Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 30: Tự dựng phòng và tiệc buffet trong cuộc du lịch

 
Tuyết vẫn chưa tan hoàn toàn, ban đêm trong rừng vẫn rất lạnh. Tống Hứa biến thành hình thú, hầu hết cơ thể và đuôi đều nằm trên đầu của rắn lớn, giống một tấm thảm nhỏ đắp trên hắn. 

 
Ngủ đến mơ màng, cảm thấy lạnh thì mới bò dậy thêm củi, nhân tiện đẩy đẩy rắn để hắn xoay người lật lại, đừng chỉ hơ một bên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Nếu chỉ hơ một bên thì rắn chỉ có thể sẽ chỉ ấm được một nửa.

 
Một con rắn lạnh không thể tự mình phát nhiệt vào mùa đông không phải là một người bạn đời tốt. Ban đêm Tống Hứa run lên lẩy bẩy vì lạnh, có hơi hối hận vì đã rời đi hơi sớm.

 
Lần trước "ông cậu" Uy Sơn đến, cô nói bóng nói gió một trận, biết được lúc nào bọn họ sẽ đến kiểm tra xem tình hình của Ô Mộc. Hắn ta còn nói sẽ cố gắng kéo dài thời gian, nhưng cô lo lắng bọn thú nhân không có đạo đức người học võ sẽ đánh cho bọn họ trở tay không kịp, thế là cô bỏ qua võ vẽ, đức hạnh gì đó, dẫn Ô Mộc chuồn trước luôn.

 
Ngoài miệng thì nói với "ông cậu" sẽ quản tốt Ô Mộc đã hóa thú, chớp mắt cái đã đưa người rời khỏi nhà. 

 
Chuồn sớm quá, du lịch trong cái thời tiết này đúng là tra tấn người. 

 
“Ô Mộc, ngày mai chúng ta vẫn là tìm một hang động để ngủ đi, ít nhất có thể chắn gió.” Sóc nhỏ hắt xì một cái.

 
Rắn ngẩng đầu lên lại ngủ tiếp đi. Một gương mặt rắn, động tác cũng ít, nhìn giống như đang chán nản. Rắn yêu nhà mình là uể oải thế này là không được. 

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sóc nhỏ đứng dậy: “Lâu lắm rồi không nhảy múa rồi, nhảy cho ngươi một bài nha.”

 
Đúng lúc đang lạnh không ngủ được, ngồi dậy hoạt động một chút. Sóc điên cuồng nhảy tưng tưng cạnh đống lửa một trận, đang uốn éo được nửa, phát hiện rắn nhìn chằm chằm vào cô không động đậy. 

 

Trong lòng Tống Hứa tự nhủ không ổn rồi, trước đây rắn nhìn cô nhảy trước mặt thì sẽ không nhịn được mà há miệng, bây giờ hắn còn không cả mở miệng có thể thấy tình hình rất nghiêm trọng.

 
Sóc chống nạnh ngồi xổm bên cạnh đầu hắn, vuốt ve vảy môi rắn: “Bé yêu, không phải chúng mình bị ngời của bộ lạc đuổi đi, cũng không phải là vì chạy trốn mà xa nhà. Nhớ nha, chúng ta đang đi du lịch, cho nên nhất định phải vui vẻ lên.”

 
 Bị đồng bạn coi là dị loại, nếu Ô Mộc còn lí trí, có thể suy nghĩ thì nhất định sẽ cảm thấy rất buồn. 

 
"Ông cậu" Uy Sơn nói sau khi Ô Mộc trưởng thành đã ra ngoài sống một mình mấy năm, lẽ ra đã sớm đến ranh giới nguy hiểm. Sau khi bán thú nhân trưởng thành sẽ càng có xu hướng duy trì hình thú, như vậy sẽ khiến cho bọn hắn thoải mái hơi. Nhưng hơn nửa thời gian Ô Mộc đều duy trì trạng thái bán thú nhân. 

 
“Bị người ta coi là dị loại, cảm giác này ta hiểu. Các bạn học của ta đều cảm thấy ta là quái thai, nhưng ta với ngươi không giống nhau, ta không khó chịu một chút nào, ngươi có biết vì sao không? Vì ta là con được trời chọn, con được trời chọn sẽ không giống với những người khác.”

 
Con sóc "tự kỷ" đột nhiên đứng dậy giơ cao móng vuốt lên, hét lớn: “Ta chính mặt trời."

 
Sau cuộc độc thoại với rắn, cuối cùng Tống Hứa cũng ngủ.

 
Vì thời tiết vẫn lạnh cho nên rắn hành động chậm chạp, sau khi nghe Tống Hứa thao thao bất tuyệt, vui vẻ phun lưỡi ra, mặc dù thật lòng thì hắn không hiểu cô đang nói những gì.

 
Trong chuyến đi, một hang động thích hợp để họ có thể dừng chân nghỉ ngơi không dễ tìm, nếu chỉ đủ cho mỗi Tống Hứa thì không sao, nhưng nếu muốn chứa đủ cả được con rắn to như Ô Mộc thì những hang động thông thường không thể làm được.

 
Ngày thứ hai của chuyến đi, thời gian nghỉ ngơi của họ muộn hơn nhiều so với ngày đầu tiên, vì Tống Hứa không hài lòng với mỗi cái hang cô đi qua, cho nên trời tối cô mới quyết định tạo ra một nơi nghỉ chân.

 
"Hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây. Tuy rằng, hốc cây không lớn nhưng có thể nhét một nửa mình của người vào đấy. ”

 
Hốc cây trước mặt hẳn là một cái tổ bỏ hoang của một loại động vật nào đó, Tống hứa dọn dẹp một chút, sau đó liền đẩy con rắn lớn vào trong: "Cứ dùng sức đẩy đi thế nào cũng được một nửa."

 
Chỉ mới một nửa con rắn to đã chật kín hết hốc cây. Nếu thân con rắn to không mềm, đầu của nó ép sát vào thắt lưng, trên thắt lưng gấp khúc được thì chắc phải gãy xương và nghiền nát thì mới có thể vừa với cái hốc cây.


 
Còn hơn phân nửa cái đuôi nó lộ ra ngoài, Tống Hứa đẩy đám lá rụng phủ dày che kín cái đuôi rồi mãn nguyện chui vào hốc cây 
 
              
Cô bị kẹt ở khe, lông trên người gần như rụng hết trog quá trình chen.

 
“Chỗ này chật hơn cả chen xe buýt." Tống Hứa thở dài.

 
Môi trường chỗ ở khá khó khăn, thức ăn cũng là một vấn đề lớn, Ô Mộc chưa bắt đầu ăn nhưng Tống Hứa thì cần phải ăn mỗi ngày, còn các loại hạt cô mang theo cũng đã dùng hết, để no bụng thì chỉ có thể vừa đi vừa kiếm thức ăn. Việc này ít nhiều cũng có hơi vội vàng nên không thể ăn no lắm.

 
Nhưng có điều, khi đi đến nơi ở mới, Tống Hứa có thể khám phá được những thực phẩm mới để ăn.

 
Đối với con sóc nhỏ tràn đầy lòng tò mò, được tiếp xúc với những điều mới mẻ mỗi ngày cũng là một niềm vui.  

 
“Phi” Tống Hứa nhổ ra cái cục màu vàng nhạt trong miệng.

 
Thứ này là cô vừa mới đào được lên, một thân củ chừng bàn tay lộ một nửa ra ngoài. Sau khi đã quan sát kỹ, cô cảm thấy mình có thể ăn thử, kết quả hương vị lại kích thích đến vậy.

 
Với cả sau khi ăn xong, đầu lưỡi cô vẫn còn tê tê. Hôm nay, Tống Hứa im lặng chưa từng có, không phải vì cô không muốn nói chuyện mà vì cái lưỡi kì lạ này của cô.

 
Con sóc im lặng làm cho con rắn lo lắng, Ô Mộc dùng cơ thể mình cuộn lại thành vòng tròn thành đống, trên hẹp dưỡi rộng rồi đặt con sốc vào trong đuôi rắn xếp chồng, chỉ chừa lại đỉnh để mở, sau khi hắn kê đầu vào là phía thì trở nên kín hẳn.

 
Con sóc đột nhiên được ở trong căn phòng nhỏ riêng "hàng tự xây”.

 
Chứng kiến cô vất vả mỗi ngày tìm chỗ ở, con rắn đã dùng chính cơ thể mình để làm một ngôi nhà ấm áp cho cô.

 

Rắn yêu thông minh như vậy, có phải hắn đã khôi phục được ít nhiều không.

 
Ngay khi lưỡi của Tống Hứa trở nên tốt hơn, cô đã nói lại gấp đôi để bù. Cô nghĩ ra một vài câu hỏi kiểm tra trí thông minh và yêu cầu rắn thực hiện nó trên đường đi. Thỉnh thoảng rắn sẽ hợp tác, đôi khi phớt lờ cô, dẫn đến kết quả kiểm tra trí thông minh lúc cao lúc thấp.

 
Họ đã ra khỏi lãnh thổ của Ô Mộc.

 
Trước mặt có con sông nhỏ rộng bốn thước nhưng không sâu lắm, là sông mùa xuân bởi vì tuyết tan ở thượng nguồn nên nước chảy xiết và lạnh.

 
Tống Hứa đặt thử một chân xuống sông, sau khi rút chân về, cô tính xem đi đường vòng sẽ mất khoảng bao xa, hoặc không thì làm một bè gỗ để sang bờ bên kia.

 
Trong thời gian cô do dự thì con rắn đã bơi xuống rồi, thân hình dài ngoằng chẳng mấy chốc đã bơi qua bờ bên kia không buồn quay đầu, cũng chẳng có ý chờ cô. Nhưng sau khi hắn qua bên kia sông thì quay lại nhìn về hướng này.

 
Tống Hứa  hiểu ý của hắn, ý là bảo cô ôm lấy cơ thể hắn rồi đi qua để không bị nước cuốn trôi, Tống Hứa vừa bước xuống nước liền bị chóp đuôi rắn quấn lấy, đẩy lên trên đuôi. Chóp đuôi vẫn thò ra phía sau thúc giục cô nhanh chóng tiến lên phía trước.

 
Tống Hứa "Ồ đoán sai rồi" Thì ra là bảo cô giẫm lên mà đi qua.

 
Con sóc nhỏ bước qua con sông rộng bốn mét trên cây cầu rắn, chỉ ướt một chút lông trên móng vuốt của bàn chân. Thân rắn dài dày vắt ngang con sông và giữ cô ổn định trên mặt nước.

 
Sau khi cô qua sông, Ô Mộc tiếp tục bơi về phía trước, như thể cảnh tượng vừa rồi vẫn bình thường, Tống Hứa giữ hắn lại, dùng da thú lau sạch nước trên người hắn.


 
Có một lúc, khi cô chạy trên thân rắn, trong lòng không hiểu sao thấy kinh ngạc. Tại sao rắn yêu lại dùng thân mình làm cầu cho cô qua sông một cách tự nhiên như vậy

 
Tống Hứa không tiếp tục nếm thử đồ ăn linh tinh để làm miệng mình tê tới mức không nói chuyện được nửa, nhưng mỗi lần nghỉ ngơi Ô Mộc đều cuộn mình thành vòng tròn, đuôi rắn dàn tạo ra không gian chứa vừa một con sóc.

 
"Cốc cốc cốc." Sóc hỏi ở bên trong hỏi: “Nhà rắn ơi, người lạnh không?.

 
“Chủ nhà đã ngủ chưa?” Sóc ở bên trong tiếp tục nói.

 

“Chủ nhà, chuyện là như thế này, tháng này tôi muốn giảm tiền thuê nhà. Nhà của anh chật chội, ánh sáng không tốt, mà đây cũng không phải là trung tâm thành phố, sao tiền thuê nhà ở ngoại ô lại đắt thế hả?’ Con sóc vẫn diễn kịch một mình.

 
Cô vẫn đang nói những lời khó hiểu. Mặc dù thời tiết vẫn còn hơi lạnh nhưng Ô Mộc cảm thấy rất ấm áp, một con sóc đầy lông mềm như nhung đã ngủ thiếp đi cạnh bụng hắn, cô tỏa nhiệt liên tục và không ngần ngại chia sẻ hơi ấm đó với hắn.

 
Tống Hứa tỉnh dậy, đẩy đầu rắn phủ trên người ra, nhìn ra bên ngoài, không khí lành lạnh làm cô bừng tỉnh. Mọi thứ bên ngoài đều là dấu vết của cơn mưa nhẹ đêm qua để lại.

 
Rắn cũng vặn mình, dãn cơ thể đang cuộn lại ra. Đêm qua chỉ có mảnh đất nhỏ mà Tống Hứa nằm là khô ráo.

 
Dù ngôi nhà tự xây của "chủ nhà" rắn có hơi nhỏ và ánh sáng không được tốt nhưng được cái che mưa chắn gió.

 
Mặc dù vậy, sóc đã đòi bỏ hợp đồng thuê nhà.

 
Cô lau sạch lớp ẩm ướt trên người Ô Mộc: “Lần sau chúng ta nên tìm hốc cây mà chen vào thôi.”

 
Tống Hứa có thể ăn được nhiều thức ăn hơn, vì cây đang đâm chồi nảy nở trên diện rộng. Cây hoa mật là nơi sản xuất lương thực lão luyện nhất được ưa chuộng bởi đông đảo loài chim và thú leo trèo cỡ nhỏ.

 
Hoa của loài cây này có màu trắng hồng, thường nở vào ban ngày và khép lại vào ban đêm, hoa hình loa kèn mọc thành chùm, ống mảnh ở đáy kèn tiết ra nhiều nước ngọt mà Tống Hứa thích, cắn đứt cuống hoa ở phía dưới giống như ống hút, hút hết mật hoa, mật hoa có vị ngọt thanh, không ngáy và thơm miệng

 
Cây hoa vàng siêu cao giống như cây hoa mật, cao hơn 30m, nhiều loại lan khác nhau bám trên thân cây. Về cơ bản thì không có lá vào mùa xuân, cây đầy hoa, những bông hoa màu vàng bắt mắt, nó giống như cây kẹo mút màu vàng đứng trong rừng, gửi lời mời gọi bạn bè từ khắp nơi trên thế giới đến thưởng thức.

 
Nó chào đón tất cả những người bạn có thể thụ phấn cho nó, nhưng nó không ngăn cản được một vị khách ăn cả hoa như Tống Hứa, chỉ có thể im lặng để cho cô ăn, dù sao hoa cũng nhiều.

 
Tống Hứa hút nước ngọt đến mức không muốn rời đi, nàng gõ nhẹ xuống dưới cái cây lớn rễ dài nói với Ô Mộc: "Tối nay chúng ta hãy ngủ lại đây đi."

 
"Gặp được nơi du lịch hợp ý thì chúng ta có thể dừng chân lâu hơn."

 
Tống Hứa đã chu đáo sắp xếp chỗ ở buổi tối cho Ô Mộc, thu thập cành cây kèm cả cây to làm cho hắn một mái che mưa đơn giản để ngăn chặn cơn mưa vào ban đêm, tối cô không ngủ mà trèo lên cây để ăn một bữa.

 
Cái cây này giống như cửa hàng tiện lợi 24 giờ, cũng có các loài vật nhỏ ghé thăm vào ban đêm, Ô Mộc đang nằm lọt thỏm trong khoảng trống giữa những chiếc rễ dưới gốc cây, lâu lâu nhìn lên cây thấy bóng sóc đung đưa trên cành, còn nghe tiếng sóc học tiếng chim kêu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận