'Tớ sẽ ở cạnh cậu.'
Nhan Mộ lẳng lặng nhìn Giang Tri Hỏa.
Giọng hắn rất thấp trầm, khóe miệng cong lên cười chua xót, ánh trăng mơ hồ mông lung ngoài cửa sổ đập vào đáy mắt.
"Tớ muốn cậu vui vẻ chút." Nhan Mộ chậm rãi nói, "Nhưng tớ không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Cho nên cậu mới cắn chính mình?" Giang Tri Hỏa lại nhéo vết cắn trên đốt ngón tay.
"Chỉ là thói quen khi tập trung nghĩ." Nhan Mộ nói.
"Vậy cậu nghĩ ra gì?" Giang Tri Hỏa hỏi.
Nhan Mộ lắc đầu, trở tay ngoắc lấy ngón tay Giang Tri Hỏa.
Nhan Mộ: "Tớ sẽ ở cạnh cậu."
Giang Tri Hỏa đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó hơi hơi mỉm cười.
Đã qua nhiều năm, hắn đã thay đổi rất nhiều. Chỉ có ở lúc vô ý mới có thể tìm được chút kiêu ngạo lại trầm tĩnh khi còn nhỏ, khi nghĩ không ra đáp án sẽ quật cường ngẩng đầu, cổ thon dài lại đẹp.
"Tớ sẽ ở cạnh cậu."
Ban đêm yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua tai.
Thời tiết tháng 3 luôn trong lành, có gió nhẹ và có cả giọng nói nhẹ nhàng.
Tớ sẽ ở cạnh cậu.
Năm chữ vậy là đủ rồi. Giang Tri Hỏa nghĩ, anh chỉ là không vui mà thôi, lại không phải đang than phiền hay phàn nàn điều gì.
Anh thật lâu sự đã lâu không để lộ cảm xúc của mình rõ ràng như thế, đều không giấu được trước mặt Nhan Mộ.
—— sự tồn tại của Nhan Mộ thật sự quá mức với đặc biệt.
Là một phần ký ức cực kỳ quan trọng mà anh không muốn quên trong quá khứ, cũng là một phần cháy bỏng sáng rực sau mười mấy năm sau ở hiện tại.
Anh không thể nói thành lời, mọi cảm xúc không thể dùng ngôn ngữ để truyền đạt.
—— vì thế, chỉ là lặng im vài giây, Giang Tri Hỏa đột nhiên dựa vào Nhan Mộ, dán lên môi hắn, sau đó ngậm lấy môi dưới.
Bọn họ bắt đầu hôn lấy nhau.
Ở dưới tầng bị gió thổi cả đêm, cho nên môi Giang Tri Hỏa thật lạnh.
Anh dùng đôi môi không ấm áp mút cắn, hôn càng sâu.
Sau đó dần dần thở không kịp, khi tách ra chóp mũi chạm vào chóp mũi, hô hấp hai người đều trở nên cực kỳ nặng nề, nôn nóng một lát.
"Hơi lạnh, Nhan ca, chúng ta vào thôi." Giang Tri Hỏa nói.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại Giang Tri Hỏa không quá thoải mái, khả năng tối hôm qua ngồi hóng gió quá lâu hoặc là do anh làm quá sức mà đầu hơi đau còn eo thì mỏi, cả người như tan thành từng mảnh không nâng nổi người dậy, mệt mỏi.
Tối hôm qua lăn lộn đến tận nửa đêm, không khí quá tốt, lúc sau Giang Tri Hỏa chẳng còn chút sức lực nào, Nhan Mộ phải bế anh đi tắm.
Chuẩn bị đến thời gian giao mùa từ đông tới xuân, trường học đưa ra thông báo.
Chủ yếu là nhắc nhở học sinh nhớ giữ ấm, uống nhiều nước, vận động nhiều, cố gắng không đổ bệnh.
Rốt cuộc chỉ còn 2 tháng nữa là lớp 12 thi đại học, không thể thêm khổ.
"Các bạn à, gần nhớ mặc nhiều quần áo, rèn luyện nhiều, đừng đang đổ mồ hôi mà cởi áo khoác, cũng đừng rảnh rỗi đứng bên ngoài hóng gió." Trước khi vào học, Đinh Kiện Huy cũng dặn dò, "Học tập rất quan trọng, gần đây mọi người cũng đều rất nhiệt tình, nhưng đừng bao giờ thức quá muộn, nếu là có dấu hiệu bị cảm mau uống chút VC hoặc là thuốc cảm pha nước uống, sức khỏe luôn đặt hàng đầu!"
"Rõ ——" Giang Tri Hỏa trả lời một tiếng.
Hôm nay anh cứ cảm thấy choáng váng, nặng đầu, cả người vô lực, không thể vực dậy tinh thần, vốn tưởng rằng chỉ là đêm trước chơi lố quá không nghỉ ngơi tốt, không nghĩ tới triệu chứng kéo dài cả ba ngày.
Trong ba ngày đó lớp 1 còn làm một bài kiểm tra nhỏ, điểm Giang Tri Hỏa vẫn cao khó tin.
Vài nam sinh ngồi gần muốn nhìn nhìn bài làm của anh một cái, Giang Tri Hỏa đưa cho bọn họ sau đó ghé vào trên bàn ngủ bù.
"Tôi đệt...... Lại xem một lần vẫn là không quen được."
"Hỏa ca quá mạnh luôn!"
"Đúng là một Nhan thần khác nhỉ?"
"Nếu cứ giữ vững như này, thi thử toàn thành phố chắc cú ổn luôn, Long Huy tính cái thá gì?!"
"Suỵt, nhỏ giọng chút đi, hai ngày nay Hỏa ca hình như hơi mệt, giải lao đều nằm bò ngủ bù."
Các nam sinh thật cẩn thận đặt lại bài làm trên bàn Giang Tri Hỏa, không làm phiền anh nữa.
Ngủ bù mười mấy phút tỉnh dậy lại thấy càng choáng váng, Giang Tri Hỏa uống VC mấy ngày, cũng không giảm được triệu chứng, cổ họng còn bắt đầu đau, liền trực tiếp bị Nhan Mộ kéo đến bệnh viện.
Không có vấn đề gì lớn, chỉ là viêm amidan và cảm lạnh.
Bác sĩ khai thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm về.
Sau khi về đến nhà, Nhan Mộ tận mắt nhìn thấy Giang Tri Hỏa uống thuốc xong, mới bằng lòng cho anh đi giải đề.
Giang Tri Hỏa ngơ ngác ngồi ở trước bàn trà.
Đau họng, đau đầu làm anh không tập trung được lực chú ý, Giang Tri Hỏa chỉ làm hai câu khó, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Mộ.
—— Nhan Mộ đang mở túi thuốc, cắt ra từng viên bỏ vào túi dùng một lần có màu khác nhau.
Giang Tri Hỏa xỏ dép vào, đi đến cạnh Nhan Mộ, đứng phía sau ôm cổ hắn, ghé vào lưng, dùng gương mặt hơi nóng cọ cọ Nhan Mộ: "Nhan ca."
Nhan Mộ tập trung vào động tác trên tay: "Buổi sáng và buổi trưa uống màu trắng, sau ăn cơm tối uống màu xanh, uống xong chụp ảnh."
Giang Tri Hỏa bĩu môi: "Tớ phân biệt được mà, cậu đang chăm trẻ con đấy à."
"Cậu phân biệt được, nhưng cậu không thích uống." Nhan Mộ chọc thủng Giang Tri Hỏa, "Cậu toàn lười ăn hoặc là nhớ tới mới ăn, như vậy không khỏi bệnh được, tiểu Chu."
Giang Tri Hỏa lúc ấy bất mãn: "Chỉ là cảm lạnh mà thôi! Hỏa ca của cậu cảm lạnh chưa bao giờ uống thuốc được không?!"
"Lúc đó khác." Nhan Mộ không để ý đến sự phản đối của Giang Tri Hỏa, tiếp tục chia thuốc và bỏ thuốc ở nơi dễ nhìn nhất.
"Khác chỗ nào?"
Nhan Mộ nhàn nhạt liếc nhìn Giang Tri Hỏa, giọng không nhanh không chậm: "Lúc trước cậu không có bạn trai."
Giang Tri Hỏa: "!"
"Ngày mai tớ đi thành phố B, ba ngày không thể gặp cậu." Nhan Mộ nói, "Tớ sẽ nhắc cậu."
Nhan Mộ cần đi thành phố B tham gia thi tuyển sinh riêng, đi đi về về tổng cộng mất ba ngày.
Giang Tri Hỏa sờ sờ chóp mũi: "Nhan ca cậu OOC rồi biết không? Gần đây càng ngày càng nói nhiều, nam thần lạnh lùng Nhan Mộ đâu?"
"Tiểu Chu." Nhan Mộ bất đắc dĩ cười cười, xoay người ôm Giang Tri Hỏa, chạm trán nhau.
Nhiệt độ thân thể người bị cảm rất cao, hơi thở cũng nóng.
Nhan Mộ tiếp tục dặn dò: "Nếu là động dục kỳ tới, trước tiên đi phòng bệnh cách ly, tớ sẽ về ngay."
Nói xong, hắn lại xoa xoa tóc, dỗ anh: "Nghe lời."
Mặt Giang Tri Hỏa có chút nóng, giọng Nhan Mộ dễ nghe, khi hơi trầm xuống âm cuối như có móc, thêm độ ấm trên đỉnh đầu, cả trái tim anh đều không khỏi nóng lên.
Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại, cảm nhận mùi mưa làm lòng người thoải mái trong lúc hít thở tràn ra, nói: "Biết òi."
Hôm sau Nhan Mộ không tốn thêm thời gian cố ý đi trường học một chuyến, mà trực tiếp đi từ trung tâm.
Xe dừng ở trước mặt hắn, tài xế mặc vest đeo găng tay trắng bỏ vali vào cốp xe.
—— là xe Tần Niệm sắp xếp, nói là học thần đi thi cần làm cho có mặt mũi một chút, dù sao cũng thoải mái hơn đi tàu, xe đã sắp xếp trước, trực tiếp đứng ở cửa chờ là được.
Nhan Mộ căn bản không có đường cự tuyệt: "......"
Nhan Mộ nhắn cho Giang Tri Hỏa: Tớ lên xe đây.
Tin nhắn hiển thị đã gửi đi, trên khung thoại hiện lên đang nhập, Nhan Mộ cúi đầu chờ Giang Tri Hỏa trả lời, nhưng mà hắn lại không chờ đến gì, lại ở mười giây sau nghe được giọng nói trong sáng sạch sẽ của thiếu niên: "Tớ biết, tớ thấy rồi."
Giang Tri Hỏa bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, ngược ánh mặt trời, khẩu trang kéo dưới cằm, đôi mắt cong lên một độ cong nhẹ.
Chắc hẳn anh đã chạy bộ đến đây, bị cảm làm thể lực kém đi, ngực không ngừng phập phồng, âm cuối có chút hụt hơi.
Các nữ sinh trên tầng đang xem soái ca học thần "Hic" một tiếng.
Các cô là học sinh chuyên nghệ thuật, kết thúc kì thi chuyên nghiệp đến trung tâm học bù môn văn hóa.
Đã sớm nghe nói hai tuần trước có một soái ca đến, còn đặc biệt tìm giáo viên chuyên luyện thi tuyển thẳng nhưng mà giờ học của soái ca khác các cô, lại luôn ngồi ở phòng học, các nữ sinh không có cơ hội nhìn mặt hắn một cái, mãi đến hôm nay ——
Học thần chuẩn bị đi thành phố B, các cô lén lút trốn ở trên hành lang xem.
"Đù, đẹp trai thật luôn!"
"Mặt học thần sao nhìn quen thế nhỉ?"
"A a a có phải người này không?" Có nữ sinh lấy ra ảnh chụp màn hình PickU, trong một ep của chương trình có hai người qua đường nhan trị siêu cao lộ mặt.
"Hình như đúng là cậu ấy!"
Chẳng bao lâu, có một nam sinh chạy đến trước mặt học thần.
"Trời ơi, lại có một soái ca đến!"
"Hơn nữa nhìn có vẻ thân thiện hơn học thần!"
"Bọn họ hình như khá thân, chúng ta có thể hỏi cậu ấy, cậu ấy và học thần có ghệ chưa?"
Vốn dĩ cũng chỉ là nhìn xem soái ca nói đùa một chút, các cô không ít lần lắm miệng muốn tán soái ca.
Nhưng mà vừa dứt lời, các nữ sinh liền nhìn đến soái ca vừa chạy đến kia, nhìn ngó xung quanh thấy không có ai, liền kéo khẩu trang lên, ngửa đầu hôn học thần cách lớp khẩu trang.
Các nữ sinh đang xem: "!!!"
Nhan Mộ hơi giật mình.
"Bị cảm, hết cách rồi." Giang Tri Hỏa bất đắc dĩ nói, "Chúc cậu thành công Nhan ca!"
"Không phải là vấn đề này." Nhan Mộ nhắc nhở Giang Tri Hỏa, "Xung quanh không có ai nhưng đằng trên có."
"Ở đâu?" Giang Tri Hỏa tùy ý ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn đến một đám nữ sinh hóa đá trên hành lang.
Giang Tri Hỏa: "......"
Nhan Mộ cười nhẹ một tiếng.
Giang Tri Hỏa nhắm mắt.
Dù Hỏa ca không biết ngại, cũng là sĩ diện, bị nhiều người như vậy nhìn đến anh hôn bạn trai nhà, không thể thờ ơ như không được.
"...... Đi thôi." Giang Tri Hỏa kéo Nhan Mộ đến cửa xe, lạnh lùng nói, "Lên xe đi, tạm biệt Nhan ca."
Nhìn theo xe Nhan Mộ lên đường, Giang Tri Hỏa không về trường, mà là trực tiếp rẽ về nhà.
Anh trực tiếp xin nghỉ hai tiết học và tiết tự học buổi tối.
Hôm nay anh thật sự không khỏe, đã qua vài ngày rồi mà cảm lạnh lại còn càng ngày càng nặng.
Nếu mà như lúc trước, lúc anh vẫn là Alpha, ngày mùa đông lặn xuống biển cả ngày đều sẽ không bệnh, hiện tại bị gió lạnh thổi cả ngày là có thể bệnh bốn năm ngày.
Về phương diện tố chất thân thể mà nói, Alpha thật sự khác Omega.
Trung tâm cách nhà không xa, Giang Tri Hỏa vừa đi về, vừa báo cáo cho bác sĩ tình huống.
Khi ngẩng đầu anh vừa lúc nhìn đến một cửa hàng đồ chơi người lớn.
Mấy tấm ảnh lúc trước bác sĩ nói qua và gửi cho anh ma xui quỷ khiến xuất hiện ở trước mắt.
——không có Alpha, động dục kỳ không thể ức chế, nhưng có thể giảm bớt triệu chứng nhờ kích thích phần ngoài một trình độ nhất định.
—— tôi khá đề cử loại thứ hai, khá thích hợp người sử dụng lần đầu. Giang Tri Hỏa lại nhìn lại mấy tấm ảnh kia, đặc biệt nhìn kĩ loại thứ hai bác sĩ đề cử.
Từ các quả cầu đường kính giảm dần làm thành chuỗi.
Giang Tri Hỏa lắc đầu, tắt giao diện.
...... Sao mà dùng được! Mẹ nó thật mà dùng coi chừng giảm bớt còn khó chịu hơn không giảm bớt được không!!!
Trực tiếp đi bệnh viện!
Không có khả năng mua!!
Tuyệt đối không thể!!
Năm phút sau ——
"Alipay đã thanh toán thành công xx nhân dân tệ."
Một giọng nữ máy móc vang lên từ cửa hàng bán lẻ nhỏ không có người bán.
Giang Tri Hỏa nhìn hình ảnh trên hộp từng chút rồi che mặt lại.
"............"
Nhỡ nó có ích thật thì sao......
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Đúng rùi...... nhỡ thật sự có tác đụng thì sao?