Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

' Giang Tri Hỏa, tôi thích cậu '

Nhan Mộ liền dùng tư thế như vậy ôm anh, Giang Tri Hỏa ở sau lưng hắn giơ tay, xoa tóc hắn một chút, cười nói: " Tôi có lẽ phải nhanh đồng ý cậu một chút nhỉ, nhân thiết cao lãnh của Nhan ca sắp hỏng đến nơi rồi, biến thành bé Nhan."

Nhan Mộ trầm mặc không trả lời Giang Tri Hỏa.

Trên thực tế hắn cũng cảm thấy chính mình ăn dấm không đúng lý lắm, ăn sinh nhật, tặng quà, ăn một bữa cơm mà thôi, lại không cho người ta đi, cứ như trẻ con cố ý la lối khóc lóc đòi kẹo.

Nhan Mộ ôm một chút liền buông tay, đi nấu mì, đi chiên trứng, coi như chưa nói gì, chuyện vừa rồi không xảy ra, vẫn trưng một mặt lạnh lùng ngầu đét.

Giang Tri Hỏa vừa thấy phản ứng này của hắn cảm thấy rất buồn cười, khó lắm mới xem Nhan ca làm sai một lần, không thể dễ dàng bỏ qua được, thò lại gần hắn thấp giọng dụ dỗ: "Nói một câu đi?"

"Bạn ơi?"

"Nhan ca?"

"Anh đẹp trai?"

"Bé Nhan?"

Vài câu trước Nhan Mộ vẫn luôn không có phản ứng, một câu bé Nhan hình như là kích thích đến hắn, hắn lập tức quay đầu, xé một miếng trứng vừa chiên xong nhét vào trong miệng Giang Tri Hỏa.

Trứng đã được để nguội, phần bên ngoài rìa bị chiên đến hơi mỏng giòn giòn, Giang Tri Hỏa ngậm một miếng lòng trắng trứng nhỏ cười vui vẻ.

Mì đã nấu xong, hai người ngồi ở một phía bàn ăn, mở laptop xem lại movie trinh thám chiếu hồi Tết Âm Lịch.

Xem được hai mươi phút, hai người cũng ăn xong, rửa chén xong còn tranh thủ thời gian ngủ trưa một lát.

Tiết học buổi chiều và tiết tự học buổi tối, đều phải dựa vào gần nửa giờ ngủ trưa chống qua.

Nhan Mộ đặt xong đồng hồ báo thức, mỗi người nằm nửa giường, ở giữa dùng gối đầu làm ranh giới.

Bức màn dày ngăn chặn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, trong phòng tối mịt, xung quanh an tĩnh, thích hợp nghỉ ngơi.

Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại nhưng không ngủ.

Anh vốn dĩ cũng không buồn ngủ, mở mắt ra liền bắt đầu nhìn chằm chằm trần nhà ngây người, một tay đắp trán, một tay đặt trên bụng, tư thế này làm anh cảm thấy thoải mái.

Rảnh rỗi lại ngây người nghĩ lung tung

Giang Tri Hỏa nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng lại nghĩ sang Nhan Mộ.

Nhan học thần gần đây quá ngọt rồi, ngày thường cũng OOC quá trời, lạnh lùng cao lãnh đâu chả thấy, dễ thương, đáng yêu muốn chết.

Càng nghĩ, trong lòng càng vui vẻ, nhan thần chỉ ở trước mặt anh lộ ra loại cảm xúc nhỏ này, không nghĩ tới bên trong đoá hoa cao lãnh thế mà là bé đáng yêu.

Đương nhiên, mấy cái này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể trực tiếp nói ra Nhan học thần.

Hình như Nhan Mộ ngủ rồi, nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích. Giang Tri Hỏa dùng đáy mắt nhìn hắn một cái, lại tiếp tục nhìn trần nhà ngây ngẩn, sau đó dùng rất giọng nói rất nhỏ rất nhỏ nói: "Nhan ca, lại cho tôi chút thời gian."

Bên cạnh vang lên tiếng động nhỏ, Nhan Mộ trở người, nằm nghiêng, đầu gối lên trên cánh tay, xoay hướng Giang Tri Hỏa.

Giang Tri Hỏa cũng quay đầu đi xem hắn, ánh mắt chạm nhau.

"Không ngủ sao?" Giang Tri Hỏa hỏi.

Nhan Mộ "Ừ" một tiếng, còn dùng ánh mắt thật sâu nhìn Giang Tri Hỏa. Hắn không hỏi Giang Tri Hỏa muốn chút thời gian làm gì, cứ giữ lại tầng giấy mỏng này, nói hai chữ: "Chờ cậu."

Đêm Bình An là vào thứ năm, vừa tan học, Giang Tri Hỏa liền đi ra phòng học, đi sinh nhật Lệ ca, chỗ ăn cơm rất xa, anh còn phải lấy chuyển phát nhanh, thời gian rất gấp. Lúc trước nghe nói quà phải chậm mấy ngày mới đến, vốn tưởng không tặng được, không nghĩ tới vừa hay hôm nay đến.

Nhan Mộ cùng Tạ Cừu đi căng tin ăn cơm chiều, khi về nhìn rất trầm.

Còn có nửa giờ là đến tiết tự học buổi tối, học sinh đã đến trong phòng học bắt đầu giải đề, trước khi vào học lớp trưởng bảo người nâng hai rương táo vào, một người phát một quả, trên bảng đen viết năm chữ to "Đêm Bình An vui vẻ", rất có cảm giác nghi thức, bây giờ góc bàn mỗi người đều bày có một quả táo bọc màng plastic.

Tuy rằng là đêm Bình An, tờ đề nào nên làm thì vẫn không thể thiếu, Tạ Cừu vừa cùng mấy thằng bạn đi dạo vòng vòng, trò chuyện linh tinh về, khi trở lại trên chỗ ngồi chuẩn bị làm đề, vừa quay đầu phát hiện trên bàn Nhan Mộ bày một chồng đề, bút trong tay giống như máy in, lả tả viết trên tờ đề, không bao lâu liền viết xong một tờ đặt tới bên cạnh.

"Đờ mờ." Tạ Cừu kinh ngạc, tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy Nhan ca làm đề, nhưng giải nhanh như này, táo bạo như này, làm như máy thế này cũng là lần đầu tiên, "Nhan ca, cậu viết nhanh vậy?!"

Hắn mạnh dạn rút ra một tờ lên xem xem, đều là đề toán, viết đơn giản thô bạo, chỉ viết cách giải đề, nhảy bước rất nhiều, viết ra hai hàng biểu thức số học trực tiếp ra đáp án.

Tạ Cừu lại lấy ra một tờ đề khác.


Tờ này cậu tính về nhà rồi mới viết, nhưng quá khó, viết được chữ giải liền đứng im, nghĩ được một chút lại không biết viết tiếp, liền quyết đoán từ bỏ.

Hắn cầm tờ đề của Nhan Mộ nhìn nửa ngày, hỏi: "Nhan ca, hằng số C này của cậu từ đâu ra?"

Đề hỏi là tìm ra hằng số C, thỏa mãn đề bài cho a, m, z, linh tinh một đống chữ cái tạo thành dãy số.

Tông Bội giỏi lắm viết thêm được một câu, a khác 0, tiếp theo liền chịu chết.

Nhan Mộ còn đang viết đề trên tay, nghe Tạ Cừu hỏi cũng không thèm ngẩng đầu, nói thẳng: "Theo đề bài ta có 3 trường hợp, m = 2s, m = 2s+1, m = 1, thay vào dãy n, tính tổng, cận trên k = 2, cận dưới dương vô cùng, cuối cùng tìm được giá trị cực trị."

Tạ Cừu nhìn trên giấy viết hai hàng, sau đó liền trực tiếp giải ra hằng số C= 3√3/2, suy nghĩ một hồi, lại hỏi: "Nhan ca hình như cậu đang không vui phải không?"

Nhan ca ngày thường làm đề thật không thô bạo như này, nhảy bước không có điểm, bình thường bước nào có điểm Nhan Mộ đều sẽ viết. Tạ Cừu vẫn là hiểu biết Nhan Mộ, tuy rằng ngày thường luôn không có biểu tình, vẻ mặt khó chịu không cho người tới gần, nhưng lúc thật sự khó chịu cũng không nhiều.

Nhan Mộ không để ý đến cậu, Tạ Cừu lại tìm một chủ đề có thể làm người vui vẻ: "À, cậu theo đuổi Hỏa ca thế nào rồi?"

Tạ Cừu vốn định nói chút chủ đề phá giải không khí, không nghĩ đến nhắc tới cái này, khí áp quanh người Nhan Mộ ngược lại trở nên càng thấp. Nếu nói ban đầu cảm xúc vốn chỉ là một mảnh mây đen, bây giờ thêm cả sấm sét.

Nhan Mộ ngẩng đầu lên nặng nề liếc Tạ Cừu một cái, lại tờ đề mới viết xong bỏ sang một bên.

Tạ Cừu nuốt nước miếng.

Cảm giác mình vừa nhắc nhầm chủ đề chết người.

Loại không khí căng chặt mãi đến khi điện thoại Nhan Mộ đặt ở trong hộc bàn rung vài cái mới kết thúc.

Giang Tri Hỏa gửi tin nhắn.

Giang Tri Hỏa: [ hình ảnh ]

Giang Tri Hỏa: Nhan ca, nghe nói millefeuille của nhà này ăn rất ngon.

Giang Tri Hỏa: Tí về đem cho cậu nha, cậu muốn vị gì?

Trên đường Giang Tri Hỏa đi tiệm cơm nhìn cửa hàng này mới mở còn rất nổi tiếng, cửa hàng này được nhiều người đợi thật lâu, trong khoảng thời gian này mới vừa ở Lâm Thành mở chi nhánh, mỗi ngày đều phải xếp hàng rất lâu.

Mấy ngày nay đều là như thế này, nhìn đến cái gì thứ gì mới lạ thú vị, Giang Tri Hỏa đều sẽ đưa cho Nhan ca một phần.

Tạ Cừu liền thấy khuôn mặt vừa rồi còn sấm sét mưa giông bỗng chuyển nắng ấm, khóe miệng không hề căng chặt, cả người như mới thêm máu, tươi tỉnh hẳn.

Nhan Mộ trả lời tin nhắn, ngẩng đầu nhìn đến biểu tình Tạ Cừu dại ra lại thêm nghi hoặc, hỏi cậu: "Cậu vừa mới nói cái gì?"

Tạ Cừu: "Cậu theo đuổi Hỏa ca có thuận lợi không?"

Nhan Mộ: "Có."

Tạ Cừu: "?"

Tạ Cừu vẻ mặt khó hiểu trở lại chỗ ngồi, cầm lấy bút làm đề nửa ngày, mới ý thức được, Nhan ca vừa rồi khoe ân ái ở trước mặt cậu!!

Không duyên cớ ăn một ngụm cẩu lương.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Nhan Mộ click mở WeChat.

Giang Tri Hỏa nói câu cuối cùng với hắn là " Tôi phải ăn cơm đây, nói sau", sau đó liền yên tĩnh. Bất quá quen biết nhiều ngày thế, tạo nên một ít ăn ý, Giang Tri Hỏa sẽ không cố ý không nhắn tin với Nhan Mộ, nếu thật yên tĩnh thế này khẳng định là bữa tiệc còn chưa kết thúc.

Cũng không biết bọn họ chơi cái trò gì, một đám nhân viên nghiên cứu có thể chơi cái gì chứ, hơn 10 giờ rồi.

Nhan Mộ đi hơi thất thần, chờ lấy lại tinh thần lại, đã ngồi trên xe buýt đi nhà Giang Tri Hỏa, tuyến xe này hơn 11 giờ mới dừng, càng đi trên đường càng vắng, ánh đèn màu cam kéo ra bóng dài.

Nhan Mộ ở gần trạm xe buýt mua chút bữa ăn khuya, trong tay cầm hai túi đồ ăn có thể làm hắn đến nhà anh bớt vẻ đột ngột.

Đến dưới tầng nhà Giang Tri nhìn lên trên, đèn trong phòng không thấy bật, quả nhiên còn chưa trở về.

Phòng anh ở tầng 6, không có thang máy, khi lên tầng Nhan Mộ liền nghe tiếng động phía trên, chờ đi ra cửa cầu thang, liền thấy Lệ Mục Hà đỡ Giang Tri Hỏa, mặt Giang Tri Hỏa còn có chút hồng, thoạt nhìn say khướt.

"Tiểu Hỏa, chìa khóa ở đâu?" Lệ Mục Hà hỏi.

Giang Tri Hỏa lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ khoá mãi không được, Lệ Mục Hà thấy thế bất đắc dĩ nói: "Nói em đừng uống nhiều như vậy rồi, người trong phòng nghiên cứu đều là ông chú, em sao có thể đua thắng người ta."


"Em mà không uống bọn họ sẽ rót cho anh, vậy không được, dạ dày anh không tốt, về nhà lại phải đau cả đêm."

Lệ Mục Hà cười cười, nắm lấy tay anh, cùng cắm chìa khóa, xoay phải hai vòng, cửa mở ra.

Giang Tri Hỏa kéo cửa ra đi vào, cởi giày, từ một bên lấy ra hai đôi dép lê.

Đằng sau Lệ Mục Hà không định đi vào, Giang Tri Hỏa quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn: "Không đi vào sao?"

Lệ Mục Hà cười cười, đuôi mắt đè xuống, thoạt nhìn ấm áp lại dịu dàng, hắn sờ tóc Giang Tri Hỏa một chút.

Mặc kệ xuất phát từ thân phận gì, nhưng ánh mắt này ở trong mắt Nhan Mộ xem ra nhưng quá có vấn đề, đầu ngón tay không tự giác nắm chặt.

"Lệ ca?"

Lệ Mục Hà nhẹ giọng hỏi: " Tỉnh táo không?"

"Có chứ." Giang Tri Hỏa nói, "Chỉ choáng váng chút, không say thật."

"Có thể tự chăm sóc chính mình không?" Lệ Mục Hà lại hỏi.

"Đương nhiên có thể."

Lệ Mục Hà kéo khóe miệng cười cười, dịu dàng nói: "Vậy anh không đi vào."

Uống rượu xong đầu óc anh xoay chuyển rất chậm, Giang Tri Hỏa mờ mịt nhìn Lệ Mục Hà đi ra ngoài, trước khi hắn đi vào cửa cầu thang còn quay đầu vẫy vẫy tay với anh.

Giang Tri Hỏa cũng vẫy vẫy, nhìn không thấy bóng người anh mới đóng cửa, kéo lên dép lê, cầm lên quần áo ném trên giường liền đi vào phòng tắm, cả người mùi rượu, không tắm một chút anh không ngủ được.

Nhưng chưa đi hai bước, cửa đằng sau lại bị gõ vang, Giang Tri Hỏa tưởng Lệ Mục Hà lại trở lại, đi lại mở cửa, trong miệng còn nói giỡn: "Sao giờ lại muốn vào rồi?"

Vừa ngẩng đầu, phát hiện là Nhan Mộ đứng ngoài cửa, sửng sốt, hoài nghi chính mình uống rượu quá nhiều nhìn lầm rồi, sau khi xác định là người thật trong lòng nổi lên một trận vui vẻ, anh ngửa đầu cười: "Nhan ca? Sao cậu lại tới rồi?"

"Cậu uống rượu?" Nhan Mộ hỏi.

"Một chút, không có say."

Giang Tri Hỏa nghe được Nhan Mộ "Chậc" một tiếng, không chờ anh hỏi ra câu "Làm sao vậy", Nhan Mộ liền giơ tay tắt đèn trên tường.

Tầm mắt chợt lâm vào bóng tối, không kịp bình tĩnh, sau đó nhiệt độ cơ thể không thuộc về chính mình đè ép lại đây, đè anh trên tường, hô hấp nặng nề, dừng ở bên tai.

"Nhan ca?"

Giang Tri Hỏa còn có chút mờ mịt, đầu óc không theo kịp.

Lúc này một thứ rất mỏng rất nóng dừng ở trên lỗ tai anh, Nhan Mộ đầu tiên là hôn hôn vành tai anh, sau đó cắn nhẹ một cái.

Hơi thở phụt ra rất nóng bỏng, cũng rất ướt át.

Giang Tri Hỏa đẩy một chút, không đẩy ra, hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Nhan Mộ ở trên vành tai anh cắn tiếp: "Giang Tri Hỏa, tôi thích cậu."

Lại thình lình tỏ tình, nói Nhan ca là bé cưng đi, còn chối. Giang Tri Hỏa mềm lòng, chưa kịp trả lời lại, Nhan Mộ liền giữ lấy cổ anh, cúi đầu hôn lấy anh.

Một nụ hôn không giữ lại, rất hung dữ, rất mạnh mẽ.

Đệt, ai còn không thích ai chứ??

Giang Tri Hỏa ở phương diện này chưa bao giờ chịu thua, uống rượu xong càng hiếu hơn, trong đầu đều là trống không, cũng không nghĩ gì khác, vươn tay ôm Nhan Mộ, hôn trả hắn.

Một cái hôn ngoài dự đoán lại không biết lí do, Giang Tri Hỏa thậm chí không biết Nhan Mộ vì sao đột nhiên liền muốn đâm thủng tầng quan hệ này.

Nhưng những lúc này căn bản không nghĩ được nhiều như vậy.

Rồi nói sau.


Trong bóng đêm sẽ nhìn không thấy gì, vì thế các giác quan khác sẽ trở nên nhanh nhạy, Alpha tin tức tố bá đạo tràn ra đây, đầu ngón tay ấm áp chạm vào sau cổ, phất qua xương cổ, sau đó tới gần rồi lại không đụng vào, vuốt ve bên chỗ gần tuyến thể.

Một nụ hôn mang cảm xúc quá nồng nhiệt lại quá bối rối, rõ ràng lúc trước bọn họ đã hôn vô số lần, đã sớm quen thuộc nhịp thở lẫn nhau, nhưng lần này Giang Tri Hỏa vậy mà không kịp thở, ngừng lại đẩy ra Nhan Mộ nghiêng đầu thở dốc, rồi lại bị nắm cằm bẻ lại.

Bóng tối là một lớp màng ngăn cách mọi thứ, hai người đều có chút quên mình, hôn môi xong đều cảm nhận được những phản ứng nhỏ nhất của nhau.

Lúc trước để ý nhiều như vậy, rốt cuộc chỉ là vì ức chế động nhiệt, nhưng hiện tại tình huống này, không thể nói chỉ là làm một ức chế tề không có tình cảm được, như hai người yêu nhau cùng nằm trên một chiếc giường chỉ đắp chăn trò chuyện, mẹ nó ai tin chứ.

Giang Tri Hỏa uống rượu chậm một nhịp, chờ anh phản ứng lại đây, đã đuổi theo hôn tiếp, ngực bị đè ở trên ván cửa, bị nắm đi, cả người bị giữ chặt, mất đi cơ hội chủ động.

Điên mất rồi, anh cũng không biết vì sao sẽ đột nhiên điên như vậy, cảm xúc vừa đúng, không khí vừa đúng, như mất đi lý trí vuốt ve nhau, trong cổ họng còn phát ra một tiếng than nhẹ, rất khẩn trương, rồi lại rất thả lỏng, rất thoải mái, lưng anh chợt chợt bị kéo thẳng lên.

Hô hấp rối loạn.

Chờ tìm về một tia lý trí muốn tránh ra, lại bị bẻ cằm hôn mạnh hơn.

Nhan Mộ cắn môi dưới Giang Tri Hỏa, hỏi: "Vì sao lại để anh ta chạm vào cậu?"

Giang Tri Hỏa không nghe rõ, run rẩy nói: "Gì c......?"

"Vì sao muốn cho anh ta đi vào?", Nhan Mộ không dừng lại động tác mà lại nói, "Anh ta đều chiếm cậu nhiều năm thế......"

"Cậu là của tôi, Giang Tri Hỏa."

Một câu lại một câu, Giang Tri Hỏa nghe không hiểu, anh thậm chí còn không nghe rõ, quá thoải mái, cảm giác khác hẳn khi tự mình làm, đồng tử đều dãn ra.

Vào lúc này, trên hành lang bỗng nhiên lại truyền đến tiếng bước chân, cách ván cửa mỏng nghe rất rõ ràng, đèn ngoài cửa sáng lên đằng xa.

Giang Tri Hỏa tỉnh táo chút.

Sau đó bên tai vang lên tiếng đập cửa.

"Tiểu Hỏa."

Là giọng Lệ Mục Hà!

Giang Tri Hỏa tỉnh lại, giãy giụa muốn đẩy ra Nhan Mộ, nhưng người anh mềm nhũn, không có sức lực, hẳn là do anh là người bị đụng vào.

Nhan Mộ không dừng lại hôn hôn tuyến thể anh, giọng ách: "Đừng nhúc nhích."

"Đừng nhúc nhích cái quỷ, thả ra!"

Giang Tri Hỏa đâm khuỷu tay ra sau, ngược lại bị Nhan Mộ ôm đến càng chặt, không thể giãy giụa.

Lệ Mục Hà lại gõ cửa hai tiếng: "Tiểu Hỏa, đèn sao lại tắt rồi? Là ngủ rồi à?"

Động tác càng nhanh, phản ứng càng không thể dịu đi, khẩn trương, ngược lại phản tác dụng.

Ở trạng thái cực độ khẩn trương, toàn thân đều mẫn cảm, thần kinh càng kích thích hoàn toàn nói không nên lời, Giang Tri Hỏa ở vài cái cuối cùng ngẩng cổ lên.

Ngoài cửa yên lặng một lát, tiếng bước chân lại dần dần đi xa, di động đặt ở một bên lại sáng lên, thành nguồn sáng duy nhất trong phòng ở giờ phút này.

Lệ Mục Hà: Ngủ rồi? Anh không làm phiền nữa.

Lệ Mục Hà: Vẫn là không quá yên tâm, mua mật ong giải rượu, đặt ở cửa, nếu nửa đêm đã tỉnh nhớ rõ ra lấy.

Lệ Mục Hà: Có thể tới ăn sinh nhật với em, anh rất vui vẻ.

Giang Tri Hỏa thở gấp, lồng ngực kịch liệt phập phồng, lại thể hít thở bình thường, cứ phập phồng như vậy. Anh đẩy ra Nhan Mộ, không để ý nhiều, khóa xong, lưng dựa vách tường dần vô lực ngồi xuống.

Anh dùng phải tốn sức lực cả người mới đẩy Nhan Mộ liền lùi về phía sau vài bước, va vào bàn ăn, trên đùi đau đớn, lúc này mới ý thức được chính mình làm cái gì.

Giang Tri Hỏa ngồi dưới đất, hô hấp hoàn toàn không thể chậm lại, đôi mắt nhắm mãi mới có thể thích ứng bóng tối, anh nhìn đến Nhan Mộ cách đó không xa.

Trong không khí nổi lơ lửng tin tức tố hai người, còn trộn một cổ hương vị ái muội.

Đệt.

Sau khi thật sự tỉnh táo, Giang Tri Hỏa lập tức nổi giận.

Lúc trước ở phòng học trống cũng mẹ nó một lần như này, làm xong việc lại lừa gạt qua còn nói cái lí do gì mà "Để sau nói, tìm được lý do nói cho cậu" loại này lời nói lừa gạt qua đi.

Hiện tại thì sao??

Lý do gì????

"Nhan Mộ, mẹ nó cậu có bệnh phải không?"

Giang Tri Hỏa căn bản không muốn nhịn xuống tức giận, "Mẹ nó cậu chơi tôi đúng không? chơi vui không? lần trước cậu còn chưa nói lý do cho tôi, lại tới lần nữa????"

Trên tay còn giữ lại cảm giác kia, Nhan Mộ ngơ ngẩn, hắn không lời nào để nói, hắn căn bản không thể nói thật, hắn chỉ có thể nói: "Xin lỗi."


Xin lỗi mẹ nó.

Lúc hai người ở bên nhau thì thôi, nói như thế nào đều là đôi bên tình nguyện, hiện tại đây là có ý gì? Cố ý dẫm đạp tôn nghiêm người ta đều à?

Giang Tri Hỏa cũng không muốn nghe Nhan Mộ nói gì, cầm một bao giấy phía sau ném cho hắn: "Đi rửa tay, cút đi."

- ---------------------

Tác giả có lời muốn nói: phải nếm chút đắng.

Gri: thử thách độ đen tối 🙂, nói thử xem từ dòng nào mn nhận ra nào 🤭

Thông báo tạm ngừng: dạo này bận ôn thi nên mình quyết định ngừng đăng khoảng một tháng nhé❤️

Trong khi đó mn có thể vote thử xem bộ tiếp theo mình edit hen

Bộ 1 hào môn thế gia học sinh cấp 3 x phú nhị đại

Lâm Hủ, một người 18 tuổi cao trung sinh, ở siêu trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành từ võng nghiện học tra đến thanh lãnh tam hảo học sinh chuyển biến, trong lúc nhất thời trở thành trường học nhân vật phong vân.

Nhưng này hết thảy hắn bản thân đều không biết, bởi vì hắn xuyên qua trước là một người chung cực xã khủng, xuyên qua sau liền mạc danh ở trên mạng có được tiếng tăm lừng lẫy cuồng túm huyễn khốc đại mãnh công thân phận.

Hiển nhiên, nguyên chủ là ấu trĩ cao trung sinh võng lừa, hơn nữa vì làm tiền đáp ứng rồi trở thành mỗ vị phú nhị đại lão công, mở ra một đoạn trong khi ba tháng võng luyến lữ trình. Hơn nữa ở hắn cái gọi là "Đối tượng" trong mắt, hắn là có được từ tính tiếng nói + tám khối cơ bụng + sự nghiệp thành công thành thục nam nhân.

Đương hắn đối tượng ở khách sạn 5 sao nói sinh ý khi, Lâm Hủ một mình ở cổng trường do dự mà muốn hay không mua lẩu cay, bởi vì lão bản sẽ nhiệt tình mà nhớ kỹ thường tới học sinh tên.

Đương hắn đối tượng mở ra siêu xe căng gió khi, Lâm Hủ căng chặt mặt tự cấp trường học đại hội thể thao làm kéo cờ tay.

Đương......

Không chỉ có như thế, hắn đối tượng mỗi đêm còn sẽ đối hắn cái này cao trung sinh làm nũng: "Ca ca, nhìn xem cơ bụng?"

Lâm Hủ chỉ phải đỏ mặt chụp ảnh, một chút giáo phục góc áo cũng không dám chụp đi vào.

Rốt cuộc ba tháng kỳ hạn vừa đến, sắm vai trò chơi kết thúc. Ở đối diện đưa ra muốn mặt cơ khi, Lâm Hủ mới nhẹ nhàng thở ra, yên tâm thoải mái mà xóa bỏ kéo hắc lui võng một con rồng, cảm thấy cuối cùng trả hết nguyên chủ nghiệt nợ.

Sau lại ngày nọ, đương Lâm Hủ bị bắt đi quán bar tham gia một cái đồng học sinh nhật tụ hội khi, toàn thân khẩn trương mà cứng đờ lên. Lại xem cách đó không xa tối tăm ánh đèn hạ, một cái diện mạo yêu nghiệt thanh niên nhìn không chớp mắt nhìn hắn, khóe mắt lệ chí cũng cười lương bạc.

Lâm Hủ chậm rãi cúi đầu, nội tâm hoảng sợ, hắn như thế nào nhớ rõ bọn họ không phải cùng thành tới?

Bộ 2 trúc mã, xuyên không

Lăng Yến cùng Minh Chu làm cả đời hảo huynh đệ, tuy rằng đời này thực đoản, chỉ có 27 năm, nhưng nếu có thể sống được càng lâu, bọn họ còn sẽ là hảo huynh đệ.

Thẳng đến ——

Bọn họ sau khi chết đi vào tương lai ABO thế giới.

Lăng Yến mở mắt ra kia một khắc đã bị Minh Chu tin tức tố hương vị hấp dẫn.

Từ đây, huynh đệ là làm không được.

***

Thế giới này quy định Omega chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, nhu nhược mà giống đóa kiều hoa.

Lăng Yến: "...... Các ngươi xem ta Omega nơi nào giống kiều hoa?"

Mọi người: "Kia không phải ngươi quán đến?"

Lăng Yến mỹ tư tư: "Ta vui."

Minh Chu: "......"

***

Lăng Yến: Ta tín nhiệm ngươi tựa như tín nhiệm ta chính mình, ta có thể khai đến động cơ giáp, ngươi cũng có thể.

Minh Chu: Ta yêu ngươi.

Lăng Yến mãnh nam thẹn thùng.

Bộ 3: tinh tế, cơ giáp, giả heo ăn hổ ( hoàn CV)

Bối cảnh: Ba mươi tuổi không kết hôn liền dựa theo đế quốc quy định căn cứ gien thích xứng cưỡng chế kết hôn, không chuẩn phản bác!

···

Ryan ba mươi tuổi tới rồi pháp định cần thiết gien thích xứng tuổi tác, hắn đi đăng ký trung tâm, trong khoảnh khắc đã bị quốc gia phân phối lão bà, người nọ là tuổi trẻ nhất đế quốc thượng tướng Dalton tướng quân!!!

Ryan: OMG.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận