Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

'Tôi là bạn trai Nhan ca, Giang Tri Hỏa.'

Chỉ có thời tiểu học và cấp 2 người khác mới hay gọi Nhan Mộ là " Nhan thiếu".

Khi đó xung quanh đều là con ông cháu cha, gia thế ngang nhau, còn nhỏ tuổi bị bệnh trung nhị, kêu như vậy cảm thấy rất khí phách, đến bây giờ cũng không sửa.

Lên cấp 3 Nhan Mộ dần dần thoát khỏi vòng tròn kia, trừ Khuất Tiêu Ôn Đạt, không có ai lại kêu hắn như vậy.

Thiếu niên chạy tới nhìn đến Nhan Mộ rất hưng phấn, thả vali xuống điên cuồng chỉ mình: "Thật sự là Nhan thiếu! Tôi này, tôi này, cậu còn nhớ rõ tôi không, tôi là Đỗ Triết này!"

Nhan Mộ nhận ra cậu ta, nói: "Lâu rồi không gặp."

"Đúng là lâu thật! Từ khi tôi xuất ngoại liền không gặp qua lần nào, 3-4 năm rồi nhỉ! Đúng không đúng không!"

Đỗ Triết hưng phấn đến run rẩy, nói rồi phải đi lên cầm tay Nhan Mộ, Giang Tri Hỏa tay mắt lanh lẹ vươn tay ra, thuận thế nắm lấy, lắc trên lắc dưới: "Chào cậu, chào cậu, lần đầu tiên gặp mặt, cậu là bạn học của Nhan ca à?"

"Đúng vậy, tôi là bạn cấp 2." Giang Tri Hỏa lắc rất nhiệt tình, Đỗ Triết thậm chí không nhận ra mình nắm người khác, cũng lắc trên lắc dưới hoảng, trả lời một câu mới phát hiện không đúng lắm, đây là người lạ, liền hỏi, "Cậu là?"

Giang Tri Hỏa nhoẻn miệng cười: "Tôi là bạn trai Nhan ca, Giang Tri Hỏa."

?

Bạn trai?

Đỗ Triết thoáng dừng lại, sửng sốt ba giây, mới trưng biểu cảm thì ra như thế: "À à à! Bạn trai à! Rất vui được biết!"

Nói xong lại nhìn về phía Nhan Mộ, ngạc nhiên trừng mắt: "Hoàn toàn không nghĩ được Nhan thiếu thế mà thích đồng tính đó?"

"......"

Lời này nghe không hiểu là ý gì, không giống trào phúng, cũng không giống chúc mừng, càng không giống để trò chuyện.

Giang Tri Hỏa bỗng nhiên không biết trả lời thế nào.

Anh chuyển hướng Nhan Mộ, dùng ánh mắt dò hỏi: Tên bạn cũ này của cậu là đang khịa người hay EQ thấp thế?

Nhan Mộ hơi lắc lắc đầu, ý là: Từ trước đã thiếu dây thần kinh rồi.

Hai người trước mặt mắt đi mày lại, giao tiếp bằng ánh mắt, Đỗ Triết nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dùng sức chen giữa Nhan Mộ và Giang Tri Hỏa, hỏi: "Các cậu đang làm gì ở đây thế?"

"Tiễn người." Nhan Mộ trả lời.

Đỗ Triết nhìn ngó xung quanh, trong sân bay tất cả đều là người, lại hỏi: "Đưa ai dị?"

"Bạn bè." Nhan Mộ nói.

"Đã qua trạm kiểm rồi?"

"Ừm."


"Vậy......"

Nhan ca không phải người sẽ chủ động tìm chủ đề nói chuyện, lại để Đỗ Triết nói tiếp thế này chắc chắn sẽ lạnh ngắt cho xem, Giang Tri Hỏa hỏi: "Cậu đi du học à?"

"Đúng vậy." Đỗ Triết kéo vali cùng bọn họ đi ra cửa, thở dài, "Ai dà, ba tôi gần đây bị bệnh, trong nhà liền gọi tôi trở về."

Giang Tri Hỏa: "Sao lại thế này?"

"Chỉ là một hạng mục của ông ấy gần đây có lỗ hổng, lo nghĩ quá độ." Đỗ Triết nói được một nửa, dừng một chút, "Nói mới nhớ, ba cậu cũng tham gia hạng mục này phải không Nhan thiếu? Nhà các cậu thì sao?"

Nhan Mộ lạnh nhạt: "Tôi không biết."

Mấy chữ này không mang theo cảm xúc gì, đến mức có chút lạnh lẽo.

——hiển nhiên Nhan Mộ không muốn nói tiếp chuyện này.

Nhưng mà Đỗ Triết không nghe ra chuyện này, tiếp tục đi bên cạnh nói liên hoàn.

"Nhan thiếu mà cũng không biết chắc cũng không có chuyện gì lớn nhỉ?"

"Chú Nhan quả nhiên vẫn giỏi như vậy"

"Tôi nghe bên chỗ mẹ tôi, nghe nói là hạng mục thiếu vốn, chỉ là hạng mục là chia ra từng bộ phận, bên chỗ ba tôi ảnh hưởng khá lớn, cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, phải về hỏi lại đã."

Nhan Mộ: "........."

Đỗ Triết lại chuyển hướng Giang Tri Hỏa: "Này, Tri Hỏa, cậu nghe qua ba Nhan thiếu chưa? Nhan Bộ Nguy, Nhan tổng! Tôi thường gọi là chú Nhan, ông ấy rất giỏi, là thần tượng của rất nhiều người trong giới chúng tôi!"

"Năm đó Tần gia xảy ra chuyện, ai cũng bảo Nhan tổng đừng dây vào, Nhan tổng không nghe! Trực tiếp vay tiền lấp lỗ hổng, dù mắc nợ còn có thể làm lại từ đầu."

"Ba tôi đến nay còn lải nhải tôi, nói tôi thành tích kém không học giỏi, phải học tập chú Nhan."

Nhan Mộ bên cạnh hít sâu.

Giang Tri Hỏa rõ ràng nhận ra cảm xúc của Nhan Mộ khi nghe được "Nhan Bộ Nguy" nháy mắt hạ xuống.

Anh vội vàng tách ra chủ đề khác, nói bừa: "Đúng rồi, bây giờ chưa được nghỉ đúng không, bài học ở nước ngoài làm sao bây giờ?"

Đỗ Triết: "Góp đủ học phân là được, ngày thường có thể không cần đi học, thi cuối kỳ lại bay một chuyến."

Giang Tri Hỏa nhẹ nhàng không tiếng động đẩy Đỗ Triết ra ngoài rìa, tiếp tục nói chuyện: "Chế độ thi đại học của nước ngoài khác chúng ta phải không?"

"Đúng là có chút khác biệt, chúng tôi vừa lớp 11 đã phải thi A-LEVEL, còn phải hoàn thành chương trình học chế độ hai năm mới có thể nhập học đại học." Đỗ Triết nói, "Nhưng mà theo tôi thấy áp lực vẫn nhỏ hơn trong nước một chút."

"Tôi nhớ rõ năm đó khi tôi đang chuẩn bị xuất ngoại, chú Nhan cũng tính làm Nhan thiếu cùng đi phải không?" Đỗ Triết lại kéo vali chạy đến bên cạnh Nhan Mộ, cậu ta không cao lắm, muốn nhìn đến mắt Nhan Mộ phải ngẩng đầu, "Vì sao cậu không đi vậy, Nhan thiếu? Quyết định của chú Nhan hẳn là sẽ không sai nha, xuất ngoại mạ vàng rồi về cũng được."

Giang Tri Hỏa: "......"

Chú Nhan, chú Nhan, chú Nhan......


Giang Tri Hỏa nghe xong đều hoảng hốt. Thật vất vả kéo ra chủ đề khác, vì sao lại lôi lại?

Tên này hết cứu rồi, thiếu mắt nhìn.

Trên mặt Nhan Mộ không biểu hiện ra ngoài nửa phần, nhưng Giang Tri Hỏa biết rõ cảm xúc của Nhan ca đã nổ mạnh, dù hắn thường lạnh nhạt đều sẽ trả lời một tiếng "Ừm", lúc này một chữ cũng chưa nói, bước chân cồn càng đi càng nhanh.

Giang Tri Hỏa nắm tay Nhan Mộ, kéo hắn về phía mình, cố ý không đi về hướng cửa ra, đi hướng khác: "Này bạn, tôi đi WC đã, cậu đi trước đi, đi đường chú ý an toàn."

Nói xong không đợi Đỗ Triết hỏi lại một chữ gì, lập tức kéo Nhan Mộ đi, đi ra ngoài bằng hướng khác.

Ngồi trên xe, Nhan Mộ mỏi mệt xoa xoa giữa mày, sau đó dựa vào cửa sổ, không nói một lời.

Giang Tri Hỏa cũng không hỏi Nhan Mộ vì sao không vui.

Có thể nhìn ra được, Nhan Mộ là ở sau khi nghe được Nhan Bộ Nguy mới lạnh hơn.

Quan hệ cha con họ từ nhỏ đã tệ.

Khi còn nhỏ thì không nói, hiện tại càng là thế, không gặp bọn họ từng có liên hệ lần nào.

Ở chung Nhan Mộ lâu như vậy, từ tháng 8 đến nay đã gần nửa năm, Giang Tri Hỏa sớm rõ ràng tính tình Nhan Mộ, không mấy lúc thật sự tức giận hoặc là hạ cảm xúc, lần này lại đặc biệt rõ ràng, Nhan Mộ sẽ không lấy người khác ra xì hơi, khi không vui hắn thích yên lặng một mình một chút, không cần hỏi, chờ hắn nghĩ kỹ rồi sẽ chủ động nói.

Chính như hiện tại.

—— tuy nói Nhan Mộ trước sau không rên một tiếng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng vẫn luôn nắm tay Giang Tri Hỏa, không thả ra.

Buổi chiều còn phải đi học.

Vì tới đưa Lệ Mục Hà, hai người vừa tan học liền đánh xe chạy như bay đến sân bay, chưa kịp ăn cơm, cũng không có thời gian nghỉ trưa, Giang Tri Hỏa chỉ có thể ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi Nhan Mộ quay đầu Giang Tri Hỏa đã khép lại hai tròng mắt, anh yên tĩnh dựa vào ghế dựa, thân thể nghiêng hướng vai Nhan Mộ.

Nhan Mộ siết chặt hơn bàn tay đang nắm, sau đó nâng tay hôn lên.

Dịu dàng lại thành kính.

Còn có mười phút nữa là tan học.

Khuất Tiêu và Ôn Đạt đang lặng lẽ ở chơi di động trong hộc bàn đồng thời thu được tin nhắn, là từ Đỗ Triết đã lâu không gặp.

Đỗ Triết từ nhỏ thiếu dây thần kinh, ngây ngốc khờ khạo, chơi với bọn họ không tệ lắm, ngày xuất ngoại hôm đó vẫn là mấy người bọn họ cùng đi tiễn.

Đỗ Triết: Các bạn tôi ơi, tôi về rồi nè!!

Đỗ Triết: Nghe nói Khuất nhị thiếu mở quán bar, có thời gian tụ họp không!

Ôn Đạt: Ồ! Về nước rồi à! Chuyện khi nào!


Đỗ Triết: Mới chiều nay.

Khuất Tiêu: [ địa chỉ ]

Khuất Tiêu: Lâu rồi không gặp nhỉ!

Khuất Tiêu: Đêm nay tới chỗ này!

Đỗ Triết: Địa thế chỗ này không tồi! Khuất nhị thiếu ghê nha!

Trường học của Khuất Tiêu, Ôn Đạt có hơi xa Tương Dao, chờ hai người bọn họ đến quán bar, Đỗ Triết đã chờ ở cửa, vừa thấy đến hai người, chưa nói gì đã chào bằng cách ôm một cái và kề mặt.

Khuất Tiêu mang Đỗ Triết đi dạo một vòng Tương Dao.

Quán bar rất biết cách thiết kế, từ quầy đến bàn ghế lại và mặt tường đều là trend, Đỗ Triết vừa đi vừa khen không ngớt, cuối cùng ba người cùng nhau ngồi vào quầy bar, đặt đồ ăn vặt thịt nguội và rượu, Đỗ Triết kể chuyện trải qua ở nước ngoài, ba tên không quen thuộc với mối làm ăn chỉ có thể trò chuyện từ mấy chuyện nghe được từ người trong nhà, Đỗ Triết cảm thán: "Hoàn cảnh trong nước cũng không tệ lắm, ở trong nước hình như cũng khá tốt nhỉ?"

"Phải không, vậy du học xong thì về đi." Khuất Tiêu Ôn Đạt chạm cốc với cậu ta, ba người lâu rồi không thấy, chuyện gì cũng lôi ra nói, liên tục uống lên nhiều rượu, lúc sau lại đều có chút men say, gương mặt đỏ bừng.

Quán bar sau giờ tan tầm xa hoa truỵ lạc, người đến người đi, ca sĩ trên sân khấu hát một khúc nhạc nhẹ.

Đỗ Triết choáng đầu, ghé vào trên quầy bar, cố gắng hé nửa khuôn mặt: "Nói này hôm nay tôi ở sân bay gặp được nhan thiếu và bạn trai cậu ấy đó!"

Khuất Tiêu đang rót rượu hơi dừng lại, đôi mắt tức khắc sáng: "Hửm? Bọn họ ở bên nhau rồi sao?"

Đỗ Triết chớp chớp mắt: "Các cậu không biết?"

"Đương nhiên biết rồi!" Ôn Đạt một ngụm uống xong ly rượu, "Chúng tôi nhìn qua cả đoạn đường đấy, lúc trước bạn trai cậu ấy liền ở chỗ này làm bartender, trước bọn họ còn cùng tán một cô em kìa."

Đỗ triết: "Hả? Vậy Nhan thiếu vốn là thẳng à? Sao đột nhiên cong?"

"Không biết, chắc là nhìn vừa mắt đi." Ôn Đạt đẩy ly rượu hướng Khuất Tiêu, ý bảo hắn cũngđổ một ly cho mình, "Thì là có một ngày, Nhan thiếu đột nhiên tới trước mặt chúng tôi, nói là muốn theo đuổi Shin—— chính là tên bạn trai."

Đỗ Triết: "Vậy hôm nay sao cậu ta không có tới?"

Khuất Tiêu: "À, gần đây bọn họ đều sắp thi, Shin không tới, Nhan thiếu cũng như mất tích. Cậu hôm nay nhìn đến bọn họ? Bọn họ thế nào?"

Đỗ Triết nheo mắt, choáng váng đầu, mí mắt nặng nề: "Cũng chỉ nói nói mấy câu, nhưng mà Tri Hỏa rất nhiệt tình luôn, rất dễ nói chuyện, rất rộng rãi. Lúc trước tôi còn luôn tò mò, người nào mới có thể đứng cạnh Nhan thiếu, Nhan thiếu lạnh lùng như vậy, hẳn không thể tìm người giông y hệt mình đi?"

Khuất Tiêu cũng đang nửa say không say, phản ứng cực chậm: "Thế mà cuối cùng còn không phải là tìm người giống mình...... Cái gì quần què gì? Cậu nói ai nhiệt tình ai rộng rãi? Shin á?!"

Shin có thể liên quan đến mấy chữ nhiệt tình, rộng rãi???

Khuất Tiêu nháy mắt tỉnh rượu, Ôn Đạt cũng dựng lưng.

"Chính là bạn trai đó." Đỗ Triết vẫn trước sau như một không phát hiện hai người đang kinh ngạc, nhắm mắt lại, ngữ khí biếng nhác, "Dáng cao, đẹp trai, thích cười, nói gì cũng có thể tiếp chuyện, hai người họ cả một đường đều nắm tay đi."

Thích cười? Nói gì cũng có thể tiếp chuyện?

Khuất Tiêu và Ôn Đạt liếc nhau.

—— không, không có khả năng!

Đó tuyệt đối không phải Shin!!

Khẳng định là có vấn đề!

Khó trách gần đây Nhan thiếu đều không tìm bọn họ! Ngay cả đã yêu đương cũng chưa bao giờ khoe ân ái trên vòng bạn bè!


Ôn Đạt lại click mở diễn đàn, thiệp CP còn bay ở trang đầu, lượt trả lời đã nổ thêm.

Cả thiệp đều là học thần giáo bá, ngẫu nhiên có gọi thêm họ, Nhan học thần cơ bản có thể xác định là Nhan Mộ, học bá nhiều như Nhất Trung, có thể bị xưng là học thần chỉ có một.

Giang giáo bá thì chưa chắc!

Họ Giang rất nhiều!

Trên thiệp không thấy qua ảnh chụp, rốt cuộc nguyên tắc là ship CP không liên quan đến chính chủ, đăng ảnh nhắc tên chính là không tôn trọng người đó, mấy tấm ảnh ban đầu chủ lầu đăng sau cũng tự xóa.

Lần trước Ôn Đạt Khuất Tiêu vào diễn đàn Nhất Trung, vẫn là thời gian mở đại hội thể thao, Nhan thiếu tỏ tình rất oanh liệt, mọi người đều biết.

Sau lại hai người bọn họ có thể nhìn trực tiếp, tất nhiên không cần để ý diễn đàn.

Nhưng mà không ngã không biết đau, vừa lướt Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu mới phát hiện, giáo bá diễn đàn nói khác với Shin mà bọn họ biết!!

—— giáo bá bây giờ đang chơi bóng rổ! Trong tiết thể dục! Chòi má đẹp trai qtqđ! Lúc ghi bàn 3 điểm cười đến ánh nắng xán lạn đi!!!

—— báo cáo! Giáo bá lại cùng học thần đứng ở hành lang! Không biết đang xem cái gì! Vui vẻ lắm luôn! Muốn cùng chung màn hình!!

—— Giang giáo bá quá quá quá đẹp mà!! Tui quá thích loại con trai sức sống bắn ra bốn phía thế bày hiu hiu hiu, chàng trai ấm áp ánh mặt trời, CP với học thần cũng quá đáng ship!!

—— làm ơn lại ngọt thêm một chút!! Giáo bá!! Xin cậu cười đến lại ngọt một chút!!!

Ôn Đạt nhìn Khuất Tiêu, trao đổi một ánh mắt.

Dù nhìn ngang nhìn dọc nhìn khắp nơi diễn đàn, mấy kiểu miêu tả này đều không phải Shin!!

Shin là ai! Người được người gọi là thiếu niên trốn khỏi cánh đồng tuyết, đóa hoa lạnh lùng trên cao, lạnh lùng với tất cả mọi người, chuyên chú công việc, chuyên chú hoàn thành KPI, nhiều người nói thích, Shin đều không dao động, đều hờ hững!

Có liên quan đến yêu cười, rộng rãi, sức sống bắn ra bốn phía à?!

Ôn Đạt Khuất Tiêu lại lần nữa liếc nhau, nhìn ra được cùng suy nghĩ từ trong ánh mắt nhau.

—— Nhan thiếu, hoặc là ngoại tình, hoặc là chia tay Shin rồi!

Mà từ khi suy nghĩ này nảy sinh, di động Khuất Tiêu rung lên, click mở màn hình, lại là tin nhắn đến từ Giang Tri Hỏa.

Sắc mặt Khuất Tiêu tức khắc thay đổi, dùng khuỷu tay chạm chạm Ôn Đạt, Ôn Đạt thò đầu cùng nhau xem.

Shin: Sếp, tôi không định làm thêm ở quán bar nữa. Shin: Lúc sau cùng ăn bữa cơm, có chuyện muốn nói với cậu.

Shin: Hy vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Ôn Đạt nhìn đến hai câu này, trong lòng "Lộp bộp" một tiếng.

Hỏng rồi.

Shin và Nhan thiếu quả nhiên ra vấn đề gì rồi!

"Đỗ Triết, Đỗ Triết!" Khuất Tiêu đánh tỉnh Đỗ Triết đang mơ màng sắp ngủ.

"Sao vậy?" Đỗ Triết dụi dụi mắt, không hiểu ra sao.

Ôn Đạt đành nâng cậu ta dậy, cùng Khuất Tiêu kéo cậu ta ra khỏi cửa: "Đầu tiên đừng hỏi, có chuyện lớn rồi, chúng ta lập tức đi tìm Nhan thiếu thôi!!"

Tác giả có lời muốn nói: Mặt ngoài là hằng ngày, trên thực tế ở lặng lẽ đi cốt truyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận