Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 23: Tuyết rơi rồi!

 
Sau khi thoát khỏi sự trói buộc của đuôi rắn, việc đầu tiên Tống Hứa làm là đi thêm củi vào đống lửa.   

 
Vì để cho rắn có môi trường ngủ đông tốt, đống lửa không thể bị dập tắt. Mặc dù khả năng Ô Mộc bị chết cóng vì quá lạnh vào mùa đông gần như cực kỳ nhỏ, nhưng người nuôi rắn không được sơ suất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Thêm củi, cô thu dọn những con cá nhỏ mà mình bắt được nấu một nồi canh cá cho đỡ thèm, ăn uống no say xong thì bên ngoài trời đã tối rồi.

 
Có gió thổi vào từ khe cửa gỗ cô làm, Tống Hứa được bao bọc bởi lớp da sói nằm trong đống cỏ bên cạnh đống lửa. Đột nhiên cảm thấy yên tĩnh quá, quay đầu lại nhìn con rắn lớn đang ngủ đông trong góc.

 
Bình thường rắn cũng rất yên tĩnh, ngoại trừ lúc bực bội có thể nén ra vài từ thì bình thường hắn đều không thích lên tiếng, chỉ thích dùng đuôi biểu đạt cảm xúc.

 
Đều là ngủ không nói chuyện như nhau, hôm nay hang đá lại có cảm giác yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều.

 
Có thể là vì trong lòng cô biết rắn này một khi đã ngủ thì phải đợi đến mùa đông mới tỉnh, đây sẽ là một khoảng thời gian rất dài.

 
Con sóc mới tốn sức thoát khỏi đuôi rắn cách đây không lâu, buổi tối trước khi ngủ không nghe thấy tiếng xì xì của rắn như thường lệ lại không ngủ được, cuối cùng chán chường khoác da sói lặng lẽ về đến đống đuôi rắn, để chính mình và đuôi rắn bên cạnh cùng đắp dưới lớp da sói.

 
Trằn trọc mãi ngủ không được, thèm ăn thì ngồi dậy gặm quả hạch, tiếng cạch cạch cạch vang lên rất lâu cũng không làm con rắn nào đó bị đánh thức để cùng chia sẻ đồ ăn đêm với cô.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại quay về nằm lần nữa, cô vẫn không ngủ được, sờ vào miếng vảy bên cạnh, vảy rắn hình thoi dính trên cơ thể, miếng gần bụng đó bị cô dựa đã trở nên có nhiệt độ rồi.

 
Mọi khi rắn đều bị hành động rất nhỏ của cô làm tỉnh, nếu hắn không vui thì chóp đuôi rắn sẽ buông ra bên ngoài vỗ xuống đất phát ra tiếng khe khẽ. Còn lúc cực kỳ không vui thì cả đuôi rắn sẽ uốn cong rất đáng sợ.

 
Bây giờ hắn chẳng có phản ứng gì hết.

 

Nếu đã không phản ứng vậy có nghĩa là cô muốn làm gì thì làm đúng không?

 
Tống Hứa sung sướng vùng dậy khỏi tấm da sói. Ô Mộc đang nằm trong hình dạng bán thú nhân. Tống Hứa gối lên đầu gối hắn, dùng xương cá chải vuốt những ngọn tóc xoắn thành cuộn của hắn. 

 
Chiếc lược xương cá này là lấy ra từ con cá to lần trước rắn bắt cho cô, thay thế cho chiếc lược gỗ thô cô tự làm.

 
Tóc được chải gọn gàng, chỉnh tề để sang một bên, hai tay xếp gọn vắt chéo trên phần bụng. Tống Hứa tỉ mỉ nhìn hình dáng của hắn một chút, nhặt được một cục than đen mà bình thường mình dùng để vẽ nguệch ngoạc rồi vẽ lên lông mày của Ô Mộc, vẽ cho hắn hai lông mày dày.

 
“Hahahaha!” Tống Hứa buồn cười một trận, chạy đến cái tủ bỏ thức ăn của mình, tìm thấy một loại trái cây sau khi gọt vỏ sẽ chảy ra nước màu đỏ. Gọt được một nửa vỏ, cẩn thận nhỏ nước màu đỏ dính trên đó vào miệng Ô Mộc, lại tô cho hắn một cái miệng đỏ như máu. 

 
Miệng máu toát ra một mùi thơm ngọt ngào của quả, Tống Hứa nhìn vào hắn, gặm nốt nửa trái cây còn lại. Rất nhanh sau đó, trên má Ô Mộc lại thêm hai vết đỏ lớn, có thêm một chấm đỏ giữa lông mày.

 
Vần qua vần lại, rắn vẫn không có phản ứng gì. Tống Hứa bắt đầu cảm thấy nhàm chán, lúc này mới tạm ngáp một cái, đắp lớp da sói đi ngủ. Nằm trên ngực của Ô Mộc ngủ, cái đuôi mềm mại của con sóc vừa hay đắp lên cổ của hắn, hết lần này đến lần khác vô thức lướt qua khuôn mặt hắn. 

 
Mùa đông nhàm chán thật, rắn yêu thì ngủ hoài, Tống Hứa cũng không cảm thấy thú vị khi ra ngoài chơi. Trước đây, cô chỉ có thể giải trí bằng cách chơi mọi thứ chỉ một mình, nhưng bây giờ cô không quen với bất cứ thứ gì mà không có rắn yêu bên cạnh.

 
Khu rừng đầu mùa đông rất yên tĩnh, so với mùa thu có thể nhìn thấy đủ loại náo nhiệt bận rộn thì giống như lớp học vắng trong kỳ nghỉ. Cô đi đôi giày làm bằng lông thỏ đơn giản của hang động, cố tình giẫm lên những chiếc lá rụng trên mặt đất, xung quanh giờ đây chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc của cô dẫm trên lá.

 
Những hoa tươi, cỏ và lá có thể tiện tay hái đã không còn, nhưng vẫn còn nhiều loại trái cây và hạt giống vào mùa thu sót lại trên mặt đất. Đây là khẩu phần mà động vật nhỏ đi kiếm ăn vào mùa đông có thể sử dụng để giảm bớt cơn đói của chúng.

 
Nhặt một viên đá màu xám đen trên mặt đất ném rụng chiếc lá úa cuối cùng trên cây, tiện tay bẻ một cành nhỏ ở cây bên cạnh.

 
Dòng suối nhỏ khô cạn, trong nước những viên đá rực sắc màu không được thấm nước đã trở nên xám xịt và không còn hấp dẫn nữa. Tống Hứa cũng không mấy hứng thú để nhặt những viên đá nhỏ đó mà chơi. 

 
Cô buồn chán đến mức ngồi xổm xuống đất xem sâu bọ bò lên lá, bò hết lá này sang lá khác, rồi cuối cùng là leo lên thân cây, Tống Hứa như vừa được xem một trận chiến, cô cất lời khen ngợi: “Mày thành công rồi, mày đã leo một chặng đường thật dài!” 

 
Con côn trùng nhỏ sợ hãi đập cánh và bay đi ngay lập tức.


 
Tống Hứa "... Mày biết bay hả, vậy lúc nãy cần gì phải leo cơ chứ?" Chắc là buồn chán quá như cô đây mà.

 
Nhìn quanh quẩn trong rừng đã không còn nhiều sức sống, cô tìm thấy một con chuột đang bận rộn mang hạt giống. Nó có đôi tai to và cái đuôi ngắn, hoặc có thể nó không phải là chuột.

 
Nhưng Tống Hứa không hiểu biết nhiều về các loại động vật. Tất cả những con màu đen xám có đuôi kêu chít chít thì đều gọi chung là chuột, giống như cô gọi tất cả những con vật có sừng dài là bò và những con có tai dài có thể nhảy là thỏ, với trên thân có bốn cái móng guốc thì gọi là hươu.

 
Con chuột này có lẽ đã lười biếng vào mùa thu, các con chuột khác đã phải tích trữ lương thực để tránh đông, giờ mà nó vẫn còn loay hoay bận rộn ở đây.

 
Tống Hứa ngán ngẩm nên đã giúp con vật nhỏ bé này hái quả, những quả hạch đều chất thành đống ngay lối vào hang của nó, cô đã nhét vài quả vào hang cho nó.

 
"Cho mày đấy, không cần cảm ơn."

 
Cô đi tới đi lui mấy lần bên ngoài, một con vật to to còn chẳng nhìn thấy, thì đừng nói đến sự nguy hiểm mà Ô Mộc đã nhắc nhở trước. Trước đây, gì mà lũ thú nhân thuộc bộ tộc mãnh thú, thú nguyên thủy, đến cả cái lông cũng chả thấy đâu.

 
Quay về hang động, Tống Hứa nhấc chiếc đuôi rắn của Ô Mộc lên, vòng qua người rồi nằm xuống bên cạnh: “Chán quá!” 

 
Rắn yêu đã ngủ mấy ngày, Tống Hứa liền kêu chán ngần ấy ngày, cuối cùng nhìn chằm chằm cây cối vây kín ngoài hang đá, bèn trèo lên leo xuống từng chút một mới dứt được cành cây xuống, đặt chúng dựa vào hốc đá, chặt thân cây. Đẽo ra một đống mùn cưa, dù sao cũng qua được vài ngày.

 
Ban ngày cắt củi, ban đêm mài sừng. Ô Mộc đưa cho cô cái sừng, không biết sừng bò hay sừng gì, có lớn có nhỏ, đen và cứng. Cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn chơi thôi.

 
Ngày tháng tẻ nhạt chậm rãi trôi qua, Tống Hứa cho rằng đã qua rất lâu, bèn chạy tới nhìn vách đá ghi lại thời gian, không ngờ mới qua nửa tháng.

 
Cô nằm lăn lộn bên cạnh rắn yêu, hai chân gác lên đuôi rắn. Cô đã kiểm tra thử nghiệm một lúc rồi, chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng không thể đánh thức con rắn được, bây giờ hắn chính là một con rắn đá hóa đá, không khác gì cái thành giường cho cô chơi.

 
Đột nhiên, khi cô lẩm bẩm vài lần vì buồn chán, đầu giường của cô đột nhiên chuyển động


 
Tống Hứa: “!”

 
Một cánh tay vươn ra, đặt trên người cô.

 
Tống Hứa đột ngột ngồi dậy, nhìn thấy rắn yêu mở to đôi mắt đỏ sẫm. Hắn tỉnh rồi! Không phải rắn yêu thường không tỉnh giữa giấc ngủ đông sao? Hay là do thú nhân rắn và rắn bình thường không giống nhau, giữa chừng sẽ tỉnh dậy?

 
Dù sao đi nữa, chắc chắn không phải là bị những cử động nhỏ của cô làm cho tỉnh giấc.

 
Tống Hứa “oa” lên một tiếng rồi nắm chặt tay của Ô Mộc, vui vẻ đạp chân: “Ngươi tỉnh rồi, ngươi tỉnh rồi, ngươi tỉnh rồi!”

 
Thật ra không phải Ô Mộc bị cô làm ồn mà tỉnh, điều kiện ngủ đông năm nay rất tốt, tốt hơn bất cứ năm nào, sự chăm sóc ân cần của Tống Hứa là thứ mà thời thơ ấu hắn chưa từng cảm nhận được.

 
Nhưng vì điều kiện thoải mái như vậy, hắn lại không tài nào chìm sâu vào giấc ngủ.

 
Khi hắn ngủ, các chức năng của cơ thể giảm đến mức thấp nhất, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được thế giới bên ngoài. Hắn vẫn có thể nghe thấy những động tĩnh nhỏ mà Tống Hứa tạo ra, biết cô leo qua leo lại trên người mình, mỗi khi cô rời hang ra ngoài, hắn sẽ theo bản năng bị tỉnh giấc.

 
Có thể vì sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm.

 
“Bé yêu, ngươi ngủ lâu thật đấy, ta rất nhớ ngươi!” Tống Hứa vẫn còn đang kích động, không nghĩ gì mà thốt ra những lời ngọt ngào.

 
Cô lỡ lời, Ô Mộc nghe xong thì sững lại một lúc, lắc lắc đầu, vì vừa mới ngủ dậy nên hắn có chút uể oải.

 
Tống Hứa: “Nếu như tỉnh lại rồi thì chơi với ta đi!”

 
Ô Mộc bỗng lặp lại lời cô vừa nói “Ta nhớ ngươi.”

 
Tống Hứa: “...”

 
Ô Mộc biểu đạt tâm tình của mình xong rồi thì thôi, hắn vẫn chưa học được cách dùng lời ngọt ngào để mê hoặc người khác giúp mình đạt được mục đích, học Tống Hứa nói chuyện cũng không phải một hai lần, cho nên cực kì thẳng thắn.

 

Tống Hứa không dưng bị lời nói của mình bật lại, ánh mắt có chút thất thần:  “À, chúng ta.... chúng ta cùng chơi con quay nha?”

 
Lúc trước Tống Hứa đặc biệt làm một con quay đồ chơi cho rắn yêu, nhưng rắn yêu không thích đồ chơi, cho nên cô tự lấy chơi nhiều hơn.

 
Nhưng sự thích thú đối với thú vui này đến nhanh thì đi cũng nhanh, con quay kia chưa chơi được bao nhiêu đã nhanh chóng bị cô bỏ ở một góc, lần này lại được lấy ra.

 
Rắn yêu mới tỉnh giấc, vẫn còn đang buồn ngủ giữa kì ngủ đông, lười nhác không muốn động đậy, chậm chạp hơn bình thường, Tống Hứa đặt con quay lên trên đuôi của hắn, hắn cũng chỉ hờ hững đập một cái, rắn yêu không thích làm gì thì sẽ không làm, hành động lấy lệ này cũng chỉ là giữ mặt mũi cho Tống Hứa.

 
“Được rồi, nếu ngươi không muốn chơi, ta chơi cho ngươi xem vậy.”

 
Có thể vì mùa đông thật sự không có gì để chơi, Tống Hứa chơi lại con quay thì thấy thích thú, có điều có thêm người quan sát, cô chơi càng hăng hơn.

 
Chẳng qua, với nhiệt độ của rắn khi ngủ đông, Ô Mộc luôn tỉnh cũng không thành vấn đề, hắn tỉnh cả một ngày, cũng không nói không động, chỉ chăm chăm nhìn cô và liên tục thè lưỡi, làm cho người khác nghĩ rằng có phải hắn đông cứng đến ngốc người rồi không.

 
Tống Hứa bỏ con quay đã chơi cả một buổi chiều qua một bên, vỗ vào chiếc đuôi của Ô Mộc: “Hay là ngươi ngủ đi, xem ngươi buồn ngủ đến thế này rồi.”

 
“Ngủ ngon, à ơi à ơi.”

 
Mắt Ô Mộc nhắm nghiền cuốn lấy chân cô, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ. Đợi hắn ngủ say rồi, Tống Hứa thành thạo thoát ra khỏi chiếc đuôi rắn.

 
Tâm trạng buồn chán chỉ kéo dài cho đến trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống.

 
Nhiệt độ giảm, trong rừng tuyết rơi, Tống Hứa như đang quay về quê hương hạnh phúc của mình, lần nữa biến thành chú sóc vui vẻ, khoác lên mình chiếc áo lông sói, mang đôi găng tay và giày tự chế, hòa mình vào thế giới đầy tuyết ngoài kia, điên cuồng chơi đùa.

 
Cô sống ở thành phố mười tám năm, khí hậu ấm áp, chưa bao giờ có tuyết rơi. Khu rừng đầy tuyết này quả thật đã làm cho từng tế bào trong cơ thể cô hưng phấn, ngay cả nhiệt độ lạnh lẽo ảnh hưởng đến cơ thể cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn chơi đùa với tuyết của cô. 

 
Bản năng nói với cô rằng: Sóc nhỏ à, nên về hang nghỉ ngơi thôi. Nhưng nội tâm cô đáp lại: sao có thể ngủ, tiếp theo phải hát phải chơi.

 
Đầu tiên là một lớp hạt tuyết mịn như cát bao phủ các khẽ hở và ngọn cây của khu rừng, sau đó là những mảng bông tuyết dày nhẹ nhàng rơi xuống không kể ngày hay đêm.

 
Những đứa trẻ phương nam làm sao thấy được cảnh tượng này, buổi tối Tống Hứa căng da mắt để không ngủ, mở cửa gỗ ngồi bên phải hang đá cạnh đống lửa, ngắm tuyết bên ngoài.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận