Chương 16: Khoai lang dại
Ô Mộc đứng một bên đợi được xem Tống Hứa bắt con côn trùng phát sáng.
Nhưng đợi một lúc lâu chỉ thấy cô đứng xa xa nhìn, rồi thỉnh thoảng phát ra tiếng wow ồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao cô lại không bắt? Lần trước không phải cô bắt rất nhiều côn trùng phát sáng đặt trong hang đá sao?
Ô Mộc nhìn sang mấy con bướm phát sáng đang bay múa uyển chuyển kia, lại nhìn sang Tống Hứa, doán là cô không bắt được, thế là hắn trườn tới giữa bầy bướm phát sáng, vươn tay bắt mấy con.
bướm phát sáng bị bắt lại giãy giụa trong tay hắn, cái cánh phát sáng liên tục vỗ, bột phấn phát sáng rơi lên ngón tay hắn còn lấp lóe màu lam. Bầy bướm phát sáng bị kinh động, có con bay xa đậu vào thân cây, có con lại đi theo kẻ xâm nhập là Ô Mộc, vờn quanh tóc và sườn mặt hắn, còn đậu lên đuôi hắn.
Lúc Ô Mộc cầm bướm phát sáng trong tay quay đầu lại nhìn Tống Hứa, cảnh tượng kỳ ảo kia giống như công chúa trong rừng rậm mà Tống Hứa xem trên ti vi lúc còn bé.
Mấy con bướm phát sáng xui xẻo được đưa tới trước mặt Tốc Hứa, Ô Mộc ra hiệu cho cô đón lấy. Vốn dĩ Tống Hứa không muốn phá hỏng bầu không khí này, ai ngờ Ô Mộc ra tay trước.
Cô cầm một con bướm phát sáng lên nhìn kỹ, đáng tiếc sau khi bị bắt vào tay, phấn phát sáng trên người chúng nó không bao lâu là mờ đi, Tống Hứa tiếc nuối buông tay cho chúng bay đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Mộc cũng không có suy nghĩ lãng mạn gì, hắn chỉ muốn đưa Tống Hứa ra đây chơi, giống như ngày thường ra đầm nước chơi vậy thôi. Chờ Tống Hứa chơi chán hắn lại dẫn cô về. Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng chim hót.
Trong đêm, những âm thanh này càng truyền xa hơn, tính xuyên thấu càng mạnh hơn.
Tống Hứa vừa ngắm bướm phát sáng xong, tâm trạng có hơi vi diệu, cứ như lần đầu tiên ra ngoài đi chơi cùng bạn nam vậy.
Cô định giữ khoảng cách nhất định với Ô Mộc, nhưng xung quanh xuất hiện đủ loại âm thanh kỳ quái.
Khoảng cách giữa cô và Ô Mộc càng lúc càng gần, cuối cùng là ôm lấy cánh tay hắn siết vào ngực.
"Phía sau cái cây kia có gì đó mới nhúc nhích phải không?" Tống Hứa hỏi.
Ô Mộc: "..."
"Đằng kia có bóng người?" Tống Hứa lại hỏi.
Ô Mộc: "..."
"Con gì đang kêu đó, hình như rất gần chúng ta!"
Tống Hứa cảnh giác quay đầu lại nhìn, mạnh mẽ nắm chặt tay Ô Mộc: "Thật mà, hình như có cái bóng đen vừa nhúc nhích, còn có tiếng kêu.
Ô Mộc lạnh lùng thè lưỡi, bắt được mùi của lợn rừng.
Con lợn rừng kia đang bới đất tìm đồ ăn, bây giờ Ô Mộc không đói nên không thèm để ý tới.
Nhưng Tống Hứa sắp vò tay hắn thành một cục rồi, Ô Mộc chỉ còn cách đáp lại.
Hắn ngẫm nghĩ một lát xem con vật đó gọi là gì rồi nói: "... lợn rừng… lợn."
Tống Hứa: "Ồ, là lợn rừng hả? Phù!"
Nỗi sợ biến mất sau một giây, lòng can đảm lại nhân đôi, còn nghe ra chút thất vọng trong giọng nói của cô: "Hình như nó đang ăn khuya, ăn gì vậy nhỉ, chúng ta tới xem đi."
Tống Hứa nhào tới, lợn rừng đang ăn bữa khuya cảm nhận được nguy hiểm bèn quay đầu kêu éc éc bỏ chạy mất.
Tống Hứa tới quấy rầy người ta ăn cơm cũng mặc kệ người ta hoảng hốt chạy đi, ngồi xổm bên cạnh hố đất bị lợn rừng ủi tung ra, bất ngờ phát hiện một góc thực vật thân củ.
Củ này bị gặm mất một góc, Tống Hứa lôi ra còn dính theo mấy củ khác. Là thức ăn, là loại thức ăn mới mà cô chưa phát hiện!
Tống Hứa hào hứng đào đất, móc mấy củ to to nhỏ nhỏ bên trong ra hết. Củ lớn nhất thì bằng bàn tay, nhỏ nhất cũng cỡ trái bóng bàn. Mới đầu cầm lên Tống Hứa tưởng khoai lang, nhưng nhìn kỹ lại không giống lắm. Được rồi, có ăn là được. Không ngờ ban đêm ra ngoài đi dạo còn có thu hoạch bất ngờ.
Tống Hứa vui vẻ ôm một đống đồ ăn về hang đá nghiên cứu xem phải chế biến thế nào, ném mấy con bướm phát sáng vừa rồi ra sau đầu.
Một củ ăn sống, một củ luộc, một củ nướng.
Tống Hứa sắp xếp ổn thỏa, bắt đầu nếm thử từng món, còn gọi Ô Mộc đến chung vui.
Khuya rồi Tống Hứa còn nhóm lửa nấu ăn, rắn lớn buồn ngủ lắm nhưng vẫn bị cô vực đầu dậy: "Ngon lắm, ăn thử đi."
Ô Mộc bị nhét đồ ăn đầy miệng, mùi vị ngọt và mềm này làm hắn cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã từng được nếm khi còn trong bộ lạc.
Hắn không giống những con rắn bình thường chỉ biết nuốt mồi. Ngày xưa hắn cũng ăn thịt nấu chín và trái cây như thú nhân vậy, có điều trước khi Tống Hứa xuất hiện, hắn giữ tiêu chuẩn sinh tồn đơn giản nhất đã lâu lắm rồi. Yết hầu chuyển động, nuốt thức ăn trong miệng xuống, Ô Mộc ngơ ngác nhớ lại chuyện cũ.
Tống Hứa kéo đầu hắn, hỏi: "Sao, ngon chứ? Ban nãy ta cũng ăn thử rồi, còn mấy củ nữa, chia ra mỗi người một nửa nha."
Bỗng nhiên Ô Mộc nói: "Khoai lang... dại."
"Khoai lang dại?" Tống Hứa lặp lại một lần, đột nhiên hiểu ra: "Ngươi nói đây là khoai lang dại à? Trước kia ngươi từng ăn rồi đúng không?"
Đây là lần đầu Tống Hứa học được kiến thức mới từ Ô Mộc.
Nguyên thân chưa từng được ăn thứ tên khoai lang dại, nên cô không biết chút gì về nó cả. Tống Hứa tự nhủ trong lòng, rắn lớn đã biết, vậy nói rõ ở đây có rất nhiều khoai lang dại sinh trưởng, lần sau phải cẩn thận tìm thử.
Bình thường đồ ăn của cô không để lâu được, trong hang không có lương thực tích trữ làm cho người ta chẳng thể yên tâm. Đầu ngón tay đang kéo đầu Ô Mộc bị thứ gì đó trơn ướt mút một cái, Tống Hứa rụt ngón tay lại.
Ô Mộc liếm sạch mảnh vụn khoai lang trên tay cô, kéo tay cô nắm lấy.
Tống Hứa: "..."
Nhìn ngón tay của mình, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ô Mộc.
Hơn nửa đêm, Tống Hứa ăn quá no nên không ngủ được, cô nhặt một nhánh cây cháy dở vẽ rắn lên vách đá.
Cái đuôi uyển chuyển, thân trên thiếu cân đối, thêm một khuôn mặt. Vẽ xong con rắn thứ nhất, Tống Hứa còn xoa bụng cảm khái, đây chính là bức vẽ quý giá được tổ tiên viễn cổ lưu lại, chất phác và tự nhiên. Đợi vẽ kín một mặt hang đá, đột nhiên Tống Hứa thấy hơi sợ.
Đặc biệt là ổ cỏ của cô đặt ngay phía dưới, ngẩng đầu lên một cái đã nhìn thấy vô số con rắn đen vặn vẹo nhảy vọt dưới ánh lửa. Tống Hứa yên lặng đứng dậy chen vào ổ của Ô Mộc, lại kéo đuôi hắn đắp lên bụng mình.
Tối qua thức khuya, sáng hôm sau Tống Hứa không dậy nổi, trước đây toàn là cô nhảy nhót tưng bừng sống chết kéo rắn ra ngoài kiếm ăn chơi đùa. Hôm nay cô nằm liệt trong ổ không nhúc nhích, mà rắn đã thức dậy, hắn muốn ra ngoài.
Trong cơn mơ màng Tống Hứa cảm thấy cánh tay ai đó lay mình một cái, rồi lại một cái nữa. Cô hé đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Ô Mộc, hắn đang há miệng như muốn nói gì đó.
Tống Hứa đáp qua loa: "Ờ, ờ."
Một giây sau lại thiếp đi mất.
Trong mơ, cô đang ngồi trên một cái xe lắc lư, vất vả lắm xe mới dừng, ánh nắng lại trở nên gay gắt, chiếu lên mắt cô chói chang, côn trùng nhỏ thì cứ vo ve vo ve trên mặt, bên tai còn ầm ĩ tiếng ếch kêu không ngừng. Tống Hứa gãi mặt, đột nhiên bật dậy từ bụi cỏ, phát hiện mình đã chuyển từ hang đá sang bụi cỏ dại.
Chung quanh không có sông, nhưng có rất nhiều mương nước mọc đầy cỏ dại.
Đứng nhìn bốn phía mà lòng mờ mịt. Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Rắn lớn đâu?
Bước thêm mấy bước, Tống Hứa giẫm lên một chóp đuôi.
Lúc này cô mới phát hiện rắn lớn ưỡn bụng nằm cách cô không xa, có điều bị cỏ dại um tùm che khuất mà thôi.
Nhìn cái bụng to, Tống Hứa biết ngay hắn mới ăn xong. Đúng là có tiến bộ, trước kia hắn ra ngoài kiếm ăn không bao giờ gọi cô, bây giờ đã biết mang cô theo, cả khi cô ngủ thiếp đi cũng vác theo tới chỗ.
Tống Hứa duỗi người một cái, nhìn vùng đất mới mẻ lạ lẫm mà mình chưa từng tới, bắt đầu khám phá.
Cô đi tới vũng nước gần đó uống nước, trong vũng nước nhỏ có một lớp cỏ dại thật dày nên nước trong vắt. Uống nước, rửa mặt, thuần thục ngắt một lá cây răng cưa mọc ở mép nước cho vào miệng nhai.
Loại cây này gần như sinh trưởng ở bất kỳ mép nước nào, nhai nát sẽ có hương chanh tươi mát thoang thoảng, được Tống Hứa rất thích, dùng làm thảo dược vệ sinh răng miệng.
Bên cạnh vũng nước có dấu chân của thú dữ cỡ lớn, cỏ dại đổ rạp chìm vào bùn, Tống Hứa đi ngang qua bỗng nhiên trông thấy trong mớ bùn bị lật lên có một củ khoai quen mắt. Nhìn kỹ, dấu chân hỗn loạn trên mặt đất hình như là của lợn rừng.
Tống Hứa kéo dao răng thú vắt trên lưng xuống đào.
Lát sau cô ngạc nhiên kêu to: "A! Còn nữa nè! Nhiều quá!"
Hai tay cầm hai củ khoai bự, Tống Hứa chạy tới chỗ Ô Mộc nằm, vứt củ khoai xuống, nâng đầu rắn lên hỏi: "Đột nhiên hôm nay ngươi dẫn ta tới đây là để đào khoai hả?"
Ô Mộc lần theo dấu vết của lợn rừng mà tới đây, khoai lang dại là thức ăn yêu thích của lợn rừng, bình thường đi theo chúng là có thể tìm được rất nhiều.
Ô Mộc há miệng muốn nói gì đó, Tống Hứa đã kích động hôn lên đầu hắn liên tục mấy cái thật kêu, khen: "Ngươi đỉnh quá!"
Trong văn hóa xã hội của thú nhân, tất cả những hành vi thân mật đều là vì sinh sản. Nhưng hôn cũng không tính là hành vi thân mật, thậm chí bọn họ không có định nghĩa cố định cho hành vi này, thú nhân rất ít khi hôn.
Ô Mộc bỗng được hôn mấy cái, ngẩn người, phản ứng chậm một nhịp mới thè lưỡi ra, ngẩng đầu nhìn Tống Hứa đang vui sướng chạy đến mảnh đất mọc đầy khoai lang dại kia. Hôm nay Tống Hứa bội thu rồi.
Cho dù là thời điểm nào, thu hoạch cũng mang tới cho người ta niềm vui vẻ đơn giản thuần túy nhất. Dù cả ngày Tống Hứa bận rộn, đau lưng, cả người đầy mồ hôi, nhưng chỉ cần nhìn khoai lang dại chất đầy trong hang đá, cô vui liền, không nhịn được ngâm nga hát.
Trước khi đi ngủ, sự hưng phấn của cô mới hơi dịu lại, ý thức được cả người mình đầy mồ hôi.
"Chúng ta ra sông tắm đi?"
Có lẽ mặt sông là nơi sáng nhất vào ban đêm, ánh trăng rọi hết xuống mặt sông đong đưa.
Tống Hứa xuống nước, cảm giác mát lạnh bao lấy cô. Nóng nực và mồ hôi do ánh nắng ban ngày lập tức biến mất, làm cô thoải mái đến mức khẽ rên một tiếng.
Bên bờ sông thường có các loài động vật đến uống nước. Nước sông bị khuấy hơi đục, Tống Hứa muốn bơi ra giữa sông, nhưng sợ đêm hôm khuya khoắt, dưới nước có gì đó.
"Ô Mộc, xuống tắm nè."
Cô quay đầu gọi rắn, đã thấy trên đám cỏ bên bờ không có bóng dáng rắn đâu nữa.
Đột nhiên có tiếng bì bõm, dưới nước có gì đó trói vào mắt cá chân cô.
Ô Mộc nhô đầu ra khỏi mặt nước, không biết hắn đã lặng lẽ xuống nước từ khi nào. Tống Hứa giơ chân lên, tìm tòi dọc theo đuôi rắn, sờ tới eo Ô Mộc, rồi một tay đặt lên vai hắn: "Ô Mộc, ngươi dẫn ta đi bơi đi, ta muốn ra giữa sông."
Ô Mộc ướt sũng chìm vào trong nước. Cái đuôi của hắn đong đưa uyển chuyển trong nước như một mỹ nhân ngư, có điều đuôi như này thì hơi dài.
Nước sông dập dềnh trượt qua cơ thể, Tống Hứa sợ bị cuốn đi, ôm chặt cổ của hắn, hai chân quấn lấy vào đuôi rắn tráng kiện.