Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 38: Hoa sơn tra
 
Tống Hứa và Ô Mộc đã đi qua vùng rừng núi và đồng cỏ này, quả nhiên là lãnh thổ của một bộ lạc, trong bộ lạc ngoài nhân mã, còn có một bộ phận thú nhân hươu nai. Chúng là loại thú nhân ăn cỏ hoặc ăn tạp, rất hiếm khi ăn thịt, sống hiền hòa, theo bầy đàn khoảng vài trăm người.

 
Xây dựng nhà trong rừng táo chua, đây chính là nơi định cư của bộ lạc này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Bán thú nhân nửa người nửa ngựa Thương Cức phi nước đại tới từ đồng cỏ, tiếng vó ngựa chạy gấp gáp đã làm kinh động những tộc thú nhân gần đó đang từ tốn gặm cỏ.

 
“Có chuyện gì vậy, sao chạy vội thế?”

 
"Là Thương Cức nhà Hoàng Tảo đó, lần này hắn chạy ra ngoài mấy bận mà không quay về, buổi sáng Hoàng Tảo còn đang tìm hắn đó."

 
Thương Cức chạy tới giữa, cửa của bọn họ cao hơn người khác rất nhiều, bởi vì trong đó có những đứa trẻ bán thú nhân không thể biến hoàn toàn thành thú nhân như hắn, vì thế để hắn ta ra vào thuận lợi, khung cửa đều được nâng cao lên.

 
Hắn ta nhìn thấy mẹ bên cạnh đống lửa, bèn nói: "Con vừa mới nhìn thấy một con thú nhân sóc ở khu rừng gai nhỏ bên kia, bên cạnh nàng ta còn có một con thú nhân rắn, rất nguy hiểm!"

 
Hoàng Tảo đang mài vũ khí, nghe thấy giọng nói lo lắng của con trai cũng không dừng tay, miễn cưỡng trả lời: “Sáng nay ta đã phát hiện ra rồi, ta còn đi qua đó xem cùng với mấy người trong bộ lạc, lộ trình của bọn họ là đi về hướng Đại Ám Sơn, nên sẽ không tới bộ lạc của chúng ta. Ta đang định bảo con mấy ngày này đừng đến khu rừng gai nhỏ bên kia nữa, rất nguy hiểm, nhưng tìm mãi không thấy con đâu.”

 
Thương Cức khuỵu chân quỳ xuống, rung rung tai, cảm thấy có hơi chột dạ, hắn ta chộp lấy mũi tên xương trên tay mẹ mình, chăm chỉ mài giúp: “Con ngủ quên ở rừng gai nhỏ bên kia.”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ lạc của bọn họ không giống như nhiều bộ lạc khác sẽ bài trừ và xua đuổi bán thú nhân, vì chẳng biết tại sao, mỗi mùa có bán thú nhân xuất hiện trong bộ lạc của họ, nhiều lúc sẽ có mấy con. Khi những con bán thú nhân hoàn toàn biến thành dã thú mất đi lý trí thì sẽ quên hết đi người thân, người yêu của mình, đi theo bầy ngựa hoang hoặc là bỏ chạy một mình. Sẽ không làm hại người nên không bị tộc người xua đuổi.

 
Thái độ của tộc người với bán thú nhân vẫn còn tốt, nhưng vì là một trong hai bán thú nhân duy nhất trong bộ lạc, Thương Cức vẫn luôn cảm thấy bản thân không hòa nhập với nơi này. So với việc đối mặt với những ánh mắt trong bộ lạc, thì Thương Cức thích một mình lang thang ở vùng ngoại vi của lãnh thổ, không muốn quay về. 

 
Gặp phải nguy hiểm, hắn ta đã kịp thời quay lại thông báo cho mẹ mình, bảo tất cả tộc người chú ý, bây giờ nghe mẹ mình nói như vậy, hắn ta cũng hơi yên tâm, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục không rời đi, tiếp tục phòng thủ ở đây.

 
Chúng là loài thú nhân ăn cỏ tính tình ôn hòa, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng yếu ớt, ngược lại, bộ tộc của chúng là bộ lạc lớn nhất ở đây, tộc người đoàn kết. Ngay cả thú nhân tộc sói ở gần đấy cũng không dễ dàng vượt qua biên giới để quấy phá.  

 
Bọn chúng không đi làm hại những thú nhân khác, cũng không sợ có người tới tấn công.

 
Tống Hứa vẫn có hơi tò mò đối với tộc nhân mã hiếm gặp, cô lại chạy tới khu rừng đó để gặp nhân mã. Lúc trước không nhìn kỹ, nhưng lần này nhìn kỹ, bỗng nhận ra trong những cây bên đó có cây táo tàu chua, cây óc chó, cây táo gai.

 
Cây táo gai thấp lúc này mới nở hoa, mấy bông hoa trắng nhỏ xếp thành từng chùm, Tống Hứa vẫn ở dưới bụi cây, tìm thấy một quả táo gai rụng khô từ năm ngoái. Điều này khẳng định rằng đó là một cây táo gai (sơn tra).

 
Nhìn những bông hoa nhỏ này, Tống Hứa nghĩ tới mùi vị của kẹo hồ lô, vừa chua vừa ngọt, nước miếng bỗng ứa ra. 

 
Cô còn phát hiện ra một ngôi nhà nhỏ ở trong khu rừng này, nó rất nhỏ, chỉ khoảng vài mét vuông, khung được cố định bằng cách buộc những cành cây xung quanh lại, trên đỉnh dùng rất nhiều bó cỏ khô, phủ đầy lá cây, những khoảng trống trên gỗ xung quanh còn được lấp đầy bằng bùn một cách cẩn thận.

 
Ngôi nhà nhỏ không có cánh cửa, khung cửa cao lớn, Tống Hứa nhoài người về phía cửa sổ thò đầu nhìn vào, trong nhà có một lớp cỏ dày trên mặt đất, thân cỏ còn chút xanh, bên cạnh có một cái chậu đá, 
 
Dụng cụ nhỏ thô sơ, các loại đồ chơi nhỏ, xem ra thường xuyên có người sống ở đây, cô đoán đó là những nhân mã bị dọa sợ bỏ chạy.

 
Tống Hứa nhìn xung quanh, không đi mà chạy tới bên Ô Mộc, nói với hắn những thứ mà mình phát hiện ra.

 
Ô Mộc nằm trên mặt đất nghe, rồi ngồi dậy nhìn đồng cỏ và bóng núi ở phía xa: "Nên tiếp tục rồi”

 
Tống Hứa cười đẩy hắn xuống: “Ta vẫn muốn ở lại đây chơi, ngươi nghỉ ngơi tiếp đi nhé."

 
Ô Mộc ra khỏi lãnh địa của tộc sói trong bộ dạng bán thú nhân, trông có vẻ mệt mỏi và buồn ngủ, khi cô di chuyển xung quanh để quan sát thì hắn cũng không có cách nào đi cùng, hắn chỉ nằm trên bãi cỏ nghỉ ngơi. Tống Hứa cảm thấy với tình hình của hắn bây giờ, nên nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa thì tốt hơn. 

 
Ô Mộc đã nghe được lời cô, trong mắt lại có một chút buồn: “Ta muốn, đưa ngươi, đi xa hơn.” Bọn họ mới đi chưa quá xa, cũng chưa nhìn ngắm được quá nhiều cảnh sắc, so với những chuyến du lịch khắp thế giới mà Tống Hứa thường nhắc đến trước đây thì còn kém rất xa. Miệng cô luôn nói, trái đất này rất lớn, những gì cô nói về sa mạc, núi tuyết… vẫn chưa được nhìn thấy, hắn sợ thời gian không đủ.

 
Tống Hứa từ chối: “Không, ta sẽ ở lại đây, đợi tinh thần của ngươi tốt hơn thì chúng ta hãy đi tiếp." Nói xong, cô lại chảy nhảy khắp nơi, dáng vẻ rất vô tư.

 
Ô Mộc đành phải tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi, hắn đã ngủ say, Tống Hứa trở về mang theo một bó hoa dại to, định ngắm hắn một lát, ngắt lấy một bông hoa, cắm bông hoa tươi đó lên đầu hắn.

 
Mùa xuân thật tuyệt, gió thật êm, hoa thật thơm, dù cho rắn yêu đang ngủ không động đậy, không nói chuyện thì cô cũng không cảm thấy cô đơn như mùa đông.

 
Bọn họ đang dừng lại ở đây, không phải vì Tống Hứa không muốn, mà là vì rắn yêu đột nhiên lại rơi vào trạng thái ngủ mê man dưới hình dạng một con dã thú, hắn lại biến thành con rắn có cái đầu hình bầu dục đó.

 
"Được rồi, xem ra chúng ta sẽ phải ở lại đây một thời gian.”

 
Tống Hứa nói, hi vọng những người bạn khác sống ở gần đây không tới đuổi người.

 
Lần trước cô nhìn thấy con bán thú nhân kia đem theo một đám tộc người đi không quay lại, như vậy hiện tại chắc cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Rắn yêu đã yên tâm ngủ rồi, trước khi chìm vào giấc ngủ cũng không vội đưa cô đến một nơi an toàn hơn, điều này chứng tỏ gần đây rất an toàn.
 
Cho nên, điều làm cho Tống Hứa buồn rầu hơn là chuyện khác, thời tiết.

 
Bọn họ có thể tùy tiện tìm một cái ổ bằng cỏ để nằm, nhưng khi trời mưa, những cái ổ cỏ đó sẽ biến thành vũng nước, muốn tìm một chỗ để trú mưa cũng khó.

 
Tống Hứa nhìn bầu trời âm u, nghĩ tới ngôi nhà nhỏ cô đã nhìn thấy trong khu rừng, cô quyết định cũng tự mình dựng một cái.

 
Xây một ngôi nhà nhỏ có thể trú mưa tạm thời là một công việc, cũng là một trò chơi đối với Tống Hứa, dù sao cô cũng rất vui khi làm được điều đó. Cô cẩn thận quan sát kĩ thuật làm lều nhỏ của nhân mã. Học hỏi họ cách dùng cành cây để dựng khung. Ở đây toàn là những cây nhỏ, cây khô không cứng, nên thú nhân Sóc đã dùng kĩ thuật gặm nhấm của mình, nó còn tốt hơn cả một cái rìu.

 
Cái đầu dưa thông minh của Sóc nhỏ luôn có thể tự học những việc này. Cô nhanh chóng dựng xong một mái cỏ thô sơ, không đủ tránh được gió, nhưng cũng đủ để tránh được vài trận mưa.
 
Gió lạnh lướt qua bãi cỏ, mang theo mùi vị báo hiệu sắp có mưa, Thương Cức lặng lẽ đi đến khu rừng gai nhỏ trong cơn gió hiu hiu. Muốn xem xem liệu hai người xa lạ kia có còn đó không, thấy một thú nhân giống cái của tộc sóc đang từ từ kéo một con rắn lớn vào trong khu rừng gai nhỏ.

 
Thương Cức có chút lo lắng khu rừng gai nhỏ này của mình sẽ bị tàn phá hay chiếm giữ. Đó là thành tựu nhỏ mà bản thân hắn ta xây dựng nên. Lại có hơi tò mò chuyện gì đã xảy ra với thú nhân tộc rắn đó, nên vẫn không nhịn được phải đi xem.

 
Vì vóc dáng của thú nhân giống cái kia khá nhỏ nên có vẻ như việc di chuyển một con rắn to và nặng xoa vẻ quá tốn sức.

 
Vài hạt mưa bắt đầu nhỏ xuống má, Thương Cức do dự có nên đi qua để giúp đỡ.

 
Tống Hứa không để ý đến phía xa có một chú ngựa con đang ngập ngừng nhìn mình. Cô ngâm nga trong miệng "tình yêu người kéo thuyền". Cảm thấy bản thân như người kéo thuyền đang kéo thuyền về bờ vậy. Cô cảm thấy trọng lượng của rắn lớn bị hụt đi vào đầu mùa đông sẽ sớm quay lại, xúc cảm bây giờ, chỉ có thể nói, rắn yêu đã mập hơn một chút so với mùa đông, lôi đi rất là tốn ức.

 
Quan trọng là khoảng cách ở quá xa, như thể một trăm ngàn dặm, mưa sắp tới rồi, nơi bọn họ đang đi so với khiêm tốn kia vẫn còn khoảng cách rất xa.

 
Tống Hứa bị ngã dập mông, cảm giác thực sự không động đậy được nữa, thế là vừa nằm trên con rắn vừa cố gắng đánh thức hắn.

 
"Dậy nào dậy nào, mưa rồi! Dậy thôi dậy thôi, chúng ta phải đi rồi!" Quả nhiên vẫn không có động tĩnh gì.

 
Rắn không có tai ngoài, có tai trong và xương thính giác. Xương thính giác và tai trong được kết nối với nhau, so với âm thanh trong không khí thì rắn yêu nhạy cảm hơn nhiều với các di chuyển trên mặt đất. Vì rắn bò trên mặt đất và chạm đất bằng bụng, rừng động từ mặt đất phía xa cũng có thể truyền chính xác đến tai trong.

 
Theo một nghĩa nào đó, rắn nhạy cảm với những rung động hơn là âm thanh.

 
Tống Hứa dùng nắm đấm đập xuống đất phát ra tiếng bịch bịch, ngay bên cạnh đầu rắn yêu, lại dậm chân nhảy cao lăn lộn trên mặt đất. Rắn yêu đang buồn ngủ đột ngột ngóc đầu dậy, cái lưỡi thè ra cảnh giác trên mặt đất.

 
Tống Hứa nghĩ rằng bản thân đã thực sự đánh thức được hắn, mừng rỡ nói: "Có tác dụng quá! Không đúng, tại sao hai lần đầu tiên không có hiệu quả?"

 
Cô không chú ý thấy khi đầu rắn vừa được nhấc lên khỏi mặt đất, đã không hướng về phía cô mà là sườn đồi phía xa. Ngựa con Thương Cức ở đằng kia do dự rất lâu mới hạ quyết tâm chạy về phía trước hai bước chuẩn bị giúp đỡ, bỗng thấy rắn lớn tỉnh dậy, thế là khựng lại ngay lập tức và lao vào một bụi cây nhỏ để ẩn mình.

 
Rắn yêu quay đầu về phía Tống Hứa. Như thể mỗi khi hắn thức dậy, Tống Hứa đều vui vẻ, cô ôm đầu hắn nhảy lên hai cái, vừa vui vẻ vừa nói với hắn rằng: "Ta đã làm một mái hiên có thể che chắn chút, ngay trong rừng thôi, nhanh đi, chúng ta không cần phải dầm mưa nữa!"

 
Bất chợt trời đổ mưa, rắn yêu dâng lên niềm tự hào về sóc nhỏ, kéo thân thể nặng nề bò trong khu rừng gai nhỏ. Tống Hứa ôm lấy đuôi hắn rồi chỉ đường: "Ở đằng trước, ở cây táo gai trước mặt đó, ngươi có biết cây táo gai không? Táo gai là một loại quả có thể ăn được, ngươi đã ăn bao giờ chưa? Chua lắm, ta sẽ hái cho ngươi chút để ngươi nếm thử!"

 
Cái lều nhỏ của Tống Hứa khác số với một túp lều khác trong rừng, Ô Mộc đi qua túp lều đó, dừng lại một chút, nhìn thêm hai lần nữa. Tống Hứa quay đầu lại: "Đừng ghen tị với nhà người khác, ta cũng sẽ làm cho ngươi một cái, mặc dù bây giờ mới làm xong, nhưng ngày mai ta sẽ làm thêm bức tường."

 
Ô Mộc không ghen tị với túp lều của người khác, hắn thích cái lều nhỏ mà tiểu Tống Hứa làm hơn. Mặc dù vẫn có chút mưa rơi xuống cơ thể, nhưng cô có đặt những bó cỏ tươi trên đó rất thơm. Hoa táo gai bên cạnh cũng có hương thơm khó tả.

 
Bận bịu đã lâu, Tống Hứa lăn ra ngủ, tay chân giang rộng. Rắn yêu theo thói quen đặt bụng nằm sấp trên mặt đất, cảm nhận sự rung động của cô bằng quai hàm.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui