Chương 17: Bơi lội
Quần áo biến từ da lông trên người không che phủ được hai chân, Tống Hứa có thể cảm nhận rõ ràng chân cô kề sát đuôi rắn đang vặn vẹo.
Lúc rắn chuyển động sẽ kéo căng từng tấc cơ bắp, cảm xúc lành lạnh trơn mềm đặc biệt làm người ta muốn run rẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các loại tảo xanh mọc ven bờ, lúc bơi ngang có thể thấy rõ bóng dáng một mảng lớn tảo xanh dưới nước, còn có từng đàn cá nhỏ bơi qua.
Ánh trăng rực rỡ trên mặt sông chiếu xuống cơ thể thi thoảng nổi lên mặt nước của Ô Mộc, vảy rắn tối màu cũng khúc xạ ra ánh sáng mông lung.
Tống Hứa vịn vai Ô Mộc, dần dần không còn sợ hãi khi ở trong nước nữa. Hai chân vốn dĩ cuộn chặt cũng thả lỏng, bắt đầu đung đưa theo làn nước, thi thoảng sẽ chạm vào đuôi rắn, vừa chạm vào bèn tách ra. Tống Hứa chỉ biết bơi sương sương chứ không am hiểu.
Ngày xưa cô chỉ bơi trong hồ bơi, nước trong suốt. Bây giờ là con sông hoang dã, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Bơi xa khỏi bờ, mặt nước đen ngòm không thấy rõ đáy, làm người ta nghi ngờ ở dưới có quái vật lớn màu đen đang ẩn núp.
Giữa sông mọc ra một cây đại thụ. Lúc trước nước cạn thì đây là một cái ốc đảo nho nhỏ. Giờ nước sâu, ốc đảo bị chìm, chỉ còn lại đại thụ này vươn nửa người khỏi nước. Rắn dừng lại bên đại thụ rồi quấn đuôi lên, nửa người trên của hắn tựa lên một nhánh cây, tóc dài ướt sũng nước chảy xuống, vài sợi tóc tơ nhỏ vụn dính lộn xộn trên lưng.
Ánh trăng xuyên qua nhánh cây khẳng khiu nhẹ nhàng trải lên người hắn, quả là đẹp đẽ và tĩnh mịch vô cùng.
Tống Hứa thấy mà không nhịn được vươn tay lau lên lưng hắn một cái. Ô Mộc bình thản vẫy chóp đuôi, không phản ứng lại, bỗng nghe Tống Hứa cảm thán: "Bé yêu quả là xinh đẹp!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bề ngoài đẹp và năng lực mạnh mẽ là hai ưu thế để theo đuổi bạn đời trong thế giới thú nhân.
Có điều làm một bán thú nhân, Ô Mộc chưa từng nghe ai khen ngợi mình như thế.
Nhưng mà... bạn đời của hắn, từ lần gặp đầu tiên tới giờ, hầu như ngày nào cũng khen hắn.
Trước đó hắn không biết lại có nhiều câu dùng để khen như vậy. Có đôi khi hắn không làm gì cả, đột nhiên lại được khen, làm những chuyện bình thường hằng ngày cũng làm cô vui vẻ kích động.
Ví dụ như nói chuyện, nói hai chữ là có thể nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của cô.
Cô lại cho hắn vô số hành động cổ vũ và những lời khen ngợi. Cảm giác được yêu, được cần tới mạnh mẽ như thế này là thứ mà Ô Mộc chưa bao giờ được trải qua.
Không có gì phải nghi ngờ khi hắn bị thu hút. Hắn không thể nói những lời dịu dàng như Tống Hứa, đến cả hành động cũng nhiều lúc không biết phải biểu đạt thế nào mới tốt.
Mặt hắn không lộ vẻ gì nhưng chóp đuôi đã lặng lẽ quấn lên mắt cá chân Tống Hứa từ bao giờ. Tống Hứa phát hiện chân mình lại tiếp tục bị trói chặt, cô giơ chân lên: "Ô này, dây thừng tránh bị chết đuối!"
Nước trôi lững lờ, chim sơn ca hót vang hai bên bờ, gió mát bay là là trên mặt nước, chưa được bao lâu Tống Hứa đã buồn ngủ.
Cô biến thành con sóc chen vào chạc cây thiếp đi. Ô Mộc không gọi cô, cũng quấn lên nhánh cây nghỉ ngơi một đêm.
Hôm sau hai người quay về, Tống Hứa xoa thắt lưng bị chạc cây ép đau, đi thu hoạch khoai lang dại hôm qua đào được, đột nhiên cô hét lên: "Có trộm!"
Số lượng khoai lang cô đào được thiếu đi mấy củ nhỏ, hai củ khoai bự còn có dấu răng cắn mất một miếng to. Dựa theo dấu răng lưu lại trên khoai thì kẻ tình nghi hẳn là loài chuột. Trong rừng nhiều chuột lắm, Tống Hứa đã thấy nhiều lần rồi. Bình thường cô đi trên đường mà nghe được tiếng sột soạt thì hầu như là do chuột trong rừng gây ra.
Chủ nhân khu rừng là rắn lớn không thèm ăn mấy con chuột nhắt này, xung quanh đây cũng không có kẻ thù trời sinh bắt giết nên chúng sinh sôi mạnh, hoạt động thường xuyên. Lần trước Tống Hứa có ăn thử một lần, từ đó về sau kính sợ tránh xa chúng nó, không dám ăn nữa.
Thật ra là do không có các loại gia vị, thịt của những động vật hoang dã này đều mang mùi tanh nồng, vừa khai vừa đắng, nuốt không trôi.
Ngày trước Tống Hứa dự trữ ít thức ăn, nhưng không phải món yêu thích của chuột nên bình an vô sự. Nhưng lần này là món khoái khẩu của chuột, chỉ mới mang về một đêm đã bị nó đào hang trộm cướp: "Sao ta có thể cho đám trộm làm xằng làm bậy được chứ!"
Tay Tống Hứa cầm dao răng thú, bắt đầu đi bắt tội phạm về quy án. Khứu giác của thú nhân rất nhạy, Tống Hứa có thể lần theo mùi khoai lang dại mà đuổi bắt đám chuột. Cuối cùng cô đi tới gần một cái cây lớn cách hang đá mấy trăm mét tìm thấy một cái hang chuột.
Loại chuột rừng này cũng quen đào hang chứa thức ăn. Tống Hứa moi hang đất của nó ra, không những nhìn thấy mấy củ khoai lang dại bị mất mà còn phát hiện một loại lương thực khác, nhìn giống như quả hạch từ năm ngoái. Hàng tồn kha khá, có thể nói là lương thực đầy kho.
"Lương thực dự trữ hả? Giờ nó là của ta!" Tống Hứa lắc cái đuôi chuột mập trong tay: "Gia sản của ngươi sẽ bị ta tịch thu hết."
Cô mang theo bao chiến lợi phẩm và một con chuột rừng về hang đá, lấy một sợi dây cỏ nhỏ cột con chuột kia lên chạc cây hình chữ đại. Đuôi Ô Mộc còn đang trùm lên bao khoai lang mà Tống Hứa vừa vào cửa hang đã giao cho hắn, nói là phòng bị trộm lần nữa. Lúc này hắn nhìn cô buộc con chuột lên cây, tưởng là cô muốn nướng ăn.
Ai ngờ cô không nhóm lửa, mà cầm nhánh cây ngồi trước mặt con chuột kia, ra vẻ đứng đắn nói: "Ngươi biết hành vi của ngươi gọi là gì không? Là đột nhập vào nhà người ta ăn trộm, phải chịu phạt! Cái con chuột hạng ba nhà ngươi!"
Chuột nhỏ bị nhánh cây chọc vào bụng kêu chít chít không ngừng.
Tống Hứa chọn trong mớ lương thực của chuột rừng, lấy ra một quả hạch, cắn rột rột, mặt đối mặt ăn cho nó xem: "Thấy không, ngươi trộm thức ăn của người khác thì sẽ bị trộm ngược lại!"
Ô Mộc xác định con chuột kia chỉ là chuột rừng bình thường, không phải thú nhân, vì sao Tống Hứa lại nói với nó như vậy?
"Nó..."
Tống Hứa bị rắn lớn đột nhiên lên tiếng thu hút sự chú ý, hắn hơi hoang mang, chậm chạp nói: "Nghe… không hiểu."
"Ta biết, nhưng nó không hiểu cũng không cản trở việc ta nói chuyện với nó."
Tống Hứa tự nhủ, do cô chán quá được không.
"Được rồi, sau này ra ngoài ngươi phải thay đổi hoàn toàn, làm một con chuột lương thiện lần nữa có biết không?" Sau khi bị giáo dục một trận xong thì chuột được thả ra, vì kinh hãi quá độ, nên nằm chết queo trên mặt đất một lúc lâu không dám động đậy.
Tống Hứa lấy nhánh cây chọc vào bụng nó, lúc này nó mới chạy vụt đi.
Tống Hứa vứt nhánh cây xuống, tuyên bố: "Ta muốn làm một cái tủ đựng đồ, dùng để tích trữ thức ăn, miễn cho lần sau lại mất trộm."
Nhưng trước khi tủ chứa đồ được làm ra thì để đồ ăn ở đâu mới là vấn đề.
Tống Hứa xích lại gần Ô Mộc, cười đặc biệt đáng yêu, giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ: "Ô Mộc, cái khe nhỏ mà bình thường ngươi hay trốn được đó, khô ráo thoáng mát, tạm thời cho ta mượn cất đồ ăn nha."
Thế là khe động chuyên dùng để trốn của Ô Mộc biến thành nơi cất giữ lương thực tạm thời. Nhìn quanh một vòng, hang đá của hắn sắp bị mớ đồ lộn xộn của Tống Hứa chất đầy. Cây trong rừng đều là đại thụ nhiều năm, bọn chúng cũng chia địa bàn, chiến trường là rễ và tán cây. Rễ cây trong đất sẽ liều mạng hấp thu nước và chất dinh dưỡng. Trên tán cây chém giết cũng cực kỳ kịch liệt, cây nào cũng muốn hứng càng nhiều ánh nắng và mưa móc.
Chúng giống như máy thu năng lượng mặt trời, phải thu càng nhiều ánh sáng mới có thể sinh ra càng nhiều năng lượng. Có vài cây sẽ thất bại trong quá trình đấu tranh, kết cục của chúng là chết trận.
Cây đại thụ có rất nhiều kiểu chết.
Có thể là gió quật ngã, có thể là sét đánh trúng, có thể là bị dây mây quấn quanh ký sinh, có thể kiến hay côn trùng gì đó đục rỗng, hoặc chỉ đơn thuần là chết già. Một cây đại thụ đổ xuống, rừng rậm sẽ trống đi một mảnh. Tống Hứa thích chỗ trống nho nhỏ này.
Ánh nắng chiếu xuống chỗ như thế càng có sức sống hơn chỗ khác.
Dưới thân cây khô đổ xuống có vô số cây mới cạnh tranh vượt lên. Bọn chúng có đủ ánh nắng, dường như mỗi ngày đều cao thêm một tấc. Hơn nữa thân cây khô ngã xuống sẽ trở thành khu vui chơi của Tống Hứa, hoặc là củi đốt.
Tống Hứa đi khắp rừng tìm kiếm cây có thể làm tủ chứa thức ăn. Gặp một gốc cây vừa ngã xuống không lâu, thân cây bị đục rỗng, cô cố hết sức lôi nó về, bỏ hết mấy chạc cây dư thừa, chỉ chừa lại một đoạn gốc to phía dưới. Nhìn trái nhìn phải, Tống Hứa cảm thấy thành quả này càng thích hợp làm chỗ ngủ của sóc cô đây hơn là cái tủ chứa đồ.
Ban đêm cô không ngủ trong ổ riêng của mình mà bò vào trong thân cây nằm, cảm giác khá mới mẻ. Đúng lúc giữa cây có một cái nhọt, trong đó có cái động, Tống Hứa nhét đuôi mình vào trong.
Ô Mộc ở bên ngoài nhìn vào, thật giống như trên cành cây mọc ra cái đuôi sóc vậy, cảnh tượng này hơi buồn cười.
Rắn lớn không biết vì sao lại buồn cười. Hắn chỉ biết nhìn đuôi bạn đời vung vẩy, bên trong thân cây phát ra tiếng cười hí hí như rất vui vẻ của cô, làm cho hắn cảm thấy vui lây. Không được cô để ý tới thật là tịch mịch, tâm trạng này cũng là lần đầu hắn trải nghiệm.
Hắn quấn lên thân cây kia rồi ngủ.
Sáng hôm sau Tống Hứa bò ra khỏi thân cây mới biết hôm qua mình làm một cái nhân bánh hình sóc. Lòng cô tự nhủ: Thì ra rắn lớn cần một cái gối ôm sao?
Cái nóng mùa hè dài dằng dặc, nhiệt độ quá cao làm người ta không có tâm trạng làm việc, chỉ muốn trốn dưới bóng cây ngủ.
Tiếng nước sông chảy bên tai cũng thôi miên như tiếng thầy cô giảng bài ngày xưa.
Ngủ gục trong giờ, học thuộc lòng, làm kiểm tra dường như đã trở thành những việc rất xa xôi. Thỉnh thoảng Tống Hứa sẽ hoài niệm một chút, nhưng chẳng được bao lâu.
Bạn học yêu quý gọi cô là quái thai, có lẽ cô là quái thai thật nên mới thích ứng với thân xác thú nhân này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
"Ô Mộc, ta lại muốn đi bơi." Tống Hứa đưa ra yêu cầu.
Sau khi trải qua lần đi bơi sông đêm khuya, thỉnh thoảng Tống Hứa lại muốn đi bơi. Tại sao phải mang theo rắn yêu ư? Thì là sợ dưới sông có cá sấu chứ sao. Rắn lớn là một chú rắn ngoan ngoãn nghe lời, hắn trườn từ trên nhánh cây xuống nước, Tống Hứa vui vẻ nắm cánh tay hắn, cùng lặn xuống nước.
Sông ban ngày và ban đêm là hai phong cảnh hoàn toàn khác biệt. Rong xanh mơn mởn, mấy đàn cá con tung tăng, đất bùn dưới đáy, trai cò ốc nước phun ra mô thịt mềm, rễ của một loài thực vật thủy sinh mọc trôi nổi trên mặt nước. Tất cả như được bật chế độ 4K siêu thanh.
Cái cây lẻ loi trên sông mà họ từng ngủ vào ban ngày đón tiếp đông đảo du khách, một đàn cò đậu khắp cành cây đợi bắt cá. Được nửa đường Tống Hứa quay người ngồi lên lưng rắn lớn, nhìn dáng vẻ bắt cá dễ dàng của đám ngư dân ưu nhã này, đột nhiên cô lên tiếng khen ngợi đòi tham gia náo nhiệt: "Ta cũng muốn ăn cá."
"Ta lên bờ đan cái lưới đánh cá trước, ngươi nói xem dùng lưới bằng cỏ có bắt được cá không…"
Đuôi rắn vung vẩy trong nước một chút, có con cá to xui xẻo đi ngang bị đánh trúng choáng váng, trợn mắt lật bụng bị đuôi rắn đẩy lên mặt nước.
Nhìn con cá bự nặng mấy cân, sóc nhỏ phát ra thanh âm khiếp sợ: “Xí!”
Ô Mộc: "Xi xi."