Chương 45: Giới ca rất thất vọng với ngươi
Tống Hứa nhanh chóng chà sát một lớp da mới thành công rửa sạch lớp mạng nhện dính trên người, khi nhìn xuống mặt nước, ngoại trừ phần lông bị nước lấy đi, còn có một phần lông trôi nổi trên đó, khiến Tống Hứa đau lòng, không biết hôm nay mất bao nhiêu lông rồi!
Ô Mộc ngâm mình trong nước, trên người hắn dính nhiều mạng nhện hơn nên vẫn chưa giải quyết được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn uốn cong đuôi rắn của mình, đưa tới trước mặt lau mạng nhện trên người, vảy của hắn dưới ánh trắng rất huyền ảo, thoạt nhìn trông giống như nàng tiên cá trong truyền thuyết.
Bơi đến chỗ hắn, Tống Hứa cũng di chuyển tới một đoạn đuôi giúp hắn xoa tơ nhện, vảy của hắn nhẵn nhụi dễ xoa, nhưng phần thân quá dài nên diện tích dính cũng lớn.
Ô Mộc tự lau quá qua loa, chỉ cần loại bỏ mảng lớn tơ nhện trên đó là được, không cần quan tâm đến những mảng nhỏ.Tống Hứa đành phải đến xử lý lại lần hai. Rắn yêu xinh đẹp như vậy làm sao không gìn giữ cho được!
Trong khi lau rửa, cô chạm phải vị trí nào đó dưới đuôi rắn, nơi vảy rắn không được phẳng. Cái đuôi trong tay cô đột nhiên co giật, di chuyển.
Tống Hứa nhận ra nơi cô vừa xoa: “Xin lỗi, ta không để ý!” Đáng tiếc, không chú ý nhìn.
Nhìn thấy Ô Mộc đang tự ôm đuôi để xử lý, sóc thì thầm trong lòng. Cơ quan của rắn thường được bao bọc trong lớp vảy, không giống như nhiều loài động vật lộ ra bên ngoài, giống như sinh ra đã được mặc quần áo.Tất cả đều được mặc quần áo, có gì mà xấu hổ, huống chi cô đã sờ không ít lần.
Nếu đã không cho cô động tay vào, Tống Hứa đành ngồi bên cạnh, trên người cô bây giờ có chút sưng đỏ, tay cũng vậy, chạm vào là nóng rát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những lúc như này, cô không còn ồn ào nữa mà lặng lẽ quan sát Ô Mộc. Bây giờ hắn gần như phủ đầy vảy, những mạng nhện độc kia đều bị vảy chặn lại, không có cách nào gây thương tổn cho hắn, rửa sạch đi vẫn là một con rắn nhẵn nhụi, không thấy bất kì vết sưng đỏ gì.
Đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, hai mắt to tròn của Tống Hứa phải nhìn hai lần. Cô ôm khuôn mặt bầu bĩnh và hỏi: "Dáng vẻ của ngươi bây giờ có dễ nói chuyện không?”
Vảy lan rộng khắp cả cằm, miệng như muốn quấn lại.
Ô Mộc nhìn lên và nói: "Nói chuyện, dễ."
“Được rồi.” Tống Hứa khẽ cười, trêu chọc “Vẫn là câu đảo ngược.”
Cuối cùng, mọi chuyện đã được giải quyết, đuôi rắn đã được đưa lên khỏi mặt nước và đặt trên bờ. Hai người giờ cũng không chuẩn bị đến gần đó tìm hang động để ở lại, bờ sông trống trải này cũng được.
Họ tựa vào tảng đá, Tống Hứa đứng dậy ngồi trên con rắn mềm, có lẽ là trong vòng tay của Ô Mộc. Mang theo vẻ mặt kích động, cô dõi theo khuôn mặt Ô Mộc để quan sát rõ cằm và các bộ phận khác của hắn, nghiên cứu sự kết nối giữa vảy và da.
Mặc dù có ánh trăng nhưng không tốt bằng ánh sáng, không đến gần thì không thể nhìn thấy.
Ô Mộc không hợp tác quay mặt đi. Tống Hứa nắm lấy tai của hắn nói: "Ô Mộc, ngươi há miệng ra”.
Ô Mộc há miệng “xi".
Tống Hứa: "Ể, đúng rồi! Xem nào, miệng người không biến thành rắn, chỉ là mấy cái răng này hơi nhọn, cái lưỡi chẻ đôi cũng không thấy đâu."
Ô Mộc nắm lấy tay cô, có chút dữ tợn: “Đừng nhìn. Ngủ đi!”
Tống Hứa nhéo lông mày hắn: “Không được, đừng cau mày!”
Ô Mộc bị tảng đá che khuất, cái bóng che khuất nửa dưới khuôn mặt vốn nguyên vẹn của hắn, vảy bên dưới như bóng càng ngày càng lan rộng, nhòe nhoẹt lên trên. Tống Hứa mò mẫm tìm vảy nối với cổ, men theo vảy mỏng mò ra sau tai, hai tay xuyên qua sau đầu vén tóc hắn, mượn tư thế này ghì chặt cổ Ô Mộc một cách thô bạo.
"Lần sau ngươi xuất hiện như thế này, vảy có lan đến mắt không? Vậy cái mũi và miệng sẽ biến thành dạng gì?
“Lúc đó sẽ còn tóc không? Ta thắc mắc bấy lâu nay, vảy tóc của ngươi có thay đổi không? Tại sao khi biến thành người, ngươi lại có mái tóc dài xinh đẹp như vậy mà không phải là cái đầu trọc lóc?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Ô Mộc tựa vào vai Tống Hứa và phát ra một tiếng "khụ" trong cổ họng
Còn có thể phát ra âm thanh như vậy sao? Tống Hứa cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi có thể biến hóa khi muốn hay chỉ có thể biến hóa khi vội?”
Ô Mộc không nói năng gì.
Tống Hứa: “Ta đoán bây giờ ngươi có thể tự do biến thành hình dạng bán thú nhân, chẳng qua ngươi không muốn thay đổi đúng không?”
Ô Mộc: “Đây không phải, hình dạng, bán thú.”
Tống Hứa hiểu ra: “Ngươi cho rằng cái hình dáng này không giống một bán thú nghiêm túc nên ngươi không thích, vì thế ngươi thà rằng duy trì hình thú còn hơn là thay đổi?”
Cô còn cho rằng rắn yêu không hiểu những thứ này, nhưng ai ngờ hắn còn biết để ý đến vẻ đẹp bên ngoài của bản thân. Cái kiểu suy nghĩ thầm kín này mà cô hoàn toàn không phát hiện ra.
Ban đầu thực ra rắn yêu không hiểu những vấn đề này, nhờ mấy câu ngọt ngào của sóc nhỏ, ngày năm ba lần khen vẻ đẹp của người ta làm cho rắn yêu để ý.
“Trời ơi, ngươi tỉnh lại đi, bộ dạng này của ngươi thật tuyệt rồi biết không!” Tống Hứa dùng sức lắc mạnh cổ của Ô Mộc.
“Chưa từng có, biến hóa, thế này.” Năng lực ngôn ngữ của Ô Mộc lên xuống giống như kỹ năng biến hình của hắn. Trong trạng thái bình tĩnh, từng từ từng câu thốt ra cùng với vẻ ngoài có chút dọa người nhưng khi lo lắng nó sẽ qua đi và chỉ còn lại sự dễ thương.
“Không, không thể, duy trì! Không…” Khi từ thứ ba được phun ra từ miệng của Ô Mộc, Tống Hứa đột nhiên hôn hắn một cái làm cho những lời mà hắn cố gắng nói trôi chảy bị chặn đứng.
“A a a a a hahahahaha đáng yêu thật đấy!” Tống Hứa lại lắc lư xoa hai má hắn, đột nhiên vui vẻ hẳn lên.
Ô Mộc: “?”
Tại sao lại có phản ứng này? Ô Mộc không hiểu.
Tống Hứa kích động xong: "Vừa nãy ngươi nói gì cơ? Nói tiếp đi.”
Ô Mộc quên sạch rồi. Bây giờ trong đầu hắn ngập tràn suy nghĩ rằng bạn đời của mình có phải bị dính độc của bọ nhện rồi không, tinh thần và trí tuệ có hơi không tỉnh táo. Ngày trước ở bộ lạc đã có người vì bị trùng có độc cắn rồi phát điên.
Ô Mộc lần lượt ấn vào gò má sưng tấy của Tống Hứa, nhìn một vòng rồi kéo tay cô xem xét, lại nhấc cả chân cô lên. Tống Hứa bị kéo sang một bên lảo đảo: “Ối!”
Không hề bị nhện cắn. Ô Mộc xác nhận xong bèn bế cô trở lại và đặt lên đầu. Sau khi nhớ lại những gì vừa nãy muốn nói, hắn tiếp tục: “Không tốt, sau này sẽ càng, xấu xí.”
Tống Hứa lập tức quên béng mất điều tra lý hành động vừa nãy của hắn là tại vì sao. Cô xoa đầu hắn một cách mãnh liệt, dùng những lời mật ngọt mê hoặc trái tim rắn: “Đừng buồn, ngươi thật sự rất đẹp. Sau này cho dù mất đi đôi mắt thì ngươi vẫn rất đẹp! Ngươi là một con rắn lớn dũng mãnh, chiến đấu dũng cảm, hãy tự tin lên! Ngươi đã nghe kể về câu chuyện Nữ Oa tạo ra con người chưa? Chưa nghe qua ta sẽ kể cho ngươi nghe. Nữ Oa có hình dáng đầu người và thân con rắn, tượng đất mà bà nặn chính là loài người, bà nặn những con người đẹp nhất theo ý của bà. Còn ngươi hãy nặn theo ý của ngươi!”
Mặc dù không phải hiểu được tất cả nhưng Ô Mộc cảm nhận được tình cảm của cô.
Trên thế giới này, không ai yêu tha thiết một người, cho dù là vì theo đuổi người khác giới vì mục đích sinh sản. Sau khi mùa sinh sản qua đi, sự nhiệt huyết sẽ tiêu tan, nhiều đôi bạn đời cũng phải lìa xa.
Nhưng mà sóc nhỏ không giống, dù cho hắn không thể phối giống với cô, cô cũng bằng lòng ở cạnh hắn. Hết mùa này đến mùa khác cô vẫn sẽ ở bên hắn. Họ sẽ rời nơi cư trú đi đến nơi xa xôi khác, làm những việc mà nhiều thú nhân cả đời cũng không bao giờ làm được.
Sóc rất nhỏ con nhưng cô rất giỏi, lại rất tốt.
Tống Hứa: “Ta nói này, ta sắp tắc thở rồi, Ô Mộc, ngươi có nới lỏng cái đuôi đi không?”
Rắn yêu không thể diễn đạt bằng miệng, cảm xúc đều dồn hết về hành động, quấn lên người đúng là muốn chết.
Sau buổi khuyên bảo tối nay, rắn yêu không biến thành hình thú nữa mà bước đi trong hình dạng bán thú kỳ lạ này. Vì để giữ cho hắn sự tự tin, thỉnh thoảng Tống Hứa sẽ khen dăm ba câu. May mắn thay cô đã đọc rất nhiều sách, đã vận dụng hết từ ngữ có thể khen, cộng với lời giải thích có thể tạo ra rất nhiều từ.
Tống Hứa cũng có chút buồn rầu, nếu như bây giờ dùng hết những lời khen ngợi rồi thì sau này thời gian dài như vậy cô phải làm thế nào? Nhưng cũng không chắc, sau này có lẽ rắn yêu nghe không hiểu tiếng người nữa. Nghĩ đến như vậy, cô tranh thủ khen hắn thêm vài câu.
Tống Hứa cầm trên tay một cây gậy dài để thăm dò đường. Cả ngày lẫn đêm nếu như không có việc gì cô sẽ tiến lên phía trước khuấy động hai lần. Đặc biệt là khi đi dưới tán cây và những khe đá hẹp, cô đều phải dùng gậy để dò đường vì trên đường đi có thể nhìn thấy mạng nhện sẽ làm cô cực kỳ khiếp sợ.
Có câu nói, ở nơi này chỉ cần xuất hiện một con thú nhân giống nhện thì sẽ không chỉ có một con. Chúng không sống theo nhóm mà thích sống cạnh nhau. Lũ thú nhân giống nhện sống trong những ngôi nhà riêng biệt và cũng không thích giao tiếp, nhưng khoảng cách chúng sống rất gần nhau.
Tống Hứa và Ô Mộc đã trông thấy mạng nhện rất nhiều lần. Ban ngày thì có thể nhìn thấy rõ hơn, những mạng nhện này do thú nhân nhện giăng, có thẻ xuất hiện ở những nơi không tưởng được, hình dạng còn khác nhau.
Ví dụ như tấm mạng nhện trước mặt, hình dạng giống như bát quái đồ. Điều kì diệu nhất là trận bát quái đồ được thành hình vào hôm qua, một con chim đang bị mắc phải hai điểm âm dương, đang trong lúc giãy giụa thì mạng nhện hoàn chỉnh vô tình được tạo thành một hình thù kỳ diệu.
Tống Hứa gọi thẳng một tiếng kỳ diệu.
Một con nhện đực bị đánh thức bởi sự rung chuyển của lưới, thì không ngờ rằng kế bên có hai con thú nhân đang quan sát mạng nhện của mình, hắn là tên lười nhác, giăng mạng cũng tiện giăng lên một cái, khe hở rất lớn.
Cái chân dài gõ gõ tấm lưới, hắn treo lơ lửng phía trên hỏi: “Các ngươi từ đâu đến, ở bên cạnh tấm lưới ta làm gì vậy?"
Hắn vừa lên tiếng, Ô Mộc thì vung cái đuôi, Tống Hứa thì giơ gậy lên. Cảm thấy tình thế không ổn, thú nhân nhện lại bò đến chỗ cao, sợ hãi đến chân run rẩy: “Làm gì đấy? Ta nói cho các ngươi biết ta có độc đó nha.”
Nhện đực là giai cấp thấp nhất ở nơi này, có thể bị nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Đến kỳ sinh sản, hắn đi tìm bạn đời, nhưng chủng tộc nhện cái sau khi ứ ừ xong sẽ ăn thịt nhện đực, hắn lại cứ vừa ý những loại nhện cái này, cho nên nguyên mùa sinh sản, hắn đều bận giao phối và bận chạy thoát thân, bây giờ coi như là cao thủ chạy trốn.
Tống Hứa và Ô Mộc đang tính đến chuyện có nên đánh nhau không, nhện đực xả một trận đã quay đầu tốn mất dạng.
Xét về hoàn cảnh, nơi này có thể gọi là rừng sâu nước độc, ngoại trừ có độc tố của nhền nhện ra thì còn độc tố của bọ cạp.
Tống Hứa quên rằng sau khi khiêng tảng đá hay đào lớp đất để tìm thức ăn đã nhiều lần phát hiện thấy bọ cạp.
Nếu như là những con bọ cạp bình thường, nó sẽ giơ lên cái đuôi mang đầy gai, nếu như là bọ cạp thú nhân sẽ lộ ra binh khí đồng thời buông lời rủa xả: “Là ai không có mắt mà đào đến nhà ta, muốn ăn một chích phải không!”
Không thể không nói rằng hoàn cảnh non sông nước biếc nơi này không chút cải thiện nào, tính khí của những thú nhân sinh sống ở đây đều có chút gắt gỏng.
Rắn yêu thích nghi rất tốt ở đây, dù gì hắn cũng là kẻ nóng tính, khi thú nhân bọ cạp vẫy ngòi và chửi rủa, Tống Hứa tính vùi đất lại cho nó, đuôi của rắn yêu đã vung ra thì thú nhân bọ cạp thấy rằng cũng không thể giết chết rắn lớn bằng nọc độc, nên chỉ ngoảnh đầu bỏ đi, ngay cả nhà cũng không cần nữa.
Thái độ của rắn yêu đó là: không ai được tỏ ra hung hăng trước mặt mình, nếu không sẽ phản xạ có điều kiện.
Ngoài những cái này ra, Tống Hứa từng gặp thằn lằn bự. Tống Hứa người có sở thích nuôi thú cưng bò sát, chủ yếu là rắn nhưng mà thằn lằn cũng là loại bò sát hấp dẫn.
Mặc dù con thằn lằn bự trước mắt không đẹp bằng những thằn lằn được thuần hóa và nuôi dưỡng, nhưng dáng vẻ đi chầm chậm cũng dễ thương không kém.
Người thằn lằn không kìm nổi nữa, nhìn về hai thú nhân lạ mặt bên cạnh: “Các ngươi cứ đi theo ta làm gì, muốn đánh nhau thì nói lẹ!”