Chương 40: Cầu vồng
“Nếu như ngươi có thể ở lại đây lâu một chút, chờ đến mùa rụng lông, toàn bộ lông ta chải xuống đều cho ngươi lót ổ hết!” Cừu nhỏ Thanh Táo hào phóng hứa hẹn.
“E là không được.” Tống Hứa nói: “Hai ngày nữa bọn ta phải đi rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày nay Ô Mộc không hẳn là ổn định giữa hình thái thú nhân và bán thú nhân, bây giờ bắt đầu chậm rãi ổn định lại, cũng không mê man suốt ngày, hai người đã được nghỉ ngơi tốt, cũng nên rời khỏi đây.
Mới quen biết Tống Hứa được mấy ngày, nhưng Thanh Táo rất luyến tiếc cô, cùng là bán thú nhân nhưng Thanh Táo cô đơn hơn Thương Cức, càng thích đi chơi với Tống Hứa hơn. Bình thường Thương Cức còn về nhà giúp mẹ làm việc, một mình đi thám hiểm những nơi hoang vu, nhưng Thanh Táo có thời gian sẽ đi tìm Tống Hứa.
Nghe tin cô đi, lỗ tai cừu nhỏ lập tức rủ xuống.
“Nói không chừng ta sẽ quay lại, đến khi đi ngang qua đây, sẽ lại đến tìm ngươi chơi.” Tống Hứa an ủi.
Lỗ tai cừu nhỏ nhẹ nhàng duỗi ra một chút, nhìn có tinh thần hơn chút, Thanh Táo kêu be be hai tiếng, tha thiết căn dặn: “Vậy ngươi nhất định phải đến sớm nha, nhất định phải đến sớm đó.”
“Nếu như quá muộn, ta sợ ngươi sẽ không tìn thấy ta nữa.”
“Tại sao sẽ không tìm thấy ngươi, không phải ngươi luôn luôn ở đây sao?” Tống Hứa nghi hoặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tất nhiên không phải.” Thanh Táo nét mặt bình tĩnh nói: “Ta là bán thú nhân mà, ta đã trưởng thành rồi, mỗi một năm đi qua, ta đều có thể hoàn toàn mất khi hình dạng thú nhân, biến thành một con cừu nhỏ bình thường. Trước đây trong bộ lạc bọn ta có rất nhiều bán thú nhân đều như vậy, từ từ biến thành một hình dạng khác, không còn biến về được nữa, sau đó đi theo các đàn ngựa đàn cừu rời khỏi, có thể sau này ta cũng sẽ như vậy.”
Những đứa trẻ khác, một khi sinh ra có thể đã là thú nhân trong bộ dạng đứa trẻ, cũng có thể thú hình hoàn toàn là con non, nhưng bán thú nhân về cơ bản đều sinh ra là hình thái nửa người nửa thú.
Khi Thanh Táo còn nhỏ, những đứa trẻ cùng tuổi bởi vì không khống chế được, đôi khi để lộ ra một vài đặc điểm của thú.
Khi đó Thanh Táo cảm thấy bản thân và những người khác không có gì khác biệt, sau này cùng với mọi người dần dần lớn lên, trẻ em khác đều có thể kiểm soát thoải mái biến thành thú nhân, nhưng nàng vẫn hoàn toàn không thể biến thành hình thái thú nhân hoàn toàn.
Đến khi trưởng thành, không còn hy vọng hoàn toàn biến thành thú nhân nữa, Thanh Táo biết, tương lai mình sẽ mất đi ký ức về người thân, bạn bè, vĩnh viễn rời khỏi đây, không như người khác tìm thấy bạn đời, tiếp tục ở đây sinh sôi nảy nở.
“Thực ra ta cảm thấy, như thế cũng không có gì là không tốt.” Thanh Táo vẫn cứ nét mặt ngây thơ, thậm chí để lộ ra nét mặt mong đợi: “Biến thành một con cừu nhỏ bình thường, ta vẫn sẽ ở trên sườn núi ăn cỏ non xanh nhất, chạy nhảy trên đồng cỏ, hơn nữa đến khi đó ta sẽ có một hình dạng giống như bầy cừu hoang dã, ta và bọn họ sẽ giống nhau, sẽ không còn cô đơn nữa.”
Bộ lạc chưa từng xua đuổi làm tổn thương bán thú nhân, nhưng cũng không gần gũi, nếu như quá thân cận, sau này sẽ luyến tiếc, cho nên chưa hoàn toàn biến thành dã thú mà nàng đã không có bạn rồi.
“Ối! Nếu như đợi đến lúc ngươi quay lại ta đã biến thành một con cừu nhỏ, vậy làm sao ngươi phân biệt ta trong đàn cừu đây, như vậy chúng ta sẽ bỏ lỡ nhau đấy!” Thanh Táo nhớ lại vấn đề quan trọng này, bỗng nhiên đứng tại chỗ nhảy hai cái, giống như đã tưởng tượng ra cảnh bạn không nhận ra mình rồi trực tiếp rời đi.
Hiếm khi con sóc không chen vào nói cùng Thanh Táo, mà im lặng rất lâu.
Thấy Thanh Táo nhảy lên lo lắng, Tống Hứa giữ lấy cô: “Đừng lo, ta có cách.”
Tống Hứa từ lấy trong túi da thú ra một nắm lông vũ nhiều màu, cái này là cô thu thập trên đường làm vật kỷ niệm, từ sông suối, các bờ nước, trong tổ chim bị vứt bỏ trên cây to, lông vũ rơi ra từ trên thân các loại chim đầy màu sắc, trộn lẫn cùng nhau rực rỡ và bắt mắt.
“Ta cột mấy thứ này lại với nhau, cho ngươi làm dây chuyền đeo lên cổ, như vậy sau này ta thấy một con cừu nhỏ đeo sợi dây chuyền lông vũ nhiều màu sắc trên đường, ta sẽ biết đó là ngươi.”
“Dây chuyền? Giống như sợi dây trên thắt lưng của ngươi sao? Được được được, ta cũng muốn có một sợi dây chuyền giống ngươi!” Cừu nhỏ cực vui, kêu be be không ngừng, còn nhảy cao tận ba thước.
“Vậy vấn đề đó là, dùng dây gì cột lông vũ mới chắc chắn?” Tống Hứa suy nghĩ.
Một tiếng vó ngựa vang lên, ngựa nhỏ Thương Cức từ xa xa chạy lại: “Thanh Táo, ngươi đang làm gì vậy, sao lại nhảy cao thế?"
Với cả, hắn thấy ánh mắt của người bạn mới Tống Hứa này đang nhìn chằm chằm vào.... mông của mình? Hắn không biết tại sao, nhưng vẫn căng thẳng mà lùi lại hai bước.
Tống Hứa lộ ra nụ cười vui vẻ: “Lông đuôi ngựa, được đấy.”
Lông đuôi ngựa là nguyên liệu chế tạo dây cung của các loại nhạc cụ đàn sáo, nếu có thể dùng nhiều sợi lông kết lại làm dây chuyền, có lẽ đủ chắc chắn.
Thương Cức cho đi những sợi lông đuôi của bản thân, bởi vì bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau, hai hôm trước hắn mới ăn miếng tổ ong ngon ngọt mà người bạn mới tặng, một chút lông đuôi này có là gì, hơn nữa đồng bạn Thanh Táo đang nhìn chăm chăm vào hắn.
Tống Hứa bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng làm xong chiếc vòng cổ bảy sắc xinh đẹp cho cừu nhỏ, thuần thủ công tự chế. Dây chuyền đeo lên cổ, màu đỏ, xanh, vàng, lục bảo rải trên bộ lông tơ trắng, trông càng thêm lộng lẫy.
Vì sự cống hiến nguyên liệu của Thương Cức, nên hắn cũng được nhận một sợi dây chuyền, nhưng nhỏ hơn cái của Thanh Táo một chút. Lúc Tống Hứa đưa cho hắn, Thương Cức vẫn còn cầm trong tay không đeo, đợi giữa đường về bộ lạc, hắn mới nhanh chóng đeo lên.
Có bạn bè là chuyện vui vẻ đối với hắn.
Món quà xinh đẹp xoa dịu nỗi buồn bã khi sắp phải chia xa, Tống Hứa tạm biệt các bạn rồi quay về, thấy Ô Mộc đã tỉnh lại, đang đi tìm cô. Tiếng cỏ xào xạc, bỗng hiện ra một chiếc đầu rắn, Tống Hứa không cần nhìn kĩ cũng biết là hắn, ngay lập tức cười chạy đến, không nói gì cả, trước tiên điên cuồng xoa đuôi của hắn.
“Ngày mai chúng ta đi!”
Một đêm mưa, lá cây điểm những hạt mưa, cũng may buổi sáng trời nắng, mặt trời mọc lên, đến giữa trưa những hạt mưa này sẽ tan biến.
Xa xa phía sườn núi là hai bóng dáng, một trong hai đang nhảy lên nhiệt tình. Tống Hứa vẫy tay với bọn họ, sau đó cùng Ô Mộc tiến về những ngọn núi phía xa.
Cô không vì sự chia tay mà tỏ ra không nỡ, cũng giống như khi bọn họ rời bỏ hang động đầu tiên.
Tiếp theo sẽ là đoạn hành trình băng qua rừng núi, bọn họ sẽ không còn gặp các bộ lạc khác nữa.
Núi lớn, đồng bằng, rừng cây không giống nhau lắm, chẳng có con đường bình thường nào xuyên qua rừng, tiếp tục đi tiếp, sẽ có một số nơi địa hình dốc, là nơi mà Ô Mộc chưa từng trải qua.
Thật ra Tống Hứa cũng chưa leo qua núi nào vừa to vừa cao như vậy, nhưng cô chỉ cần có cây thì có thể đi như bay, chỉ khổ cho Ô Mộc, trong mấy khu vực dốc cao thẳng đứng, lúc leo lên phải cuộn thân thể thành nhiều khúc cua để tăng thêm lực cản, tránh để không cẩn thận bị trượt xuống.
“Ô Mộc, hay là người cũng lên cây đi, ở trên cây rồi leo lên núi.” Tống Hứa ngồi xổm trên cành cây đề nghị.
Trên núi này không phải cây nào cũng chịu được trọng lượng của rắn, những cây chịu được hắn thì lại cách xa nhau, theo các cành cây đi lên, một khi không cẩn thận thì sẽ khiến cây cối bị gãy.
Bọn họ gặp được một thác nước trên núi cao. Từ bên kia đi lên, bọn họ sẽ ở phía trên thác nước, thác nước cao mười mấy mét, không lớn lắm, phía dưới là hồ nước sâu, hai bên dòng nước mọc lên mấy khóm hoa tương vô danh.
“Ô Mộc, ngươi lần đầu thấy thác nước đúng không, muốn đi xuống chơi không?” Tống Hứa hỏi.
Cô hỏi như vậy, Ô Mộc biết ngay là cô muốn xuống chơi. Đến nơi địa hình như này, chiều dài của rắn yêu lại có ưu thế, dùng đuôi của hắn trói vào tảng đá phía trên, miệng ngậm sóc nhỏ, nhẹ nhàng thả xuống.
Trong lúc thả xuống, Tống Hứa chạm vào thác nước khiến nước bắn lên, lạnh đến nỗi cuộn chân lại. Nước còn lạnh hơn cả tuyết mùa đông, đây là nước từ băng tan, bây giờ đang chảy xuống, dòng nước chảy xiết xuống hạ lưu tạo thành một dòng sông nơi mà mỗi năm các loài động vật tới uống nước, vui chơi, săn mồi.
Tống Hứa xuống nước chủ yếu là muốn nhìn kỹ bụi hoa dại lớn kia, cô ngắt một bông thử mùi vị, giảng giải cho Ô Mộc những điều mới mẻ về thác nước. Nói cho hắn nghe thác nước lớn nhất trông như thế nào, còn có đợi đến khi trời nắng to, trên chỗ thác nước sẽ xuất hiện cầu vồng.
Bọn họ đến hơi muộn, mặt trời đã xuống núi rồi, vì để Ô Mộc nhìn thấy cầu vồng trên thác nước, cô quyết định ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.
Ban đêm ở nơi này lạnh hơn ở đồng bằng, bọn họ từ chân núi leo lên, nhiệt độ cứ giảm dần, Tống Hứa nhóm một đống lửa, ở bên dòng thác nước chảy róc rách bố trí chỗ để ngủ. Lúc tạm biệt, Thanh Táo kích động mà cắt rất nhiều lông để làm quà cho cô, cô mang hết theo, bây giờ có cái để giữ ấm rồi.
Tống Hứa nhớ đến Thanh Táo không còn phải cô đơn khi quay về với bầy cừu, lại nhìn qua rắn lớn ở bên cạnh, bỗng nhiên ôm chầm đầu hắn.
“Ô Mộc, huhuhu”
Ô Mộc: ?
“Nếu như người biến thành con rắn bình thường, ta vẫn sẽ nuôi ngươi.” Tống Hứa nói.
Thật ra lúc đầu, cô bắt Ô Mộc làm thú cưng rắn để nuôi dưỡng, sau này vì muốn hợp pháp hóa việc nuôi rắn mà trở thành quan hệ bạn đời, sau đó nữa lại phát hiện Ô Mộc và những con rắn bình thường khác không giống nhau, tâm trạng cũng có thay đổi, bắt đầu coi hắn như bạn đời, tuy vậy vẫn thay đổi hẳn, hôm nay, bạn đời sẽ có thể bị biến lại thành thú cưng rắn.
... cái này gọi là cùng một đích đến hay là không quên ý nguyện ban đầu nhỉ?
Đối mặt với sóc nhỏ đang mang cảm xúc tiêu cực, rắn yêu tự phát động tín hiệu an ủi từ bản thân: siết!
Tống Hứa bị hắn trói đến quên cả đau buồn, đầu ngửa ra, ngủ một giấc đến sáng, sau đó bị Ô Mộc lắc tỉnh.
Một dải cầu vồng treo trên thác nước, ánh sáng sắc màu mãi không tan. Tống Hứa giẫm chân lên, quay lại lay Ô Mộc: “Ngươi xem, cầu vồng!”
Ô Mộc sớm đã nhìn thấy, trước khi cô tỉnh dậy đã nhìn được một lúc. Bởi vì tối hôm qua cô rất mong chờ, nói rất nhiều về nguyên lí hình thành cầu vồng, tuy rằng Ô Mộc nghe không hiểu cái gì là khúc xạ ánh sáng, nhưng cũng bị sự kì vọng của cô lây nhiễm, hôm nay tỉnh dậy đột nhiên thấy cầu vồng, cũng cảm thấy vui vẻ.
Tống Hứa đã quên mất luôn nỗi buồn tối qua rồi, sự buồn bã của cô luôn không kéo dài lâu, rất dễ bị đứt đoạn.
Cầu vồng trên thác nước mãi không tan, bọn họ ngồi một bên xem hết nửa ngày.
“Trước kia người ta tin rằng thấy cầu vồng sẽ mang lại may mắn, chúng ta thấy lâu thế, bây giờ chắc là đã tích tụ được rất nhiều may mắn rồi!”