Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 25: Thú nguyên thủy

 
Tống Hứa đi theo đám thú nhân kia nhiều ngày nay, bọn họ đã vượt qua khỏi nơi xa nhất mà cô từng đi đến, họ vẫn còn phải đi tiếp, chẳng biết còn bao xa nữa, Tống Hứa do dự không biết có nên tiếp tục theo họ không.

 
Cô không đi theo nữa, Uy Sơn dẫn các thú nhân đến nơi đã chọn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Nơi này ngay cạnh lãnh địa của Ô Mộc, chỗ thượng du con sông hắn thường săn bắn. Ba nhánh lớn đổ vào làm một, mặt sông rộng lớn, dù là mùa đông cũng không cạn được.

 
“Thú nguyên thủy vẫnchưa đến, chúng ta ở đây chờ, hẳn là chúng sẽ đến đây nhanh thôi.” Uy Sơn, người có kinh nghiệm lão làng ra lệnh, các thú nhân đều bắt đầu chuẩn bị.

 
Bọn họ dỡ gân thú thành các đoạn dây thừng rồi bện chúng thành một cái lưới, mài xương thú thành cái móc câu, còn dùng xương thú nguyên thủy làm thành giáo dài, giấu ở khu rừng cạnh đó rồi chờ đợi.

 
Sau một ngày, phía xa bắt đầu xuất hiện đám đen dày đặc. Đám đen này lao từ trên trời xuống như tên bắn, khi tới gần bờ sông thì chậm lại rồi hạ xuống.

 
Lúc đầu là một thú nguyên thủy nhỏ, chỉ dài khoảng một thước[1], chúng thuộc lớp chim có cánh, cái mỏ rất dài, phía sau còn có đuôi nhỏ dài. Loại thú nguyên thủy nhỏ này có số lượng nhiều nhất, chúng cũng là loại linh hoạt nhất trong đàn, tốc độ bay nhanh nhất, thường dẫn đầu đi trước.

 
Mấy thú nhân ít tuổi gặp bầy thú nguyên thủy có hơi nóng nảy muốn xông ra nhưng bị thú nhân có tuổi ngăn lại.

 
Bây giờ mới là đám đầu tiên, bọn họ thường không săn loại thú nhỏ như này, bởi trên người chúng chủ yếu là da với xương, rất ít thịt, hơn nữa chúng có tính cảnh giác cực kỳ cao, một khi đánh động, chúng sẽ không đáp xuống nữa, ảnh hưởng đến việc săn thú lớn hơn sau đó.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thú nguyên thủy cao từ bảy thước đến tám thước đáp xuống ngay sau đó, trên thân loại này phần lớn là hoa văn, cái mỏ gần như chiếm đến nửa cơ thể, cánh mỏng như lá, nhìn qua như bán trong suốt.

 

Có loại cao hơn mười thước, lông nhỏ trùm khắp người, mào rất dài trên đỉnh đầu, mỏ có viền răng cưa đáng sợ.

 
Trước kia, đội săn bắn mang về bộ lạc đều là thịt được cắt thành khối, các thú nhân trẻ tuổi chưa từng nhìn thấy bộ dạng của chúng, lần đầu nhìn thấy thú nguyên thủy lớn như vậy bọn họ đều rất hào hứng, ai cũng nóng lòng muốn thử.

 
“Chờ cho ta!” Uy Sơn khẽ quát, khiến các thú nhân trẻ nóng nảy đó yên lặng lại.

 
Bọn họ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc cũng chờ được mấy con thú nguyên thủy cuối cùng trong đàn tới. Đây là những con chậm nhất nhưng lại có hình thể lớn nhất, là mục tiêu săn bắn lần này của bọn họ.

 
Cơ thể chúng cồng kềnh, như một tòa núi nhỏ di dộng. Vì để chống đỡ thân hình nặng nề đó, chúng có đôi cánh lớn như một rặng mây đen, khi bay có thể che ánh mặt trời, lúc chúng đập cánh, mặt sông hình thành xoáy nước trong chốc lát.

 
Một đàn này chỉ có sáu con thú nguyên thủy lớn thôi. Khi chúng đáp xuống bờ sông uống nước, mắt Uy Sơn sáng lên, cầm giáo dài đứng lên: “Các dũng sĩ, chuyến đi săn bắt đầu!”

 
Bờ sông thành chiến trường, bụi mù nổi lên bốn phía, thậm chí tiếng động còn truyền đến hang đá gần đó.

 
Tống Hứa còn đang nghĩ xem cuộc săn bắn khi nào bắt đầu thì nghe được tiếng động, lập tức nhảy lên ngọn cây nhìn về phía xa.

 
Nhưng nơi này quá xa, chỉ có thể nhìn thấy chút bụi mù, dường như không nghe được tiếng kêu kì quái nào, trong lòng cô bắt đầu thấy khó chịu và tò mò.

 
“Đứng xa nhìn xem thú nguyên thủy có dạng như nào chắc cũng được.”

 
Tống Hứa liếc nhìn hang động im ắng một cái rồi nhảy thật nhanh qua các ngọn cây.

 
Tình hình bên kia quá ác liệt, trong lúc tìm đến đó Tống Hứa nhìn thấy rất nhiều động vật sợ hãi chạy trối chết, gấu đang ngủ đông cũng phải chui ra. Cô quyết định không lại quá gần, bởi lại thú nguyên thủy kia rất lớn, đứng xa là có thể thấy được.


 
Khi nhìn thấy hình dạng của chúng, Tống Hứa há hốc miệng ngoạm một miếng trên thân cây.

 
Thú nguyên thủy cái gì, này… Này không phải là khủng long sao!

 
[1] Thước: Là đơn vị đo của người Trung Quốc. Một thước bằng khoảng 0,33 mét.

 
Con vật to lớn bị kéo vào rừng đang gào thét, giãy dụa. Nhìn nó rất giống với khủng long được vẽ trong sách trước đây cô đã từng xem, lai giữa khủng long có cánh và khủng long gai (Spinosaurus). Chi trước ngắn nhỏ nhưng chi sau thì to khỏe, giữa lưng có một sống gai cao lớn gọi là “Cánh buồm”, hai bên là hai tấm cánh lớn.

 
Tống Hứa sững sờ nhìn con “Khủng long” ngã xuống, một đám lớn cây cối gần đó đều nghiêng ngả, phản ứng đầu tiên của cô tất nhiên là: săn bắn khủng long có phạm pháp không?

 
Sau đó có tiếng của thầy cô vang lên: đương nhiên là không rồi, bởi khủng long đâu phải là động vật được bảo vệ đúng không nào!

 
Tống Hứa: “…”

 
Cuộc đi săn đang dần đến hồi kết, đám thú nguyên thủy loại nhỏ khác kinh sợ bay bốn phương tám hướng. Một con bị thương ở cánh hoảng loạn bay thẳng vào mảnh rừng Tống Hứa đang đứng.

 
Tống Hứa lập tức tỉnh táo lại, nhảy xuống một tàng cây phía dưới. Con thú nguyên thủy cao vài thước ngã thẳng vào chỗ rừng sau lưng cô, đè gãy vài cái cây.

 
Nó vẫn còn giãy dụa cố cất cánh, còn thi gào thét cùng với một con khủng long có cánh nào đó làm Tống Hứa nhớ đến phim “Công viên kỷ Jura” đã xem trước đây.

 
Trên trời còn nhiều “Khủng long” đang bay, quanh mình toàn cánh là cánh, nếu không cẩn thận rơi trúng, cô sẽ bị đè chết. Lúc này Tống Hứa mới hiểu được tại sao rắn yêu cứ dặn đi dặn lại cô không được đi ra ngoài, quả thực không thể khinh thường khủng long.


 
Tống Hứa dứt khoát quay đầu rời đi. Thú nguyên thủy cũng nhìn rồi, kiến thức cũng có thêm rồi, đến lúc đi thôi.

 
Con thú nguyên thủy to lớn ngã xuống bên bờ sông, hơn mười người của bộ lạc Mãnh Thú biến lại nguyên hình, ra sức xua đuổi đám thú nguyên thủy nhỏ đang vây ở quanh đây. 

 
Sau khi bọn họ tốn rất nhiều công sức giết chết được con mồi này, mọi chuyện vẫn chưa xong, còn đám thú nguyên thủy nhỏ hơn đang tranh thịt con mồi với họ.

 
Trong lần săn bắn này, có sáu thú nhân trẻ bị chết, một người bị thú nguyên thủy ăn, ba người bị dẫm chết, hai người bị cánh của thú nguyên thủy quét văng ra xa mà chết. Nhưng đây vẫn là lần săn bắn thuận lợi nhất trong mấy năm qua, mọi người mới trải qua một trận chiến kịch liệt nhưng tất cả đều rất phấn khởi, bây giờ họ chỉ cần canh giữ ở chỗ này, đợi đám thú nguyên thủy nhỏ tranh cướp kia rời đi là có thể xẻ thịt con mồi mang về bộ lạc rồi.

 
Cả người Sư Vưu đầy máu, biến thành hình thú đứng trên xác con mồi, nhìn thấy con thú nguyên thủy khác đang định đến gần bèn ngẩng đầu lên, rống to đe dọa đuổi đi, trút hết sự kích động của bản thân.

 
Đám thú nguyên thủy nhỏ cũng không dám lại gần, nhưng mấy con lớn hơn mười thước thì chẳng e ngại một con sư tử, vẫn có ý đồ muốn nhấm nháp món ngon khó gặp này.

 
Bị con thú nguyên thủy trước mặt này phớt lờ, Sư Vưu quên mất lời Uy Sơn dặn chỉ cần xua đuổi không cần tấn công, đã nóng nảy tiến lên, cắn một phát vào chi sau của nó.

 
Con thú nguyên thủy hí một tiếng, vỗ cánh bay đi, muốn bay đến chỗ cao hơn để thoát khỏi người cắn chân nó. Sư Vưu bị lôi lên không trung, kinh ngạc, chỉ có thể cắn chặt lấy chi sau, lắc lư điên cuồng trong không trung để ngăn cản con thú nguyên thủy kia bay đi.

 
Uy Sơn thấy vậy, nổi giận gầm lên một tiếng, cướp móc câu trong tay một người, lấy hết sức ném tới con thú kia, chính xác quấn quanh cổ nó, dùng sức của bản thân để giữ nó lại trong không trung. Các thú nhân khác vội vàng hỗ trợ cùng lôi nó và Sư Vưu xuống.

 
Cổ bị siết chặt, lại bị vài thú nhân kéo xuống khiến nó hấp hối rơi phịch xuống mặt đất. Dường như nó biết rằng mình sẽ phải chết ở đây, đột nhiên ngẩng đầu hướng lên khoảng không khàn khàn kêu một tiếng “Oét oét”.

 
Một con thú nguyên thuỷ có chiều dài cả chục mét bay lượn trên bầu trời cũng phát ra tiếng kêu "oét oét”, lao xuống dưới, những thú nhân vừa trải qua chiến đấu liên tục không thể phản ứng kịp thời để né tránh, ngay sau khi một trong số họ vừa đứng dậy, đã bị con thú nguyên thuỷ bay đến ngậm vào miệng, hàm răng to hệt như lưỡi răng cưa sắc xé hắn ta thành hai mảnh, nó nuốt một miếng vào bụng.

 
“Đây là một cặp, mau chóng tấn công!” Uy Sơn hô to, vượt lên trước, các thú nhân còn lại đem theo dây thừng có móc chen lấn nhau “thăm hỏi” con thú nguyên thủy này. 

 
Một cuộc chiến khó khăn, kết thúc bằng việc Uy Sơn xé nát bụng con thú nguyên thủy này, hổ bự mệt mỏi không muốn cử động nhoài người về phía khoang bụng của con thú nguyên thuỷ, miệng đầy máu, thở không ra hơi.


 
Các thú nhân còn lại cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, từng người một ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi. May mắn thay mấy trận chiến đã xua đuổi những con thú nguyên thuỷ loại nhỏ, bờ sông yên tĩnh hơn nhiều.

 
“Con thú nguyên thuỷ này vẫn chưa chết, chi bằng chúng ta mang nó trở lại bộ lạc, để mọi người đều được ngắm nhìn con thú nguyên thuỷ còn sống này!” Sư Vưu đứng lên trước, hắn ta nhìn con thú nguyên thuỷ bị chính mình cắn đứt chân sau vẫn còn đang vùng vẫy, đã nghĩ đến khi về đến bộ lạc sẽ oai phong bao nhiêu.

 
Uy Sơn góp nhặt được chút sức lực đứng lên, nâng cao chân và cho con sư tử này một đạp, la to: “vừa rồi ai bảo ngươi đột nhiên tấn công!”

 
Sư Vưu ngã sang một bên, người phủ đầy bụi bẩn đứng dậy, không phục la lên: “Nếu như không phải là ta, các ngươi cũng sẽ không săn thêm được hai con thú nguyên thuỷ!” 

 
Chủng loại thú nguyên thuỷ này cao tám mét không bằng mục tiêu của bọn họ, bình thường chúng thường đi theo một con cái và một số con đực, nếu khiêu khích con cái, có thể sẽ có một số con đực cùng lúc tấn công bọn họ, lần này khá may mắn là chỉ có hai con, nếu không còn phải chết một số thú nhân.

 
Uy Sơn không muốn giải thích với hắn ta, giơ tay lên đánh tên tuổi trẻ kiêu ngạo và không hiểu chuyện này một trận. 

 
Sau khi đánh xong, Uy Sơn gọi mọi người cắt con mồi.

 
Con thú nguyên thuỷ đó vẫn chưa chết đã không bị giết bởi sự kiên trì của Sư Vưu, các thú nhân còn lại nghĩ rằng vì con thú nguyên thuỷ này cũng không có thịt mấy, mang con còn sống đó trở về để người trong bộ lạc xem cũng được, vì vậy sẽ xử lý hai con thú nguyên thuỷ một lớn một nhỏ kia. 

 
Bụng của con thú nguyên thuỷ bị Uy Sơn xé nát, loại bỏ các cánh màng dày, chỉ có một chút thịt ở bụng, nó tuy trông lớn, nhưng trong người hầu như đều là xương và da, trong bụng đều là một số nội tạng không thể ăn, cho nên đội đi săn bình thường cũng không phí sức lực đi săn loại thú nguyên thuỷ này.

 
Thú nhân xử lý con thú nguyên thuỷ này cắt tầng thịt mỏng, lại cắt đi nội tạng của con thú nguyên thuỷ, muốn lấy cơ thể đồng bọn bị nó nuốt ra.

 
Túi dạ dày của thú nguyên thuỷ có rất nhiều thứ không tiêu, thậm chí còn có một ít sỏi đá, khi lật ra, một cái vòng cổ răng nanh rơi ra ngoài.

 
Uy Sơn và hàng chục thú nhân lớn hơn ở bên cạnh xử lý thú nguyên thuỷ cỡ lớn, đột nhiên thấy đồng bọn cầm vòng cổ răng nanh mang tới.

 
“Uy Sơn mau xem, đây có phải là vòng cổ của Hắc Sâm không?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận