'Hy vọng Nhan ca không cần buồn phiền.'
Cả buổi chiều, Nhan Mộ đều không mấy vui vẻ.
Ngày thường mặt Nhan học thần cũng không có biểu cảm gì, hơn nữa vì xa cách, người khác nhìn không ra cảm xúc, hắn cũng thật sự không phải người sẽ biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, chỉ là trở nên dính người khác thường.
Phòng học của tổ thi đua tổ ở một tầng khác lớp 1, chuông tan học mới vừa vang, Nhan Mộ liền xuất hiện ở cửa phòng lớp 1.
Thường Lạc nhìn thấy Nhan Mộ đột nhiên xuất hiện, ngay từ đầu nội tâm không có cảm xúc gì, hai người này từ khi yêu nhau liền giết cún độc thân mọi nơi, ngay cả chính cậu ta ngồi sau Hỏa ca đều không trốn được.
Không nghĩ tới Nhan học thần vẻ mặt không dính không dính khói lửa người đời, khi yêu đương liền cao điệu hơn người ta, hoàn toàn không sợ bị người ta nhìn chằm chằm.
Bên này Thường Lạc còn đang băn khoăn có nên chào hỏi một tiếng không, Nhan Mộ đã mượn ghế sau đó ngồi vào bên cạnh Giang Tri Hỏa, cúi đầu dựa vào trên vai Giang Tri Hỏa.
Qúa mẹ nó ngược cẩu độc thân.
Thường Lạc chậm rì rì kẹp đề vào sách giáo khoa, từ từ bĩu môi trong lòng, bỗng nhiên ngẩng đầu.
——???
Đây là Nhan Mộ! Nhan học thần! Alpha!
Hắn thế mà lộ ra dáng vẻ yếu thế như vậy?!
Thường Lạc trừng lớn mắt, tay run rẩy dọn sách giáo khoa, miệng há hốc.
Giang Tri Hỏa thoáng ngoảnh lại nhìn, lắc đầu, ý bảo cậu ta không cần phát ra tiếng, Thường Lạc vội nhắm lại miệng, dựng một quyển sách lên, tránh ở đằng sau, dùng nó để ngăn cách mình với đôi cẩu nam nam này.
Hai người ngồi trước vẫn cứ im lặng, giờ giải lao chỉ có mười phút, Nhan Mộ cũng chỉ là lẳng lặng dựa vào, cũng chưa nói câu nào, đợi chuông vào học vang lên, lại không nói một tiếng đẩy ghế lại chỗ cũ, đi lên tầng.
"Nhan ca."
Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ đi căng tin ăn cơm chiều, hai người ngồi đối diện nhau, chọn đồ ăn khác, khay đồ ăn để cạnh nhau, Nhan Mộ nhặt hành ra cho Giang Tri Hỏa.
Giang Tri Hỏa gắp một đũa thịt bỏ vào trong chén Nhan Mộ, nhìn về phía hắn nói: "Cậu hy vọng tớ hỏi hay không hỏi đây?"
"Tớ cũng không biết." Nhan Mộ ăn ngay nói thật.
Cảm xúc bỗng nhiên bộc phát, ngay cả Giang Tri Hỏa hỏi hắn cũng không biết trả lời.
Giang Tri Hỏa vô ý thức chọc ở trên đậu phụ, chọc ra một đám lỗ nhỏ, như suy nghĩ gì nói: "Để tớ nghĩ thử xem nên làm gì bây giờ."
Vì thế, tiết tự học buổi tối hôm đó, Giang giáo bá yên ổn mấy ngày lại tùy tiện bịa một lý do, nghỉ tiết cuối, tiếng chuông vừa vang liền vọt tới lớp thi đua tầng trên, đứng ở cửa ló đầu vào, khuyến khích tuyển thủ cấp quốc gia Nhan Mộ cùng về sớm.
Giang Tri Hỏa mang balo đứng ở cửa lớp thi đua ban vẫy tay với Nhan Mộ, dù là ai cũng có thể nhìn ra anh muốn đến làm gì, nam sinh ngồi bàn đầu nói từng cùng Giang Tri Hỏa tham gia đua tiếp sức, vừa làm bài vừa thấm thía nói: "Bạn giáo bá từ bỏ đi, Nhan học thần tuyệt đối sẽ không về sớm, còn hai ngày liền phải đi thi cấp quốc gia, nhiệm vụ nặng nề, gánh nặng cũng lớn ài."
Hắn vừa dứt lời, liền nghe tiếng bước chân đằng sau, Nhan học thần tuyệt đối sẽ không về sớm trong miệng đã cất đề từ bao giờ, đeo balo đi ra, hạ giọng nói với Giang Tri Hỏa: "Tớ xong rồi, chúng ta đi thôi."
Nam sinh: "??"
Giang Tri Hỏa gõ gõ mặt bàn nam sinh, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Đừng ép chặt học thần như vậy, người ưu tú đến đâu cũng phải tìm vui vẻ."
Thật sự là ép quá chặt, từ khi lọt vào cấp quốc gia, ai nhắc đến Nhan Mộ trước mặt Giang Tri Hỏa đều có câu "Học thần là người sẽ tham gia thi đua cấp quốc gia!".
Đây đúng là một loại khẳng định và ngưỡng mộ, cũng là một loại áp lực, Nhan ca ưu tú, có một số việc phải nhờ hắn làm, nhưng cũng không cần phải chịu áp lực do người khác kỳ vọng vào.
Giang Tri Hỏa lôi Nhan Mộ ra trường học, kêu taxi đi một góc khác của Lâm Thành.
Chỗ này không phồn hoa như trung tâm thành phố, cũng không quá tồi tàn, khu dân cư xây hơn hai mươi năm trước còn chưa phá bỏ di dời, đến bây giờ còn có người ở, hai khu dân cư quay mặt vào nhau, cửa sổ đều mở ra bên ngoài, đèn trong phòng sáng trưng, hai nhà chơi thân còn sẽ giăng dây phơi đồ ở giữa ban công.
Khu dân cư không có thang máy, Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ chỉ có thể leo cầu thang đi lên, cầu thang ở đây là dạng xoắn ốc thời trước, trên tường và tay vịn đã quét sơn mới, còn chưa bay hết mùi, có tiếng trẻ con chạy chơi trên cầu thang, cũng có tiếng trò chuyện trên bên ngoài.
Nhan Mộ hỏi: "Đây là đâu?"
Âm thanh vang lên trông đây càng có vẻ trống vắng.
"Chỗ trước kia tớ ở." Giang Tri Hỏa trả lời, "Lúc vừa tới Lâm Thành, tớ cùng Lệ ca ở đây."
Anh dẫn Nhan Mộ đi đến trên cùng của cầu thang, cửa sân thượng bị ổ khóa rỉ sét khóa lại, Giang Tri Hỏa dẫm lên thùng giấy chồng chất bên cạnh, khảy linh tinh vài cái, khóa lập tức mở ra, anh thuần thục mở cửa.
"Két" một tiếng, cửa sắt mở ra, gió ngoài cửa thổi vào.
Giang Tri Hỏa vỗ vỗ trên rỉ sắt dính trên tay, quay đầu lại giơ tay ra với Nhan Mộ: "Đi thôi Nhan ca, tìm cảm xúc."
Thật lâu đã không có người lên sân thượng, trên mặt tường mọc ra một tầng rêu xanh, Giang Tri Hỏa dắt Nhan Mộ đi ra ngoài, chậm rãi nói: "Người ở đây phần lớn đều là người thuê, tiền thuê rẻ, mấy năm không đến, đã thay đổi nhiều người."
"Một tầng có bảy tám căn phòng, một phòng có thể ở ba bốn người, cho nên khi đó người đến người đi đều không giống nhau. Có thể nhìn đến dân công sở tây trang giày da, có thể nhìn đến học sinh từ thành phố khác, cũng có dì bán bánh rán ở cổng trường, nhiều người khác nhau ở cùng khu, rất ồn ào, đâu đâu cũng thấy náo nhiệt."
"Nhưng khi ngẩng đầu đều chỉ nhìn thấy bầu trời giống nhau."
Giang Tri Hỏa kéo Nhan Mộ ngồi xuống, khu dân cư kiểu cũ này dùng biện pháp an toàn thế này không ổn lắm, sân thượng không có vòng vây bảo về, bọn họ ngồi ở ngoài rìa, dưới lòng bàn chân chính là mép ngoài, gió đêm thổi qua sau lưng, cách xa ồn ào náo động lại rất gần bầu trời đêm.
Nơi này tuy nói không phải trung tâm thành phố, nhưng cũng không thể nói hẻo lánh, mỗi thành phố luôn có vài chỗ chưa được cải tạo, hơn hai mươi năm trước nơi này mới là vị trí trung tâm, có vẻ đẹp của thời trước, không thể hủy đi.
"Mỗi khi không vui tớ cứ thích về lại đây hóng gió." Giang Tri Hỏa nói.
Tầm nhìn từ trên cao của tòa nhà rất rộng, nửa còn lại của khu dân cư trở nên thấp hơn một chút và tòa nhà khác cao hơn một chút, các ánh đèn đan xen vào nhau làm sáng thêm cho khung cảnh, trên đường núi xa xôi, ánh đèn mỏng manh chạy dài hướng về phía trước.
Giang Tri Hỏa nói: "Nhan ca cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xem."
Nhan Mộ ngẩng đầu, hỏi anh: "Có gì à?"
"Không có gì hết."
Nhan Mộ sửng sốt, cong cong khóe môi, không thể hiểu được có chút buồn cười.
"Có thể tưởng tượng, dù sao đẹp hơn mấy câu toán kia." Giang Tri Hỏa nói.
Nhan Mộ cảm thấy tay bị mở ra, Giang Tri Hỏa móc bút trong balo, viết chữ ở trong long bàn tay Nhan Mộ.
"Cậu đang làm cái gì vậy, tiểu Chu?"
"Cậu cứ nhìn bầu trời trước đi." Giang Tri Hỏa che mắt Nhan Mộ, không cho hắn xem, "Đợi lát nữa tớ thả ra thì cậu lại xem."
Nghe vậy, Nhan Mộ không hề hỏi nữa.
Ngòi bút trong lòng bàn tay vạch tới vạch lui, thật ngứa, nhưng trong lòng cũng rất chờ mong.
Vân Chu từ nhỏ chính là một người lãng mạn, anh có thể tìm được những điểm khác nhau nhỏ xíu của những món đồ khác nhau, lại cho nó ý nghĩa.
Hiện tại Giang Tri Hỏa cũng thế.
Thời thế đổi thay, nhưng một số thứ vẫn trước sau như một.
"Băn khoăn cả một buổi trưa, có chuyện tớ muốn nói với cậu, nhưng không biết nói từ đâu." Nhan Mộ nhìn phía trước, nói.
"Không vội." Giang Tri Hỏa không dừng tay, ngòi bút cứ đi xuống, "Thật ra tớ có thể đoán được đại khái là bởi vì ai, nhưng tớ cho rằng tớ không thể hỏi, cậu cũng không nhất định muốn bị tớ hỏi, chờ cậu nghĩ kĩ lại nói...... xong!"
Giang Tri Hỏa đậy nắp bút, thả tay ra.
Nhan Mộ rốt cuộc có thể thấy rõ chữ trong lòng bàn tay.
—— hôm nay là ngày 26 tháng 1.
Bầu trời rất yên bình và con đường cũng rất yên tĩnh.
Khi ngẩng đầu không có ngôi sao, nhưng có gió.
Nhan ca lần đầu tiên tới đây.
Mỗi một bậc thang đi lên đều là ký ức, cảm giác ngòi bút viết ở lòng bàn tay cũng rất khác.
Hy vọng Nhan ca không cần buồn phiền.
Chữ có chút nghiêng ngả, rốt cuộc lòng bàn tay mềm, không dễ viết chữ.
Từng nét bút đều nghiêm túc ôn nhu.
Hỏa ca nói dẫn hắn tìm chút khác, đúng là tìm được rồi, còn có chút không vui nữa, tất cả đều bay mất, ngay giây phút nhìn đến những chữ kia những cảm xúc những xúc động xẹt qua trong lòng căn bản không ngăn được.
Loại hành vi bởi vì một câu câu của người khác mà không vui một buổi trưa trên thực tế rất ấu trĩ, truyền tải năng lượng xấu, Giang Tri Hỏa dỗ hắn như thế, trong phút chốc ấm áp lên, tim điên cuồng nhảy lên.
Nhan Mộ ngơ ngẩn ngơ ngác thả tay xuống.
Giang Tri Hỏa bên cạnh nhìn hắn cười, khóe miệng cong lên rất đẹp trai, đẹp đến mức làm người mê muội.
Ngày mùa đông ở trên sân thượng hóng gió rất dễ bị cảm.
Một người phải đi thi đấu, một người phải thi cuối kỳ, đều là người không thể bị cảm.
Vì thế bọn họ chỉ là ở trên sân thượng hôn nhẹ một cái, liền về nhà.
Trên xe có mở máy sưởi, bọn họ dựa vào ghế sau lắc xúc xắc, Nhan Mộ được lớn hơn, hắn tắm rửa trước, Giang Tri Hỏa dựa trên sô pha lướt di động, bụng có chút đói, Giang Tri Hỏa gọi Nhan Mộ một tiếng, hỏi hắn ăn cơm hộp không.
Trong phòng tắm vốn có tiếng xả nước, nghe được Giang Tri Hỏa kêu hắn, Nhan Mộ khóa vòi nước, trả lời nói ăn.
Giang Tri Hỏa bắt đầu xem cơm hộp, mới vừa đạt xong, trong group làm việc của Tương Dao có người tag anh, hỏi anh sao gần đây không tới.
Giang Tri Hỏa nhìn đến tin nhắn mới nhớ tới, gần đây yêu đương quá ngọt ngào, mém quên việc từ chức. Lần trước đã định nói, cũng bởi vì bỗng nhiên nảy lòng tham muốn tỏ tình cuối cùng không nói được, sau lại khi Khuất Tiêu hỏi anh đang thân thiết với Nhan ca, tùy tay nhắn lại câu bận chuẩn bị thi liền ném điện thoại sang một bên, không nhớ đến nữa.
Thật sự đã quên mất.
Việc từ chức thì dễ nói, mấu chốt là đã yêu Nhan Mộ rồi, về sau chắc chắn còn gặp Ôn Đạt Khuất Tiêu rất nhiều lần, chuyện nhân thiết cần phải giải thích rõ ràng.
Chỉ là gần đây thật sự không thời gian đi ra ngoài, Giang Tri Hỏa click mở khung thoại của Khuất Tiêu, tiêm cho cậu ta một liều dự phòng.
Shin: Sếp, tôi không định làm thêm ở quán bar nữa.
Shin: Sau này ăn bữa cơm, có chuyện muốn nói với cậu.
Shin: Hy vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Vừa gửi tin nhắn không bao lâu Nhan Mộ đã tắm xong, đến lượt Giang Tri Hỏa đi vào, chờ khi Giang Tri Hỏa ra, Nhan Mộ đang ở ban công nghe điện thoại, trên sô pha đặt một ipad, màn hình không khóa, Giang Tri Hỏa tùy tiện nhìn qua là có thể nhìn nội dung bên trong, vừa thấy, liền buồn cười.
—— Nhan Mộ thế mà lại đang làm mind map!
Đại khái đã viết xong cái dàn, nhưng còn chưa có nội dung, trừ một cái khung, trên đó viết một ngày —— ngày 4 tháng 2.
Giang Tri Hỏa lập tức không cười.
Ngày 4 tháng 2, ngày giỗ của mẹ Tần ca.
Tần ca vừa đến khoảng thời gian này liền sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm —— đặc biệt không thể nghe được có người nhắc tới Nhan Bộ Nguy.
Những cảm xúc mặt trái đó Tần Mộ sẽ không nói ra, nhưng Vân Chu đều có thể cảm nhận được.
Giang Tri Hỏa cũng không quên, cho nên cả ngày hôm nay cũng chưa hỏi Nhan Mộ vì sao.
Năm phút sau, Nhan Mộ nói xong điện thoại, đóng lại cửa sổ sát đất.
Giang Tri Hỏa hỏi: "Nhan ca gọi điện thoại với ai thế? Chưa gặp qua ai có thể nói chuyện với cậu lâu như vậy."
Giang Tri Hỏa chỉ là thuận miệng hỏi, Nhan Mộ trả lời: "Người đó......"
Nói được một nửa Nhan Mộ cũng đơ ra —— hắn cũng không biết nên xưng hô Tần Niệm thế nào.
"Có chút phức tạp, tớ làm xong mind map sẽ nói rõ ràng với cậu."
Giang Tri Hỏa cười vui vẻ: "Sao cậu nói câu này đáng yêu thế nhỉ?"
Chủ đề nói chuyện với ai này cũng không có gì để nói nhiều, không phải chuyện lớn gì, hiện tại chuyện quan trọng với bọn họ là giải đề, cho dù về nhà vẫn phải ôn tập, trong trường học không viết xong trở về còn phải làm tiếp.
Trước khi làm bài Giang Tri Hỏa cho phép mình lướt Weibo hai phút, trang chủ có bức tranh chế hài—— quả chanh xanh mặt cười bị phơi khô, ngâm trong nước xong quả thật chính là hiện trường tai nạn xe cộ.
Giang Tri Hỏa vừa cười vừa cho Nhan Mộ xem, nhân tiện mở ra taobao tìm chanh xanh cùng loại.
Khi chuông cửa vang Giang Tri Hỏa nhìn đến quả chanh xanh mặt cười mới vớt trong nước ra, bỗng nhiên không nhịn được cười lớn.
Lúc này mới nhớ chuông cửa vang lên, Giang Tri Hỏa nhịn cười, đứng dậy nói: "Cơm hộp đến nhanh thế? Tớ đi mở cửa."
Khi Khuất Tiêu Ôn Đạt mang Đỗ Triết vọt tới cửa nhà Nhan Mộ, trong lòng còn ở đang rối rắm.
Nên hỏi Nhan thiếu chuyện này thế nào đây?
Nhà của Nhan thiếu chưa cho ai vào bây giờ, đột nhiên đến đây có thể tức giận không?
Không chừng việc này là hiểu lầm thì sao? Đỗ Triết nhầm thôi.
Khi xuất phát thì hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đến nơi lại sợ, điên cuồng tìm lý do.
Đỗ Triết xem hàng hiên này, vẻ mặt mờ mịt, Nhan thiếu nhìn sao cũng không giống người sẽ ở tiểu khu: "Đây là đâu? Nhan thiếu ở đây á? Không phải chứ? Tôi lúc chiều còn bị ba tôi đưa đi chào chú Nhan, chỗ đó là một biệt thự cao cấp, Nhan thiếu không có khả năng ở đây..... Các cậu nghĩ gì thế?"
Ôn Đạt Khuất Tiêu không nghe cậu ta nói cái gì, trong lòng hai người đang nghĩ một việc khác, do dự không biết có nên ấn chuông cửa không, lúc này liền nghe trong cửa truyền ra một tiếng cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha Nhan ca cậu xem, cười chết tớ!!"
Ôn Đạt Khuất Tiêu: "!"
—— người cười như thế chắc chắn không phải Shin!!
Shin lạnh lùng như thế, mẹ nó có thể phát ra một tiếng từ cổ họng ra hai người bọn họ đứng chổng ngược đi WC!
Đã ngoại tình còn đưa về nhà! Tam quan vặn vẹo! Cho dù là Nhan thiếu cũng không thể làm như vậy!!
Bị bắt được tại trận còn có thể sao?!
Ấn! Ấn con mẹ nó đi.
Không vang hai tiếng, có người bên trong đẩy cửa ra, khi Giang Tri Hỏa mở cửa trên mặt vẫn còn ý cười, bỗng nhiên nhìn thấy Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu, lập tức đọng lại vẻ mặt.
Ôn Đạt Khuất Tiêu đã nghĩ kỹ lời chất vấn rồi, vừa thấy được người mở cửa ra, trương mắt đến thiếu chút muốn lòi mắt ra.
"......"
"............"
Bọn họ nhìn nhau không nói gì, cuối cùng là Ôn Đạt ra tiếng trước, nuốt nuốt nước miếng: "Cho hỏi cậu không phải......Shin đúng không?"
?