Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

'Tiểu Chu à, tớ vui đến phát điên mất.'

"Nhan ca?"

Nhan Mộ bỗng nhiên hai tay dùng sức gắt gao ôm từ sau lưng Giang Tri Hỏa.

Hắn ngồi lâu dưới tầng rồi, trên người cũng thấm lạnh lẽo.

Giang Tri Hỏa một tay ôm bó hoa, một tay xoa sau lưng Nhan Mộ: "Nhan ca làm sao vậy?"

Nhan Mộ không nói chuyện, nhìn thật sâu về phía Giang Tri Hỏa, tóc trên trán rối tung, giữa mày nhíu lại, thấy không rõ cảm xúc trong ánh mắt.

Tiếp theo hắn lại cúi đầu, giữa trán chạm vào giữa trán, thở phào nhẹ nhõm.

Động tác này có chút giống làm nũng, Giang Tri Hỏa rõ ràng cảm nhận được tấm lưng căng chặt của Nhan Mộ dần dần thả lỏng.

Giang Tri Hỏa lại vỗ vỗ hắn, cố ý nói: "Sao lại buồn thế, là ai ức hiếp Nhan ca của chúng ta, đi thôi, anh giúp cậu dạy lại người kia."

Nghe xong lời này Nhan Mộ rõ ràng sửng sốt, lập tức thả tay ra, vẻ mặt một lời khó nói hết,hình như muốn nói lại thôi.

Quá buồn cười.

Giang Tri Hỏa cúi đầu cười, sau đó nhét hoa trong ngực Nhan Mộ, bó hoa rất nặng, ôm lâu rồi sẽ mỏi tay.

Nhan Mộ nâng bó hoa.

Mấy bông hoa này đều là chưa hoàn toàn mở ra, nụ hoa nửa khép, bọt nước nằm ở trên cánh hoa.

Trong tay không có gì cả người liền nhẹ nhàng, Giang Tri Hỏa thảnh thơi đi phía trước, nói: "Đi lên trước đi?"

Hai người vào thang máy, mở cửa, đổi giày. Nhan Mộ còn ôm hoa đứng ở cửa, Giang Tri Hỏa đã vọt vào trước.

Muốn nhanh tìm được cửa hàng bán hoa, muốn nhanh quay về, Giang Tri Hỏa chạy một vòng, ngày mùa đông lại chạy ra một người đầy mồ hôi.

Anh đi rửa tay trước, lại vặn ra bình nước khoáng nốc hết.

Đêm nay Nhan Mộ rõ là load chậm, hắn xem hoa một cái, lại xem Giang Tri Hỏa một cái, đợi Giang Tri Hỏa lại đem nước khoáng đặt ở trên bàn cơm, mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Có người tặng hoa cho cậu?"

Giang Tri Hỏa đờ người lại: "?"


Nhan Mộ lại hỏi: "Cậu còn nhận?"

Giang Tri Hỏa nheo mắt lại: "???"

Còn có thể hỏi ra câu này được à?

Ở quán bar hôn xong, hiện tại ôm hoa trở về còn cần hỏi là vì sao?!

Nhan ca à, IQ đâu?

Giang Tri Hỏa cố tình cũng không nói gì, vỗ vỗ vai Nhan Mộ: "Tớ đi tắm rửa một cái, Nhan ca cậu cố mà nghĩ lại đi."

Nhan Mộ không biết vì sao lại hàng trí, Nhan ca thế này không thường thấy, học thần ngẫu nhiên ngu ngốc cũng rất đáng yêu.

Chờ tắm rửa xong đi ra, Giang Tri Hỏa vậy mà nhìn đến Nhan Mộ ngồi ở trên sô pha, mười ngón giao nhau chống cằm, nhìn chằm chằm bó hoa đặt trên bàn trà một cách nghiêm trọng.

Khí chất thế này thật sự không hợp với Nhan ca, ngốc ngốc dễ thương, ánh mắt nghiêm túc như nhìn chằm chằm là có thể nhìn ra đáp án.

Giang Tri Hỏa vừa muốn cười. Nhan Mộ nghe được tiếng động, đem cùng loại ánh mắt chuyển hướng Giang Tri Hỏa.

Hoa sẽ không trả lời, nhưng Giang Tri Hỏa sẽ.

Giang Tri Hỏa ỷ ở ven tường, ánh mắt cũng nhìn về phía hắn, trên cổ đắp khăn lông, câu được câu không lau tóc.

"Nghĩ ra được chưa?" Giang Tri Hỏa cong khóe miệng hỏi.

Nhan Mộ nhắm mắt, hít thật sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy đến gần Giang Tri Hỏa.

Giang Tri Hỏa thả tay xuống, khăn lông một lần nữa rơi trên vai.

Nhan Mộ dần nhích lại gần, cánh tay hắn nâng lên đụng tới tay anh, hơi hơi dùng sức đè ra sau, hơi thở theo đó cũng ép xuống, hô hấp có chút dồn dập, khẩn trương.

"Nghĩ ra?" Mặt Giang Tri Hỏa mang cười. Chắc chắn là nghĩ ra, nếu không sẽ không làm động tác này với anh.

"Không." Nhan Mộ nói, "Không thể nghĩ ra."

Giang Tri Hỏa lắc đầu, giống như tiếc hận: "IQ của Nhan ca offline."


"Có chút không dám tin." Nhan Mộ nói.

"Vậy là nghĩ ra rồi còn gì?" Giang Tri Hỏa chỉ ra.

Giang Tri Hỏa vừa nói vừa ngước mắt quan sát ánh mắt Nhan Mộ, vành mắt có chút hồng, hai tròng mắt sâu thẳm, giống như mực tàu, không dễ hòa tan được.

Lạnh lùng đã quen, Nhan Mộ rất biết che giấu cảm xúc, ngày thường cũng không thể nhìn ra được quá nhiều trong hai mắt này.

Nhưng hiện tại thì khác, nhiệt độ cơ thể cùng tiếng tim đập gần trong gang tấc, đều đang nói cho anh cảm xúc của hắn, thật bình tĩnh, lại nhiệt liệt, hai từ hoàn toàn tương phản, giờ phút này lại dán lên trên một người.

—— ai bị Nhan ca nhìn như vậy đều sẽ rung động.

Huống chi Giang Tri Hỏa đã sớm biết chính mình muốn xong rồi.

Không biết là ai chủ động trước, vả lại vấn đề này hình như cũng không quan trọng như vậy, vốn dĩ hai người đã cách nhau gần như vậy, nhẹ nhàng cúi đầu hoặc là nghiêng người về phía trước một cái liền có thể hôn nhau.

Đã rơi vào cảm xúc như thế cũng không cần kiêng dè, bọn họ ôm nhau, hôn môi nhau, bọn họ cùng ở trong không gian riêng hai người tạo ra, hô hấp dây dưa.

Nhan Mộ nắm sau cổ Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa ngẩng đầu lên.

Anh mới vừa tắm rửa xong, trên người còn giữ lại mùi sữa tắm, trên cổ còn có bọt nước rơi xuống từ trên tóc chưa lau khô, Nhan Mộ lau sạch giọt nước kia, ngón cái ấn ở trên xương cột sống.

Đối với Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ mà nói, hôn môi là một chuyện rất quen thuộc, khoảng thời gian trước làm rất nhiều, hôn 3 phút 10 phút, một ngày hôn vài lần, lúc hôn phải thở thế nào đều rõ ràng.

Nhưng nụ hôn lần này chính là mẹ nó dùng đến quá sức, không hề giữ lại chút sức lực, hô hấp lộn xộn giống nụ hôn lần đầu tiên.

Hoa còn đặt ở trên bàn trà, cánh hoa tươi đẹp, màu rực rỡ như lửa.

Tay Nhan Mộ quét xuống, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên tuyến thể.

Ngày thường Giang Tri sẽ không chủ động đụng vào chỗ này, cũng là đến lúc này mới phát hiện tuyến thể của mình vậy mà theo quá trình phân hoá mà trở nên càng thêm mẫn cảm, Nhan Mộ vừa chạm vào liền theo phản xạ rụt cổ, nghiêng đầu kẹp lấy tay hắn, cảm thấy sau cổ thật ngứa.

Một nụ hôn chợt dừng lại, hai người cũng chưa nói gì nữa, tim đập gần như vậy, hô hấp gần như vậy, cảm xúc giống nhau.

Giang Tri Hỏa cười ôm lấy Nhan Mộ, chân còn có chút mềm, nhưng việc này tạm thời không thể để Nhan Mộ biết, thật mất mặt.


Anh cọ cọ gương mặt trên má Nhan Mộ.

Mặt hai người đều nóng bừng, mới hôn nhau liền không thể giảm nhiệt được.

Hô hấp phất lên vành tai, cũng nóng i hệt, giọng nói cũng nóng rực.

Giang Tri Hỏa nói: "Không biết nói gì, dù sao cứ vậy đi, Nhan ca, nhay là chúng ta làm người yêu nhé?"

Nói xong anh lại ngẩng đầu lên.

Nhan Mộ vẫn luôn cảm thấy đôi mắt Giang Tri Hỏa rất đẹp, lông mi dày dài, hai mí sâu và rộng, khi cười, đuôi mắt nhếch lên, trong mắt có chút ươn ướt, đầy ánh sáng. sáng lấp lánh.

Một loại cảm xúc nào đó không thể khống chế dâng lên trong lồng ngực, Nhan Mộ căn bản không nói được, không trả lời được câu hỏi nào, đành cúi đầu, áp môi mình lên môi anh.

Lại là một nụ hôn khác, không kiềm chế nhưng lại rất bình tĩnh, lúc đầu hai người còn ở phòng khách, sau đó vào phòng ngủ, mùa đông quá lạnh, buổi tối ngủ đều phải mở máy sưởi, bởi vậy không khí trong phòng càng khô ráo nóng hơn chút so với bên ngoài.

Loại hoàn cảnh này càng thêm không khống chế được, hai người cách nhau gần như vậy, ngực dán vào nhau, hai tay ôm lấy nhau, trên người có chút phản ứng gì đều rõ ràng.

Bọn họ hơi tách ra chút.

Giang Tri Hỏa nói Nhan ca tóc tớ còn chưa khô.

Nhan Mộ nói tớ giúp cậu.

"Được" Giang Tri Hỏa không từ chối, ngồi xếp bằng trên thảm, Nhan Mộ cắm điện máy sấy, phản ứng do nụ hôn còn chưa xuống, Giang Tri Hỏa cong người với gối ôm từ trên giường xuống đặt ở trên đùi.

Gió nóng thổi qua đỉnh đầu, ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua sợi tóc, lại nhẹ nhàng đè đè, không cố ý làm gì khác, chỉ là sấy tóc mà thôi, Giang Tri Hỏa lại vẫn cảm thấy ướt từ đỉnh đầu đến toàn thân.

Tóc con trai ngắn sấy một chút là khô.

Nhan Mộ cất máy sấy, sau đó ngồi ở mép giường không động đậy.

Mới vừa hôn nhau, hiện tại nên nói gì cho thích hợp.

"Tâm sự một chút chứ?" Giang Tri Hỏa quay đầu, thấy Nhan Mộ không biết khi nào cũng ôm gối đầu.

"Đợi lát nữa." Nhan Mộ nói, "Tớ tắm rửa một cái đã."

Hai người một người ngồi trên giường một người trên thảm, động tác lại y hệt —— một người ôm một cái gối che ở trước người.

Cảnh tượng này không biết vì sao lại chọc đến huyệt cười của Giang Tri Hỏa, anh vùi đầu ở trên gối liền bắt đầu cười, cuối cùng nghẹn đến quá mức vất vả mới ngẩng đầu, ý cười không che giấu không: "Nhan ca cậu đáng yêu quá."

Nhan Mộ chặn gối đầu trước mặt Giang Tri Hỏa, không cho anh xem gì cả, "Bộp" một tiếng nhảy xuống giường cầm khăn tắm đi vào trong phòng tắm.


Tắm rửa một cái mà thôi, tốc độ tắm rửa của nam sinh đều rất nhanh, mà Nhan Mộ hôm nay vậy mà mất hơn nửa giờ, phòng tắm cách gần căn phong này, cửa lại không đóng, tiếng xả nước không ngừng từ truyền đến, chưa dừng lần nào, không biết có phải còn làm chuyện khác không.

Từng này thời gian phản ứng của Giang Tri Hỏa cũng đã sớm đi xuống, chờ Nhan Mộ ra tới, Giang Tri Hỏa đã dựa vào đầu giường, mở Kindle đọc sách, chăn che lại nửa người dưới.

Một người nửa giường, lúc đầu là chia rành mạch như vậy, tuy nói sau khi ngủ Giang Tri Hỏa luôn lăn đến bên Nhan Mộ, nhưng trước khi ngủ, hai người vẫn bảo trì ranh giới rõ ràng —— đây là tôn nghiêm cuối cùng, không thể khuất phục.

Nhan Mộ đứng ở một bên sấy tóc, tiếng gió ù ù vang toàn bộ phòng.

Lúc máy sấy tắt đi đó, trong phòng chợt yên tĩnh lại, Giang Tri Hỏa ngẩng đầu lên.

"Nhan ca."

Mấy ngày nay Giang Tri Hỏa chưa về nhà lần nào, đành mặc áo ngủ của Nhan Mộ, màu xám nhạt, cổ tròn, nghiêng người lâu rồi cổ áo cũng lệch đến một bên, liền chính anh cũng chưa nhận ra.

Lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cổ trắng nõn, chỗ tuyến thể đặc biệt trắng, mùi rượu ngọt cũng không ức chế mà tràn ra.

Hình ảnh này làm Nhan Mộ nhịn không nổi.

Omega của hắn, nằm trên giường hắn, mặc quần áo hắn, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt lại sáng lên —— ánh mắt Giang Tri Hỏa luôn là thẳng thắn nhiệt liệt như vậy.

"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tớ." Giang Tri Hỏa nói.

Nhan Mộ ngồi vào nửa giường kia của mình, nỗ lực kiềm chế tiếng tim đập.

"Chuyện tâm sự hay là yêu đương?" Hắn hỏi.

Giang Tri Hỏa nhìn hắn cười: "Đều có, cậu chọn một cái mà trả lời trước."

Sau đó, Nhan Mộ lại ôm lấy anh một lần nữa.

Mang theo hơi ấm mới vừa tắm xong, khi da thịt dính lấy nhau đều nóng lên, ôm nhau rất thoải mái.

Khi ôm thì không thể thấy rõ vẻ mặt của đối phương, lại rõ ràng chính xác mà cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, chỉ có lúc này Nhan Mộ mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.

Giang Tri Hỏa cào cào cánh tay hắn.

Khi người ta thả lỏng bắp tay sẽ mềm, cho dù không cảm nhận được cũng sờ được, phản ứng của thân thể sẽ nói cho bạn cảm xúc của đối phương.

Vì thế Giang Tri Hỏa lẳng lặng chờ Nhan Mộ nói chuyện.

Nhan Mộ nói, nhưng hắn vẫn là không có trả lời câu nào —— hoặc là đã trả lời tất cả, Giang Tri Hỏa cũng không thể phân biệt được.

Bởi vì Nhan Mộ ôm chặt anh, nói với anh: "Tiểu Chu à, tớ vui đến phát điên mất."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận