' Tiểu Chu, không sao...'
18:45, thứ bảy, ngày 26 tháng 12.
Hà Miểu Miểu đem dừng xe bên đường, chờ Giang Tri Hỏa cùng tên đàn ông tây trang xong cơm nước, lại không xa không gần đi theo sau xe bọn họ lại đến hội sở.
Lúc nhìn thấy tên hội sở kia, Hà Miểu Miểu lập tức nói với Nhan Mộ: "Nơi này có vấn đề."
Nơi này ở xuất hiện rất nhiều lần trong báo cáo công tác của của sở cảnh sát.
Không nói đến chuyện hội sở này có rất nhiều kẻ máu mặt tới đây ăn chơi tiêu phí, còn có vụ án trainer mất tích kia, mãi vẫn chưa tìm thấy chứng cứ luận tội tên nghi phạm lớn nhất, giám đốc hội sở Phó Tu Vọng.
Mà chủ hội sở này lại có quan hệ nhất định với Phó Tu Vọng.
Tất cả những gì điều tra được chỉ có thế này.
Cho nên, vì sao Giang Tri Hoả muốn tiếp cận Phó Tu Vọng?
Còn vì sao Phó Tu Vọng muốn đưa cậu ta tới nơi này?
Hà Miểu Miểu đậu xe, theo sát Phó Tu Vọng đi vào bên trong cửa, Phó Tu Vọng mang Giang Tri Hỏa vào thang máy nhân viên.
Thang máy dừng lại ở tầng hai.
Nhan Mộ và Hà Miểu Miểu cũng nhẹ nhàng đi lên tầng hai. Giờ này có rất nhiều người trên tầng hai, người đến người đi, không thấy được bóng dáng Phó Tu Vọng.
Hà Miểu Miểu nhìn quanh bốn phía, như nghĩ gì mà liếm liếm hàm trên, nói với Nhan Mộ: "Đi tầng 3 nhìn thử."
Tầng 3 là khách sạn, cô đi dạo một vòng trên hành lang khách sạn, vẻ mặt còn rất nghiêm trọng.
"Phát hiện cái gì?" Nhan Mộ hỏi.
"Chỉ là trực giác." Hà Miểu Miểu nghĩ nghĩ, nói, "Cậu cảm thấy không, nơi này làm người ta cảm thấy đặc biệt...... Áp lực?"
Nhan Mộ ngẩng đầu.
Khoảng không gian làm người ta cảm thấy thoải mái là 2,9 m, cao hay thấp hơn đều sẽ tạo thành cảm giác không tốt lắm, người bình thường có lẽ sẽ không đặc biệt chú ý đến phương diện này, Hà Miểu Miểu bởi vì bệnh nghề nghiệp mới phá lệ chú ý cảnh vật xung quanh.
Mà độ cao ở đây có khác lạ, nhất định là do chính kiến trúc vốn xây ra không đúng.
Nhan Mộ lập tức đọc hiểu ý ngoài lời Hà Miểu Miểu, hỏi: "Có tầng kép?"
Hà Miểu Miểu nhẹ nhàng gật gật đầu.
Khi chuẩn bị rời đi tầng 3, hai người đi ngang qua đường hầm an toàn, cửa đã bị khóa.
Hà Miểu Miểu lập tức từ trong túi móc ra giấy chứng nhận, thuận tiện đưa cho Nhan Mộ một phần: "Giấy chứng nhận bên kiểm tra phòng cháy chữa cháy, cầm đi."
Cô đi đến trước bàn tiếp, đưa ra giấy chứng nhận: "Xin chào, tôi thuộc bộ phận kiểm tra phòng cháy."
Các tòa nhà thường xuyên phải được kiểm tra cái này, đặc biệt thời điểm cuối năm, các nhân viên thuộc bộ phận kiểm tra mặc đồ thường dân càng nhiều, nhân viên tiếp tân gặp qua vài lần, hai người này tới kiểm tra lại có đầy đủ giấy chứng nhận, cô liền không nghi ngờ, mang hai người đi từng chỗ kiểm tra thiết bị phòng cháy.
Nhan Mộ dừng ở trước đường hầm an toàn giả hỏi, hỏi: "Vì sao đường hầm an toàn lại khóa?"
Lễ tân giải thích: "Nơi này bình thường không dùng, chúng tôi......"
Hà Miểu Miểu ngắt lời: "Mở ra."
"Hả." Cô gái bị hai chữ này dọa ngốc, bộ phận kiểm tra thường từ công ty được bao bên ngoài tiến hành, trước kia không phải không ai tới, nhưng đều được liên hệ trước, trừ bỏ mấy chỗ quan trọng, ví dụ thiết bị phun nước khẩn cấp, nút khẩn cấp, bình chữa cháy vv, cái khác chỉ cần đi sơ qua được rồi.
Lễ tân còn không biết nên làm thế nào, Hà Miểu Miểu liền lùi về phía sau chụp vài tấm ảnh, tùy tiện click mở một cái WeChat gửi giọng nói, nghiêm túc trách nói: "Hội sở XX số 18 đường Nam Sơn, đường hầm khóa lại, trước kia đều kiểm tra như thế nào??"
"Từ từ, từ từ!" Lần này thoạt nhìn là người phía trên tới, lễ tân giữ chặt Hà Miểu Miểu, vội vàng đi liên hệ cấp trên.
Quản lý tới rất nhanh, gương mặt tươi cười, kéo qua Hà Miểu Miểu, nhỏ giọng nói: "Cái này chúng tôi mỗi năm đều đóng phí bảo dưỡng, không phải người lúc trước tới cũng nói bên này bình thường sao? Chuyện này chúng ta đều nói rồi......"
Mở đường hầm an toàn, lại không phải việc khó, còn lấy chuyện kiếm tra lúc trước kiểm tra để nói, quản lý này hẳn là có giấu giếm gì đó.
Nhan Mộ chưa cho hắn ta thời gian nói nhiều, trực tiếp hai chữ: "Mở đi."
Quản lý bất đắc dĩ, không mở đường hầm an toàn chính là không đủ tiêu chuẩn, bị bắt không thể chống chế, nếu thật sự bị trình lên, hội sở phải giao một bút tiền phạt, không có lời.
Hắn ta mở ra khóa, dẫn theo hai nhân viên " bộ phận kiểm tra" đi xuống dưới.
Vốn sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là hội sở trải qua cải tạo, mặt tường nào đó sẽ mỏng một chút, một bộ phận trong đó liền ở đường hầm an toàn, từ bên ngoài căn bản sẽ không nhìn ra, khóa cửa cũng chỉ là cẩn thận vẫn hơn, thật sự muốn xảy ra chuyện gì lại mở cũng được.
Nhưng chính là giờ phút này, mặt tường hầm an toàn bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng người.
Mơ mơ hồ hồ nghe không rõ, giọng mấy tên đàn ông, thêm vào tiếng kêu rên của nữ sinh.
Nhan Mộ lạnh lùng liếc hướng quản lý.
Lại có một tên đàn ông khác lại đây nói câu gì, cách tường nghe không rõ, kế tiếp chính là cô gái vừa mới kêu rên kia, giọng cô quá mức bén nhọn, xuyên thấu qua tường nghe rõ ràng.
"Phó Tu Vọng, đồ điên, đồ lừa đảo, ngươi đồ ma quỷ! Mẹ nó ông không phải người!"
"Ông không chết tử tế được, ông sẽ xuống địa ngục! Sớm hay muộn sẽ có một ngày ông bị bắt lại!!!"
Phó Tu Vọng.
Sắc mặt quản lý lập tức liền thay đổi.
Lúc này đâu thèm để ý đến bộ phận kiểm tra phòng cháy, phản ứng đầu tiên chính là liên hệ Phó Tu Vọng, làm ông ta chạy đi, còn chưa kịp móc di động ra, Nhan Mộ lanh lẹ kéo lấy vai quản lý, đá vào cổ chân, mất đi chống đỡ.
Quản lý quỳ xuống, Nhan Mộ thuận thế đá rơi xuống di động hắn ta, bảo đảm không chạm vào làn da đồng thời, đem đè cả người hắn ta lên lan can
Tầng này trải qua cải tạo, mặt tường phải sửa mỏng, âm thanh bên kia có thể truyền qua, bên này cũng có thể truyền sang bên kia.
Nhan Mộ lấy ra găng tay, ngậm lấy mép kéo xuống, mang xong, che lại miệng tên quản lý, không cho hắn ta phát ra một chút âm thanh.
Bên kia không biết có bao nhiêu người, cô gái khóc kêu ầm ĩ, Phó Tu Vọng lại khinh thường nhìn lại.
"Cô đừng có cảm thấy cô tính cái gì, đi vào nơi này người đều không phải người, là hàng hóa
"Muốn trách thì trách các người ngu ngốc đi."
" Gương mặt này của cô cũng chỉ có như thế thôi."
"À, cô biết không? Hôm nay tôi mang vào một cực phẩm."
Nhan Mộ căng thẳng.
Hà Miểu cũng nhìn về phía hắn.
Cực phẩm...... hẳn là Giang Tri Hỏa.
Hà Miểu Miểu lấy ra giấy chứng nhận đặt trước mặt quản lý.
Quản lý nhìn đến ba chữ "thẻ cảnh sát" thoáng chốc mắt trừng lớn, ánh mắt kinh nghi nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt
Hà Miểu Miểu hạ giọng: "Cuộc đối thoại hồi nãy tôi đã ghi âm toàn bộ, vụ án mất tích nhằm vào Phó Tu Vọng chưa rửa sạch hiềm nghi, chỉ dựa vào đoạn ghi âm này cảnh sát liền có lý do xin điều tra, làm ơn phối hợp, OK?"
Quản lý chậm rãi giơ lên đôi tay, ý bảo chính mình hiểu được lập trường.
Nhan Mộ vẫn chưa buông tay.
Hà Miểu Miểu rời xa mặt mỏng tường mỏng này, liên hệ đội cảnh sát.
Người tiếp điện thoại lại nói cho cô: "Chị Miểu Miểu, đã có người mang đội đi đến đó rồi."
"Ai?"
"Đội trưởng Lệ." đang nghe chính là một cảnh sát trẻ, năm nay mới vừa tốt nghiệp, còn đang thực tập, vẫn luôn rất sùng bái Lệ Hạo, "Bọn họ vậy mà có biện pháp xâm nhập mạng internet trong hội sở! Em còn đang ở bên cạnh quan sát nữa, đã 91%, thêm vài phút là có thể xong!"
"Biết rồi." Hà Miểu Miểu cắt đứt thông tin.
Nói vài câu ngắn ngủn, cũng đủ cô hiểu biết hiện trạng.
Lúc trước vẫn luôn không có điều tra hội sở là bởi vì tìm không thấy chứng cứ xác thực, có hiềm nghi cũng không thể ra lệnh điều tra, cưỡng chế điều tra không chỉ làm để lộ tiếng gió càng không hợp pháp.
Xâm nhập internet bên trong cũng chỉ có vài loại, tốc độ nhanh nhất lại không vi phạm luật pháp cũng chỉ có một loại.
Có người mang thiết bị tín hiệu vào.
Có thể làm được chuyện này, cô nghĩ đến chỉ có Giang Tri Hỏa.
Phó Tu Vọng cũng không có ở chỗ này đứng lâu lắm, châm chọc một hồi liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng trong điện thoại nói còn chưa hoàn toàn phá được, nếu là để Phó Tu Vọng rời đi lúc này, nhỡ bị hắn ta phát hiện, chỉ có thể thất bại trong gang tấc.
Hà Miểu Miểu ra hiệu cho Nhan Mộ, xoay người rời đi.
Nhan Mộ kiềm giữ bả vai quản lý, lấy giọng điệu cực có uy hiếp nói: "Mang tôi đi tầng kép."
19:20, thứ bảy, ngày 26 tháng 12.
" rầm ——!"
Có một chiếc siêu xe màu đỏ đâm vào sảnh lớn tầng 1, một cô gái chảy máu trên đầu từ ghế điều khiển đi xuống, nói với nhân viên lại dò hỏi tình huống: "Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ bồi thường, nhưng trước tiên có thể chụp một tấm ảnh giúp tôi được không?"
?
Nhân viên công tác bị này cô làm cho vẻ mặt mộng bức, lại hỏi một tiếng: "Cô không sao chứ?"
Chắc không phải đâm đến ngu rồi đi?
"Có." Nữ tài xế nói, "Chụp cho tôi tấm ảnh, sau đó gọi 120, cảm ơn anh."
Nhân viên công tác mơ màng hồ đồ cầm lấy điện thoại chụp ảnh cho cô.
Phó Tu Vọng đi đến tầng 1, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là mặt đất hỗn loạn, còn có một nữ tài xế đang õng ẹo tạo dáng bên cạnh đống kính vỡ vụn và chiếc xe thể thao bị đâm hỏng: "......"
Nữ tài xế dù đầu đang chảy máu còn đang chỉ đạo nhân viên công tác sửa góc chụp ảnh: "Ài, không đúng không đúng, không phải như vậy."
Phó Tu Vọng đi đến trước mặt cô, ho nhẹ một tiếng: "Chào cô, cô có sao không?"
Hà Miểu Miểu đã thấy qua ảnh Phó Tu Vọng, vừa nhìn đến hắn liền dừng chụp ảnh, nắm lấy tay hắn: "Ài, anh chính là ông chủ ở đây à? Xin lỗi nhé, mới vừa mua xe còn lạ chân, dẫm sai, tất cả tôi đều sẽ bồi thường, nhưng mà nên làm theo trình tự thế nào nhỉ? Tôi nên báo cảnh sát trước hay là tìm bên bảo hiểm trước?"
Phó Tu Vọng: "......"
Hà Miểu Miểu: "Hay là tôi báo cảnh sát trước đi, tôi có phải sẽ bị bắt không nhỉ? Chắc không đến mức đâu, tôi chỉ nhầm phanh thành chân ga...... ông chủ đợi tôi một chút, tôi tra thử xem nhầm phanh thành chân ga phán mấy năm, tôi vừa mới phất nhanh còn chưa muốn ngồi tù a, haizz......"
Phó Tu Vọng: "......"
Phó Tu Vọng phải ở lại sảnh chính xử lý chuyện này, cũng may Vương Hữu theo hắn rất nhiều năm, đem Giang Tri Hỏa giao cho hắn ta có thể yên tâm.
Bảo nhân viên công tác giải tán đám người, ngăn cách khu dùng cơm với khu xảy ra sự cố khu, giải thích lý do với khách hàng, dặn dò phòng bếp cho mỗi bàn thêm đồ ăn trấn an cảm xúc, xử lý xong mấy chuyện này cũng mất vài phút, theo lưu trình Giang Tri Hỏa hẳn là đã bị gây mê trói vào trong phòng.
Phó Tu Vọng click mở theo dõi từ xa, lại phát hiện trong phòng rỗng tuếch. Hắn ta lập tức cảm thấy không ổn, lại thông qua mạng lưới liên hệ Vương Hữu, trước sau đều không được.
Phó Tu Vọng lập tức đứng lên, Hà Miểu Miểu giữ chặt hắn: "Này, anh liền phải đi rồi sao, bên bảo hiểm còn đang đến! Anh không ở đây, chút nữa nên nói thế nào?"
"Buông ra!" Phó Tu Vọng giật ra, không có chút có lễ khiêm tốn lúc nãy, bước nhanh đi đến tầng kép.
19:26, thứ bảy, ngày 26 tháng 12.
Giang Tri Hỏa rút ra thiết bị phát tín hiệu, trói chặt Vương Hữu sau đó đi ra phòng nghỉ.
Sự việc hồi nãy chỉ bám trụ Phó Tu Vọng vài phút đã là hết sức, có thể ở xã hội pháp trị làm loại chuyện này còn không hề sơ hở, Phó Tu Vọng khẳng định rất thông minh, nhất định có tính cảnh giác rất cao.
Theo tính cách của Phó Tu Vọng, lúc này nhất định sẽ thông qua theo dõi biết được Giang Tri Hỏa không có ở trong phòng vốn nên xuất hiện, biết chuyện này sẽ khẳng định ở đi lên tầng.
Nếu hẳn đã bại lộ, Giang Tri Hỏa không cần thiết lại tránh cameras, lấy đi chìa khóa trên người Vương Hữu liền trực tiếp đi ra ngoài.
Theo như thời gian đứng trong thang máy đi lên, đây hẳn là ở giữa tầng 1 với tầng 2, hôm trước Giang Tri Hỏa tới nơi này dạo qua, có thể đại khái phỏng đoán ra đường thoát, đi thẳng rẽ trái có đường hầm an toàn, từ đó anh mới có thể từ nơi này rời đi.
Đèn xanh trên cửa an toàn sâu kín lập loè, trên cửa có khóa, trong ngoài đều có thể mở, trong chùm chìa khóa lấy được có một cái ở đây.
Mới cắm chìa khóa vào, còn chưa kịp mở cửa, Giang Tri Hỏa liền nghe được trong đường hầm truyền đến tiếng bước chân.
Đế giày da cứng rắn giẫm rất mạnh ở bậc thang, Phó Tu Vọng đi từng bước một đi lên, âm thanh trầm, áp lực quanh quẩn.
"Giang Tri Hỏa, tôi biết cậu ở đây, cậu có thể nghe được tôi nói chuyện."
"Cậu không có thể đi thang máy, đi vào liền xong rồi, cậu không ngốc như vậy."
"Tôi coi khinh cậu, kỹ thuật diễn của cậu thật sự rất tốt, ngay cả thám tử tư cũng chưa nhìn ra được."
"Cho nên cậu phát hiện gì rồi? Ai bảo cậu tới? Tôi nghĩ chúng ta hẳn là nên tâm sự với nhau rất lâu, Giang Tri Hỏa, cậu cảm thấy thế nào?"
Hắn ta vừa đi, vừa nhìn vào video theo dõi trong di động.
Trong hành lang tổng cộng lắp 16 cái cameras.
Mà Giang Tri Hỏa chỉ xuất hiện ở 30 giây trước, cậu ta đang đi về hướng đường hầm an toàn.
Lúc này cậu ta hoặc là đã rời đi, hoặc là đang đứng góc chết của cameras, vẫn không nhúc nhích.
Cậu ta không có khả năng rời đi.
Không có người nào so Phó Tu Vọng càng hiểu biết nơi này, gần đường hầm an toàn, chỉ có một chỗ là góc chết.
Hắn mở ra một cánh cửa, lập tức đi vào trong, nói: "Cậu lừa tôi, Giang Tri Hỏa."
Đây là một gian phòng vẽ tranh, rất khó tưởng tượng, ở một nơi nghiệp chướng nặng nề như hội sở này vậy mà có một gian phòng vẽ tranh sạch sẽ như vậy.
Tường trắng tinh, bức màn trắng tinh, có một cửa sổ, là nơi duy nhất trong toàn bộ tầng kép mà ánh mặt trời có thể xuyên thấu vào.
Trong phòng đặt đầy các tác phẩm hội họa, trên giá vẽ có một tác phẩm tranh sơn dầu mới vừa vẽ đến một nửa, bốn phía nổi lơ lửng hương vị thanh nhã, hương vị thuộc về thuốc màu.
Không thể trốn, Giang Tri Hỏa dứt khoát cũng không trốn.
"Ai gạt ai chứ?" Giang Tri Hỏa nói, "Ông hỏi tôi vì sao lại ở chỗ này? Là bị ông gạt tới nha."
Phó Tu Vọng nhẹ giọng cười cười, hút một điếu thuốc.
Ngoài cửa sổ bỗng thổi qua một trận gió, bức màn màu trắng quơ quơ, Phó Tu Vọng ở ngồi xuống trước giá vẽ, hút thật sâu một ngụm, tàn thuốc nhanh chóng cháy tàn: "Ngay từ đầu tôi còn nghĩ rằng cậu thật sự là đồ ngu."
"Vừa rồi đã làm gì?" Phó Tu Vọng phun ra sương trắng, sau đó dụi điếu thuốc lên bức tranh.
Giấy vẽ bị đốt ra một lỗ đen sì, còn không ngừng ra cháy lan ra: "Trộm thông tin của tôi? Không, cậu hẳn là tìm không ra. Vậy cậu tìm được cái gì? Vương Hữu ở đâu? Ai bảo cậu tới? Cậu muốn làm cái gì?"
Phó Tu Vọng hỏi liên tục, tàn thuốc rớt trên mặt đất, hắn ta lại châm thêm điếu thuốc khác ngậm ở trong miệng.
Giang Tri Hỏa không chút nào sợ hãi cùng đối diện hắn, đồng thời cũng quan sát cách bày trí trong phòng.
Thông qua mấy ngày tiếp xúc, cộng với thông tin kỹ càng tỉ mỉ, rất dễ dàng nhìn ra sườn tính cách.
Phó Tu Vọng, ghét nhất bị lừa gạt.
Dục vọng khống chế cao, dục vọng chi phối rất mạnh.
Cùng với, có khuynh hướng bạo lực.
Giang Tri Hỏa không cần tiếp tục lá mặt lá trái với hắn, hiện tại nói chuyện cũng chỉ là vô nghĩa, anh nên nghĩ nên đánh một trận thế nào với Phó Tu Vọng.
"Vì sao chứ?"
Phó Tu Vọng tới gần anh, từng câu chất vấn, lời trong lời ngoài lại không hiểu được.
"Tôi rõ ràng đều đang suy xét cho các người mà?"
"Tôi đang suy nghĩ thay các người mà?"
"Vì sao không lắng nghe tôi nói chứ?"
"Ngoan ngoãn nghe lời liền sẽ không đau, không phải sao?"
Hắn ta vứt điếu thuốc trong miệng, nói chuyện với bảo tiêu qua mạng lưới: "Tôi bị tập kích, mau tới tầng kép, đừng để cho cậu ta chạy."
Tiếp theo, hắn ta trực tiếp móc ra một dao găm.
Giang Tri Hỏa: "A này, thế này là trái với pháp luật về quản lý trị an rồi, ông xem mũi dao nhỏ hơn 60 độ, chính là đao cụ bị quản chế nha, tùy thân mang theo đao cụ bị quản chế như này là sẽ bị bắt tạm giam dưới 5 ngày, còn bị phạt 500 tệ.
Phó Tu Vọng cười trào phúng, không vô nghĩa thêm nữa, trực tiếp vọt tới trước mặt Giang Tri Hỏa.
Tên này tuyệt đối là muốn thọc chết anh, nhát dao đầu liền trực tiếp đâm hướng trái tim, Giang Tri Hỏa nghiêng người tránh thoát. Rũ mắt xem chuẩn, dùng đầu gối đá mạnh, ngay sau đó kéo lấy cánh tay hắn, một tay kia nắm vai, lòng bàn tay dùng lực đè xuống hổ khẩu, thân thể nhanh chóng nghiêng sang trái, một chiêu ôm cánh tay vật sau lưng tiêu chuẩn.
Thuật bắt này hơn so với nhau chính là hình thể cùng lực lượng, đều là bàn tay trần Giang Tri Hỏa bảo đảm không sợ, nhưng mà Phó Tu Vọng cầm dao găm trên tay, cần thiết cẩn thận, động tác phải dứt khoát mạnh mẽ.
Mà Phó Tu Vọng không phải người chỉ biết ngồi chờ chết, không đến mức không có tự tin đánh thắng học sinh cấp 3, sau khi bị giữ chặt đôi tay, xương cổ tay liền chuyển động, dao găm tức khắc đổi hướng, muốn thọc bụng anh.
Giang Tri Hỏa không hề do dự, khom người, trực tiếp móc ra súng điện tăng mức cao nhất nhằm vào Phó Tu Vọng.
Năng lực của súng điện vẫn là online, thân thể Phó Tu Vọng run lên, dao găm rơi xuống.
Giang Tri Hỏa đá văng dao găm, lùi về phía sau vài bước, dựa ở trên tường, Phó Tu Vọng rất khoẻ, mấy động tác vừa mới đây cực kỳ hao tổn thể lực.
Phó Tu Vọng không có vũ khí, nửa người còn đang ở tê dại, rơi vào thế yếu.
Đành giơ tay lên, đi hướng Giang Tri Hỏa: "Tôi thua, cậu rất lợi hại."
Tin hắn ta nhận thua mới có quỷ!
Giang Tri Hỏa không dám thả lỏng cảnh giác, nhưng không gian trong phòng vẽ thật sự quá nhỏ, hắn ta sớm đã lùi không thể lùi, không thể lại bảo trì khoảng cách, chỉ có thể tiếp tục ra tay. Trong không gian chật chội, Phó Tu Vọng lại vọt lại đây! trong tay áo hắn ta cư nhiên còn ẩn giấu một cây dao găm!
Khoảng cách quá gần, Giang Tri Hỏa căn bản không kịp trốn! Dao găm bén nhọn, ở lúc súng điện chuẩn bị chạm được Phó Tu Vọng, chùy ngắn lập tức trực tiếp chui vào eo sườn Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa không nhịn xuống mắng: "Địu, mẹ nó ông là ninja sao?"
Toàn thân đều mẹ nó cất đầy ám khí.
Đau đớn kịch liệt từ phần eo lan tràn, đây là nơi làn da yếu ớt nhất, đau đớn mạnh nhất, anh thậm chí có thể cảm thấy máu đang chảy ra ngoài.
Phó Tu Vọng chỉ là tê dại, không chích vào cổ không dễ dàng hôn mê, đỡ hơn hơi chút hắn ta lại lại lần nữa nhặt lên dao găm, cầm lên tay ——
"Rầm!"
Một tiếng đập cực kỳ trầm trọng.
Nhan Mộ đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, trực tiếp một gậy gộc đập vào phía sau lưng Phó Tu Vọng.
Mặc dù là kẻ nào đều chịu không nổi một gậy dùng hết sức, Phó Tu Vọng tức khắc mềm đi xuống.
"Đi mau." Nhan Mộ nói, "Xung quanh đều là người."
Vài phút trước hắn đã đi vào tầng kép, nhưng mà bỗng nhiên có một đám bảo tiêu xông lên, tên quản lý im lặng quay đầu tìm kiếm trợ giúp, chậm trễ không ít thời gian.
"Đều do ông ta kêu lên! Chúng ta chạy trước!" Giang Tri Hỏa vực dậy, tình huống khẩn cấp, đành mặc kệ miệng vết thương trên eo, nếu thật sự có một đám bảo tiêu tới đây, không ai có thể tới cứu bọn họ.
Giang Tri Hỏa thật sâu hít vào một hơi, tẩy não chính mình không có bị thương, dùng lực ý chí chiến thắng đau đớn, bị Nhan Mộ nắm đi ra ngoài.
Đường đi tầng 1 đã bị chặn lại, còn là một đám người, Phó Tu Vọng không muốn cho bọn họ rời đi này.
Giang Tri Hỏa hít hà một hơi: "Đờ mờ, quá ghê gớm!!"
Không thể chạy xuống tầng 1 cũng chỉ có thể chạy lên trên, tầng 2, tầng 3 gì cũng được cũng may Giang Tri Hỏa có chìa khóa, thuận lợi mở ra cửa thông tầng 2.
Hơn 7 giờ tối, người trong khu giải trí vốn rất nhiều, nhưng vừa mới nhận được thông tin bên trong của Phó Tu Vọng, nhân viên công tác lập tức đem sắp xếp mọi người đến nơi khác.
26 tháng 12, vừa qua lễ Giáng Sinh một ngày, các đạo cụ trang trí còn chưa cất đi, ngay cả bgm cũng vẫn là nhạc Giáng Sinh.
Hiện tại, loa cả tầng còn đang phát liên tục《We Wish You Merry Christmas》.
Trên hành lang dài không có một bóng người, cửa an toàn bỗng nhiên bị mờ ra, hai nam sinh nắm tay từ trong chạy ra ngoài, phía sau là một đám bảo tiêu đồ đen, bgm vẫn là nhạc Giáng Sinh vui vẻ.
Một cảnh tượng đặc biệt quỷ súc như đang đóng phim điện ảnh.
【We wish you on a Merry Christmas, We wish you on a Merry Christmas.】
Đều là bảo tiêu đã tiếp thu huấn luyện, bọn bảo tiêu chắc chắn đuổi kịp hai nam sinh, có mấy tên còn kéo lấy Nhan Mộ, găng tay bị kéo xuống, khoảnh khắc da thịt tiếp xúc Nhan Mộ gầm nhẹ một tiếng.
Eo Giang Tri Hỏa bị thương, không có sức chiến đấu, đành phải mượn dùng vật bên ngoại, liên tục đẩy ngã cây thông noel trên hành lang, ném hộp quà ra sau.
Xốp bay đầy trời, đầy đầu.
【We wish you on a Merry Christmas, And happy new year.】
Giang Tri Hỏa dắt lấy Nhan Mộ chạy về phía trước, ngẫu nhiên nhìn xuống: "Mẹ nó tôi có phải nháo nháo quá lớn rồi không?"
"Sẽ không." Nhan Mộ nói.
Giang Tri Hỏa có điểm suyễn: "Tôi có loại cảm giác như đang đóng phim điện ảnh, không phải, tôi chỉ đi vào cắm cái thiết bị phát tín hiệu thôi mà, sao lại nháo lớn như vậy! Nhan ca cậu vào bằng cách nào!!"
【We wish you on a Merry Christmas, We wish you on a Merry Christmas.】
Bọn bảo tiêu quen thuộc mọi con đường trong hội sở hơn bọn họ, từ khi đi vào tầng hai còn có một nhóm người đi hướng một con đường khác lúc này đang từ chỗ ngoặt phía trước lao tới, hai nhóm người ngăn trở hai phía trước sau.
"Đờ mờ, hội sở như bọn họ vì sao có nhiều bảo tiêu như vậy!!!"
Eo đau quá.
Vết dao đâm còn rất rộng, trong lúc chạy miệng vết thương đã sớm xé rách, máu không ngừng chảy ra tới, Giang Tri Hỏa càng suyễn càng dùng sức, hai chân nhũn ra, gần như không thể nâng lên.
"Nhan ca mau lôi kéo tôi chạy, bên phải."
【We wish you on a Merry Christmas, And happy new year.】
Bên phải còn có con đường, Giang Tri Hỏa ở hôm trước tìm ra tới, chỉ là đó là ngõ cụt, cho nên bọn bảo tiêu căn bản không nghĩ chặn hướng kia.
Nhưng tuy là ngõ cụt, lại có nút phòng cháy khẩn cấp!
Nhan Mộ đập vỡ tấm kính, ấn xuống cái nút màu đỏ
Lập tức ánh đèn cả tầng tối sầm xuống dưới, sau đó bắt đầu không ngừng lập loè, ánh đèn đen hồng ở trước mắt lập loè, tiếng chuông chữa cháy chói tai vang vọng bên tai.
Phun sương khẩn cấp trên đỉnh đầu bắt đầu chạy, nước lạnh đổ ập xuống từ trần nhà tưới xuống.
Mà cùng lúc đó, dưới lầu truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Xe cảnh sát đem bao vây xung quanh hội sở.
Giang Tri Hỏa rốt cuộc thả lỏng lại, dùng sức thở dốc.
Anh gọi: "Nhan ca."
"Không sao." Nhan Mộ khẽ vuốt sau lưng Giang Tri Hỏa.
Bọn họ đều bị xối.
"Không sao." Nhan Mộ lại nói.
Bọn bảo tiêu lại muốn động cũng không có cách, bọn họ đã không có lập trường, tình huống đã thực rõ ràng, cửa chính bị vây quanh, bọn họ không có một người có thể chạy trốn.
Nhan Mộ đem Giang Tri Hỏa đỡ hướng dưới lầu.
Tầng một trong sảnh chính,, một đám người ồn ào.
Mảnh thủy tinh rơi vãi đầy đất, đầu siêu xe màu đỏ bị đâm hỏng, cảnh sát, nhân viên công tác, người liên quan, Phó Tu Vọng nằm ngã trên mặt đất, tay bị còng lại.
Cảnh sát đang xử lý khẩn cấp hội sở, trấn an cảm xúc mọi người, bài tra thân phận.
Nhan Mộ cùng Giang Tri Hỏa đi ra ngoài, trên người đều là ướt, tóc dính ở trên trán.
Có cảnh sát trung niên dáng người đĩnh bạt tiến vào, đội viên bên cạnh hô hắn ta một tiếng "Đội trưởng Lệ".
Là Lệ Hạo.
Mà Lệ Hạo không có nghiêng đầu nhìn Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa cũng coi như không quen biết hắn ta.
Bọn họ gặp thoáng qua.
Ai cũng không phải thần, bị thọc một cái dùi rất lâu như vậy đã là hết sức.
Sắc mặt Giang Tri Hỏa trắng bệch, nhưng anh cũng không muốn để những người khác nhìn đến, vì thế mềm nhũn chôn mình trong lòng ngực Nhan Mộ.
"Nhan ca cậu đỡ tôi một chút, đừng để cho tôi ngã xuống đi, quá xấu." giọng anh càng ngày càng nhỏ, "Kia có xe cứu thương cậu hỏi thay tôi có thể lên không, tôi không có sức lực nữa."
Nhan Mộ cúi đầu, lòng bàn tay hắn đều là màu đỏ, dính máu.
"Giang Tri Hỏa! Giang Tri Hỏa!" Nhan Mộ không ngừng kêu anh.
Giang Tri Hỏa nhắm mắt, không có một chút phản ứng.
Nhan Mộ đỡ anh lên xe cứu thương, Hà Miểu Miểu băng bó cả đầu ngồi ở trong xe, nhìn nhân viên y tế xử lý khẩn cấp chớ Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa nằm ở trên giường bệnh, quần áo dính máu dính chặt vào miệng vết thương, chỉ có thể cắt.
Trong lúc làm động đến miệng vết thương, rất đau, làm anh nhíu nhíu mày.
Nhan Mộ vẫn luôn nắm tay anh, vuốt phẳng giữa mày anh.
Hắn nói: "Tiểu Chu, không sao......"
Giọng rất nhẹ, ôn nhu chưa từng nghe thấy qua.
Giang Tri Hỏa: "!!"
Giang Tri Hỏa không phải bất tỉnh hoàn toàn, đau chết đi được thế này, kéo cắt quần áo còn đôi lúc đâm vào thịt, anh chỉ là không sức lực mở mắt, không sức lực phản ứng gì.
Đau đã quen, đầu óc liền hôn hôn trầm trầm, Giang Tri Hỏa là thật sự rất muốn ngủ một giấc, nói chung loại miệng vết thương này sẽ không chết người, vì thế anh tính mặc kệ chính mình ngất xỉu đi.
Nhưng ở trước lúc anh hoàn toàn mất ý thức, anh vẫn là có thể nghe thấy âm thanh xung quanh.
Vì thế, ở một giây trước khi ngất xỉu, trong lòng Giang Tri Hỏa chỉ có một suy nghĩ.
Đờ moè, tiểu Châu * là ai??!!
*Zhōu: châu, chu,...( Đồng âm nên bé nó ko nghĩ ra)
Gri: dạo này sa chân vào giới game quá rồi mém chút quên 😅, mà thấy mọi người cũng không hóng lắm thì phải 🤧