'hắn sẽ không đẩy ra Giang Tri Hỏa, dù chuyện gì đều sẽ không.'
Trên bàn cơm năm người ngồi nghiêm túc nhìn nhau.
Nhan Mộ cùng Giang Tri Hỏa ngồi một phía, ba người Đỗ Triết, Ôn Đạt và Khuất Tiêu ngồi đối diện bọn họ.
Không ai nói chuyện, không biết nên nói cái gì.
Kế hoạch ban đầu của Giang Tri Hỏa chính là thi xong đi ăn bữa cơm, nói rõ ràng ất cả mọi chuyện, nhưng Ôn Đạt Khuất Tiêu đột nhiên xông tới, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, ai cũng phải ngơ ra thôi.
Không khí một lần nữa cực kỳ xấu hổ.
Đỗ Triết hoàn toàn không biết gì cả đã bị kéo đến đây, còn đang say rượu, đầu choáng váng não trầm, ngó trái ngó phải vẫn rất khó hiểu, chỉ có thể hỏi: "Có ai nói trước cho tôi là chuyện gì không?"
Vừa mới dứt lời, chuông cửa vang lên.
Lúc này Giang Tri Hỏa xác định là anh đưa cơm hộp, mới mở cửa, khi quay lại Nhan Mộ đang đứng dậy pha ly nước mật ong.
"Cảm, cảm ơn." Đỗ Triết được sủng mà kinh, ôm cốc thủy tinh, dù sao cũng không có ai giải thích với cậu ta đây rốt cuộc là tình huống như thế nào, Đỗ Triết liền bắt đầu nhìn ngó khắp nơi.
Nhan thiếu sao có thể ở đây?
Chỉ nhỏ như này? Một phòng khách một phòng ngủ một WC, phòng bếp phòng ăn còn dùng chung.
Hai cốc trên bàn, hai đệm dựa trên sô pha.
Đỗ Triết càng bàng hoàng ——
Nhà nhỏ như vậy có nhét hai người??
Phía này Đỗ Triết nghĩ trời nghĩ đất, bên kia Ôn Đạt Khuất Tiêu nhìn chằm chằm Giang Tri Hỏa, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, muốn nhìn chằm chằm xuyên thủng anh.
Giang Tri Hỏa bị nhìn đến nổi cả da gà, nhịn không được giơ tay che trán, vài giây sau Khuất Tiêu lại đột nhiên đứng lên, phủi bay tay Giang Tri Hỏa, ngón trỏ chỉ thẳng anh hỏi: "Cậu là nhân cách thứ hai! Đúng không?"
Ôn Đạt cũng có suy nghĩ của chính mình: "Hai cậu là sinh đôi, cậu là anh hay em? Shin đâu?"
Giang Tri Hỏa: "......"
Khuất Tiêu lại nói: "Hoặc là cậu nhập hồn? Là người xuyên việt? Có nhiệm vụ không? Có hệ thống không? Có thể lấy ra nhìn thử không?"
Ôn Đạt giành nói: "Chẳng lẽ là hai hồn một cơ thể? Ban ngày một linh hồn, buổi tối một linh hồn? Tính cách khác nhau?"
Khuất Tiêu liếc Ôn Đạt, khinh thường: "Đó chẳng phải là hai nhân cách?"
Ôn Đạt: "Vẫn là có khác nhau."
Giang Tri Hỏa: "........."
Không thể để hai tên này nói tiếp, những lúc thế này cái sức tưởng tượng này thật là đáng sợ, tiếp tục nói tiếp không chừng có thể có suy đoán càng lạ đời.
Giang Tri Hỏa đang muốn mở miệng ngăn cản, một bên Nhan Mộ đã mở miệng.
"Thật ra......"
Ôn Đạt Khuất Tiêu lập tức ngừng suy đoán, sôi nổi chuyển ánh mắt đến Nhan Mộ.
Hiện tại để Nhan ca nói vẫn tốt hơn để anh nói. Giang Tri Hỏa cũng nhìn về phía Nhan Mộ, cười cười, gật gật đầu với hắn, bảo hắn nói tiếp.
Giang Tri Hỏa cũng đang cẩn thận nghe, tùy thời chuẩn bị phối hợp, ai biết Nhan Mộ thế mà nói: "Shin là bởi vì tao thay đổi."
Tươi cười trên mặt dần dần chuyển nghi hoặc: "?"
Nhan ca, cậu thay đổi lớn như vậy từ khi nào?!
Còn nói được không biết xấu hổ như thế à?!
"Hả?" Ôn Đạt, Khuất Tiêu cũng ngây ngốc, nhìn Nhan Mộ không rời.
Nhan Mộ trả lại một vẻ mặt nghiêm túc tiêu chuẩn học thần, gật gật đầu.
Ôn Đạt Khuất Tiêu cùng chớp chớp mắt, vài giây sau, đồng thời "ồ ~" một tiếng.
Rộng mở thông suốt, bỗng hiểu chuyện lớn.
Khuất Tiêu: "Tao đã hiểu!"
Giang Tri Hỏa: "?"
Cậu biết cái gì??
Ôn Đạt: "Tao đã biết! Thì ra là thế!"
Cậu lại biết cái gì???
Đỗ Triết nằm ngoài tình huống: "Rốt cuộc là sao?"
Khuất Tiêu tự nhận là hiểu rõ tất cả, đập bàn một cái, giải thích với đỗ Triết, giọng điệu tự tin nói: "Cậu mới về, không biết việc gì đã xảy ra, Nhan thiếu và Shin ngay từ đầu là tình địch, theo đuổi cùng một cô, sau đó...... Bọn họ đưa cô ấy mang vào phòng đặt, chờ cô ấy ngủ rồi, liền bắt đầu hôn môi, còn bị chúng tôi thấy được."
Đỗ Triết trừng mắt: "Móa?????"
Ôn Đạt nói tiếp: "Sau lại chúng tôi mới biết được, không chuyện như thế! Shin theo đuổi cô gái kia là vì đến gần Nhan thiếu, đó không phải hôn môi, là cưỡng hôn!! Shin yêu Nhan thiếu đến không nhịn được!!"
Giang Tri Hỏa: "??"
Khuất Tiêu lộ ra một vẻ mặt sâu xa: "Có thể vì yêu biến tình địch, đều cực đoan đến như thế, vì yêu thay đổi tính cách hình như cũng không khó hiểu!"
Đỗ Triết không hoàn toàn tỉnh rượu, bị hai người này một người một câu kéo chạy trật, IQ liền offline: "Trời ơi, Tri Hỏa, cậu đã trả giá quá nhiều! Chúc phúc các cậu!"
Ôn Đạt vui mừng vỗ vỗ vai Giang Tri Hỏa: "Quá cảm động, cậu nỗ lực làm mình trở rộng rãi hơn, vì Nhan thiếu thay đổi chính mình, tôi quá cảm động! Đây là real love chứ đâu!"
Khuất Tiêu cảm thán: "Thì ra đây là sức mạnh tình yêu!!"
Giang Tri Hỏa: "......"
Giang Tri Hỏa cứng đờ xoay cổ, lại nhìn đến Nhan Mộ dựa ngồi ở lưng ghế, dáng vẻ nhàn nhã, như xem diễn "Ừm" một tiếng.
Ôn Đạt Khuất Tiêu bởi vì một câu tự hành não bổ ra toàn bộ quá trình, ngoại tình gì đó đều là đoán mò, chân tướng là Shin vì yêu thay đổi chính mình.
Cảm động đất trời, làm người rơi lệ!
Nhan thiếu vẫn là Nhan thiếu đó! Không có ngoại tình!
Shin vẫn là Shin lạnh lùng! Chỉ là bởi vì tình yêu mà thay đổi!
Tình yêu đẹp biết bao!
Hai người thở phào một hơi, cầm lấy que nướng lên ăn, vừa ăn còn vừa cảm thán.
"Tình yêu thật là vĩ đại, đúng không Khuất nhị thiếu."
"Cậu nói đúng." Khuất Tiêu cảm thán, "Đột nhiên rất muốn nghiêm túc yêu đương."
Đỗ Triết ôm mật ong: "Ngọt quá à...... Tình yêu đồng tính cũng có thể ngọt như vậy hả?"
"......" Giang Tri Hỏa làm lơ câu mất não kia của Đỗ Triết, hỏi Nhan Mộ, "Đủ chưa Nhan ca? Đừng xem diễn nữa?"
Nhan Mộ chơi chung với Ôn Đạt Khuất Tiêu lâu như vậy, tất nhiên biết đối phó bọn họ thế nào, nói lung tung một lý do đều là hợp lý.
Hai tên ngốc Khuất Tiêu và Ôn Đạt, sức tưởng tượng max, để bọn họ tự điều chỉnh một đợt trước khi nói sự thật, đỡ chút bị hỏi nửa ngày.
"Ừ." Nhan Mộ hỏi, "Cậu định giải thích thế nào?"
"Nói thẳng đi." Giang Tri Hỏa trả lời.
"Có thể nói không?"
"Có thể."
"Để tớ."
Giang Tri Hỏa cũng không đặt nhiều BBQ, vốn dĩ chỉ là thèm ăn, muốn nếm mùi vị thôi, một lát đã bị Ôn Đạt Khuất Tiêu ăn sạch, trong hộp chỉ còn mấy que xiên.
Nhan Mộ nhân lúc bọn họ ăn chuỗi cuối, click mở tin tức, đẩy điện thoại đến trước mặt Ôn Đạt Khuất Tiêu.
Bản tin cũng không dài, chủ yếu là nói vụ "Rời nhà trốn đi" ồn ào lúc trước, ảnh hưởng quá lớn, treo trên hot search vài ngày, sinh ra một loạt chủ đề thảo luận.
Việc này ai hay lên mạng lướt đều biết một ít.
Khuất Tiêu quét mắt đưa tin, hỏi: "Sao vậy Nhan thiếu?"
Nhan Mộ chỉ chỉ bị ảnh chụp bị mosaic, nói: "Phó Tu Vọng, khác quen của quán bar nhà mày."
Khuất Tiêu: "Hả?"
Nhan Mộ lời ít mà ý nhiều: "Tên đàn ông hỏi mặc đồ tây, hỏi qua Shin vì sao không tới."
Không có mấy ai mặc vest đi giày da tới quán bar nên Khuất Tiêu ấn tượng vẫn rất khắc sâu: "Tao đệt? Là ông ta?? Lừa bán người?"
"Từ từ, ông ta tới quán bar của tao làm gì? Muốn lừa ai? Là nhìn trúng ai trong quán bar?!"
Ôn Đạt phản ứng nhanh hơn Khuất Tiêu một chút, lập tức khiếp sợ nhìn về phía Giang Tri Hỏa: "Shin?!"
Nhan thiếu không có khả năng không duyên cớ nhắc tới người này, vậy Phó Tu Vọng hẳn là có liên quan đến Shin.
"Xin lỗi nhiều." Giang Tri Hỏa cười thản nhiên, "Nhận được nhiệm vụ điều tra Phó Tu Vọng, không thể không giả vờ một chút, tha thứ tôi nhé hai vị thiếu gia."
Ôn Đạt Khuất Tiêu liền sửng sốt, mãi một lúc lâu mới có chút phản ứng: "Nhan thiếu, mày đã sớm biết?"
Nhan Mộ: "Phương diện đó?"
Ôn Đạt: "Toàn bộ?"
"Không." Nhan Mộ nói, "Điều tra xong việc mới biết được, à, còn có một việc."
Giề giề giề!
Khuất Tiêu Ôn Đạt đồng thời nhìn về phía Giang Tri Hỏa.
Sau khi phản ứng lại ánh mắt lập tức sáng như đèn pha. Còn có chuyện gì ngầu hơn chuyện Shin diễn tính tình khác là vì đến gần một nghi phạm lừa bán người không?!
Không có! Sẽ không có!!
Ôn Đạt Khuất Tiêu thậm chí ở khi Nhan Mộ nói "Còn có một việc" cũng chưa muốn nghe tiếp.
Diễn thôi!!
Nhận nhiệm vụ!!
Điều tra nghi phạm!!
Mẹ nó quá đẹp trai, quá ngầu luôn!!!
"Giới thiệu một chút, bạn trai tao, Vân Chu." Nhan Mộ nói.
Khuất Tiêu Ôn Đạt còn đắm chìm ở cảm xúc biết được sự thật, chờ Nhan Mộ nói xong, Ôn Đạt còn mất não cầm tay Giang Tri Hỏa.
"Tao biết, bạn trai à, hai tụi mày chắc chắn đang yêu rồi, Shin, à, chào cậu, Vân Chu............" Ôn Đạt đột nhiên đơ, động tác bắt tay cũng dừng ở giữa không trung, ngẩn hai giây, "Vân Chu?!?!?!"
"Ha ha ha......" Lúc sợ lúc rống, Giang Tri Hỏa ở quán bar lâu như vậy, đã quen, "Chào cậu, chào cậu, tôi là Vân Chu."
Khuất Tiêu cười nhìn Giang Tri Hỏa một cái, lại nhìn Nhan Mộ một cái, quay mặt nhìn Đỗ Triết cười khờ khạo: "Cậu ta là Vân Chu á!"
Đỗ Triết cả đêm đều đang tự đặt câu hỏi: "Vân Chu gì cơ? Cậu không phải tên là Giang Tri Hỏa sao?"
Câu hỏi của Đỗ Triết vẫn như cũ không được trả lời, Khuất Tiêu chậm rãi quay mặt đi, giây tiếp theo nhón chân, trực tiếp lướt qua bàn ăn nắm cổ áo Giang Tri Hỏa: "Wào cậu cậu cậu thật là Vân Chu? Bạch nguyệt quang của Nhan thiếu? Chính là cậu? Má thật á?"
Giang Tri Hỏa nắm lấy tay cậu ta: "Mẹ nó hoàn toàn không đoán ra được đúng không! Chuyện này ai mà nghĩ đến chứ?! Mẹ nó sau khi tôi biết cũng rất ngạc nhiên kìa!!"
Ôn Đạt kinh ngạc: "Vậy cậu không biết? Lúc ấy cậu còn tới hỏi chúng tôi? Trời, tôi còn tưởng rằng tôi đã huỷ hoại đoạn tình yêu này của Nhan thiếu!!"
Giang Tri Hỏa: "Chuyện này sao mà tôi biết được?! À tôi lúc ấy còn định tìm bạch nguyệt quang làm một trận, cậu nói xong tôi cũng ngơ ra luôn đó, bạn à!!"
Ôn Đạt vẻ mặt mất tự nhiên: "Bạn, tôi cũng ngơ này!!"
Khuất Tiêu cũng quơ quơ theo, cứ nắm nắm, môi cứ khép mở lại chưa nói ra cái gì, cuối cùng chỉ có thể: "Trời má????"
Khi đi ra nhà Nhan Mộ, Ôn Đạt Khuất Tiêu vẫn chưa bình thường được.
Lượng tin tức hôm nay tiếp nhận thật! sự! quá! lớn!!
Thân phận "Nằm vùng" ngầu vãi đái thì thôi!
Không ngờ có cả tình tiết bạch nguyệt quang thế mà ở bên cạnh tôi!!!
Thật hết lời để nói, thật sự chỉ có thể trời má!!
Trước khi vào Ôn Đạt Khuất Tiêu đỡ Đỗ Triết, bây giờ lại là Đỗ Triết đỡ lấy hai tên bạn tốt đã choáng váng.
Vừa mở cửa lại nhìn đến hàng hiên của tiểu khu.
Về Shin, Vân Chu, bạch nguyệt quang, Đỗ Triết không tham dự nên không rõ ràng lắm, đêm nay cũng không có bật ngửa bằng Ôn Đạt Khuất Tiêu, nhưng cậu ta lại không thể tin được Nhan thiếu thế mà ở chỗ như này.
Đỗ Triết từ sâu trong lòng cảm thấy người như Nhan thiếu sao có thể ở đây?!
Biệt thự lớn, sân vườn rộng không hơn à?!
Trước khi rời đi Đỗ Triết thật sự nhịn không được, hỏi: "Nhan thiếu, vì sao cậu lại ở đây thế? Đây cũng quá...... Thực sự có chút...... kém! Vì sao cậu không ở cùng với chú Nhan? Ở đó khá hơn đây nhiều mà? Ở gần trường học rất ồn nữa? Trẻ con cũng nhiều, vì sao không ở cùng chú Nhan thế?"
Giang Tri Hỏa: "......"
Anh thật sự không nghĩ tới, đã sắp đi rồi, Đỗ Triết không có mắt nhìn lại có thể nói ra một câu chú Nhan?!
"Nhan thiếu, cậu......"
Còn muốn nói nữa?!
Giang Tri Hỏa xém xông lên bịt miệng Đỗ Triết.
Nhan Mộ nói với Đỗ Triết trước lúc anh thật sự làm.
"Đỗ Triết." Nhan Mộ nói, "Trong khoảng thời gian này đừng lại có liên quan với Nhan Bộ Nguy."
"Vì sao cậu lại gọi thẳng tên chú Nhan vậy? Ông ấy không phải ba cậu à? Quan hệ của hai người không thể......"
Nhan Mộ căn bản không có kiên nhẫn nghe tiếp, nhẹ liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng, Đỗ Triết không tự giác rụt ra sau, nhắm miệng không nói chuyện nữa.
"Mau về đi." Giang Tri Hỏa lo lắng Đỗ Triết lại muốn nói ra từ khó gì làm người khó chịu, vội vàng đẩy ba người ra bên ngoài, còn nhét bao nilon đựng vỏ hộp cơm vào tay Đỗ Triết, "Trên đường cẩn thận, về đến nhà lại gọi."
Sau đó đóng cửa, khóa trái.
Ngồi lại vào bàn trà, trên mặt bàn phủ kín đề, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy cảm xúc của Nhan Mộ lại suy sút.
Không thể trách Nhan Mộ, là trong khoảng thời gian này hắn quá mẫn cảm.
Giang Tri Hỏa ôm vai Nhan Mộ, tay xoa xoa sau lưng hắn.
"Xin lỗi." Nhan Mộ nói, "Tớ không giấu được."
Giang Tri Hỏa cười nhẹ một tiếng, giọng nói dán ở bên tai: "Năng lượng xấu cứ việc đổ ra đây, tớ đều nhận, tớ yêu tất cả cảm xúc của Nhan ca."
Một câu nói được nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Nhan Mộ có thể nghe được nghiêm túc trong giọng nói.
Giữa hai người vốn dĩ không cần che giấu cảm xúc, không vui cứ nói, muốn dỗ thì cứ biểu hiện ra ngoài, luôn luôn bên nhau chân thành bằng phẳng như thế.
Ôn Đạt Khuất Tiêu tới một chuyến, chậm trễ không ít thời gian, lấy tốc độ giải đề của hai người, làm xong toàn bộ cũng đã gần hai giờ sáng.
Chỉ có gần năm giờ để ngủ, ném bút đi, Giang Tri Hỏa nhảy ngay lên giường đệm.
Đề ôn ném lung tung rối loạn trên bàn trà, đều là Nhan Mộ đi sắp xếp, phân loại xong bỏ vào balo, bảo đảm ngày hôm sau không mất một tờ.
Khi vào phòng Giang Tri Hỏa đã tắt đèn, mở đèn ngủ đầu giường, Nhan Mộ nằm lên giường, Giang Tri Hỏa hôn nhẹ lên khóe môi Nhan Mộ.
Đã rạng sáng, Giang Tri Hỏa rất buồn ngủ, hôn xong cũng không nghĩ gì, giờ này cũng không có khả năng lại làm chuyện gì, nếu không ngày mai cũng đừng đi học.
—— chỉ là một nụ hôn ngủ ngon, chạm môi một chút liền đi ngủ.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng một cái chớp mắt sau, khi chóp mũi bị tin tức tố thoải mái bao vây, trong đầu tất cả lý trí đều lập tức bị rút ra.
Giang Tri Hỏa ngẩn ra, gần như nổi điên mà gặm đi lên, mút vào, điên cuồng đoạt lấy chút ấm áp giữa hơi thở, hung ác hơn bất cứ lúc nào, ngay cả chính anh đều thiếu chút nữa không thể hít thở.
Nhan Mộ ngay từ đầu cũng là sửng sốt, chợt chậm rãi nhắm mắt lại.
—— hắn sẽ không đẩy ra Giang Tri Hỏa, dù chuyện gì đều sẽ không.
Mà khi Giang Tri Hỏa rốt cuộc tìm được một tia ý thức, anh đã vén lên vạt áo của mình, cầm tay Nhan Mộ chạm vào mình.
?
Ngủ muộn còn hưng phấn, trái tim nhảy lên kịch liệt khác thường.
Giang Tri Hỏa bỗng nhiên tạm dừng.
Tôi đang làm cái gì?
Anh tự hỏi.
—— nếu nói lúc trước không nhịn được có thể sử dụng dư thừa tinh lực để giải thích, vậy lần này thì sao?
Anh vừa rồi rõ ràng không có ý gì, vì sao tỉnh táo lại biến thành trường hợp này?
Giang Tri Hỏa lần đầu cực kỳ rõ ràng nhận ra được không đúng.
Anh thả tay Nhan Mộ ra, sửa lại quần áo, lại nâng người lên lấy dịch che lấp từ đầu giường, phun sau cổ Nhan Mộ, cúi sát vào nghe nghe, xác định mình sẽ không ngửi được tin tức tố lần nữa, sau đó chui vào trong chăn.
"Xin lỗi, lúc nãy xúc động." Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại, không dám nhìn Nhan Mộ, "Nhan ca ngủ ngon."
"Ngủ đi." Nhan Mộ cũng nằm lên giường, thuận thế điều chỉnh tư thế cho Giang Tri Hỏa, từ nằm thẳng sang nằm nghiêng, khoanh lại eo anh sau đó ôm ngủ.
Hai nam sinh mới lớn vừa mới náo loạn một trận, hiện tại làn da đều nóng cả lên, lại dán nhau, hơi ấm truyền qua tầng quần áo hơi mỏng, không bao lâu ổ chăn liền ấm lên.
Nhan Mộ hôn hôn tóc Giang Tri Hỏa.
"Ngủ ngon, tiểu Chu."