Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 35: Đàn sói

 
Ô Mộc cố gắng nỗ lực, tiếc là có một số sự việc không phải cứ cố là làm được, hắn lăn qua lăn lại giữa đêm, liên tục thay đổi giữa bán thú nhân và hình thú, cuối cùng vẫn không thể biến đổi về hình dạng bán thú nhân thành công.

 
Rắn lớn biến đổi thất bại nằm liệt một chỗ, mỗi một miếng vảy trên người đều mang theo mất mát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Trong khi hắn đang cố gắng biến đổi, vẫn không quên nói chuyện với Tống Hứa, trong lòng có cảm giác nguy hiểm, không như trước đây kìm nén nửa ngày không ra được một chữ, mà là nóng nảy nói tùm lum được chữ nào thì được.

 
Cũng may là Tống Hứa có thể hiểu đúng ý nghĩ của hắn cho dù hắn nói năng loạn xì ngậu lên.

 
“Ngươi đi đâu, thì ta sẽ đồng hành cũng ngươi đến đó, ta đi đâu, ngươi cũng cùng ta đi đến đó, chúng ta sẽ ở với nhau, thế nha!”

 
Cuối cùng Tống Hứa cũng làm rắn yêu yên lòng, cô phát hiện vốn dĩ bỏ nhà ra đi, thế giới bên ngoài rộng lớn như này đối với rắn lớn cũng là một thế giới mới kỳ lạ, hắn có thể quyết liệt giết chết chim ưng, cũng lo lắng cô sẽ nói lời tạm biệt với hắn.

 
Rời khỏi khu vực này, cây cối dần dần thưa thớt, vẫn không nhìn thấy cây lớn, chỉ có những cây nhỏ xíu chiếm mặt đất, phía xa là một bãi cỏ rộng lớn, xa hơn có thể thấy đường nét dãy núi nhô lên. 

 
Tống Hứa chui ra từ trong bụi cây, sau đó là Ô Mộc theo sau, bọn họ sắp bước vào cánh đồng không có cây cối che đậy, bước vào một thế giới bận rộn.

 
Trên đồng bằng này, hoa của mùa xuân nở đầy, màu sắc tươi sáng và rực rỡ có thể thấy ở khắp nơi.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian hoa nở của các thực vật không nhiều, chúng phải tranh thủ thời gian thu hút các côn trùng có thể giúp chúng thụ phấn hoặc là sinh vật khác, vậy thì bọn chúng sẽ hoàn thành được sứ mệnh mùa xuân.

 
Tống Hứa bước vào đồng bằng này, không thể không thốt lên: “Ở đây náo nhiệt quá, bọn họ bận rộn ghê.”

 
Mắt thấy những bông hoa bận nở, tai nghe ong mật bận thụ phấn, tóm lại giống như một cái chợ cóc náo nhiệt.

 
Nhiệt độ bỗng trở nên dễ chịu và ấm áp hơn, ban đêm cũng không cần đốt lửa để sưởi ấm, Tống Hứa dựa vào lông của mình dễ dàng chống chọi với chút khí lạnh còn sót lại.

 
Ban ngày mặt trời hiện ra, nhiệt độ thì không cần phải nói, hạt giống ngủ như chết bị mặt trời chiếu vào cũng bắt đầu nảy mầm, nếu không lớn lên thì sẽ không theo kịp mùa xuân rực rỡ này.

 
Hoa nở như họp chợ, đã sẵn sàng trở thành thức ăn của Tống Hứa trên đoạn đường này, dựa theo khẩu vị của một con sóc thì vào mùa xuân, không có gì ngon hơn chồi non mới nhú và sương trên hoa tươi càng làm thức ăn trang nhã hơn.

 
Tương tự, dê rừng đang gặm hoa cỏ trên đồng bằng, cũng thành thức ăn của Ô Mộc. Hắn không kén chọn đồ ăn, đồ ăn có xấu xí cũng bằng lòng ăn, không để ý con mồi sạch sẽ hay bẩn thỉu, cũng không để ý trên người là da hay lông dài, tất cả đều nuốt trọn, đôi khi chỉ phun ra những thứ không tiêu hoá được.

 
Tống Hứa nói vào tai hắn rất nhiều lần, lần này Ô Mộc bắt được một con dê rừng, không ăn ngay, mà kéo nó ra suối rửa sạch, sau đó mới ăn.

 
Tống Hứa kinh ngạc, tại sao, tại sao Ô Mộc lại rửa sạch đồ ăn rồi mới ăn? Nhớ lại trước đây, lúc hắn vẫn còn là bán thú nhân, săn được con lợn rừng đang vầy dưới bùn thì trực tiếp ăn, chưa ý thức được rằng mấy câu lải nhải của cô đã thành công.

 
Hai người ăn uống không giống nhau, Tống Hứa có thể ăn trên đường, Ô Mộc thì ăn một bữa phải dừng lại nghỉ ngơi một hồi. Hắn nghỉ ngơi, thì Tống Hứa đi lang thang gần đó, cô ngồi xổm trên một tảng đá, ngửi mùi ở trên.

 
Bộ phận nhận thông tin của thú nhân nói với cô, đây là biên giới của một nhóm thú nhân, mùi lưu lại có một hơi tanh tưởi, có thể là bầy sói, có thể phân biệt mùi của bầy sói, chủ yếu bởi ban đầu nguyên thân ở rừng tuyết tùng cũng gặp phải thú nhân sói, nên có kinh nghiệm.

 
Nhưng mùi này đã phai nhạt dần, có vẻ như rất lâu rồi bầy sói không tới đây.

 
Cô đứng dậy và di chuyển đến một tảng đá khác cách đó một mét, ở đây cũng có dấu vết của những thú nhân khác nhau còn lưu lại, mùi không mạnh, nhưng rõ ràng như nhau, không thể phân biệt được đó là con vật gì.

 
Cánh đồng này như là nơi giáp giới giữa lãnh thổ của hai nhóm thú nhân khác nhau, nếu bọn họ đi dọc theo biên giới, sẽ không có vấn đề gì.

 
Thật không may, có một nhóm thú nhân sói sống xung quanh đây. Gần đây những con cái trong thị tộc mới sinh ra nhiều thú nhân nhỏ, mùi tanh và mùi của đàn con đã thu hút những con thú đói. Nơi đóng quân của họ đã bị tấn công hai lần, Vì vậy tộc trưởng dẫn theo gia tộc mở rộng phạm vi kiểm tra, mới vừa tới biên giới.

 
Những dấu vết mới và mùi của rắn lớn nguy hiểm khiến họ cảnh giác và bất an, họ không thể khoan nhượng cho một con thú nhân lạ nguy hiểm xâm nhập vào lãnh thổ của họ.

 
Thủ lĩnh tộc sói Lĩnh Phong phân biệt mùi xong thì vẫy tay, mười mấy nam nữ với mái tóc đen xám lập tức biến thành hình dạng sói đuổi theo hướng mặt trời lặn.

 
Tống Hứa duỗi thẳng tay chân, nằm trên thân của rắn lớn ngắm nhìn các vì sao, những vì sao này càng ngắm càng thấy nhiều, ngắm sao lại liên tưởng tới vũ trụ. Tống Hứa thở dài: “Chúng ta thực sự quá nhỏ bé, ngươi nhìn xem, bầu trời phía trên đầu chúng ta là một góc của vũ trụ, và nơi chúng ta đang sống là một ngôi sao trong vũ trụ."

 
Ô Mộc không hiểu, các vì sao thì nhỏ, còn thế giới của họ thì rộng lớn, sao có thể là một vì sao. Nhưng bây giờ hắn không thể nói, đành phải thè lưỡi tỏ vẻ nghi ngờ.

 
Tống Hứa: "Có phải ngươi muốn nói, những ngôi sao nhỏ thế thì sao chúng ta có thể sống ở trên những ngôi sao đó được? Đó là bởi vì chúng ta cách những ngôi sao khác quá xa, những thứ ở xa nhìn thì sẽ nhỏ bé, đúng không?"

 
Tống Hứa nói câu được câu chăng với Ô Mộc về vũ trụ, đang nói bỗng nhiên trở nên trầm tư: “ Thực ra chúng ta cũng giống như một bông hoa, một hòn đá.”

 
"Ngươi nhìn xem," Tống Hứa tiện tay nhặt lấy một viên đá: "Ta và viên đá này có ý nghĩa giống nhau đối với thế giới này, suy cho cùng đều là tro bụi trên hành tinh này."

 
Lại lấy tay bắt một con kiến, cầm nó lên: “Ta và con kiến này cũng giống nhau.”

 
Ô Mộc không hiểu lời cô nói, cô và viên đá và con kiến làm sao giống nhau được, viên đá và con kiến đều bình thường, ở đây đá và kiến có vô số, bọn chúng đã không biết cười lại không đáng yêu, không biết la hét, không biết nhảy múa, còn không biết đào lỗ trên cây, càng không thể nói những điều kỳ lạ và thú vị.

 
Để con kiến đó lên người Ô Mộc, nhìn nó đi dọc trên thân rắn, sự im lặng của Tống Hứa không thể duy trì nổi một phút, đã bắt đầu nghiêm túc: “Ngươi biết không Ô Mộc, những người ngoài hành tinh sống trên những ngôi sao khác trong vũ trụ gọi là trùng tộc, bọn họ có thể lái tàu vũ trụ đi từ hành tinh này sang hành tinh khác, có vũ khí lazer trên tàu vũ trụ, trong bầu khí quyển, chỉ cần phóng một cái là một hành tinh mất đi một nửa…”

 
“Trong vũ trụ còn có một hành tinh ánh sáng, những người sống trên đó được gọi là Oman, mỗi người bọn họ đều có thể biến hình thành người khổng lồ, mặc dù thời gian biến hình chỉ có năm phút, nhưng chúng có thể đánh bại những con quái vật cao hàng chục mét... cũng chính là đám thú nguyên thủy đấy!"

 
Rắn lớn nghe thì sửng sốt một chút, nửa hiểu nửa không, mặc dù không biết tại sao Tống Hứa hiểu nhiều biết rộng vậy, nhưng cô rất nghiêm túc, vì thế rắn lớn tin là thật. Hắn nhìn về ngôi sao phía xa, nơi có đám người ngoài hành tinh nguy hiểm, hắn dùng đuôi cuộn lấy Tống Hứa, hi vọng cô không sợ.

 
Gió đêm mang theo mùi của bầy sói, phá vỡ khoảng thời gian dạy học ấm áp này. 

 
Rắn lớn xụi lơ trên đất bỗng chống nửa người dậy, Tống Hứa cũng bị ngã lăn ra.
 
Một con sói đầu đàn với thân hình to lớn từ xa phóng tới nhanh như tia chớp, nó và rắn lớn trực tiếp xông vào nhau, đầu rắn lớn lung lay, sói đầu đàn bị ném sang một bên.

 
Bầy sói bao quanh bọn họ, bầy sói chạy nhanh quá nên giờ thở hổn hển, khẽ phát ra âm thanh đe doạ, chờ thủ lĩnh ra lệnh.

 
Sói đầu đàn Lĩnh Phong rơi xuống đất biến thành một người đàn ông có lông mọc trên tay chân, vừa nhìn hắn ta đã biết thú nhân này rất lợi hại, nếu không phải hắn ta trốn nhanh, thì chắc giờ trên vai hắn ta đã thủng hai lỗ.

 
Thú nhân rắn mở miệng ra, phát ra tiếng xì xì giống như uy hiếp, cái miệng đang há ra đó để lộ ra răng nanh, mùi tanh của nọc độc làm cho Lĩnh Phong hiểu rằng đối thủ trước mặt không dễ đối phó.

 
Hắn ta cẩn thận đi vòng quanh, mắt rắn vẫn cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, giống như sẽ tấn công bất cứ lúc nào, sau khoảng hai hơi thở, rắn lớn đột nhiên cắn về phía hắn ta, thế là toàn bộ thú nhân tộc sói lao lên.

 
Thú nhân đứng phía sau đuôi Ô Mộc phát hiện trên thân rắn vẫn còn một thú nhân sóc, không nghĩ ngợi nhào đến cắn.

 
Tống Hứa biến thành sóc và nhảy lên, thoát khoải cú táp này, cả hai chân tiến lên đá vào mắt con sói, đuôi rắn phối hợp đánh con sói đang la hét đang bay ra ngoài, thân thể rắn to khoẻ đong đưa, những con sói đó muốn cắn xé cũng không thể chạm được vào cơ thể hắn, sóc thì bò theo thân rắn trơn trượt leo lên đầu rắn yêu.

 
Móng của sói đầu đàn lâp tức nhảy tới thân rắn đang ngẩng cao bẩy tấc cảm giác một luồng gió lướt ngang trên đầu làm Tống Hứa phản ứng ngay lập tức, tiếp theo trượt xuống theo thân rắn, đá vào con sói, ngăn cản móng hắn ta cào vào thân rắn. Sói đầu đàn xoay người né một chút, rắn lớn nhận ra tình thế thì lăn người một cái, đè sói đầu đàn xuống đất, đuôi nhanh chóng cuộn lại, lập tức muốn treo cổ hắn ta.

 
Bầy sói bị quét ra, nhìn thấy sói đầu đàn bị tóm, lập tức chạy lại, dù bị đuôi rắn quét đi vẫn không chùn bước, rắn lớn đành phải nới lỏng sói đầu đàn, tiếp tục dùng đuôi xua đuổi bầy sói gây rối kia.

 
Lĩnh Phong thoát khỏi phạm vi tấn công của rắn lớn, huýt sáo, bầy sói lần lượt từng con lùi về sau, hai thú nhân tộc sói không cẩn thận bị đuôi rắn quét gãy chân được đồng bạn kéo về.

 
Trên thân sói đầu đàn Lĩnh Phong dính đầy bùn đất, ấn vào xương sườn của mình thì thấy đau đớn vô cùng, vừa rồi, lồng ngực của hắn ta như bị nghiền nát. Hắn ta hiểu rằng, tiếp tục đấu tranh, thậm chí nếu có thể giết được thú nhân này, sợ rằng tộc của mình cũng sẽ có thương vong nặng nề.

 
Không muốn tộc mình hi sinh một cách vô ích, Lĩnh Phong không hành động hấp tấp nữa, đứng tại chỗ nói: “Ngươi là bán thú nhân, chúng ta không hoan nghênh bán thú nhân đến, lập tức rời khỏi lãnh địa của của chúng ta.”

 
Bất kỳ bộ lạc nào cũng không tiếp nhận bán thú nhân có thể mất lý trí bất cứ lúc nào, bán thú nhân có sức mạnh như này lại càng nguy hiểm hơn. Nếu như tộc của Lĩnh Phong có thể giết chết bán thú nhân trước mặt, thì sẽ không bị đuổi đi như này.

 
Nhóm người này vừa xuất hiện đã ra tay, cảm thấy đánh không lại thì muốn dùng võ mồm, còn nói lời không khách sáo vậy.

 
Xét thấy trình độ nói chuyện của rắn yêu rất thấp, Tống Hứa ngồi xuống bên người Ô Mộc, vươn tay xoa xoa vai và cánh tay bị sói đầu đàn húc vào trong lúc hỗn loạn, không vui nói: “Nếu các ngươi không đi đến đây, chúng ta cũng sẽ rời khỏi lãnh địa của các ngươi trong hai ngày tới, chỉ mượn đường đi thôi, sao phải làm như vậy chứ!”

 
Lĩnh Phong vẫn không bị lay động: “Vậy bây giờ các ngươi rời khỏi lãnh địa của bọn ta đi.”

 
Sự nổi loạn trong người Tống Hứa nổi dậy, chống nạnh dựa vào lưng rắn lớn: “Không đấy, chúng ta cứ đi từ từ ở đây đấy... Sao?"

 
Cái dựa này, khiến cô phát hiện điều bất thường, xúc cảm bóng loáng của vảy rắn biến thành láng mịn của làn da, Tống Hứa không nói nửa câu sau, nghi hoặc nhìn ra phía sau.

 
Ngay lúc này, có lẽ là bị kích thích, Ô Mộc đã biến đổi thành bán thú nhân thành công, vảy rắn trên cơ thể vẫn chưa mờ đi, một tay hắn nắm chặt vai Tống Hứa, một tay chỉ về hướng Lĩnh Phong đứng đầu bầy sói.

 
Từ trong miệng hắn thốt ra một chữ rõ ràng: “Giết.”

 
“Giết chết… xì xì… ngươi.”

 
Tống Hứa: Rắn yêu vừa cất tiếng đã nói lời hung dữ vậy?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui