Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 41: Trọng Sơn
 
Đi ngang qua một cây hoa nhỏ, thân cây to không quá nửa eo của Ô Mộc, Tống Hứa ngẩng đầu lên nhìn thấy những bông hoa màu trắng dính đầy phấn hoa bèn cảm thấy ngứa tay, cô bước tới nắm chặt lấy thân cây lắc một hồi.

 
Trên mặt đất đã rải đầy một lớp cánh hoa, khi bị cô lay, những bông hoa rơi xuống rung rinh như tuyết. Tống Hứa há miệng quay người ra sau đi nhặt những cánh hoa rơi xuống. Nhìn bộ dạng ấy của cô mặc dù có vẻ ngốc nhưng ở đây ngoài cô và Ô Mộc ra cũng không có người khác nhìn thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Cô ngẩng đầu lên, cơ thể cong về phía sau, mắt thấy sắp ngã xuống rồi thì phía sau lưng truyền đến một luồng sức cản lớn. Đầu rắn lớn ép sát vào lưng cô từ phía sau, chống đỡ cho cô để tránh cô làm cho bản thân bị lật nhào.

 
Tống Hứa nhân cơ hội dựa vào miệng rắn lớn, nửa thân trên nằm trên đầu của hắn.

 
Tất cả hoa cũng đã tàn. Nhưng mà mới chỉ là sự kết thúc của hoa mùa xuân, tiếp theo đó còn có hoa mùa hạ. Hoa cây này đã tàn, khóm hoa kia lại nở, chỉ cần tiến về phía trước thì luôn có thể nhìn thấy hoa đang nở.

 
Tống Hứa và Ô Mộc trèo lên đỉnh núi. Điều thú vị nhất khi leo núi chính là khoảnh khắc khi trèo lên đến đỉnh núi, khi đến con đường đều ở dưới chân, con đường phía trước trong nháy mắt đã rõ ràng, đã thấy rõ mục tiêu làm trong lòng người ta tràn đầy sự tự tin, cảm thấy có thể trèo lên mười ngọn núi nữa!

 
Nhìn về phía trước có vô số dãy núi trập trùng, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.

 
Nhớ lại những ngày đông ở gần hang động nhìn con kiến, thứ nhỏ bé ấy trèo qua một viên đá to rồi đi qua một vũng nước nhỏ, trèo non lội suối để về nhà. Đối với Tống Hứa, đó chỉ là một đoạn khoảng cách rất ngắn, đi vài bước là đến rồi, nhưng với con kiến bé nhỏ ấy thì đó là khoảng cách rất xa.

 
Nếu như ngay lúc này có một con người to lớn ngồi xổm xuống xem thì cô và Ô Mộc rất có thể cũng là hai con kiến nhỏ.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đứng trên núi có thể nhìn thấy mây mù, sương giăng giăng khắp lối. Nhìn từ xa có thể thấy trên đỉnh núi mây mù bao phủ, nhưng khi đến gần hơn thì sương mù cũng tan biến vô hình. Không thể tìm thấy nó mà chỉ có hơi nước ẩm ướt đọng lại trên cây cỏ hoa lá là dấu vết do mây mù để lại.

 
Nhưng dấu vết đó không tồn tại được lâu, sau khi thời tiết ấm lên thì mây mù cũng biến mất, bầu trời trở nên trong trẻo hơn, sương mù không thể che khuất được nữa.

 
Đi dạo trên núi, Tống Hứa cảm thấy một điều khó chịu nhất đó là trời mưa khá nhiều. Đang đứng một khu vực nào đó bỗng nhiên mưa xuống thì không thể nào kịp trú mưa được.

 
Tìm một cái hang hay một gốc cây gần đó, những cái hang này nói chung không quá to, có thể chứa một con sóc đã biến thành hình thú, lại miễn cưỡng đặt đầu rắn to xuống.

 
Ô Mộc trú mưa chỉ cần trú cái đầu là được, chẳng qua toàn thân hắn toàn là vảy nên có dầm mưa thì cũng rất nhanh sẽ khô, không giống như con sóc toàn thân đều là lông, làm ướt một tí thì quả thật là chỉ con chuột người đầy bụi đất, phải phơi nắng lâu mới khô được.

 
Đợi thời tiết trở nên nóng hơn một chút, Tống Hứa không thể nào thích trú mưa nữa. Khi trời mưa cô cũng không trốn tránh mà lại coi như đi tắm. Cô đặc biệt tìm một con suối trên núi và nhảy xuống nước để giải nhiệt.

 
Con suối từ khe núi chảy dài tứ phía, làn nước trong xanh còn có đủ các loại cá nhỏ, tôm, con trùng đầy màu sắc. Đây thực sự là thiên đường của Tống Hứa.

 
Ở trong khu rừng rậm của Ô Mộc không hề có dòng suối như thế này. Hắn bị Tống Hứa kéo đi dọc theo con suối, có lúc vùi đầu xuống dòng nước, có lúc lại ngẩng đầu lên bơi. Tống Hứa chỉ vào hắn cười một cách thích thú, cô còn đặc biệt gọi hắn là rắn nước.

 
Ở chỗ này thật sự có xuất hiện rắn nước. Với thời tiết như thế này chính là thời kỳ cao điểm các loài rắn chui ra khỏi tổ, đồng thời ở khu vực này cũng là nơi định cư yêu thích loài rắn.

 
Không giống như khu rừng Ô Mộc ở, trong vòng phạm vi mười mấy dặm không thể nào tìm thấy được con rắn thứ hai. Còn ở khu vực sông nước này chỉ một đoạn ngắn vài trăm mét là có thể nhìn thấy vài con rắn rồi.

 
Tống Hứa chỉ dám đứng từ xa nhìn chứ không dám chơi đùa với những con rắn bình thường. Đám rắn hoang dã sẽ cắn cô mà không quan tâm gì hết, độc của chúng không có thuốc chữa.

 
“Nhìn này, Ô Mộc, ở đấy có rắn!” Tống Hứa lại ầm ầm lên với bộ dạng kinh ngạc.

 
Đối với Ô Mộc thì hành động này giống như một con người sống ở núi khỉ, thường bị kích động kéo tay và chỉ vào con khỉ gần đó nói với hắn: “Ngươi nhìn xem, có một con khỉ ở đây này!”

 
Tống Hứa ngồi xổm trên hòn đá to cạnh bờ suối nhìn con rắn hoa đầy màu sắc gần đó. Con rắn nhỏ bị tiếng động làm cho giật mình, nhanh chóng chui vào bụi cỏ rồi biến mất.

 
“Ô Mộc, người nhìn xem, trên cành cây kia có một con rắn màu xanh lục kìa!" Cái đầu ngẩng lên khỏi mặt nước, cô nói bên cạnh đầu hắn với giọng điệu rất cẩn thận.

 
Ô Mộc: “....xì.”

 
Tống Hứa: “Xì xì, ngươi nhìn đi đâu thế!”

 
Nếu như hỏi Ô Mộc không muốn nói chuyện lúc nào nhất thì đáp án chính là lúc này.

 
Tống Hứa say sứa hứng thú ngắm nhìn con rắn nhỏ đang quấn chặt cành cây, cái đầu tròn xoe rất đáng yêu. Nhưng không nhận ra đây là loại rắn gì, có điều cô nghĩ có khả năng là có độc.

 
Người ta bảo con rắn đầu hình tam giác sẽ có độc, đầu hình bầu dục thì không có độc. Thực chất câu này là sai hoàn toàn. Loài rắn rất đa dạng, vậy nên chuyện có độc hay không có độc tuyệt đối không liên quan đến hình dáng của đầu rắn.

 
“Ô Mộc, chúng ta đến gần một chút xem đi.” Tống Hứa đẩy rắn lớn về phía trước, rắn lớn bất lực đành làm bức tường chắn giữa cô và con rắn nhỏ kia.

 
Có lẽ con rắn nhỏ đã cảm nhận được mùi của rắn lớn, phát hiện ra nguy hiểm thì lập tức vào trạng thái cảnh giác và tấn công, từ cành cây phi ra một cách đột ngột.

 
Rắn lớn ngóc cổ ra chặn lại, rắn lớn mở to miệng ra đối đầu với con rắn nhỏ thân hình tròn tròn nhỏ bé, nhỏ đó hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Lớp vảy bao phủ bên ngoài còn dày hơn nó, hoàn toàn không cắn nổi.

 
Con rắn nhỏ bị rơi xuống nước thì chóng mặt, nó tức giận hất cái đuôi rời khỏi cái nơi phân trần đúng sai này.

 
Nhìn theo hướng con rắn nhỏ chạy trốn, Tống Hứa tiếp tục phát hiện ra con rắn nhỏ mới.

 
Trôi theo dòng suối ngập ngang bắp chân, cây cối hai bên đồ đổ xuống mặt nước, những tán cây che mát cả dòng suối. Bên bờ mọc đầy cỏ xanh, ngay cả dòng suối và đá dưới đáy cũng phản chiếu một màu xanh xanh. Con đường này là một đường hầm màu sắc xanh, như một giấc ngủ chiều.

 
“Đột nhiên ta cảm thấy khi đó thật dũng cảm.” Tống Hứa cảm thán: “Lần đầu tiên ta gặp ngươi thì ta đã trực tiếp dùng tay sờ rồi.”

 
Nhất định là cô đã bị con sư tử đáng ghét đó truy đuổi đến mức ngốc luôn rồi. Lúc đó cô mới đến thế giới này vẫn còn hơi mơ hồ, cô chạy thoát thân đến mức thiếu máu nên não, làm gì cũng trong vô thức. Tất nhiên cũng vì cái đuôi của Ô Mộc đẹp đến mức kinh ngạc, đánh vỡ nhận thức của cô về rắn nuôi nhà. Vì vậy cô cực kỳ muốn thử xem có đúng là có con rắn to như này không.

 
“Cũng may lúc đấy đầu của ta bị ngốc tạm thời.” Tống Hứa ngồi xổm dưới dòng suối, ôm đầu rắn lớn vui mừng nói.

 
Ô Mộc đầu nhướn về phía trước, sóc loạng choạng ngã xuống uống hai ngụm nước: “Ừng ực ừng ực…”

 
Rắn lớn chỉ muốn cọ xát một chút nhưng không ngờ lại phát sinh ra thảm họa này. Thân hình chênh lệch quá lớn và đôi khi không hài hòa được. Hắn lại nhanh chóng đẩy cô lên khỏi mặt nước, con sóc nằm trên đỉnh đầu rắn lớn, giống như đi một chuyến tàu hỏa đang lướt qua con đường hầm màu xanh.

 
Bọn họ bôn ba trên núi cả một mùa rồi bắt gặp một cái ao đầy bùn, nơi một đàn thú nhân giống ếch đang vào mùa sinh sản, cũng tức là đang tìm đối tượng.

 
Có thể tưởng tượng rằng khi một bán thú nhân rắn đi lạc vào nơi này, sẽ gây ra rất nhiều sự hỗn loạn cỡ nào. Điều này có thể so sánh với sự xuất hiện của Godzilla trong thành phố của con người.

 
Khi đó Tống Hứa bèn nói một câu: “Các ngươi đừng sợ, chúng ta không tới đây ăn cơm đâu!” Chưa kịp nói được lời nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch nhái nháo nhác. Trong đêm tối bóng ếch nhảy nhót, lũ bụng to biến thành hình thái thú nhân rồi bỏ chạy tứ phía. 

 
Chẳng bao lâu sau chỉ còn lại khóm cỏ đung đưa, một con rắn lớn, một con sóc và vài con bọ phát sáng được sử dụng làm đèn chiếu sáng bởi lũ thú nhân giống ếch.

 
“Vừa nãy lũ thú nhân bụng bự kia… chúng có thân hình tiêu chuẩn của thú nhân giống ếch hay là chúng đang mang thai?” Con sóc nghi ngờ hỏi trong im lặng.

 
Họ lang thang trong núi rất lâu rồi mà vẫn không tìm được phương hướng. Nghe thấy bên kia rất nhiều thú nhân đang hát hò, ồn ào thế là muốn lại gần hỏi đường. 

 
Trước đó Tống Hứa còn lạc quan mà nói rằng thú nhân loài ếch tập hợp lại với nhau để tăng thêm lòng can đảm, không đến mức hễ gặp hễ gặp rắn là bị hù đến chạy tán loạn.
 
Thật trùng hợp, gần đó có lưu lại mùi của thú nhân, cơ bản đều nằm ở hàng cuối cùng trong trong chuỗi thức ăn của rắn lớn. Không phải loài thú nhân ếch mà là thú nhân loài chuột..
 
Tống Hứa đứng trên miệng hang do thú nhân chuột đào, quay đầu nhìn lại rắn lớn canh ở cửa hang, dặn dò: “Ta vào trong hỏi đường là ra ngay, một người tiện hơn, dù gì sóc cũng là chuột mà, mọi người đều là họ hàng gần dễ nói chuyện hơn.”
 
Sau đó cô bước vào hang đất, một lúc lâu sau vẫn chưa ra.
 
Ô Mộc bò cạnh cửa hang, nghi hoặc không biết có phải cô trong hang đất nói chuyện phiếm với người ta rồi chuẩn bị cùng nhau ăn cơm xong mới ra ngoài, hay là cô đã gặp phải nguy hiểm gì đó không.
 
Hắn nhịn không nổi muốn chui đầu vào trong cửa hang thì sóc nhỏ bỗng từ sau một gốc cây cách đó không xa thò đầu ra toàn là đất, tức giận hét lên: “Bên trong lối đi vô cùng phức tạp, ta đi lâu như vậy cũng không thấy một cái bóng nào, bọn họ đã chạy tới sớm rồi!”
 
Thỏ khôn ba lỗ, chuột ranh ba hang. Đường dẫn đến hang ổ của không chỉ có ba cửa hang, Tống Hứa đi hết nửa ngày trời thì phát hiện không có người, xém chút nữa không vòng ra trong này.
 
Hỏi đường thất bại rồi, đành phải đi tiếp.
 
Nơi này có lẽ không có con dã thú lớn nào, thế là trở thành thiên đường dành cho những động vật nhỏ, rất nhiều thú nhân nhỏ đều ở nơi đây sinh sống. Cáo, tê tê, nhím gai, chồn, hạc,... đều để lại dấu vết, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh chứ không thấy người đâu, khi Tống Hứa và Ô Mộc đến nơi thì đã cao chạy xa bay.

 
"Như đang chơi trốn tìm ấy nhỉ, bắt được ai thì người đó thua.” Tống Hứa nói với Ô Mộc.

 
Đặt mình vào tình huống đó, nếu như ngươi khác đều tránh mặt cô, thì tâm trạng sẽ không mấy tốt đẹp. Tống Hứa không mong Ô Mộc gặp phải tình trạng này, đã giới thiệu chi tiết về trò chơi trốn tìm đang rất được quần chúng yêu thích.

 
Ô Mộc vẫn duy duy trì hình dạng rắn lớn, và không có chút phản ứng nào, Tống Hứa không đoán ra hắn cảm nghĩ gì về việc này. Có điều sau khi phát hiện tung tích của thú nhân sóc, trong lúc đang nghỉ ngơi rắn lớn quấn chặt sóc con lại.

 
Tống Hứa thuận miệng an ủi: “Ngươi yên tâm, gặp được thú nhân sóc thì ta sẽ không cùng bọn họ đi đâu. Thật ra trên đời này, không có đồng loại như ta.”

 
Lúc đầu rắn yêu lặng tiếng im lời, cũng lo lắng rằng cô sẽ bỏ lại hắn quay trở về với tộc bầy.

 
“Ngươi phải học tập ở ta tinh thần chịu trách nhiệm đến cùng, ta từng nghĩ lỡ như sau này ngươi về sinh sống cùng bầy rắn, thì ta phải ẩn nấu xung quanh như thế nào.” Tống Hứa mang vẻ mặt nghiêm túc.

 
Rắn lớn lắc đầu.

 
Tống Hứa kinh ngạc: “Không được? Tại sao lại không được, ngươi lo ta bị rắn ăn thịt sao?”

 
Rắn lớn dùng sức lắc đầu.

 
Tống Hứa nghiêm nghị: “Rất không được? Chắc chắn ta không được sao?”

 
Bị hiểu sai ý, rắn lớn sửng sốt, không chỉ lắc đầu còn dùng đuôi vỗ ngã những cây con lân cận.

 
Tống Hứa thất vọng: “Nếu như ta dám theo ngươi cùng sinh sống trong bầy rắn, thì sẽ như cái cây này, gãy cái đoành! A!”

 
Rắn lớn đang nhìn chằm cô, bắt đầu dồn sức, hắn nỗ lực mong muốn biến hóa thành dáng vẻ bán thú nhân, chứ như này không có cách nào giao tiếp với cô được.

 
Tống Hứa nhanh chóng giữ chặt hắn: “Rồi rồi ta biết rồi, ý của ngươi là ngươi sẽ không về sinh sống chung với bầy rắn đúng không.”
 
Cuối cùng cũng hiểu đúng ý của Ô Mộc, nhưng hắn phát hiện sóc con đang cố giả ngốc. Không vừa ý mà xì xì hai tiếng, giống như nửa giận nửa không, Tống Hứa cười khúc khích mà cuộn tròn đuôi hắn mà an ủi.

 
Thú nhân sóc núp sau lùm cây nhìn trộm, nhìn thấy đồng loại của mình đang lăn đi lăn lại trên người rắn lớn, cảm thấy kinh hãi mà chuồn mất.

 
Ở một nơi mà Tống Hứa Ô Mộc không hề biết, hai người họ rất nổi tiếng trong các bộ lạc nhỏ khác nhau ở vùng núi này, độ nổi tiếng không hề giảm, và mọi người đều có nỗi sợ hãi khi nói về họ.

 
“Bán thú nhân rắn đó xông vào nơi sinh sản của thú nhân ếch, ăn hết ếch thú nhân”, “rắn lớn đã quét sạch khu thú nhân chuột dưới lòng đất dẫn đến không có nhà để về” vân vân đủ loại tin đồn, khiến cho những thú nhân nhỏ khác phải tránh xa ba thước với bọn họ.

 
Trò chơi trốn tìm với sự tham gia của nhiều người, trải dài trên một đại bàn rộng lớn, diễn ra trong một thời gian dài cuối cùng cũng đã kết thúc khi Tống Hứa và Ô Mộc tới khỏi những ngọn núi lớn liên tiếp nhau.

 
Phía trước là một đồi núi mênh mông vô bờ, bỗng nhiên rộng mở.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui