Chương 37: Bán nhân mã
Sinh sôi nảy nở, là một chủ đề hết sức bình thường trong thế giới thú nhân, đối mặt với chuyện này chỉ như bình thường bọn họ ăn cơm uống nước để sinh sống, họ không có sự gượng gạo và mờ mịt như nền xã hội văn minh, vì vậy ở đây chỉ có một con sóc tự mình nói rồi xấu hổ.
Các thú nhân tộc sói đang thì thầm thảo luận liệu rằng thú nhân rắn có năng lực sinh sản tốt hơn không, hoặc có sự phân kỳ đối với thú nhân sóc không. Hôm qua, trong mắt của bầy sói chỉ có bán thú nhân nguy hiểm, hoàn toàn không xem thú nhân sóc nhỏ yếu này ra gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay, sóc nhỏ đã cho bọn họ một ấn tượng không thể phai mờ, trong một vài phương diện, còn đáng sợ hơn so với thú hình.
Còn về Ô Mộc, ánh mắt của hắn rất kỳ quái.
Tống Hứa vừa nói xong câu nói đó thì có hơi xấu hổ, nhưng cũng quên đi sự xấu hổ đó rất nhanh, cô tò mò phản ứng của Ô Mộc.
Biểu cảm này của hắn là có ý gì? Thấy cô không giữ mồm giữ miệng, hắn cũng không giống như đang tức giận, mà như đang suy nghĩ về điều gì đó, có phiền não và lưỡng lự, có rất nhiều "mê" mang và suy nghĩ, có hơi mất tập trung.
Lúc ở hình thái bán thú nhân, nửa người Ô Mộc là rắn, hắn dùng đuôi rắn nhấc nửa thân trên lên, nên cao hơn hình thái thú nhân của Tống Hứa rất nhiều, Tống Hứa giơ tay lên chọc vào eo hắn: “Ô Mộc, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Ô Mộc rất thẳng thắn trả lời: “Hình thái bán thú nhân, không thể, ngươi sẽ chết.”
Thế giới thú nhân có rất nhiều chủng loại không giống nhau nhưng kết hợp với nhau, nếu dùng nguyên hình, sẽ có rất nhiều vấn đề, chỉ có đôi bên đều duy trì hình thái thú nhân mới có thể giảm bớt tai nạn và thương vong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Hứa bịt tai lại, đột nhiên "a a a" một hồi, Ô Mộc giật mình, sau đó trước ánh mắt không hiểu cho lắm của hắn thì ‘lộ ra’ biểu cảm nghiêm nghị: “Sóc nhỏ không nên nghe điều này!”
Ô Mộc: “Vừa nãy, ngươi nói…”
Tống Hứa tiếp tục giả ngu: “Cái gì? Nói cái gì, ta không có, vừa rồi ta có nói gì đâu, ngươi nhớ nhầm rồi đó!”
Ô Mộc thấy cô như không nhớ thật, vẻ ‘bối rối’ trên khuôn mặt cô quá sinh động, cũng có chút ‘mê mang’ theo, lặp lại: “Vừa nãy…”
“A…” Tống Hứa ngáp một cái, ‘dụi’ mắt: “Sao đột nhiên buồn ngủ quá, nhất định là do tối qua không ngủ rồi. Mà đột nhiên còn rất đói, như này đi, ta đi ăn chút gì nhé, có chuyện gì chúng ta có thể nói sau.”
Bỗng nhiên cơn buồn ngủ vây quanh, như thể không thể mở mắt nổi, lại ôm bụng trông như thể nếu không lập tức ăn thứ gì đó sẽ chết đói. Ô Mộc nhìn cô vừa nói đã chạy sang một bên, cũng tiện thể khép miệng lại, không làm phiền cô ăn uống.
Tóm lại, chủ đề dời đi một cách dễ dàng, sau đó, vấn đề này cũng không nhắc tới nữa.
Trong quá trình những thú nhân tộc sói theo sau và đuổi rắn với sóc rời khỏi lãnh địa, tình cờ nảy sinh cuộc tranh cãi, chỉ khi bọn họ đến gần, bị rắn lớn phát hiện rồi phát ra âm thanh xì xì cảnh báo, ngoài ra không xảy ra chuyện gì khác nữa.
Bọn họ đi qua sườn núi, tiến vào một khu rừng, lại đi xuyên qua rừng bước vào bãi cỏ, mất ba ngày để rời khỏi lãnh địa của bầy sói.
Cuối cùng cũng tiễn được hai tên khó chơi, đã ba ngày bầy sói không được nghỉ ngơi hẳn hoi, giờ chúng đang đứng trên mép biên giới, cùng nhau rú lên, bày tỏ ba ngày trải qua đủ loại cảm xúc phức tạp, giờ được thả lỏng và vui mừng.
Từ bãi cỏ truyền tới một âm thanh gào thét, là sóc nhỏ, cảm thấy bọn sói trước khi rời đi còn muốn thị uy, không chịu thua kém gào lên, làm rối loạn tiết tấu của bầy sói, khiến bọn họ phải kết thúc qua loa.
Sói Lĩnh Phong nhìn vào hai cái bóng đằng xa, dứt khoát im lặng dẫn các thú nhân quay về bộ lạc.
Tiếng la của sóc nhỏ có hiệu quả, cô chống nạnh ra vẻ, nhìn một bầy sói ngậm mồm chạy đi, cũng cảm thấy sảng khoái, hành trình này quả là tra tấn lẫn nhau, cô cũng đạt được chút niềm vui nho nhỏ, cuối cùng cũng có một người để cô có thể nói chuyện.
Còn hiện tại: “Chúng ta phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi thôi.” Tống Hứa nói.
Ba ngày này cũng chỉ chớp mắt được chút, rắn yêu không ngủ một giây phút nào, nghỉ ngơi cũng chỉ mở mắt.
Tống Hứa tìm một ổ cỏ, nhường rắn yêu nằm, hắn nằm vào ổ cỏ, trông như đang nằm vào trong một cái bát, cuộn tròn một cái giường làm bằng rắn, Tống Hứa bận rộn để thân hắn nằm thật gọn gàng, sau đó biến thành sóc rồi nằm lên. Giường rắn vừa mềm vừa trơn vừa mát, lại được phơi nắng, không có gì bằng điều kiện thoải mái cho một giấc ngủ ngon.
Ô Mộc thức dậy, hắn bị động tĩnh của bụi cỏ bên cạnh đánh thức, nhấc đầu, thấy trong bụi cỏ có một con chim bay lên.
Xung quanh không có nguy hiểm gì, Tống Hứa đang ngủ. Nhưng từ tư thế ngủ trên người rắn, chuyển sang một tư thế kì lạ hơn: đầu và thân trên chúc xuống, chui vào khe hở của thân rắn, chỉ để lại một cái đuôi lớn và chân sau ở phía trên.
Tư thế ngủ này cũng đã từng xuất hiện lúc trước rồi, đang ngủ mà cảm thấy ánh nắng mặt trời chiếu rọi, lại không có vật để che chắn thì cô tự động chui vào khe hở giấu mặt đi.
Lần đầu tiên Ô Mộc được thấy tận mắt, sợ bản thân kẹp chết con sóc, kết quả cử động một chút làm sóc nhỏ mê ngủ trừng mắt đứng dậy. Chải phẳng lại bộ lông trên cơ thể mình, lập tức trở lại là một con sóc lông bông mềm mại.
Giờ Ô Mộc đã quen nên không còn sợ nữa, nằm trong ổ cỏ đợi Sóc thức dậy. Hai bàn tay đầy vảy rắn của hắn chạm vào đuôi sóc. Bộ lông dưới ánh nắng mặt trời có màu đỏ.
Sóc nhỏ không gây ồn ào, Ô Mộc thì nhớ ra chủ đề mà trước Tống Hứa đã lảng tránh. Đang nhìn sóc nhỏ chạy đi, vừa lấy hoa dại để ăn, vừa nhổ ra vì vị đắng của hoa dại. Hắn phản ứng kịp, rõ ràng nhớ rõ mình nói gì, nhưng lại cố tình giả vờ như không nhớ.
Bán thú nhân thường sẽ không có bạn đời, trong thế giới của những con thú, những con bán thú đực không có cách nào đảm nhận trách nhiệm duy trì nòi giống, sẽ không nhận được sự coi trọng gì cả.
Muốn trở thành thú, nhưng ngay cả hình thái của một bán thú mà hắn cũng không thể duy trì được quá lâu. Thật kì lạ, Ô Mộc cảm thấy không có cách nào duy trì hình dạng bán thú của bản thân đang bị mất đi, sẽ nhanh chóng biến đổi trở lại thành dã thú. Nhưng khi suy nghĩ của hắn dần dần trở nên rõ ràng, rõ ràng hơn cả lúc có thể duy trì hình dáng bán thú nhân trong thời gian dài.
Hắn không thể thay đổi việc hóa thú hoàn toàn, nhưng hắn chưa từng tỉnh táo như vậy, trạng thái của cơ thể và tâm trí hắn đang thay đổi theo hướng hoàn toàn trái ngược nhau, có lẽ cứ thế này thì có thể hắn se là một con dã thú có lý trí trong tương lai.
Đầu sóc nhỏ giật giật trong trong khe hở trên thân rắn, lấy móc vốt của mình chống vào thân rắn, ngó đầu lên, hăng hái chải lông như thường lệ. Nhìn về phía Ô Mộc, vẻ mặt vừa vui vừa không phải vui, lẩm bẩm: “Sao ngươi lại là nửa thú, sao chưa biến lại vậy?"
Nghiêng người cẩn thẩn quan sát kĩ những biến đổi trên cơ thể rắn, chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi vảy rắn đã phủ từ đầu tới thắt lưng và bụng, phủ kín phần lưng của hắn, lan tới ngực, cổ và mặt lờ mờ có chút hình dạng của vảy rắn, trên mu bàn tay cũng xuất hiện vảy rắn.
Xem xét xong, Tống Hứa không nói gì nhiều, mà chỉ cười lớn tuyên bố: “Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta xuất phát thôi, không biết điểm dừng chân sẽ gặp phải điều gì nữa.”
Một điểm dừng chân sẽ gặp được nhân mã.
Tống Hứa đang hái những ngọn cỏ non, vô tình đi hơi xa, cách chỗ nghỉ ngơi của Ô Mộc một đoạn, trong tình huống này, bất ngờ chạm mắt một nhân mã đang đưa tay ra hái lá non trong bụi cỏ, hai bên đều ngẩn cả người.
Nhân mã là con ngựa có bốn móng, đuôi dài màu đen, chân màu nâu, phía trên chuyển dần sang màu nâu nhạt, phần bụng màu trắng, tới phần nối với cổ ngựa là giống nửa thân người, da ngăm bánh mật, trên đầu là kết hợp lông màu nâu và màu đen. Gần giống với bức tranh nhân mã mà Tống Hứa đã tưởng tượng!
"Có nhân mã kìa!" Tống Hứa phấn khích chạy về phía rắn yêu và hét lên. Ô Mộc bị làm cho tỉnh giấc, nhanh chóng trồi lên khỏi bụi cỏ. Tống Hứa thở hổn hển, chỉ vào bụi cỏ phía xa rồi nói với hắn: "Ở đó, ở đó có nhân mã!"
Gió vừa đổi hướng, thổi hơi thở của rắn lớn trong bụi cỏ bay tới rừng cây. Nhân mã kia vốn đang bị Tống Hứa dọa sợ, ngửi thấy mùi này thì lập tức chạy ra khỏi rừng cây thưa thớt, tránh xa hướng đi của rắn.
Ngựa giỏi chạy, nhân mã cũng thế, bóng dáng của nó nhanh chóng biến mất. Tống Hứa tiếc nuối thở dài, cô còn định gọi Ô Mộc tới xem mà.
Nhân mã, nhân xà và nhân ngư, đều là những sinh vật huyễn tưởng kinh điển trong một số sáng tạo văn học, rất hiếm thấy. Cô còn chưa hưng phấn xong mà người ta đã chạy mất rồi.
Rắn lớn chăm chú nhìn về hướng mà con ngựa kia chạy đi, "xì xì" vài tiếng. Tống Hứa vội vàng nhảy dựng lên che miệng hắn lại, không cho thè lưỡi nữa: "Không không, hắn không có tấn công ta."
Đại xà ngậm miệng, nghi hoặc nhìn cô. Không bị tấn công, vậy cô hét to gọi hắn tới xem làm gì?
Tống Hứa ôi chao một tiếng: "Đó là bán thú nhân, cũng giống ngươi đó!"
Hai người đi tới đâu cũng bị người khác sợ hãi xa lánh. Có lẽ trước đây Ô Mộc cũng chưa từng nhìn thấy bán thú nhân giống hắn, bây giờ gặp được một người đây thây, cô còn tưởng hai bên có thể tiến hành một cuộc giao lưu thân tình cơ chứ.
Ô Mộc không có phản ứng gì, cũng không hiểu nổi sự hưng phấn của Tống Hứa, hắn lại tiếp tục quay về bãi cỏ nằm nghỉ ngơi, tóc bay tán loạn, tư thế hấp dẫn. Cái "hấp dẫn" này chủ yếu đến từ cơ thể mềm mại của hắn, tùy ý bày ra một tư thế bình thường cũng rất có mỹ cảm, không dính dáng gì đến khí chất của hắn. Dù hắn nghiêm mặt không có biểu cảm gì thì trông vẫn rất tuyệt, thậm chí vì có sự tương phản nên càng tuyệt hơn nữa.
Tống Hứa không nhắc mãi chuyện nhân mã nữa, ngồi gặm cỏ bên cạnh Ô Mộc, chống cằm nhìn hắn rồi cười trộm không rõ lý do. Cảm xúc của cô thay đổi nhanh đến mức làm Ô Mộc thấy hoang mang.
Ô Mộc: “?”
Trước Tống Hứa, Ô Mộc đã phát hiện mùi của loài thú nhân mã ở gần đó từ lâu, ngoài ra còn có thú nhân hươu, linh dương, dê, và trâu nữa. Đây là khu vực liền kề với lãnh địa của tộc sói, hiển nhiên là nơi cư trú của một bộ lạc hỗn hợp.
Có điều những loài động vật ăn cỏ xưa nay nằm trong thực đơn của Ô Mộc, thú ăn cỏ không có tính công kích mạnh bằng thú ăn thịt, cho nên khi đi qua khu vực này cũng không có con nào đi ra đuổi chúng đi.
Ngay từ sáng sớm hôm nay, khi bọn họ đi vào khu vực này, Ô Mộc nhận thấy đằng xa có một con thú giống ngựa đang quan sát bọn họ, nhưng rất nhanh lại rời đi.
Lúc ấy Tống Hứa mải mê chơi ở con mương nhỏ bên đường, hoàn toàn không phát hiện.