Chương 43: Cá sấu
Thế giới to lớn như vậy, Tống Hứa chỉ muốn dẫn rắn yêu ra ngoài xem, cô cũng không ngờ là có thể gặp một người có vẻ quen biết mẹ của Ô Mộc. Chuyện có xác suất cực nhỏ này quả là đầy kịch tính, làm Tống Hứa có cảm giác vi diệu.
Dường như cô nghe thấy trên đầu có một âm thanh hư ảo, là manh mối chính của trờ chơi, mở ra nội dung câu chuyện
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không khỏi ngẩng đầu lên xem, sau đó ngay lập tức hiện ra nụ cười, cảm thấy hứng thú mà hỏi: “Thật sao? Ngươi biết chủ nhân của sợi dây chuyền này à, ngươi thấy khi nào?”
Thú nhân rùa đất cực kỳ phù hợp đối với nhận thức của người bình thường về chủng loại rùa đen, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm chạp nói: “Dường như là, chuyện của vài năm trước.”
“Hãy cho chúng ta biết cụ thể đi, nào, ngươi ngồi đi, ngồi đi.” Tống Hứa nhiệt tình gọi.
“Các ngươi, và thú nhân tộc hổ đó có quan hệ gì à?” Thú nhân rùa mang khuôn mặt nghi ngờ ngồi xuống.
“Thật không dám giấu, đó có thể là mẹ của hắn, vậy nên chúng ta muốn biết kỹ hơn về chuyện của nàng."
Thú nhân rùa gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói: “Hình như nàng từ nơi rất xa đến đây, lúc đó chạy tới gần đây uống nước, vì quá đói, vừa thấy ta ngủ bên mép nước, đã vồ vập đến cắn ta rồi.”
Tống Hứa, Ô Mộc: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con rắn di chuyển cái đuôi, Tống Hứa lặng lẽ lùi về sau.
Thú nhân rùa đất nhớ lại đến đây, nghiêng người làm lộ một vết tích ở phía sau cái mai: “Vết tích này là của nàng ấy để lại.”
Tống Hứa gượng cười, có chút hối hận vì đã nói thân phận sớm: “Là vậy sao, một người làm sai thì một người gánh chịu, đừng liên lụy đến gia đình."
Thú nhân rùa cười, lắc đầu: “Khi đó nàng ấy đói và chóng mặt, không nhận ra ta là một thú nhân, sau đó ta thức dậy, nói ăn ta không ngon đâu, nàng ấy mới dừng tay lại.”
Tống Hứa: “… Ngươi có chắc chắn là nàng ấy đã từ bỏ vì nhận ra ngươi là một thú nhân, mà không phải vì ngươi nói là ngươi ăn không ngon nên nàng mới dừng tay?”
“Ta vì lý do của mình, mùi khá nhạt nhẽo, bình thường ở sông bị con người cho rằng là tảng đá, thật sự không dễ để nhận ra.” Con rùa nói như một ông già: “Sau đó nàng ấy đã đi săn được một con bò rừng ở nơi khác, chia một cái chân sau cho ta. Sống ở đây được hai hoặc ba ngày, thì đi.”
Nghe đến đây Tống Hứa vội vàng hỏi: “Vậy nàng đi hướng nào?”
Thú nhân rùa lại nhớ lại, mất nửa ngày để chỉ hướng: “Bên đó.”
Tống Hứa có hơi hoài nghi. Vì hắn chỉ tay về phía Nam, nhưng con thú nguyên thuỷ mang sợi dây chuyền này đến từ phía Tây, không biết hổ mẹ của Ô Mộc đã trải qua chuyện gì.
Hơi nữa, thú nhân rùa đất cũng không biết, hắn nói xong thì bước đi chậm rì rì.
Tống Hứa khảy sợi dây chuyền trên thắt eo, đưa rắn yêu tìm một tảng đá lớn khác bên sông để nghỉ ngơi, lần này cô rất nghiêm túc kiểm tra xem tảng đá này có phải là một con rùa hay không. Nếu như nửa đêm biến đổi, cô thật sự sẽ sợ hãi đến phát khóc.
Từ khu vực này, loại thức ăn của Tống Hứa cũng giảm đi rất nhiều, cỏ nước cũng không dồi dào, cỏ dại cũng không tươi, thức ăn nhàm chán cũng cố chịu đựng ăn. Trong tay cầm thân cây đào lên khỏi đất, cũng chẳng muốn đi rửa, dù sao cũng không có thuốc trừ sâu, có thể gặm sạch vỏ ngoài và ăn phần thịt trắng bên trong.
Chân gác lên cơ thể Ô Mộc, đầu dựa vào đoạn thân khác của rắn, Tống Hứa ôm đồ ăn vặt để ăn buổi tối, nhân tiện phân tích hướng đi của hổ mẹ với Ô Mộc, và bàn xem có cần phải thay đổi đích đến trong chuyến du lịch của họ hay không.
Dù sao thì họ cũng không có hướng đi, cộng với tin tức của ông cậu mang lại, nên dứt khoát đi về phía Tây. Giờ xuất hiện người từng gặp hổ mẹ, lạc quan một chút không chừng người không sao, nếu như có thể tìm thấy nàng, như vậy tiếc nuối trong lòng Ô Mộc cũng sẽ ít đi một chút.
Với cả là, cô cũng muốn vuốt con hổ, con hổ lớn lông xù thật đáng yêu, thích rắn yêu và việc cô muốn vuốt ve hổ không xung đột với nhau chút nào.
Mong muốn của cô là được ra ngoài và đi khắp nơi, nếu như có thể cùng rắn yêu thoả mãn nguyện vọng là tốt nhất.
Nếu như không nghe tin tức của hổ mẹ, Tống Hứa dự định sẽ phải ở đây vài ngày, tìm cơ hội trò chuyện nhiều hơn với thú nhân trong bộ lạc, hoặc là chơi đùa với voi nhỏ, nhưng nếu có tin tức rồi, cô cũng không thể chờ đợi, quyết định rời đi vào ngày sau.
Sáng sớm Tống Hứa mơ màng ra bờ sông rửa mặt, con sông này là nguồn nước duy nhất gần đây, dù không trong thế này cũng chỉ chấp nhận dùng.
Không phải lúc này đi dã ngoại cũng tìm được nguồn nước sạch. Nếu như là nước uống, Tống Hứa còn có tâm tư lọc qua đất cát rêu xanh các loại một chút, nhưng rửa mặt thì thôi cô lười làm.
Vừa vốc một bụm nước lên mặt, trước mắt Tống Hứa bỗng tối sầm. Cô nghe được tiếng nước, có cái gì đó chồm tới, tóe nước ướt nhẹp toàn thân nàng.
Ào ào!
"Ngươi chính là thú nhân lạ lẫm hôm qua tới bộ lạc của bọn ta hả?"
"Ngươi là thú nhân gì? Sao bé xíu vậy?"
"Ta chưa từng gặp thú nhân giống cái nào nhỏ như vậy, thật thú vị."
Ba con cá sấu nhô đầu ra khỏi nước, đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, màu da khá giống màu bùn đất của bờ sông, còn có cái miệng rộng mọc đầy răng nanh, làm cho người khác biết được rằng bọn hắn không phải dễ chọc.
Tống Hứa không nói hai lời cách xa bờ sông.
Ở thú hình mà có thể nói chuyện chứng tỏ đây là ba thú nhân.
Mặc dù biết họ sẽ không ngoi lên rồi lập tức cắn chết cô, nhưng đang ngồi xổm bên mép nước mà có ba con cá sấu đột nhiên xuất hiện vẫn khiếp người lắm.
Lùi về sau lập tức đụng phải rắn lớn đang lặng lẽ trườn tới.
Hắn quấn đuôi một vòng xung quanh Tống Hứa rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào ba thú nhân trước mặt, giống như những lần gặp phải nguy hiểm khác.
Ba anh em cá sấu này bình thường thích nhất là chơi đùa và đi săn ở đây, lăn lộn khiến bãi sông toàn là bùn. Bọn hắn vừa thành niên không lâu, đang lúc cần tìm bạn đời, đã từng gặp rất nhiều giống cái trong bộ lạc có hình thể còn to hơn bọn họ, nay đột nhiên gặp một thú nhân giống cái chưa từng gặp, cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Thú nhân cá sấu nhỏ nhất không nhịn được đánh giá Tống Hứa, không nhìn Ô Mộc mà trực tiếp hô lên: "Ngươi ở bên bán thú nhân kia có làm được gì đâu. Không bằng ở lại bộ lạc bọn ta, làm bạn đời của ta."
Vừa dứt lời, một cái đuôi rắn như dây thừng kéo hắn ta lên bờ. Khi rắn lớn bị chọc giận thì sức lực và sát thương rất lớn. Đầu tiên hắn phóng ra tín hiệu muốn đánh nhau, hai thú nhân cá sấu còn lại cũng lên bờ hỗ trợ ngay lập tức, tấn công rắn bự.
Bởi vì các thú nhân cá sấu có năng lực mạnh mẽ nên ít thiên địch, từ nhỏ đến lớn chẳng sợ ai ngoài các chị gái thú nhân tộc voi. Chỉ là một loài rắn ngoại lai, lại còn là bán thú nhân, cho dù cơ thể hơi dài thì bọn hắn cũng xem ra gì.
Thú nhân cá sấu bị kéo lên bờ mở cái miệng rộng định phô bày lực cắn mạnh mẽ của mình. Vừa há mồm đã bị đuôi rắn trói lại, sau đó ngậm chặt miệng không mở nổi. Đám cá sấu không cắn được rắn, hùng hổ quất đuôi cũng không vung được lên người rắn lớn. Dù sao so về độ dài, không ai sánh được với đuôi rắn.
Một con rắn đấu với ba con cá sấu. Chỉ trong chớp mắt, đất đá bờ sông bay loạn xạ, cơ thể ba con cá sấu xoay tròn, chiến trường dời từ bờ sông xuống dòng sông.
Ở trên bờ bị đại xà vung toàn thân đầy bụi đất, nhóm cá sấu cho rằng xuống nước là coi như về sân nhà, có thể thay đổi thế cục, lấy lại mặt mũi. Ai ngờ xuống nước lại bị đại xà khuấy như ba cây gậy gỗ trong vòng xoáy.
Trogn tình huống này, thú nhân cá sấu vẫn còn định cắn rắn lớn, trên mặt nước chỉ có thể nhìn thấy làn da sần sùi và những móng vuốt nhảy múa loạn xạ đang cuốn lên thân rắn.
Tống Hứa đã sớm ngờ tới, cô đứng trên tảng đá lớn bên bờ sông trông chừng. Dù sao cũng đánh nhau trên địa bàn người ta, ngộ nhỡ có người tới thì cô cũng có thể tranh thủ thời gian khuyên nhủ rắn lớn dừng tay rời đi.
Cuối cùng trận chiến kết thúc, rắn lớn bơi lên bờ, ba con cá sấu cũng lần lượt xuất hiện.
Bọn hắn tức hổn hển, biến thành hình thái thú nhân, quả thật là ba tên tráng hán, có người bụm miệng có kẻ đỡ eo, la hét: "Ngươi có giỏi thì đừng chạy, đừng tưởng rằng đánh thắng bọn ta thì ngươi lợi hại."
Thế này chẳng phải bắt nạt bán thú nhân lúc ở hình thú không thể nói chuyện sao? Tống Hứa nhảy ra ứng phó: "Đúng đó đúng đó! Các ngươi yếu vậy, đánh thắng các ngươi thì cũng không phải chiến tích gì hay của Ô Mộc!"
Thú nhân cá sấu tức đến phun nước, nhe răng: "Các ngươi chờ đó, thú nhân voi trong bộ lạc bọn ta sẽ giẫm bẹp các ngươi."
Tống Hứa lớn tiếng nói: "Trời ạ, không phải chứ, các người là thú nhân còn chưa lớn, ở ngoài ba đánh một không thắng còn phải trở về khóc lóc gọi mẹ đến giúp ngươi báo thù sao? Thế này cũng mất mặt quá đi thôi, chẳng lẽ sau này các người đi tìm bạn đời, không đánh thắng được giống cái cũng quay về bộ tộc tìm mẹ để giúp sao?”
Những lời này thành công xua tan suy nghĩ gọi viện trợ của ba người bọn hắn, nhưng con cá sấu nhỏ tuổi nhất bị cô nói đã khóc ngay tại chỗ. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một con thú nhân cái, không những không thắng được mà còn xấu hổ và bị chế giễu.
Nghe thấy tiếng thút thít, Tống Hứa không nói nên lời. Ôi là trời, một tên cường tráng cao hai thước lại khóc như thế, ngươi có xứng với răng nanh nhọn hoắt lộ ra khi khóc không ?
Ở đây lâu cũng không nên, Tống Hứa bèn kéo rắn lớn rời đi, trên đường đi, cô nói với Ô Mộc: “Đi mau, kẻo chúng quay lại tìm người bao vây!”
Đồng thời than thở: “Bọn này to gan thật, y như đám bạn học nam cũ của ta, trẻ con, miệng tiện, hẹp hòi."
Cô nói, thỉnh thoảng đi qua đi lại quanh thân dài của rắn để quan sát xem hắn có bị thương gì không.
Cô không đi đường hẳn hoi, nhảy tới nhảy lui trên thân rắn, thỉnh thoảng nhấc những nơi nghi ngờ là bị thương lên xem, Ô Mộc không thể tập trung trên đường đi của mình, cái đuôi nhấc lên cố gắng cuộn quanh cô, có lẽ vì trận chiến ác liệt vừa rồi khiến hắn có chút phấn khích, trạng thái vẫn chưa hồi phục, cơ thể dài vẫn tiếp tục đánh vòng.
Tống Hứa bị đuôi rắn cuộn lại không đi được, bèn kéo hai tay xuống nắn hắn: “Ta phát hiện, bé yêu rất thích đánh nhau. "
Cứ nhìn lần trước, khi nhìn thấy kẻ thù đại bàng khổng lồ từ xa, rắn bèn xông vào đánh, gặp bầy sói thì tức giận vừa cất tiếng là đòi chết. Và bây giờ, một lời không hợp đã xông lên một chọi ba, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp và trạng thái bình thường của rắn, cô thực sự không thể biết được rằng hắn cũng khá hiếu chiến.
Đi ra ngoài đã lâu mà không thấy ai đuổi theo, Tống Hứa lại lười biếng chạy đến bên đường đào hố.
Chủ yếu là tìm rễ cây giòn giòn, phía trước là một mảnh đất cát, xanh tươi hiếm thấy, nhưng dưới đất vàng chôn giấu nhiều sức sống hơn, những cây đã nở hoa đều có cành, thân và lá, tất cả đều héo úa, ở rễ tích trữ nhiều nước và chất dinh dưỡng, dành sức chờ năm sau ra hoa phát triển.
Kể từ khi đào rễ một lần là đất sỏi vàng và đất cát đã trở thành kho lương thực cho sóc, việc yêu thích của cô là đào đất.
"Này, đây là loại trứng gì vậy?" Lần này Tống Hứa không đào rễ mà đào được ổ trứng trong đất.
Cô đặt tất cả lên và nói với con rắn: "Tổng cộng có sáu quả, ba cho ngươi, ba cho ta."