Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 46: Lạc đà
 
Nghe đồn rằng, dạo gần đây trên sa mạc Gobi liên tiếp xuất hiện các vụ bị bám đuôi theo dõi, phần lớn nạn nhân đều là thú nhân bọ cạp.

 
Dựa theo hồi ức của một thú nhân bọ cạp không muốn tiết lộ danh tính nào đó, trong đêm có trăng tròn hắn đã bắt gặp được hai kẻ tình nghi, một kẻ là thú nhân giống cái, còn một kẻ là bán thú nhân rắn lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Bọn họ theo hắn đi hết hai bãi đá không rời, cho đến khi trời sắp sáng thì con thú nhân cái đó lắc đầu, hai người mới từ một nơi khác bỏ đi. 

 
Đối với cái lắc đầu này, nạn nhân cho rằng thú nhân cái đang đánh giá ăn thịt hắn ngon hay không ngon, may mắn thay hắn sống sót vì tuổi già thịt thô da dày.

 
Ngoài ra còn có một nạn nhân không may cũng bị theo dõi cho biết, hắn còn đánh nhau với hai người tình nghi đó, nhưng mà không có đánh, chỉ nhớ rằng mình đã bị bán thú nhân rắn đó ném đi sau khi lao lên, tỉnh lại thì thấy đang ở trong khe đá, trên khe hở đó còn che lên cho hắn một miếng đá.

 
Trước mắt chưa phát hiện thấy ai bị thương vong. Những vụ việc bị theo dõi dẫn đến phần lớn người nhện trong lòng hoang mang, những ngày gần đây ra ngoài đều gọi bè đảng để tránh bị nhắm đến.

 
Sau đó diễn biến sự việc như thế nào, các phóng viên tiền tuyến sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin.

 
...

 
“Kỳ lạ thế, những con bọ cạp này là động vật sống theo bầy đàn sao, dạo gần đây sao toàn bắt gặp từng đàn từng đàn thú nhân bọ cạp thế?” Tống Hứa bắt gặp mười mấy người bọ cạp trên bãi sa mạc từ xa xa hùng hổ trượt qua một đồi cát, bỗng liên tưởng tới trong phim ảnh đại ca đang dắt một đám đàn em đồ vest đi khắp tận cùng ngõ hẻm.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nói với rắn lớn bên cạnh những lời phỏng đoán của mình: “Bọn hắn chắc không phải cho nhau một cái hẹn xong rồi đi thanh toán với nhau chứ? Quy mô băng đảng cũng lớn, nơi này quả thực là những tên lão ca nóng tính.”

 
Tống Hứa đã ngừng quan sát những con thằn lằn trong hai ngày qua rồi.

 
Loại người thằn lằn ở nơi này không nhiều, cô đã xem hết toàn bộ rồi, toàn là đám thô to đầy bùn đất, khiến cho cô dần dần mất hết hứng thú… mặt khác rắn yêu cũng rất dễ xảy ra xung đột với người ta, giống như hai tên bợm rượu say xỉn ở Phố Đông Bắc, mắt nhìn mắt thì bắt đầu khoa tay múa chân, Tống Hứa khuyên cũng khuyên không nổi.
 
Sau khi hứng thú này qua đi, bọn họ bắt đầu tránh né bọn thú nhân gắt gỏng mà đi.

 
Nguồn nước ở nơi này ít, Tống Hứa không thể không vận dụng kiến thức trước đây để tìm nguồn nước từ một số loài thực vật.

 
Do mỗi nơi có môi trường khác nhau, sẽ xuất hiện một số tập tính sinh sống đặc biệt. Đi ngang qua một cây lớn có vỏ cây nhẵn bóng, nhưng trên thân cây có rất nhiều vết cắt và xếp thành tầng tầng lớp lớp ở phần dưới thân cây. Tống Hứa thấy được ở đây liền biết đây là nơi lấy nước công cộng.

 
Dùng dao răng thú khứa một vết lên thân cây, bỗng có chất lỏng trong suốt từ trong cây rướm ra và cuốn chiếc lá lại đựng nước.

 
Chất lỏng trong cây mang mùi xanh tươi của vỏ cây đã bổ dưỡng cho đôi môi và cổ họng khát nước, và hình như còn có chút ngọt.

 
Tống Hứa tự nhấp một ngụm trước rồi cho rắn yêu uống một ngụm, cô nhanh chóng làm dịu được cơn khát rồi bắt đầu tập trung hứng chất lỏng trong cây. Ô Mộc cũng học theo dáng vẻ lấy chất lỏng trong cây từ cô.

 
Trước giờ hắn không biết thì ra còn có nơi hoang vu tìm không ra nguồn nước, cũng là lần đầu tiên được thử nghiệm cách này để giải khát. 

 
Khi hắn đang sốt ruột tìm không ra nguồn nước, sóc nhỏ nhìn thấy cây bên cạnh bèn quả quyết chắc chắn chất lỏng trong cây có thể uống được, điểm này đã làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

 
Tống Hứa cắt bỏ toàn thân gai của cây, bọt bỏ lớp vỏ dày và gai bên ngoài, tự mình ăn phần quả thịt rồi cũng cho hắn ăn.

 
Cái vị chát của thịt cây xanh cũng là thứ Ô Mộc chưa từng thử, hắn không thích mùi vị này lắm nhưng tìm không ra nguồn nước thì vẫn phải ăn. Lúc này sóc nhỏ cầm một miếng thịt cây vừa nhấp nhấp vừa thưởng thức, nhìn hắn gian nan nuốt xuống, quả thực là rất tệ.

 
“Không biết rằng chúng ta có thể tìm ra được ốc đảo hay không, nếu như gặp được thú nhân để dò hỏi thì tốt hơn, người bản địa chắn hẳn sẽ biết rõ chứ?” Tống Hứa giải thích cho Ô Mộc ốc đảo là nơi nào.

 
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, thời gian lúc trước bắt gặp được người bọ cạp tụ tập, dạo gần gần đây lại không thấy một con thú nhân nào.

 
Nhắc mãi, ngày hôm sau Tống Hứa và Ô Mộc quả thật gặp được một đội thú nhân. Đội động vật to lớn đó phụ trách mang đồ trên lưng đi trên gò cát, quả thực là bức ảnh phong cảnh thường gặp nhất trên sa mạc.

 
“Là lạc đà hoang dã!” Tống Hứa hoan hô.

 
“Thú nhân.” Ô Mộc nói. Hắn chưa từng thấy lạc đà, nghe Tống Hứa nói tên, hắn cũng được mở mang kiên thức.

 
Vì tránh làm cho bầy thú nhân lạc đà sợ hãi chạy mất và dẫn đến hỏi đường thất bại, Ô Mộc dừng lại cách đó một đoạn nhất định, Tống Hứa một mình qua hỏi thăm. Đội thú nhân lạc đà để ý thấy bán thú nhân rắn lớn không xa, cũng không hoảng sợ lắm.

 
Bà lão thú nhân Viên Khưu đã từng dẫn đội đi qua rất nhiều nơi và kiến thức tích lũy được cũng rất nhiều. Bà tỉ mỉ quan sát Tống Hứa, bà phát hiện ra cô là thú nhân hình sóc.

 
Điều này thật hiếm lạ, ở đây bọn họ không có loài thú nhân giống sóc sống ở đây và cũng không hề có loài thú nhân sóc nào chạy đến đây.

 
“Ốc đảo? Bọn ta đang trên đường đi tới, các ngươi có thể đi theo.” Viên Khưu bình tĩnh nói.

 
Đôi mắt của bà rất to, hàng lông mi dài, trên lưng còn mang vác rất nhiều đồ, da thú, đá… Tống Hứa không quan sát kỹ, cô chỉ chú ý đến trên người họ còn treo rất nhiều ấm nước được làm từ vỏ trái cây cứng chắc. 

 
Tống Hứa ra hiệu cho rắn yêu đi theo, bản thân đi bên cạnh bộ móng của Viên Khưu để cùng bà nói chuyện.

 
“Bọn ta từ bộ lạc khác quay về để trao đổi đồ vật. Nơi ở của bọn ta khá hoang vắng, thiếu thốn rất nhiều thứ cho nên ta thường dẫn theo một bộ phận tộc nhân của mình đi ra các bộ lạc khác trao đổi. Các ngươi thì sao, chắc không phải sống ở gần đây. Sao lại đi xa như thế? Hay là phải đi đâu?”

 
“Ta cũng không biết nữa. Cứ tiến về phía trước mà đi thôi.” Thái độ của đối phương rất tốt, giọng điệu của cô đặc biệt khôn ngoan hoạt bát: “Đúng rồi, có thể phải đi tìm một thú nhân hổ.”

 
“Thú nhân hổ? Ồ… Hình như một vài năm trước ta có nhìn thấy một thú nhân hổ ở gần đây. Nơi này của chúng ta không có hổ, có rất nhiều tộc nhân đều là lần đầu nhìn thấy hổ, nên ta có ấn tượng rất sâu.” Viên Khưu nhớ lại.

 
Hổ? Không phải chứ, sao lại có thể trùng hợp như vậy, lẽ nào lại gặp mẹ của Ô Mộc? Tống Hứa lập tức cầm sợi dây chuyền răng hổ được chôn vùi trong lớp lông ở thắt lưng: “Bà xem cái này đi, thú nhân hình hổ đó có phải tên là Hắc Sâm cũng đeo sợi dây chuyền răng hổ này không ?”

 
Viên Khưu nhớ lại, có chút mơ hồ: “Hình như có đeo, mà hình như không có. Ta không nhớ rõ, ta già rồi.”

 
Một giọng nam trầm lắng phát ra từ phía sau đội ngũ thú nhân hình lạc đà đang yên tĩnh: “Tên là Hắc Sâm đeo một sợi dây chuyền răng hổ.”

 
Viên Khưu liếc mắt nhìn, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng rồi. Nhất định Bạch Sa nhớ rõ hơn ta. Ngươi đi hỏi hắn đi, chính hắn đã mang người về. Hắn còn ngỏ ý hỏi người ta có đồng ý làm bạn đời của hắn không, kết quả bị từ chối."

 
Tống Hứa: “?”

 
Sóc lập tức bị kích thích, vểnh tai lên và nhìn lại: “Ai? Là ai? Bạch Sa là ai đấy cho ta xem mặt với!”

 
Một con lạc đà cao lớn trong đội thú nhân hình lạc bị đồng loại đẩy ra khỏi hàng. Hai cái bướu cao lớn, mang trên lưng nhiều đồ hơn cả Viên Khưu, trông vẫn rất thư thái. Lông nâu che kín cả người, khuôn mặt hơi giống cừu, trong sáng đến  lạ lùng.

 
Hắn liếc mắt tránh móc đồng đội đã đẩy mình ra khỏi hàng, cúi đầu bất lực nói với sóc chạy lon ton gần đó: “Là chuyện của mấy năm trước rồi.”

 
“Ngươi nhớ bao nhiêu thì nói bấy nhiêu. Ta cực kỳ đội ơn!” Trong lòng Tống Hứa tràn đầy vui sướng nghe chuyện.

 
Bạch Sa kể: “Nàng được tìm thấy dưới một tảng đá trơ trọi gần đó và ngất đi vì vừa đói vừa khát. Ta cho nàng uống nước là nàng tỉnh dậy. Vừa mới tỉnh dậy đã cắn ta một miếng. Hình như đói quá nên coi tôi là một con lạc đà bình thường.”

 
Vừa nói, hắn còn vừa lộ ra một vết sẹo lồi trên chân của mình.

 
Tống Hứa: Tại sao mỗi lần nghe tin về hổ mẹ từ những thú nhân khác thì đều đang ăn thú nhân vậy? Mặc dù không thành công.

 
Mẹ Ô Mộc thật sự đi đến đâu ăn đến đó. Ô Mộc gặp thú nhân là đánh nhau, mẹ thì gặp được thú nhân là muốn cắn người. Quả thật là hổ.

 
“Có rất nhiều thú nhân từ các nơi khác đến đây đều không quen địa hình, cho nên cũng không phải lần đầu bọn ta nhặt được thú nhân thần trí mơ màng, thường xuyên có.” Bạch Sa nói.

 
Bởi vì thường nhặt được những thú nhân lạ nên biểu hiện các thú nhân lạc đà nhìn thấy họ rất ôn hòa. Quả nhiên hiểu biết sâu rộng thì sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

 
“Nàng bị lạc đường. Sau khi tỉnh dậy bèn đi theo bọn ta một khoảng thời gian. Nàng rất lợi hại, còn giúp bọn ta xua đuổi một nhóm thú nhân đang cố gắp cướp đồ.” Nói đến đây, giọng điệu của lạc đà có chút rung động. Có thể thấy rằng chuyện này xảy ra lúc đầu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn ta, cũng cho thấy lúc đó hổ mẹ rất ngầu.

 
Nhóm thú nhân thường đến cướp đồ là một bộ tộc thú nhân hỗn tạp. Lạc đà không giỏi chiến đấu nên từ trước đến giờ toàn chỉ chạy trốn. Chúng thường tiến vào vùng nội địa sa mạc để cắt đuôi bọn thú nhân đang đuổi theo chúng. Nhưng lần đó, con hổ lớn oai phong đã lao lên và một mình giải quyết hơn hai mươi thú nhân.

 
Bị một con hổ thân hình to lớn lao thẳng tới, bị giẫm lún vào trong cát, bị cắn nát bụng… Một đám thú nhân cướp bóc chỉ còn mấy con trở về, sau này một thời gian dài nữa cũng không dám đến cướp bóc bất cứ thứ gì nữa.

 
Bạch Sa vẫn còn nhớ như in con hổ vằn đen lông cam, vết máu trên miệng và hàm răng lạnh lẽo bước đi từng bước vung vẩy cái đuôi. Miếng đệm thịt ở chân in hằn trên cát giống như một khóm hoa.

 
“Nàng thích trèo lên tảng đá ngủ. Tảng đá cao như thế mà nàng trèo lên rất dễ dàng.” Lạc đà tiếp tục câu chuyện: “Nàng còn thích chạy trên cát, nàng rất thích những cồn cát này.”

 
Vì vậy hắn ta từng nghĩ rằng nàng sẽ thích nơi này, sẽ bằng lòng ở lại. Kết quả bị nàng từ chối không một chút do dự.

 
“Ta có việc phải làm, ta đi đây.” Nàng đã nói như vậy và sau đó nhanh chóng rời khỏi đây khi đã biết đường.

 
Tống Hứa: “Woaaa____”

 
Lạc đà nhanh chóng kể hết câu chuyện rồi lại chui vào trong đội ngũ, cơ thể của bạn mình che chắn bản thân trông có vẻ rất xấu hổ. Tống Hứa còn nghe thấy vài tiếng cười khúc khích của vài con lạc đà, xem ra ai cũng biết việc này.

 
Sau khi nghe xong câu chuyện, tất nhiên Tống Hứaphải chạy ngay đến chỗ rắn lớn đang chờ sẵn và chia sẻ câu chuyện về mẹ hổ với hắn.

 
Theo mô tả đơn giản của lạc đà và những gì Tống Hứa tường thuật lại thì những gì rắn yêu nghe được  bản cải biên của sóc. Nữ anh hùng hổ lưu lạc trong một bộ tộc nhỏ trên sa mạc, bị đói khát được người ta cứu sống. Vì để báo đáp lòng tốt nên đã hộ tống đoàn lữ hành, trên đường đi đã dũng cảm chiến đấu với đám cường đạo cướp bóc. Nữ anh hùng còn chiếm được trái tim của một thanh niên trẻ nhưng nàng đã rũ áo ra đi, để lại một người si mê nàng.

 
“Lúc đó mặt trời đang lặn, trên người nàng đầy máu của kẻ thù, đôi mắt lạnh như băng bước đến hỏi Bạch Sa: “Ngươi không sao chứ.” Giữa trời và đất, vạn vật đều yên lặng, Bạch Sa có thể nghe rõ tiếng tim đập của bản thân…” Tống Hứa hăng hái kể lại.

 
Ô Mộc lắng nghe và cảm thấy có điều gì đó sai sai. Tại sao Tống Hứa nói như thể lúc đó cô ở ngay bên cạnh xem, cô còn biết Hắc Sâm đã nói những gì vậy?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui