Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 36: Đưa tiễn

 
Một trận gầm rú của con sói vang vọng trên bãi cỏ, dần dần những con sói khác cũng đầu ngẩng cao đầu tru theo đáp lại, trận gầm rú đã kéo dài được vài phút.

 
“Mùa xuân đến chứng tỏ bầy sói bước vào thời kỳ sinh sản, chúng vội vàng hú lên cùng hòa quyện vào ánh trăng, trăng tròn sẽ kích thích tính hoang dã nguyên thủy trong bầy sói, khiến chúng trở nên bốc đồng và nóng nảy." Lúc Tống Hứa nghe bầy lang sói tru lên đến phút cuối cùng, dùng giọng điệu nghiêm túc phối với phóng sự để giải thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Nằm trên bãi cỏ xa xa, trong bầy lang sói vừa tru xong thì có một thú nhân sói trẻ tuổi không nhịn được mà hét lên: “Đâu có giống như ngươi nói chứ, tiếng tru của bọn ta và mặt trăng không có liên quan nhau.”

 
Tống Hứa ồ một tiếng: “Thế các ngươi đang làm gì vậy?”

 
Con sói đó giận giữ quát tháo: “Đương nhiên là chào hỏi tộc nhân, còn nữa, mặt trăng cũng không có khiến cho bọn ta bốc đồng nóng nảy.”

 
Tống Hứa vỗ tay: “Ngươi xem, ngươi đang nóng nảy đây còn gì, bốc đồng đây còn gì.”

 
Con thú nhân sói nghe lời cô nói mà tức đến phát ra tiếng gầm gừ nhỏ. Những ai đã từng nuôi chó thì sẽ rành, âm thanh lúc đó rất giống khi loài chó không hài lòng.

 
Thú nhân sói vừa lên tiếng đã bị sói đầu đàn gầm gừ nhắc nhở nên không dám nói thêm nữa, chỉ còn tức đến mức ủi đất tại chỗ.

 
Thấy bên kia không hó hé nữa, Tống Hứa quay về với Ô Mộc một cách chán chường.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó, Tống Hứa, Ô Mộc, và tộc sói cách nhau một khoảng cách. Bọn họ vẫn luôn giữ khoảng cách này với lãnh địa của tộc sói.

 
Ngoại trừ nãy đối đầu trực tiếp, về sau hai bên bọn họ không có gây hấn với nhau nữa. Tộc sói chú ý đến sự lợi hại của Ô Mộc, mà Tống Hứa cũng kìm lại được sự hận thù của Ô Mộc.

 
Đối phương sói đông thế mạnh, hai bên thật sự đánh nhau thì con què con bị thương, cô cũng không muốn nhìn thấy rắn yêu vì chuyện này mà bị thương.

 
Tống Hứa và Ô Mộc muốn đi về phía trước, nói rõ không đồng ý đi đường vòng, tộc sói liền đi theo phía sau bọn họ, nhìn chằm chằm cho đến khi bọn họ rời khỏi lãnh địa.

 
Thế là biến thành cảnh này, Tống Hứa và Ô Mộc đi phía trước, tộc sói đi theo phía sau. Trời sập tối nên phải nghỉ ngơi rồi, Tống Hứa và Ô Mộc tìm nơi nằm nghỉ, tộc sói ở xa xa gộp thành một nhóm.

 
Thế mà lại có một đàn sói theo sát phía sau, đương nhiên Tống Hứa ngủ không ngon giấc, hễ quay đầu lại là nhìn thấy có mười mấy cặp mắt phát sáng trong bụi cỏ đang chĩa về phía này, ban đêm còn khiến người khiếp vía.

 
Không chỉ có đôi mắt sáng, bọn họ còn gầm rú lên, cơn buồn ngủ của Tống Hứa đều bị bọn họ làm cho không còn nữa.

 
Nãy vừa có trận tranh cãi, ban ngày bọn họ ầm ĩ to nhỏ nhiều lần, đều do Tống Hứa cố ý lớn tiếng nói gì đó khiến sói thanh niên trong lang tộc dễ bị kích thích mà cướp lời phản bác.

 
Trước sự tức giận đến mất lý trí, sự điềm tĩnh của sói đầu đàn luôn kịp thời ngăn cản, dập tắt để tránh chuyện bé xé ra to. Tống Hứa cũng hiểu rõ đã chạm đến ranh rới, nên mới miễn cưỡng sống chung.

 
Nếu nói lợi ích duy nhất, có lẽ do sự đe dọa của một nhóm người sói, rắn yêu Ô Mộc đã duy trình hình dạng bán thú nhân một ngày trời, bây giờ vẫn chưa biến về nguyên hình thú.

 
Ban ngày đi đường, rắn yêu đi đằng sau để ngăn cách cô với  bầy sói phía sau, Tống Hứa nằm trên đuôi hắn, vẫn ngẩng cao đầu nhìn bầy sói đằng kia.

 
Theo góc nhìn của bầy sói, trong đêm tối con rắn lớn với đôi mắt đỏ phát sáng luôn nhìn chằm chằm bọn họ không buông, cảnh tượng này không dễ thương cho lắm, chẳng trách ban đêm không có con sói nào dám ngủ, và cả bầy hát hò để củng cố thêm lòng can đảm.

 
Tống Hứa nói thật chứ, bọn họ có thể không cần thay nhau canh gác như vậy mà.

 
Cô chợp mắt một lúc, tỉnh lại thấy Ô Mộc vẫn luôn trong tư thế bất động hướng về trước, chắc có lẽ rắn yêu hóa đá rồi, lại nhìn về phía đối diện, mười mấy quả đàu sói cũng đang đứng sừng sững trong đám cỏ dại.

 
“Ủa mà,” Tống Hứa hắng giọng: “Ô Mộc, nếu như không ngủ, vậy ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nha.”

 
Ô Mộc khẽ nghiêng đầu, nhìn cô rồi lại chuyển sang bầy sói đối diện. Có vẻ không chút động lòng, nhưng cái đuôi nhọn đã quấn chặt chân cô từ khi nào, còn vỗ vỗ nữa, đây là biểu thị của sự đồng ý.

 
Tống Hứa nói: “Câu chuyện này gọi là o chú cừu và x lang sói, trên thảo nguyên xanh xanh, có một bầy thú nhân tộc cừu và còn có một nhà ba người thú nhân tộc tộc sói.”

 
Xung quanh rộng lớn, âm thanh truyền từ xa, ở nơi xa kia tộc sói không muốn nghe cũng nghe thấy rồi, nghe rồi nghe, có  thú nhân sói nhịn không nổi nữa, khe khẽ thì thầm với đồng loại: "Con sói xám này cũng đần quá, có con cừu cũng không bắt được, bắt cừu dễ bao nhiêu chứ."

 
“Đúng vậy, bắt được cừu rồi sao không ăn thịt luôn, sao nhất định phải đốt lửa nấu nước luộc lên rồi mới ăn?” 

 
“Có phải là nấu lên ăn ngon hơn không?”

 
“Ta có hơi thèm thịt cừu rồi.” Một con sói thú nhân cảm thấy đói lè lưỡi liếm nước bọt.

 
Ban ngày vì bọn họ dán mắt trông chừng bán thú nhân, theo sau lưng bán thú nhân, nhìn thú nhân sóc gặm hoa gặm cỏ ăn no nê, rắn yêu có thể không cần ăn mỗi ngày, còn bọn họ chỉ bắt vội vài con thỏ để ăn, chẳng ai được ăn no cả.

 
Có con sói nói: “Ta không thích ăn cừu, mùi vị đó vừa nồng vừa kỳ lạ, ta không thích ăn.”

 
Đồng bọn thích ăn cừu lại không đồng ý: “Bọn ta ai cũng ăn cừu, cừu cũng rất ngon, kỳ lạ ở chỗ nào?”

 
Đối diện Tống Hứa đột nhiên nhảy dựng lên ủng hộ: “Đúng đó, cừu ngon như thế, ngươi có biết thưởng thức không vậy?”

 
“Thịt cừu thì là, thịt cừu xào hành, thịt cừu hun khói, ngươi từng ăn chưa hả?”

 
“Trên đời này không ai có thể hiểu cách ăn thịt cừu hơn ta.” Những lời này vang lên khiến tên thú nhân sói bảo không thích ăn sững sờ, bị đồng loại và kẻ địch cùng lên án thì không biết nên làm gì cả.

 
Tại sao vậy chứ, tại sao một con thú nhân sóc lại kích động đối với một người không biết ăn thịt cừu như hắn ta thế.

 
Rất lâu sao, mới có thú nhân sói hỏi lại: “Vậy thịt cừu nên ăn như thế nào?”

 
Tống Hứa thay đổi biểu cảm, cười ha hả: “Không nói cho mấy người biết đấy.”

 
Bên tộc sói tức đến tru tréo ầm ĩ, đạp bụi đất bay tứa tung, sói đầu đàn Lĩnh Phong lên tiếng nhắc nhở bọn chúng phải đề cao cảnh giác, vừa mở miệng đã bị cho ăn một nắm cát, bực rồi đấy, thế là hắn ta gầm lên bảo cả đám im lặng và không được nói chuyện với con sóc đó nữa.

 
Sau nửa đêm, là lúc buồn ngủ nhất. Tống Hứa mới chợp mắt một lúc, khi tỉnh lại thì nhìn về bầy sói ở đối diện, dường như có vài cặp mắt xanh biếc híp lại, chắc có lẽ buồn ngủ rồi.

 
Mà rắn yêu vẫn quan sát bầy sói. Có mối đe dọa bên cạnh thì hắn tuyệt đối sẽ không buông lỏng cảnh giác, không như Tống Hứa còn mượn sự bảo vệ của hắn mà chợp mắt.

 
Đúng là bầy sói đầu óc bảo thủ thích giày vò, Tống Hứa nghĩ đến đây, thấy Ô Mộc không buồn ngủ, lấy ngón tay chọc chọc lưng hắn, đứng dậy: “Chúng ta tiếp tục đi thẳng thôi.”

 
Ô Mộc ngờ vực mà xem bầu trời vẫn còn tối đen như mực, đẩy Tống Hứa nằm xuống “Đen, ngủ.”

 
“Ngủ gì mà ngủ, chúng ta không được ngủ, ai cũng đừng hòng được ngủ.” Tống Hứa bất ngờ hét lớn lên, khiến cho bầy sói giật cả mình.

 
“Ồ, bọn ta muốn đi đường ban đêm, không phải bọn ngươi muốn theo sao, tỉnh dậy hết đi, đi theo hết đi.” Tống Hứa nhắc nhở.

 
Sói đầu đàn thức dậy đi theo, mấy con sói phía sau sắp đánh một giấc rồi chỉ đành đứng dậy, cụp tai mà theo sau.

 
Ô Mộc ve vẩy đuôi trong lùm cỏ để tránh có sự nguy hiểm nào ẩn sâu trong đó. Phía trước là một lùm cỏ cao một mét, Tống Hứa lùi về sau hai bước chạy lấy đà, một hai ba nhảy qua, tiếp đất và không chạm trúng lùm cỏ kia.

 
“Nice, xuất sắc.” Tống Hứa nhìn những lùm cỏ to nhỏ trên đường, coi chúng thành chướng ngại vật cần phải vượt qua, nhảy qua một cái rồi một cái, đặc biệt có cảm giác như đang tham gia chạy vượt rào cản trong thế vận hội.

 
Trên người rắn yêu đang đeo vải bọc đựng đồ, trên người Tống Hứa có mang đoản kiếm làm bằng răng thú, ung dung tự tại. Cô nhảy thêm một lần nữa thì cảm thấy mệt, lại quay về bên cạnh rắn yêu.

 
“Ta cảm thấy trong tay hình như thiếu thiếu đồ gì đó.” Tống Hứa đột nhiên nói.

 
Ô Mộc nghi hoặc "Thiếu, cái gì?” hắn không để ý trên tay cô đã cầm cái gì.

 
Tống Hứa xòe bàn tay ra: “Tay này, nên cầm gì đó.”

 
Ô Mộc ngắt bột bó hoa bên cạnh, đặt lên tay cô “Cầm, ăn.”

 
Tống Hứa vứt đi bó hoa đó, giữ lấy tay của hắn: “Ngươi ngốc quá đi.”

 
Ô Mộc nhìn xuống, thấy hai người tay trong tay vung vẩy, tay của sóc nhỏ ấm áp, còn có chút ẩm ướt khác hẳn bàn tay của hắn, dắt đi được một hồi thì tay hắn cũng trở nên ấm dần.

 
Tống Hứa không kiên nhẫn nắm mãi, những ngọn hoa những con côn trùng nhỏ ven đường nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của cô, vậy là cô tách tay mình ra mà chạy đi xem. Ô Mộc nhanh chóng cảm thấy bàn tay lạnh lẽo lại, đợi đến lúc Tống Hứa về lại bên mình thì hắn chủ động nắm lấy tay cô.

 
Tống Hứa phát hiện ra, cố tình đưa tay ra phía sau không để hắn dắt.

 
Nghe thấy tiếng cười ha ha phát ra từ miệng cô, Ô Mộc biết ngay cô cố tình. Phần lớn thời gian sóc yêu đếu rất dễ thương, chỉ có ít thời gian thì dễ ghét.

 
Mặt trời ló rạng, Tống Hứa quay đầu xem bầy sói, nhìn rồi lại nhìn. Trong thời gian ngắn, cô đã nhìn rất nhiều lần, làm cho Ô Mộc cũng ngoảnh đầu về xem.

 
Sự chú ý thường xuyên của họ đã làm cho bầy sói trở nên hoang mang và đề phòng, tai con nào con nấy dựng đứng lên.

 
Cuối cùng, trong bầu không khí căng thẳng, Tống Hứa huýt sáo một tiếng với đám sói: "Ha ha, ta thấy ngươi với người đẹp ở cuối cùng kia quấn đuôi nhau rồi nhá, nhìn thấy rất nhiều lần, hai ngươi đang chim chuột với nhau hả?"

 
Ngay cả bầy sói cũng đồng loạt ngoảnh đầu về xem hai đồng loại kia của mình.

 
Đi đường chán muốn chết, Tống Hứa trông thấy bọn họ quấn quýt nhau nói chuyện yêu đương, bèn lôi ra làm chủ đề nói chuyện.

 
“Ngươi trông xinh đẹp hơn một nửa người kia của ngươi, lông của hắn có hơi trụi đấy.” Trong một bầy, con sói đó ít lông nhất, lông cũng thưa nhất.

 
Thú nhân sói cái cả người phủ đầy lông im lặng, sói trụi lông bên cạnh nhịn không nổi mà bào chữa cho chính mình: “Ta chỉ bị rụng lông khi hết mùa đông thôi, rất nhanh sẽ mọc dài ra, Mễ Hoa thích ta là chuyện bình thường, ngươi và bán thú nhân kia mới là không bình thường.”

 
Tống Hứa: “Thì sao, bán thú nhân thì đã sao, đuôi ngươi có dài bằng đuôi của Ô Mộc không, đuôi ngươi có linh hoạt như đuôi hắn không?”

 
Về dài ngắn của đuôi thì tộc sói chắc chắn không so nổi với rắn yêu, con sói đó quýnh lên, không hề nghĩ ngợi mà nói: “Nhưng lông của ta nhiều hơn hắn hơn.”

 
Tống Hứa: "Tóc của Ô Mộc còn còn nhiều hơn ngươi nữa.”

 
Sói trụi lông kia tức tối: “Hắn là bán thu nhân sao so được thú nhân như ta.”

 
Tống Hứa: “Ô Mộc giỏi hơn ngươi, có thể bắt mọi loại con mồi.”

 
Sói trụi lông: “Bán thú nhân không có chỗ nào so được với thú nhân hết."

 
Tống Hứa cũng tức, nói nhiều nói dai thành nói dại: “Ô Mộc còn có hai cái đó đó, nhiều hơn ngươi đấy, ngươi sánh nổi không?”

 
Khi Tống Hứa hét lên câu này, nhận ra có gì đó không ổn, nhìn thấy đôi mắt kỳ lạ của Ô Mộc, cô cười khan: “Chúng ta thắng rồi, ha ha ha.”

 
Một lúc lâu sau, trong bầy sói truyền tới tiếng than sợ hãi của chị gái sói xinh đẹp: “Thế thì đáng sợ quá, nàng ấy thật lợi hại."

 
Tống Hứa cúi thấp đầu nghịch ngón tay: Được rồi bà chị à, đừng nói nữa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui