
Tông Bội cũng từ lớp 2 ra tới, vừa lúc thấy hai người bọn họ, hỏi: "Hỏa ca, Nhan thần, hai người tính ăn cái gì? Căng tin hay là cơm hộp?"
Giang Tri Hỏa: "Đều không cả, tao động bếp, ăn đồ tao nấu, muốn ăn không?"
Tông Bội nghe Giang Tri Hỏa nói anh muốn động bếp, vội vàng xua tay cự tuyệt: "Không được không được, căng tin quá đông, tao đi trước giành cơm đây, Hỏa ca Nhan thần bye bye!"
Nhìn bộ dạng chạy trốn quá lố này, làm Nhan Mộ cũng rất hiếu kỳ: "Cậu cho cậu ta ăn qua cái gì?"
"Không mà, năm lớp 9 đó, có lần cậu ta tới nhà tôi kèm tôi, Lệ ca lại không ở nhà, Tông Bội là khách, tôi không thể để cậu ta làm, liền làm đĩa cơm chiên trứng, tôi cảm thấy cũng được mà nhỉ, thật sự đó, kết quả tròng mắt Tông Bội đều phải trừng ra, hỏi tôi có phải muốn độc chết cậu ta không."
Trường hợp kia đến giờ Giang Tri Hỏa nghĩ lại còn cảm thấy buồn cười, Tông Bội kẹp lên miếng trứng màu than, rất kinh ngạc: "Hỏa, mày nói, đây là trứng?? Mày làm sao mà đem trứng xào thành màu này hay vậy?? Còn có cái này, cái này là đậu? Nó bẹp như này, mày nói tao đây là đậu? Bắp, bắp gì cơ, này trong đĩa này còn có bắp sao?"
Cuối cùng ngụm cơm này không ăn nổi, Tông Bội đi rửa sạch nồi, còn không hiểu sao cái nồi này cứ rỗ nước, nâng lên mới thấy, đáy nồi đã thủng một lỗ.
Lại xách nồi lao ra, nghẹn họng trân trối: "Mày làm cơm chiên bằng gì thế? Dùng cái dùi à? Sao mà làm cái thủng nồi siêu dữ zậy ba?!"
Giang Tri Hỏa nói lại chuyện năm đó, Nhan Mộ nhớ tới lần trước anh ở trong nhà nấu chén mì kia...... thật sự có tình yêu có khác, ít nhất không nấu đến nồi hư.
Đoạn đối thoại lúc trước hoàn toàn chứng thực được danh hiệu ' sát thủ phòng bếp' của Giang Tri Hỏa, Nhan Mộ không để Giang Tri Hỏa chạm vào nồi nữa, Giang Tri Hỏa nhàm chán, liền ỷ ở bệ bếp dạo taobao. Mấy ngày nay anh rảnh rỗi liền dạo taobao, mấy ngày nữa là đến sinh nhật Lệ ca, anh còn không nghĩ ra muốn tặng cái gì.
"Cậu đang xem cái gì?" Nhan Mộ hỏi.
"Quà sinh nhật của Lệ ca." Giang Tri Hỏa nói, "Mấy ngày hôm trước có một đàn anh trong phòng nghiên cứu add tôi, nói phải tổ chức cho Lệ ca một bữa, hỏi tôi lúc trước anh ấy đều thích ở đâu ăn cơm."
Nấu sôi nước, bỏ mì sợi vào, Nhan Mộ hỏi: " Lúc nào?"
Giang Tri Hỏa tiếp tục xem di động, trả lời: "gày 24, đêm Bình an đó."
Lệ Mục Hà sinh nhật rất dễ nhớ, ngày 24 tháng 12, đêm Bình an, là một ngày đặc biệt, trước kia mỗi đến hôm nay đều sẽ thu được cả thùng táo.
Nhan Mộ đơ người một lúc, hắn nói: "Ngày đó tôi cũng nghĩ hẹn cậu đi chơi."
"Đi không được rồi, ngày 25 lễ Giáng Sinh đi, dù sao cũng là ngày hội, đêm Bình An gì đó là giả, mấy năm trước tôi nhớ rõ không có ngày lễ này, đều thương nhân gọi ra làm mánh lới."
Ngày 24, ngày 25, sớm một ngày hay chậm một ngày không phải chuyện gì lớn với hai nam sinh, lại không phải thiếu nữ mới lớn, không thèm để ý những chi tiết này, Nhan Mộ không biết sao lại thế này, chuyện nào cứ đụng tới Lệ Mục Hà đều muốn chặn lại.
Hắn hỏi Giang Tri Hỏa: "Có thể không đi sao?"
Giang Tri Hỏa ngẩng đầu: "Nhan ca làm sao vậy, đây là?"
Mới vừa hỏi ra nửa bụng dưới lại bắt đầu đau, đau đến đột nhiên, "A" một tiếng liền hít khí, eo hơi hơi cong cong.
Nhan Mộ tắt lửa trên bếp, bước sang phải một bước, duỗi tay ôm Giang Tri Hỏa trong ngực.
Mỗi lần Nhan Mộ mang theo tin tức tố dựa lại đây, anh luôn có loại cảm giác chợt an tĩnh lại.
Hương vị tin tức tố tươi mát như giọt mưa dính ở trên quần áo, dính ở mũi, khắc vào tuyến thể.
Giang Tri Hỏa đỡ hơn chút, không đau nữa, khuỷu tay trở tay chặn lại Nhan Mộ: "Cảm ơn Nhan ca."
Thường Nhan Mộ chạm vào một chút liền sẽ lùi lại, không vượt rào, hắn đang theo đuổi Giang Tri Hỏa, nắm chắc khoảng cách giữa hai người, không xa không gần, chỗ lên thực thoải mái.
Nhưng lần này thì không, không chỉ có không lùi, buông tay, ngược lại ôm càng chặt.
Ở trong phòng không lạnh, cởi cả áo khoác dài, ôm như vậy, cánh tay dán cánh tay, về chút nhịp đập trong mạch đập xuyên thấu da thịt truyền lẫn nhau.
Nhan Mộ gục đầu xuống, trán tựa ở trên vai Giang Tri Hỏa, tóc xoa bên gáy, như bị lông xù xù thú nhỏ cọ qua.
Nhan Mộ dùng giọng rất thấp trầm, có chút ách nói: "Tin tức tố cho cậu ngửi, đừng đi."
Âm cuối trầm xuống, cảm giác sàn sạt, lại giống như rất ủy khuất.
Giang Tri Hỏa dần dần buông tay, sửng sốt có một lát.
Nhan ca dùng cái giọng này nói mấy lời này, thật là chết người, căn bản không đỡ được.
Giống hệt hôm trước thi đua đó - ngày đó hắn ở sau xe buýt ôm lấy anh, hôn bên tai anh nói câu kia "Cậu là của tôi".
Ngọt điên rồi.