Chương 13: Cưới trước yêu sau
Tống Hứa sững người tại chỗ, cô đột nhiên ý thức được một vấn đề, một vấn đề rõ ràng nhưng đến chưa bao giờ cô để ý tới: Rắn lớn là giống đực, mà cả hai người họ đều là thú nhân. Giữa thú nhân cho dù nguyên hình là gì, chỉ cần có hình thái thú nhân đều có thể kết hợp sinh sản.
Mà bán thú nhân… kiến thức của nguyên thân quá ít, không biết rõ lắm, chỉ nhớ mang máng có truyền thuyết về thú nhân và bán thú nhân làm bạn đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Hứa hít vào một hơi lạnh: Có lẽ nào, rắn lớn coi cô là bạn đời không?
Lúc trước cô trải đệm cho hắn, giúp hắn lột xác, chia đồ ăn cho hắn, chơi với hắn, chưa bao giờ cảm thấy có chỗ nào không ổn. Bởi vì đây vẫn là những việc mà chủ nhân hoàn toàn có thể làm với thú cưng của mình. Nhưng bây giờ, không có thú cưng rắn yêu nào lại ngậm ngón tay của chủ nhân để mút vết thương cả.
Cảm nhận xúc cảm ướt át mềm mại bao lấy đầu ngón tay, cái lưỡi rắn mà Tống Hứa muốn được nhìn hiện đang quấn trên ngón tay cô, Tống Hứa bỗng thấy choáng váng.
Ô Mộc buông ngón tay Tống Hứa ra, ghé vào nhánh cây nghỉ ngơi, mái tóc dài rủ xuống, khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp. Lần đầu tiên Tống Hứa tập trung vào hai chữ "mỹ nhân" đằng trước trong ba chữ "Mỹ nhân xà", mà không phải chữ "xà" cuối cùng.
Cô nhìn ngón tay mình dính lớp nước bọt, ánh nước lan đầy ngón tay, nhớ lại những chuyện tốt mà mình đã làm cho rắn yêu.
Nếu như cô coi rắn yêu như một đồng loại có giới tính nam, cô sẽ không nửa đêm lén đi sờ miệng người ta.
Nếu như đứng ở góc độc rắn yêu là một con vật cưng, cô chính là tên thuần thú lưu manh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lảo đảo một chút, Tống Hứa giơ ngón tay đi đến mép nước. Đi tới mép nước là thấy gương mặt nhăn nhó của mình, Tống Hứa vội vàng biến thành sóc. Cũng may cũng may, biểu cảm gì trên mặt sóc nhỏ cũng đáng yêu.
"A a a a!"
Tống Hứa đột ngột hét lớn làm Ô Mộc giật nảy mình. Hắn ngóc đầu dậy, thấy sóc nhỏ đột nhiên chạy như điên vào bụi cỏ rồi la to. Không biết cô lại bị làm sao, dọa cho đám con trùng trong bụi cỏ bay tán loạn.
Nhìn chung quanh không phát hiện có mối nguy hiểm nào, Ô Mộc quan sát Tống Hứa một lát, vẫn không hiểu nổi hôm nay cô lại thét vì nguyên nhân gì, đành theo thói quen ôm mối nghi ngờ vùi đầu về cành cây.
Tống Hứa thở hồng hộc, cứng đờ ngã vào bụi cỏ, bụng nhỏ phập phồng, nhìn chằm chằm bầu trời xanh.
Sóc nhỏ mà la ó om sòm rồi chạy tới chạy lui sẽ làm Ô Mộc bị dọa, nhưng khi cô nằm yên không nhúc nhích khác hẳn ngày thường cũng làm cho hắn thấy kỳ quái, ngờ vực không biết cô có bị con côn trùng có độc gì cắn không, hay ăn phải cái gì lạ rồi bị choáng.
Hắn trườn xuống khỏi cây, lần vào bụi cỏ, thân rắn tách một đường nhỏ uốn lượn trong bụi cỏ. Lượn một vòng xung quanh sóc nhỏ bất động, vây cô vào bên trong, Ô Mộc lay cô một chút.
Tống Hứa yếu ớt đáp: "Hức."
Cô kỳ lạ thật đó.
Ô Mộc đỡ cô ngồi dựa vào thân rắn của mình. Tống Hứa lại chậm rãi trượt xuống, có nâng cũng không dậy.
Ô Mộc cảm thấy là do cô bị thương nên mới kỳ quái như vậy, nhưng vết thương của cô rất nhỏ. Ô Mộc nhấc móng vuốt của cô lên nhìn một chút, không chảy máu, nhưng cô vẫn nằm bất động.
Trước đây cô cũng từng nằm ăn vạ trên đất, sống chết không chịu dậy, nhưng khi đó cô vẫn sẽ lăn lộn ồn ào chứ không phải thế này.
Nhớ lại hành vi của Tống Hứa lúc trước, đột nhiên Ô Mộc biến thành trạng thái thú. Một cái đầu rắn khổng lồ như đang dọa dẫm xuất hiện trước mặt Tống Hứa. Còn há miệng to như chậu máu có thể nuốt một phát mười con sóc ra, như muốn nuốt chửng cô.
Nhưng Tống Hứa hiểu được ý của rắn yêu ngay. Hắn đang thỏa mãn yêu cầu lúc trước của cô, tùy cô nhìn cấu tạo miệng mình.
Cho cô coi từ sớm có phải đỡ cồng kềnh không! Tống Hứa lăn một cái đứng dậy hẳn, không buồn phủi đi vụn cỏ trên người, đứng trước cái miệng to như chậu máu kia, ngó vào nhìn.
Oa cái răng này, nhọn hoắt cong ngược vào trong, cái lưỡi này… nhìn rồi nhìn, cả đầu sóc đều chui vào miệng rắn, chỉ còn mỗi cái đuôi xù đung đưa bên ngoài.
Trông cái đuôi xù đong đưa trước mắt, rắn vô thức muốn cắn, nhưng nhịn được.
Tống Hứa nhìn đã cái miệng rồi lui ra, trong lòng vẫn còn hơi tiếc nuối.
Thật ra cô còn muốn xem khoang miệng của hắn trong hình thái bán thú nhân có khác gì không, nhưng giờ cô đang nghĩ lại những việc bản thân đã làm, đã biết phải khách khí và lễ phép, không nên đưa ra những yêu cầu quá đáng như này với bạn cùng phòng bình thường nữa.
Sau khi chui ra khỏi miệng rắn, Tống Hứa lễ phép nói cảm ơn với rắn lớn.
Trên đường về, Tống Hứa cũng không la hét muốn ngồi trên thân rắn để hắn cõng mình về nữa, mà ngoan ngoãn đi theo sau lưng Ô Mộc.
Ô Mộc trườn qua bụi cỏ, để lại một con đường rắn quanh co khúc khuỷu, Tống Hứa nhìn cái đuôi nhọn của hắn, cố kìm nén không bàn tay mình sờ loạn, cắm đầu giẫm lên cây cỏ đổ rạp đi về phía trước.
Ô Mộc trườn qua vùng đất ngập nước phủ kín rêu xanh, đè rêu xanh thành một vệt dài, toàn bộ bụi đất trên thân rắn bóng loáng đều bị rêu xanh lau sạch sẽ, đuôi rắn càng thêm sáng sủa xinh đẹp, trông có vẻ rất êm ái mịn màng, nhưng lại không được sờ.
Nhắc nhở bản thân phải giữ khoảng cách, cả ngày hôm nay Tống Hứa không sờ đuôi rắn một lần nào, tiết mục trò chuyện đêm khuya cũng bị hủy bỏ.
Một khi coi rắn lớn là đồng loại không thể đùa giỡn tùy tiện chứ không phải rắn yêu bảo bối, dựa theo tiêu chuẩn đạo đức hiện đại và lễ nghi giao tiếp giữa người với người, Tống Hứa phát hiện mình không được làm một cái gì hết.
Lý nào lại vậy? Chẳng lẽ sau này không thể thích sờ thì sờ nữa à? Từ hoang thành tiết kiệm sao mà khó khăn quá làm Tống Hứa hậm hực đá liên tục lên vách đá.
Tống Hứa không quen, Ô Mộc cũng không quen. Hắn nhận ra cô đang giữ khoảng cách, có lẽ bị hắn cắn nên sợ hãi, không muốn đến gần hắn nữa.
Chẳng mấy mà cô sẽ rời khỏi đây thôi, không có bất cứ thú nhân nào dám làm bạn, sống bên cạnh một bán thú nhân nguy hiểm cả.
Bán thú nhân mất lý trí sẽ giết chết và ăn thịt người bên cạnh mình, thế nên hắn mới sống một mình trong khu rừng rậm yên tĩnh này, ẩn mình trong hang đá một thời gian dài.
Trừ lúc ăn và lột xác, Ô Mộc không thích biến thành hình thú hoàn toàn, phần lớn thời gian hắn đều sinh hoạt dưới hình thái bán thú nhân. Như vậy có thể làm chậm lại quá trình hóa thú hoàn toàn. Nhưng bây giờ, hắn phát hiện bản thân lại khó chịu như lúc muốn lột xác, thế là biến thành hình thú trốn vào khe động nhỏ.
Tống Hứa làm người có đạo đức một ngày, mất ngủ tới hơn nửa đêm, cuối cùng tới hừng đông thì cúi đầu nhận thua.
Cô đi tới bên cạnh rắn lớn, gọi hắn ra ngoài đi dạo ăn điểm tâm, nhưng rắn lớn không quan tâm tới cô. Hắn giấu mình vào khe nhỏ không muốn ra ngoài, đến cái đuôi lọt ở bên ngoài cũng không đung đưa nữa.
Mỗi lần hắn trốn vào đây đều do bị cô làm phiền muốn chết, nhưng tối hôm qua cô yên tĩnh mà, đâu có trêu chọc gì hắn đâu, sao phải trốn chứ?
Hô hào mà không được đáp lại, Tống Hứa trèo lên thuận theo cái đuôi rắn, chen vào cái khe vốn đã chật hẹp kia.
Khe động nhỏ xíu chẳng có không gian hành động, Tống Hứa lượn trái, lách phải, chỉ cảm thấy trên dưới, chung quanh toàn là đuôi rắn. Cứ vậy Ô Mộc bị cô làm loạn phải chui ra, cơ thể trượt ra khỏi khe động như thác nước.
Tống Hứa lôi được Ô Mộc ra ngoài thì nhảy xuống đất biến về hình thái thú nhân, chỉnh trang lại quần áo trên người được biến ra từ lông thú, đoan trang ngồi trước mặt Ô Mộc, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chúng ta sống chung lâu rồi, ta tin rằng cả hai đều hiểu đối phương ở một mức độ nhất định. Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
Ô Mộc ngồi lên đuôi mình, phần còn lại thì quấn thành hình chữ bát (八), nghe cô nói chuyện.
"Thì là, ngươi thấy ta làm bạn đời của ngươi thì thế nào?"
Tống Hứa rất logic, động tay động chân với bạn cùng phòng khi không có mối quan hệ nào là không có đạo đức, không lễ phép. Nhưng nếu là bạn đời thì động tay động chân là hoàn toàn hợp pháp rồi. Không ai có thể ngăn cản cô nuôi rắn đúng pháp luật cả.
Ô Mộc: "..."
Tống Hứa: "Nào, đọc theo ta: Được!"
Ô Mộc: "..."
Tống Hứa: "Hầy, không lừa được ngươi cơ à!"
Không nghe thấy hắn trả lời, Tống Hứa cũng không nản, xích lại gần hơn, lại hỏi vấn đề cũ: "Ngươi vẫn không muốn nói cho ta biết tên ngươi à?"
"Ô... Mộc." Vẫn là tiếng lắp bắp như trước, trầm thấp, nhưng lần này hắn chịu nói rồi.
Câu hỏi đã đưa ra vô số lần cuối cùng cũng có đáp án, Tống Hứa có cảm giác trồng cây bao năm cuối cùng cũng ra quả, thừa thắng xông lên: "Vậy chúng ta làm bạn đời có được không?"
Ô Mộc do dự. Tống Hứa thấy đuôi hắn phất qua phất lại, có vẻ mất bình tĩnh hơn biểu cảm trên mặt hắn nhiều, trong lòng khẽ động, đứng dậy đi tới cửa hang nhìn hắn nói: "Chỉ cần hôm nay ngươi ra khỏi cửa hang thì là đồng ý!"
Ô Mộc bình tĩnh nhìn ra cửa hang, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, theo thời gian, tia sáng càng chói chang.
Bên ngoài không có động tĩnh, hắn trườn tới chỗ bình thường hay nhóm lửa, ánh nắng chiếu xuống bên cạnh đuôi hắn. Đang định ra ngoài thì ở cửa hang có cái đầu Tống Hứa ló vào, Ô Mộc lại rụt về.
Tống Hứa nhìn thấy rõ ràng động tác của hắn, thông báo trước: "Ta sắp kêu cứu đó!"
Đứng ở cửa hang đá hắng giọng một cái, Tống Hứa ôm mặt kêu to: "Á á á, cứu với!"
Dụ rắn ra khỏi hang.
Dù hơi lộ liễu, nhưng vẫn dùng được.
Rắn lớn bò ra khỏi hang đá, Tống Hứa đã chờ sẵn ở đó: "Ngươi đồng ý rồi! Ta hợp pháp rồi!"
Ô Mộc quay đầu về hang đá, Tống Hứa nhảy tung tăng theo sau, cười to: "Từ từ thôi, ngươi đồng ý rồi!"
Không cẩn thận vấp phải đuôi rắn, Tống Hứa ngã nhào lên người Ô Mộc, thuận thế đè lưng hắn xuống, nói: "Nếu đã là bạn đời, vậy ta có thể xem miệng của ngươi rồi. Há ra cho ta xem cái!"
Ô Mộc quay người, đuôi rắn đập loạn trong hang đá, đập lên vách đá chung quanh, Tống Hứa không để bụng, dù sao cũng không đập vào người cô.
Đập đuôi tán loạn cũng không dọa được cô, Ô Mộc giơ tay lên làm chướng ngại vật để che mặt, nhưng cũng không có tác dụng bao nhiêu, cuối cùng vẫn bị người ta sờ được quai hàm.
Hắn muốn thè lưỡi rắn, lại sợ cô thừa cơ bắt lấy, cho nên ngậm miệng thật chặt, đầu tóc rối bời, trông tủi thân đến lạ.
Tống Hứa mừng rỡ không thôi: "Ta chỉ nhìn thôi, tuyệt đối không thò tay vào!"
"Ngươi... lừa ta." Ô Mộc đột phá kỷ lục mới, hôm nay đã nói năm chữ.
Tống Hứa nhân lúc hắn mở miệng, bóp miệng hắn nhìn vào trong, cũng vội vàng sờ soạng mấy chiếc răng rắn đã thu nhỏ khi ở trạng thái hình người.
"Ngươi xem, ta không có sờ nha." Tống Hứa dùng vẻ mặt ngây thơ vô số tội chọc cho hắn nói.
Quả nhiên Ô Mộc bị lừa, hắn cảm giác được trò mờ ám của cô, phản bác: "Sờ...!" Cô sờ rồi!
Tống Hứa giả vờ nghe không hiểu: "Sao cơ? Ngươi bảo ta sờ đi hả? Vậy ta sờ đó nha, cảm ơn, cảm ơn!"
Ô Mộc: "Khì khì!"
Làm rắn lớn tức giận đến mức hậm hực liên tục, Tống Hứa cực kỳ vui vẻ..