Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 39: Cừu nhỏ

 
Một thú nhân của tộc sóc và một thú nhân của tộc rắn đã ở vài ngày trong một khu rừng táo gai nhỏ ở rìa lãnh thổ của bộ tộc.

 
Đây là một điều rất mới lạ với bộ tộc Dã Đề. Mọi người đều đang bàn tán về nó, chỉ có mấy người đi qua xem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
"Ta nghe nói đó là một con rắn rất lớn, vài tộc trưởng trong tộc nói rằng, hắn rất nguy hiểm, vậy nên chúng ta phải tránh đi."

 
"Dù sao nơi đó cũng là nơi mà người trong tộc hay đi qua, gần đây nên tránh xa chút!"

 
Những con thú trong bộ tộc Dã Đề, thích lãng phí thời gian để nhàn nhã gặm cỏ hoặc theo đuổi "chuyện ấy". Dù sao thì giờ cũng là mùa xuân, hầu hết các loài động vật trong tự nhiên đều ở trong trạng thái "nắng", họ có quá nhiều tinh lực để quan tâm nhưng việc khác.

 
Thanh Táo thì không có hứng thú với loại "nắng" trong bộ tộc, rất tò mò với hai thú nhân được nói đến kia trong câu chuyện. Nàng biết rừng gai kia là nơi ở bí mật của Thương Cức. Nàng cũng đã từng đến xem. Giờ có hai thú nhân xa lạ đang sống ở đó, càng tò mò hơn khi thấy Thương Cức vẫn luôn ở đó.

 
Thanh Táo và Thương Cức là những bán thú nhân duy nhất của thế hệ này vẫn còn sống trong bộ tộc. Nàng trẻ hơn Thương Cức một chút, là bán thú nhân tộc cừu. Hình dáng ở thân dưới là một con cừu với "lông" màu trắng và thân trên giống với con người. Phần thân trên của cơ thể gần như là "màu" trắng giống như màu "lông", trên đỉnh đầu có hai sừng nhỏ cuộn lại, dưới sừng có hai tai cừu.

 
Thanh Táo tránh những người trong bộ tộc trên bãi cỏ, lặng lẽ đi vòng qua khu rừng táo gai nhỏ bên kia. Nàng có thói quen của những con cừu non, vừa đi vừa nhảy. Vui vẻ chạy thật nhanh, nàng chưa từng thấy thú nhân tộc sóc nào có mùi nhẹ như vậy. Nàng để ý thấy đầu của Tống Hứa đang đi đào những nhánh cỏ ngọt để ăn, hai bên nhìn nhau

 
Thanh Táo nhận ra đây là một thú nhân lạ, bị dọa sợ kêu "be be", hoảng loạn quay đầu bỏ chạy.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ do Tống Hứa dùng thú hình đào đất. Những con sóc nhỏ bé đáng yêu còn nhỏ hơn so với cừu rất nhiều nên mới làm người ta sợ hãi mà bỏ chạy. Tống Hứa biến trở lại thành thú nhân, đuổi kịp: "Chờ một chút, ngươi dừng lại trước, đừng sợ."

 
Cô nói rồi dừng lại, Thanh Táo cũng thực sự ngoan ngoãn dừng lại. Đúng rên bãi cỏ dè dặt quay đầu nhìn lại, đôi mắt đen tròn, hai tai cừu bên dưới hai chiếc sừng ngoe nguẩy.

 
Đúng là một chú cừu đáng yêu! Tống Hứa bày ra khuôn mặt tươi cười, đưa cọng cỏ trong tay ra: "Muốn ăn cỏ không, cái này ngọt lắm!"

 
Cảm nhận được vẻ gần gũi của cô, cừu nhỏ Thanh Táo tiến tới mấy bước. Giống như chú cừu non trải qua sự đen tối của xã hội, khi được ai đó cho ăn, bèn vui vẻ nhận thức ăn do người lạ đưa cho.

 
Tống Hứa biến thành thú nhân cao bằng một con cừu non, nhìn nàng đang ăn cỏ còn không quên nhìn lén mình, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc. Kìm nén xúc động muốn xoa vào đầu cừu nhỏ, tóc vừa quăn vừa mềm, được sờ chắc là thích lắm.

 
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cừu nhỏ, Tống Hứa trực tiếp tưởng tượng ra chính mình đi chăn cừu.

 
Lúc này, Tống Hứa đột nhiên cảm thấy những gì mình nói mấy ngày trước không ổn rồi. Sao có thể ăn thịt cừu đây, cừu nhỏ dể thương gần chết. 

 
"Này, ta tên Tống Hứa, là một thú nhân của tộc sóc đến từ một nơi rất xa trong rừng, và dự định sẽ đi xa hơn nữa, định ở đây mấy ngày, à, còn ngươi tên gì?" 

 
"Thanh Táo, ta lớn lên tại đây, từng đến những nơi khác rồi." Thanh Táo thì thào, có thể thấy nàng rất khẩn trương. Nhưng chủ động hỏi tới điều gì là nói: "Biết nơi nào có nhiều cọng cỏ ngọt hơn thế này, là ở chỗ này.

 
Nàng chỉ về phía xa, "cộc cộc cộc" vài bước nhẹ nhàng chạy đi, chẳng mấy chốc đã mang về một nắm cỏ dày hơn.

 
Đưa cho Tống Hứa: "Vẫn còn nhiều lắm."

 
Cả quá trình như một đứa trẻ gặp gỡ và chia sẻ với một người bạn của nó.

 
"Cảm ơn ngươi." Tống Hứa chân thành khen ngợi: "Ngoại hình thật đáng yêu, "lông" trên cơ thể vừa trắng vừa mềm, cảm giác cực kỳ đặc biệt!"

 
Thanh Táo được khen ngợi như vậy, mặc dù tất cả mọi người trong bộ tộc đều bài xích bán thú nhân, nhưng thú nhân luôn được chào đón, cái đuôi ngắn của nàng đung đưa ở phía sau một cách kiềm chế và hỏi với giọng thì thầm: "Còn có bán thú nhân…?"

 
Tống Hứa hiểu rõ: "Ừm, bán thú nhân rắn đi cùng đang nghỉ ngơi rồi."

 
Cừu nhỏ hỏi: "Ngươi ghét bán thú nhân phải không?"

 
Tống Hứa: "Ta rất thích bán thú nhân."

 
Chú cừu còn vui sướng nhảy cẫng lên, tung tăng xung quanh Tống Hứa. Dưới sự khen ngợi của Tống Hứa, nàng nhanh chóng nói chuyện như cái máy hát, mỗi người một câu, mỗi câu thêm quen thân.

 
Thương Cức vẫn như ngày hôm qua, hắn lặng lẽ ẩn nấp trên con dốc gần khu rừng gai nhỏ và quan sát hai thú nhân lạ. Ngày nào hắn cũng đến xem nhưng chưa bao giờ đến gần.

 
Hắn cho rằng hôm nay cũng giống như hai ngày trước. Tất cả những gì có thể thấy chỉ là một con sóc hay cựa mình chơi trên bãi cỏ, ai ngờ lại nhìn thấy một khối màu trắng giống như đám mây nhảy nhảy trên bãi cỏ đó.

 
Đó là Thanh Táo, nàng vui vẻ chạy bên thú nhân sóc tộc, thỉnh thoảng cười, đột nhiên nàng dừng lại để một con sóc nhỏ có đuôi dài trèo lên lưng và nhảy xung quanh trên lưng cô ấy.

 
Thương Cức:"?"

 
Cái gì, Thanh Táo trông khá thân với thú nhân kì lạ đó.

 
Nhân mã nhỏ đang "nghi hoặc" trên sườn đồi, khó khăn lắm mới đợi đến khi Thanh Táo từ biệt sóc nhỏ, hắn bèn tới chặn Thanh Táo lại.

 
"Quá nguy hiểm, sao ngươi có thể đến gần một thú nhân lạ như vậy?"

 
Thanh Táo sửng sốt trước sự xuất hiện của ngựa con, lúc lắc đầu tại giải thích: "Nhưng Tống Hứa rất tốt, nàng không nguy hiểm chút nào!"

 
"Còn có một thú nhân tộc rắn, hắn rất nguy hiểm."

 
"Có chơi với rắn rồi."

 
"Đừng lại gần người lạ quá, lần sau sẽ không giống vậy đâu." Thương Cức cảnh cáo.

 
Chú cừu nhỏ ngây thơ nhìn hắn rồi đột nhiên bỏ chạy. Thương Cức tưởng nàng nghe hiểu rồi, ai biết được hôm sau vẫn nhìn thấy chú cừu trắng nhỉ ngốc nghếch chơi đùa với sóc trên bãi cỏ, chơi được một lúc thì sóc con dắt cừu trắng vào rừng gai.

 
Thương Cức cho rằng đây có thể là một dấu hiệu nguy hiểm. Có thể thú nhân tộc sóc đang lừa Thanh Táo vào rừng gai để thú nhân tộc rắn kia ăn thịt nàng.

 
Khi Thương Cức vẫn còn là một đứa trẻ, hắn đã được nghe một vài câu chuyện khủng khiếp từ miệng của những thú nhân lạ đi ngang qua. Những câu chuyện về những thú nhân hoang dã ăn thịt đồng loại khiến hắn sợ hãi trong một thời gian dài.

 
Hắn lặng lẽ nhìn thú nhân tộc rắn, thân dài và chắc có thể ăn thịt vài con cừu trong một bữa ăn.

 
Thương Cức lo lắng đi theo, thấy sóc con và cừu con đang dừng cách lều tồi tàn hơn chục mét thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

 
Tống Hứa hỏi: "Ngươi thấy đó, đây là Ô Mộc."

 
Cừu còn ngoan ngoãn:" Đã thấy rồi, rắn lớn thật."

 
Tống Hứa nói: "Chỉ ở đây xem được thôi, đến gần hắn sẽ tỉnh lại."

 
Cừu nhỏ: "Ta tới gần rồi, cũng nhìn rồi, trông căn nhà khiêm tốn quá, be be." 

 
Tống Hứa: "Bởi vì bọn ta chỉ ở đây vài ngày rồi rời đi nên không cần một ngôi nhà quá tuyệt vời."

 
Đây đúng là một căn nhà khiêm tốn, tương đối thấp, với bức tường làm bằng cành cây và cỏ, hầu như không che chắn được gió hay mưa.

 
 
Tiếng động đang đến gần của Thương Cức khiến Tống Hứa và Thanh Táo chú ý. Hai cặp mắt đồng thời hướng vào hắn, một đôi mắt vô tội, một đôi mắt sáng rực.
 
 
“Nhân mã sao!”
 
 
Thương Cức vốn đang đi ngăn cản Thanh Táo tiếp cận những thú nhân lạ mặt, nhưng cuối cùng lại thành lên sườn núi gặm cỏ cùng với hai người đó.
 
 
Hình như từ lúc người thú sóc kia bắt đầu khen hắn, cô chân thành như vậy, nhìn hoàn toàn không giống kẻ xấu. Cho dù là người lạ, cô nói mấy câu như biết tên là thành người quen, hay như có bạn chung là có thể trở thành bạn bè, Thương Cức cảm thấy rất có lý, lập tức bị lời nói đơn giản này thuyết phục, nói cho cô biết tên của mình, thậm chí còn chia sẻ những quả táo gai khô dự trữ cho cô.
 
 
“Mặc dù chua nhưng mùi vị của cái này quả là đã lâu rồi không được nếm…” Tống Hứa nhai táo gai khô, chua đến nỗi cau mày muốn ói.
 
 
“Nếu có thể có thể nhúng thêm mật ong rồi ăn thì tốt quá, nhưng mà không có.” Tống Hứa tiếc nuối nói.
 
Thương Cức vô thức trả lời: "Ta biết trong rừng cây keo có một tổ ong rất lớn, nhưng mà nó trên cành cây rất cao, chúng ta đều không thể với tới.”
 
 
“Cành cây rất cao?” Sóc nhỏ lặp lại.
 
 
Ngựa con và cừu con không leo cây được, nhưng sóc nhỏ lại là kiện tướng leo cây, cô giẫm lên thân cây thẳng đứng như đang đi bộ trên đất là chuyện nhỏ.
 
 
Ô Mộc tỉnh dậy, nhìn chăm chú, sóc nhỏ và hắn mặt đối mặt nằm cạnh nhau, hai má cô phồng lên giống như đang ăn gì đó. Chiếc lưỡi phân nhánh thè ra dính vào bộ lông màu nâu đỏ, Ô Mộc đột nhiên biến thành hình dáng bán thú nhân, phần thân trên thoải mái cuộn tròn lại, tóc đen tụ lại cũng tán ra, “lộ” ra vảy rắn ở trên cổ.
 
 
Tống Hứa cũng đồng thời biến về hình dạng thú nhân, vui vẻ nói: “Tỉnh rồi à, mau há miệng ra, cho người ăn đồ ngon nè!”
 
 
Cô lại muốn chia sẻ món ăn với mùi vị kì quái này, Ô Mộc đang trong trạng trái tỉnh táo bèn mở to miệng, Tống Hứa liên tục nhét mấy quả táo gai khô vào miệng hắn, một cảm giác chua chát trực tiếp xông thẳng lên não, nước miếng không nhịn được bị kích thích mà trào ra.
 
 
Tuy rằng loài rắn có vị giác, nhưng thú nhân rắn cũng vậy, sau khi tiến hóa vị giác cũng không khác loài người là bao, vì vậy, từ lúc hắn gặp Tống Hứa đã được nếm khá nhiều mùi vị kì quái.

 
Một tay Ô Mộc chống đất, khó chịu mở miệng muốn nôn ra, Tống Hứa căn đúng thời cơ, ném vào miệng hắn một mẩu tổ ong, ấn chặt miệng hắn: “Mau nhai mau nhai đi, ngọt lắm!”
 
 
Nhờ Tống Hứa nhắc, mật ong từ trong ổ tràn ra hòa cũng với vị chu đắng của táo gai khô, tạo thành vị chua chua ngọt ngọt đặc biệt. Sau khi vị chua chát kia được trung hòa, hương thơm nhè nhẹ của táo gai dần rõ ràng.
 
 
Mới tỉnh đã bị một trận kích thích, trước kia Ô Mộc không có tỉnh nhanh như vậy. Hắn mới phát hiện, bên miệng của Tống Hứa sưng một cục, thảo nào lúc nãy ở dạng thú có cảm giác má sóc nhỏ có chút phồng.
 
 
Ô Mộc: “Mặt?”
 
 
Sóc nhỏ nhai miếng mật ong: “Không cẩn thận bị ong đốt.”
 
 
Sau khí cô trèo lên cây, dùng cành cây dài và dao xương thú chặt tổ ong thì nhanh chóng thoát hỏi hiện trường phạm tội với tốc độ ánh sáng, tổ ong bị chặt rơi trên mặt đất, cô đã chạy mất bóng rồi, đàn ong  trào ra khỏi “hang” tìm người tính sổ, chắc chắn đã thấy bóng dáng của kẻ hiềm nghi, cô còn tự hào về một loại động tác “quái” của mình.
 
 
Nhưng cuối cùng, đợi mọi thứ dần tĩnh lặng, Tống Hứa đi nhặt mấy mẩu tổ ong, dòng mật ong lấp lánh thật sự quá ngon miệng, cô cắn trước một miếng, ai ngờ trong đáy tổ ong kia đang đè một con ong, nó bay ra trực tiếp lại chích cô một nhát. 
 
 
Cho nên, càng đến cuối càng không thể thả lỏng, thả lỏng là lật xe lúc nào không hay.
 
 
Ô Mộc nhìn bên má đang sưng của cô, lại chú ý đến chỗ cô đang nằm lót một lớp lông mềm màu trắng.
 
 
Ô Mộc: “Lông?”
 
 
Tống Hứa: “Đây là miếng lót lông cừu mà bạn ta tặng, nó được chải xuống từ thân của nàng, nhiều như vầy này, có thể độn một cái đệm lót cho bản thân.”
 
Dù sao lúc đi ngủ hắn cũng thường đè đầu lên người cô, bốn bỏ lên năm, cũng coi như thêm một chiếc gối cho hắn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui