Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 4: Sóc con sợ hãi

 
Tống Hứa cảm thấy hắn cất tiếng xong thì ngơ ngác, dáng vẻ không được thông minh lắm.

 
Nhưng, nhìn ánh mắt hắn ở khoảng cách gần, dưới ánh sáng, đồng tử dựng đứng trong khe mắt lại tăng thêm khí chất nguy hiểm của hắn, đột nhiên phát ra cảm giác xa cách và lạnh lùng, làm cho người ta không dám thoải mái, trêu chọc khi đối mặt với hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
"Thú hình của ta là một con vật rất nhỏ, không đủ làm món tráng miệng cho ngươi đâu. Ăn thịt sóc cũng không ngon lắm." Tống Hứa cẩn thận rời chủ đề nguy hiểm này khỏi người mình: "Bình thường hẳn là ngươi chỉ ăn mấy con thú khá lớn như lợn rừng với hươu nhỉ?"

 
Ô Mộc không phát ra tiếng nữa, chỉ gối đầu lên cánh tay mình, nằm bên trên hờ hững nhìn cô, thỉnh thoảng sẽ thè lưỡi rắn ra ngoài.

 
Rắn thè lưỡi bình thường là dùng để nắm bắt tin tức bên ngoài. Hắn không nói lời nào, thè lưỡi đại khái là câu trả lời đặc biệt của hắn.

 
Tống Hứa phát hiện ra một điểm rất đáng yêu. Môi trên của vị bán thú nhân rắn này là hình chữ M. Điểm giữa môi trên có hơi nhếch lên, hai môi trên dưới không khép kín hoàn toàn, lộ ra một khe hở nhỏ. Lưỡi nhô ra từ khe hở đó... Hình như khi biến thành rắn thì miệng cũng có khe hở nhỏ đó, tiện cho lưỡi rắn thu thập tin tức.

 
Tống Hứa: Ôi ôi, đúng là một khe nhỏ đáng yêu!

 
Ô Mộc không có quá nhiều hứng thú đối với việc giao lưu, nên nhanh chóng không quan tâm tới Tống Hứa nữa, trở mình quay lưng về phía cô.

 
Tống Hứa thấy tiếc, cô còn chưa nói đủ mà. Một nơi rộng thế này, mãi mới tìm được một đối tượng có thể nói chuyện.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc Ô Mộc không tiếc tục để ý tới cô, Tống Hứa lặng lẽ đi tới cạnh cái đuôi của hắn, cẩn thận để tay lên vuốt ve.

 
Cái đuôi này to tới bất thường, còn rất đáng sợ. Nhưng cong thành một chữ S dài liên tục thế này, cô đoán sơ thì tầm mười mấy mét chiều dài. Từ eo trở xuống là phần đuôi khá thô, xúc cảm khác với phần chóp đuôi.

 
Cô mới chạm hai lần, đuôi rắn dưới tay đã bắt đầu trở mình, cơ bắp nhấp nhô dưới lớp vảy da, có thể cảm nhận được rõ ràng quỹ đạo chuyển động khi dán vào lòng bàn tay.


 
Đuôi rắn dài của hắn như một bó dây thừng lớn, chậm chạp lăn mình trên tảng đá. Tốc độ không nhanh, nhưng khi hắn uốn qua lộn lại, gần như chiếm cả tảng đá lớn này. Tống Hứa không có chỗ đặt chân, suýt thì bị cái đuôi hắn động loạn mà đè vào. Chỉ đành nhảy xuống khỏi tảng đá, chừa chỗ cho hắn.

 
Loài rắn cũng cần phơi nắng. Tống Hứa nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, hẳn là đang hấp thụ nắng sớm, trong lòng tự nhủ rắn lớn chạy được chứ hang không chạy được, bây giờ cô vẫn nên đi ăn sáng trước.

 
Thứ cô ăn là một vài loại trái cây, thực vật hỗn tạp. Một ngày ít nhất phải ăn hai bữa, nếu không sẽ đói tới chóng mặt, so ra lại thấy hâm mộ rắn cực kỳ.

 
Rắn ăn một bữa là đủ no vài ngày, có loài rắn có thể dăm bữa nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn mới ăn một bữa, bớt thêm bao nhiêu công sức.

 
Tìm thức ăn ở đây không nhẹ nhàng như đi dạo siêu thị ở thế giới của cô. Muốn tìm được đồ ăn ngon một chút cần tốn khá nhiều công sức.

 
Lúc trước "Tùng" là một trong mười mấy thành viên của bộ lạc nhỏ kia, mỗi ngày đều bận rộn gom đồ ăn, đúng là một ngày từ sáng sớm tới tối mịt chỉ vì kiếm đồ ăn thôi.

 
Giờ Tống Hứa không đói đến độ chỉ cần tìm thấy thứ có thể ăn là ăn, không bắt bẻ gì đối với đồ ăn.

 
Mùa này hình như đang là khoảng cuối xuân đầu hè, trái cây chín khá là hiếm. Cô trèo lên cành cây, chỉ tìm được hoa với quả non mới chồi.

 
Ăn một hai bữa thế này còn được, chứ đến bữa thứ ba là không chịu nổi. Đối với một kẻ đến từ đất nước toàn mỹ thực, mỗi ngày ăn mấy thứ này đúng là cực kỳ bi thảm.

 
Cắn miếng chồi non, có vị chát, còn mang theo vị đắng.

 
Đồ ăn trên tán cây không đa dạng, mà dưới gốc cây thỉnh thoảng tìm được vào cây nấm. Bọn chúng sinh trưởng từ phần rễ cây mục nát và ẩm ướt, trông màu sắc có vẻ không an toàn lắm.

 
Dù có ký ức của nguyên thân, nhưng nguyên thân chưa từng tiếp xúc với điều kiện hoàn cảnh thế này, Tống Hứa chỉ đành tự tìm cách sinh tồn.

 

Trên mặt đất, trừ vài cây nấm khá phổ biến, thì chủng rêu nhiều hơn.

 
Cầm vào thì cảm thấy trơn trượt, loại rêu này một khi sinh sôi sẽ lan thành một mảng rộng, khi nhai nuốt có hơi nhớm nhớp buồn nôn, không có hương vị gì.

 
Loại rêu có dáng vẻ xanh tươi hơn, phiến lá nhỏ những mỗi chiếc đều rất đầy đặn. Cảm giác khi ăn là giòn, đáng tiếc nước bên trong rất đắng, sau khi nếm thử, đầu lưỡi vẫn còn có hơi tê.

 
Tống Hứa nhổ nước bọt trong miệng ra, nghi ngờ nó có độc.

 
Loại rên màu nâu tím, hình dạng giống nhánh san hô, sống trên cành cây, khi mới ăn thì có vị cay. Tống Hứa ăn một khoanh, mới phát hiện dưới lớp rêu này có mười mấy con kiến đang bò lung tung. Nhìn kỹ mới thấy hình như rêu này là cửa của một tổ kiến trong cây. Bây giờ của của tổ kiến đã mất đi một khoảng che.

 
Tống Hứa: "Xin lỗi, ăn mất cửa của các ngươi rồi."

 
Trừ những loại rêu này, thì phần nhiều là rêu tảng, diện tích phân bố của chúng rất lớn, mọc ở bất cứ nơi nào, giẫm chân lên cảm giác như đang giẫm lên thảm.

 
Nhưng cho dù có nhiều thì về cơ bản vẫn không ăn được. Trong rừng rậm âm u gần như là thiên hạ của rêu.

 
Trừ hai loại đó, trên mặt đất còn có dương xỉ. Loại này thân thiện với cô hơn, bởi vì cô có thể ăn được rất nhiều thân non và lá non!

 
Lá của chúng bình thường mọc đối xứng, nhã nhặn xòe ra, vừa ra chồi non thì cong lên, đồ ăn ngon cũng chỉ có ngần ấy.

 
Tống Hứa chậm chạp nhai thân non có vị ngọt của dương xỉ, trong lòng hò hét thật muốn ăn lẩu... Lúc này, dù nhớ lại cơm của căng tin cũng thấy hấp dẫn.

 
Không dễ dàng gì mới xong bữa sáng, Tống Hứa lại quyết định làm cho mình một cái hốc cây.

 

Hang rắn to thì to đấy, nhưng bây giờ nhìn thấy được dáng vẻ của bán thú nhân loài rắn kia rồi, xác định hắn là giống đực, cô cũng không thể mặt dày mày dạn chiếm nhà của hắn.

 
Không tìm được hốc cây có sẵn, Tống Hứa đành phải tìm một cây đại thụ khá gần tảng đá, chuẩn bị đào ra một cái hốc cây. Hôm qua cô thử rồi, vỏ của loại cây này khá cứng, móng vuốt cào không ra. Nhưng chỗ lợi hại của loài người là ở việc biết dùng dụng cụ.

 
Đá sắc đập từng cái vào cành cây, âm thanh cộp cộp hấp dẫn sự chú ý của con rắn lớn đang phơi nắng gần đó.

 
Ô Mộc trông thấy một con sóc đang treo mình trên cây dùng đá gõ vào vỏ cây. Một nhúm lông xù, cái đuôi đầy lông vểnh lên, rung rung theo từng động tác.

 
Gần đó có thú nhân đồng loại vô hại, Ô Mộc khó nén khỏi tò mò. Nhưng lòng tò mò của hắn không nhiều, chỉ liếc một cái. Cảm thấy hôm nay hứng nắng mặt trời đủ rồi, bèn xuôi theo tảng đá quay về hang động.

 
Ngay từ đầu, Tống Hứa tính đào một cái hốc cây thật to, tốt nhất là có một phòng ngủ một phòng khách, dù sao cây này cũng cực lớn. Thế nhưng đào mãi đào hồi, yêu cầu của cô đột nhiên giảm xuống.

 
Tống Hứa mệt bở hơi tai nghĩ thầm, đào rộng thế làm gì, một phòng là đủ rồi.
Lại sau đó, cô nhìn mấy viên đá bị mình đập hỏng, còn cả móng vuốt rách da của mình, dứt khoát quyết định đào ra một cái hốc cây mà khi hóa thú có thể chen vào là được.

 
Dù yêu cầu giảm xuống rất nhiều, nhưng cô vẫn phải bỏ ra vài ngày mới đào xong cái hốc cây này. Đêm vừa cô xuống đã không kịp chờ mà vội vàng di chuyển từ góc hang hẻo lánh vào nhà mới của mình.

 
Cô nhặt nhạnh cỏ và dương xỉ đặt vào trong hốc cây, còn trải lá cây lên. Sau khi màn đêm xuống, cô nằm trên hốc cây cao, thưởng thức cảnh đám mây rực rỡ bị bóng đêm nuốt chửng.

 
Mảnh gỗ vụn trong hốc cây tỏa ra mùi gỗ tươi mát, không phải mùi tanh thoang thoảng trong hang đá. Với cả không gian trong hốc cây rất nhỏ, sau khi cô chen vào, về cơ bản đã bị lấp đầy, còn dùng cành cây, lá cây chắn ở cửa hang, nên rất ấm áp, không bị gió lùa như ở trong hang đá.

 
Tống Hứa lăn qua lật lại trong hốc cây chật hẹp, ngủ chống vó, lăn lộn cuộn tròn, không cẩn thận vươn móng vuốt ra cào xuống rất nhiều vụn gỗ.

 
Tốt xấu gì cũng là thú nhân, móng vuốt sắc hơn so với loài sóc bình thường, lúc đào hốc cây cũng phát huy tác dụng kha khá.

 
Người trẻ tuổi ngủ nhiều, Tống Hứa được xem là dạng ngủ khá sâu giấc. Nhưng có sâu giấc cỡ nào mà nửa đêm có gì đó cốc cốc gõ cửa, cô cũng sẽ bị đánh thức.

 
Một cái đầu sóc mơ màng ngó ra ngoài hốc cây, Tống Hứa bị đôi mắt to sáng ngời bên ngoài cửa hang dọa cho giật nảy mình. Kẻ nửa đêm gõ cửa chính là một con chim gõ kiến... Đại khái là vậy, vì trời tối quá nên Tống Hứa không thấy rõ ràng, chỉ thấy được cặp mắt kia.

 
Con chim đêm hôm khuya khoắt mổ cây cũng bị cô làm cho giật mình, vỗ cánh vội vàng bay đi. Tống Hứa nhìn bóng lưng nó, mắng: "Có lương tâm không hả, nửa đêm rồi còn gõ cửa!"


 
Trong rừng cây truyền tới vài tiếng chim kêu cúc cu, đêm nay không có mặt trăng, cây cối bên ngoài mang hình dạng kỳ dị, sương mù làm rừng rậm mờ mờ, Tống Hứa hậm hực quay về ngủ tiếp.

 
Trừ vị khách không mời mà tới vào ban đêm, Tống Hứa vẫn khá hài lòng với nhà mới của mình. Vì muốn cho bản thân được thoải mái hơn, cô bắt đầu cải tạo trên cơ sở đang có sẵn.

 
Cỏ rêu mềm, ướt nếu đem phơi nắng rồi làm đệm thì nhất định sẽ rất êm, còn có thể làm một cánh cửa.

 
Tống Hứa nhìn ánh bình minh màu quýt, tràn đầy lòng nhiệt tình kiến thiết gia viên!

 
Sau đó nửa đêm, mưa to tràn vào trong cửa hốc cây, nước đọng thành vũng, làm ướt chiếc giường bằng cỏ rêu của cô.

 
Bầu trời âm u bên ngoài thỉnh thoảng xẹt qua ánh chớp rạch ngang trời, cứ như muốn tiếng sấm nổ ầm trời làm đám cây cối trong rừng rậm phải run rẩy.

 
Tống Hứa cuộn người trong hốc cây, bịt chặt lỗ tai mình. Từ nhỏ tới lớn, những thứ làm Tống Hứa sợ rất ít, nhưng cô sợ nhất là sét đánh.

 
Gần đó vang lên tiếng răng rắc, là cành cây bị bẻ gãy trong cơn gió lớn xẹt ngang xẹt dọc. Tống Hứa nghe thấy âm thanh bên ngoài, cả người con sóc run rẩy không ngừng giống như động cơ đang chạy.

 
Cô ý thức được đang trong ngày mưa dông, ở trong hốc cây cao như này cũng không an toàn. Đợi một đợt sấm kết thúc, cô run lẩy bẩy leo ra khỏi hốc cây, hứng cơn mưa như trút nước, chạy về phía hang đá yên tĩnh trong tiếng sấm sét vang dội.

 
Chạy vào hang đá khô ráo, cả người Tống Hứa đã ướt sũng. Cô không quan tâm tới dáng vẻ chật vật của mình, chạy thẳng tới nơi hẻo lánh nhất trong hang, nhảy vào giữa đuôi rắn cuộn tròn, dùng đuôi rắn để che lấp bản thân.

 
Cô bị dọa sợ rồi nên chẳng lo được điều gì hết, chỉ muốn tìm một nơi an toàn để trốn.

 
Ô Mộc bị tiếng động nhỏ xíu đánh thức, con ngươi của hắn phóng đại trong màn đêm, có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng tối. Hắn trông thấy trên đuôi mình có chứa một cái đuôi sóc dựng đứng.

 
Duỗi cái đuôi dài có hoa văn ra, thấy được một con sóc đang bịt tai run lẩy bẩy. Phát hiện vật che chắn biến mất, con sóc cũng ngẩng đầu lên. Chạy về phần đuôi rắn không chuyển động, dúi vào đó, lần nữa giấu mình đi.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận