Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 48: Cuối cùng

 
Gió xoáy mang theo những hạt cát nhỏ đánh vào người, có một trận gió khá mạnh thổi tới, ngay cả mắt cũng không thể mở.

 
Cánh đồng hoang và rừng rậm không giống nhau, dù mùa đông nhưng gió trong rừng rậm cũng không mạnh lắm, tất cả đều bị chắn bởi cây cao, chỉ có những tiếng vù vù của những cơn gió nhỏ, khi trở lạnh trời sẽ bắt đầu có tuyết, từng lớp bao phủ khu rừng, lạnh lẽo lại ẩm ướt, yên tĩnh mà vắng vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Nhưng ở đây khác ở chỗ, nhiệt độ vẫn còn rất thấp, trên mặt đất vẫn chỉ có sương muối mà không có tuyết, gió lạnh gào thét một cách liều lĩnh. Quan trọng nhất là bên trong vừa lạnh vừa khô, đi một vòng trên đồng bằng, da mặt cũng muốn nứt ra. Mỗi lần Tống Hứa trở về, đều phát hiện môi bản thân bị nứt nẻ, liếm một cái cũng có thể chảy máu.

 
Mỗi ngày Tống Hứa chạy ra ngoài, đều sẽ chạy xa hơn một chút, cô muốn xem xem đằng xa phía trước liệu có nơi nào tốt hơn để Ô Mộc có thể ngủ đông không.

 
Cô đang đi bên ngoài, hiếm khi nhìn thấy những sinh vật sống, nhưng hôm nay khi ra ngoài không lâu, lại nhìn thấy một cái bóng lơ lửng trên bầu trời, xa quá cũng không thể thấy nó đang ra sức vỗ cánh trong gió, dường như muốn vật lộn với gió vậy, có điều đôi cánh còn hơn yếu ớt, bị gió lớn thổi đến  xiêu xiêu vẹo vẹo.

 
Tống Hứa nhìn một lúc, cảm thấy nó giống như một con đại bàng.

 
Nó là muốn kiếm ăn à? Nhớ đến trải nghiệm bị đại bàng săn mồi trên đường đi, Tống Hứa nhặt một vài viên đá để đề phòng. Nếu có can đảm bay xuống thì cô sẽ đập nó, trên mặt đất không có gì, chỉ thừa đá.

 
Đại bàng đó lướt qua đầu Tống Hứa, đột nhiên vỗ cánh một cái bay xuống, mục tiêu rõ ràng là hướng về phía cô. Tống Hứa nâng cục đá lên, thấy đại bàng loạng choạng bay về phía xa, quá mất mặt lăn lộn trên mặt đất rồi đứng dậy. Thời điểm đứng dậy, còn thu vào hai cánh. Lúc này cuối cùng Tống Hứa cũng nhìn thấy, đó là một thú nhân.

 
Nói chung, hầu như các loài thú nhân sẽ không ăn thú nhân, Tống Hứa bỏ đá xuống. Nhưng nhiều người trong số họ vẫn rất thích chiến đấu, Tống Hứa bỏ đá xuống đổi thành cầm dao răng thú bên hông.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Phi, phi phi phi!" Đó là một thú nhân đại bàng thuộc giống cái, tóc hơi dài, màu đen xám hỗn độn, là màu của lông phía sau nàng ta, một con đại bàng màu trắng đen.

 
Khoác lên mình chiếc áo lông vũ, đỉnh đầu hai bên trái phải được trang trí bằng hai chiếc lông vũ, trông như thú nhân cú mèo đang vẫy tay với Tống Hứa, nụ cười háo hức trên mặt, đôi mắt vàng sáng như mặt trời.

 

"Xin chào! Xin chào! Ta biết ngươi là thú nhân, hahaha khi ở trên bầu trời ta nghĩ hẳn là cáo hay thỏ, kết quả khi bay xuống một chút lại phát hiện đó là một thú nhân. Ta chưa từng thấy ngươi xung quanh đây, ngươi mới chuyển đến sao? Ta là thú nhân đến từ bộ tộc ở vách đá bên kia, ta gọi là Hô Hô, ta thấy lông của ngươi rất xù, ngươi là thú nhân nào a, ta chưa bao giờ thấy thú nhân nào như ngươi!"

 
"Ta tên Tống Hứa, là thú nhân tộc sóc."

 
"Sóc? Tuyệt ghê, lông xù như vậy." Hô Hô nói, đôi mắt để lộ sự khao khát.

 
Tống Hứa nói, chị gái đại bàng này tuyệt đối là một người nghiện lông.

 
Hô Hô cao to khoác tay lên vai Tống Hứa như thân thiết lắm:" Tại sao ngươi lại ở đây một mình, ở nơi này sẽ có gió lớn, ngươi nhỏ như vậy cẩn thận bị gió thổi bay đấy."

 
Đã lâu Tống Hứa không gặp một thú nhân nào tự nhiên và còn nói nhiều hơn mình.

 
"Ta không đến đây một mình, còn có bạn đồng hành đang đợi ta." Tống Hứa cũng không tránh tay của nàng ta, mà nhìn nàng ta một cách tò mò: "Ngươi vừa nói ngươi là thú nhân đến từ bộ tộc ở vách đá, sao ta không phát hiện được nhỉ?"

 
"Này, ta có thể bay, nó không xa đối với ta, sẽ xa nếu ngươi chạy bộ trên mặt đất!" Hô Hô thích thú túm lấy lông trên người cô, gửi lời mời: "Ngươi tò mò hả? Hay là đến bộ tộc của ta chơi đi, ta vừa được chia tổ mới, hang động rất rộng rãi! Ta có thể đưa ngươi bay tới đó, có muốn thử lên bầu trời không?"

 
Có thể thấy, chị gái nhiệt tình này rất háo hức khoe nhà mới và kỹ năng bay của mình, đến nỗi mà khi bắt gặp một ai lạ là sẽ giới thiệu về chuyện này.

 
"Không được đâu, ta vẫn còn có bạn đồng hành, không bằng ngươi chỉ đường cho ta, bọn ta tự đi?" Tống Hứa bắt đầu thấy rung rinh khi nghe nàng ta kể về cái hang động rộng rãi.

 
"Lo cái gì? Bạn đồng hành của ngươi có phải là một sóc nhỏ dễ thương như ngươi không? Thêm mười người như ngươi, ta cũng có thể tóm và bay lên bầu trời, rất dễ dàng, đừng nhìn ta mới thành niên không lâu, kỹ năng bay của ta rất tốt trong bộ tộc đó, nhiều thú nhân ở độ tuổi của ta không dám bay đến đây trong thời tiết này đâu!" Hô Hô nhìn Tống Hứa mà thèm, nghĩ đều là sóc nhỏ, nếu chất vào hang kia của mình, thế thì mềm mại và ấm áp biết bao.

 
Tống Hứa tiếc nuối thở dài: "E rằng là không được, bạn đồng hành của ta là một thú nhân rắn, dáng người hắn khá lớn" Đoán rằng mười Hô Hô cũng khó mà bay được.

 
Hô Hô lấy làm tiếc nuối, nàng ta không tin: "Thú nhân rắn? Có thể lớn bao nhiêu chứ."


 
Tống Hứa: "Hay là ngươi theo ta về xem nhé?"

 
Hô Hô vui vẻ đồng ý.

 
Tống Hứa cảm thấy trên đường gặp được rất nhiều thú nhân, cho dù những thú nhân có thái độ ác cũng vậy, về cơ bản đều không có đầu óc gì, cái gì cũng rất trực tiếp, có thể môi trường sống quá đơn giản, sinh hoạt chủ yếu trong bộ tộc, thành viên lại không nhiều, việc đấu đá lẫn nhau là rất hiếm có.

 
Thú nhân đại bàng, người có thể mời người lạ đến nhà chơi ngay lần gặp đầu tiên, lại đi theo đến nhà người kia mà không hề có cảm giác nguy hiểm gì, chỉ là khi chui đầu vào hang thấy rắn yêu khổng lồ bên trong, lông chim trên người Hô Hô liền ngay lập tức dựng thẳng, nhảy ra sau vài mét: "Con rắn bự quá!"

 
Ô Mộc quan sát những con chuột đã mọc lông trong tổ đang chạy loạn, đột nhiên thấy một cái đầu lạ đang nhìn xung quanh, còn nghe thấy tiếng cười của Tống Hứa, hắn biết ngay cô sẽ dẫn theo người bạn mới đến gặp hắn, chuyện như vậy trước đây rất thường xuyên, có vẻ cô muốn giới thiệu hắn với tất cả những thú nhân mà cô gặp trên dọc đường.

 
Tống Hứa đứng ở cửa hang mỉm cười: "Ngươi xem, ta đã nói với ngươi là không thể chở được mà."

 
Những chiếc lông của Hô Hô dựng lên lại xẹp xuống: "Ta… đúng thực là ta không tải được."

 
"Vậy để ta bay lên cao dẫn đường cho hai người." Nàng ta lại nói.

 
Tống Hứa suy nghĩ: "Hôm nay không đi, đợi đến khi gió không còn mạnh nữa, tốt nhất là có mặt trời, bớt lạnh hơn một chút."

 
Sau hôm đó, mỗi ngày Hô Hô đều bay đến đây, hỏi Tống Hứa:" Hôm nay ngươi có muốn đi không?"

 
"Hai ngày nữa đi, hôm nay gió vẫn lớn lắm." Tống Hứa nói vậy, Hô Hô cũng không miễn cưỡng, chỉ ở lại và chơi với cô. Nàng ta cũng  mang đến cho Tống Hứa một món quà, một chùm hoa quả.

 
Nhìn chùm quả đỏ cam, đã lâu Tống Hứa không được ăn trái cây tươi, cảm động lại ngạc nhiên: "Nhiệt độ ở đây lạnh thế, nơi đó vẫn còn mọc được hoa quả sao?"


 
Hô Hô: "Mọc dưới vách đá, nhiệt độ ở đó không quá thấp, nếu ngươi thích, ngày mai ta sẽ mang đến cho ngươi."

 
Tống Hứa chỉ nghe đến lời nói nhiệt độ ở đó không quá thấp, lại càng thêm hưng phấn, cảm thấy vấn đề ngủ đông của Ô Mộc có thể được giải quyết rồi, vui mừng ôm chầm lấy Hô Hô: "Bạn yêu, cảm ơn ngươi!"

 
Ngày nào Hô Hô cũng đúng giờ tìm tới chơi với cô, lặp lại quá trình bay trên trời mấy vòng rồi lại đáp xuống, nàng ta thực sự đã bay rất tốt rồi, có điều việc đáp xuống còn có chút vấn đề. Tống Hứa là một người không biết bay ở bên cạnh hướng dẫn nàng ta: “Lúc hạ cánh phải chạm đất bằng chân trước, ngươi không được cắm đầu xuống đất.”

 
Thỉnh thoảng Tống Hứa sẽ biến thành sóc để chống cự lại với gió lạnh, Hô Hô nhìn thấy bộ dạng lông xù của cô thì ngứa tay, đang bay bay đột nhiên đáp xuống bắt cô bay lên trời.

 
Tống Hứa cảm thấy hoảng sợ một chút, nhưng nhanh chóng nhận ra Hô Hô không có ý làm tổn thương cô, chỉ đang chơi đùa thôi. Cô cũng nhanh chóng tìm lại được trạng thái cân bằng, thử mở mắt ở trên bầu trời cao.

 
Một con chim và một con sóc đung đưa trong gió, Hô Hô hét lên đầy phấn khích: "Ta vẫn có thể bay cao hơn nữa!"

 
Tống Hứa bám chặt vào chân của Hô Hô, cũng hét lớn: “Cao hơn nữa đi."

 
Bay đến một độ cao nhất định, Tống Hứa nhìn thấy một đường thẳng ở phía xa, không giống như đường chân trời mà giống như một vết nứt xuất hiện trên mặt đất, nhưng gió quá mạnh, cô không thể nhìn rõ, Hô Hô cũng không thể kiên trì được quá lâu, nhanh chóng hạ cánh xuống đất cùng với Tống Hứa.

 
Tống Hứa ôm ngực, trấn an trái tim sắp nhảy ra vì kích thích, vội vàng hỏi: "Hình như ta nhìn thấy ở phía xa có một vết nứt trên mặt đất?"

 
Hô Hô: "Đó không phải là một vết nứt, đó là một vách đá nơi bộ lạc của chúng ta sinh sống."

 
Tống Hứa sửng sốt: "Vách đá, lẽ nào không phải là loại vách núi trên núi cao sao?"

 
Hô Hô: “Đúng là vách núi trên núi cao đó.”

 
Tống Hứa: “Nhưng đằng kia là vùng đất bằng phẳng mà, núi cao ở đâu?"

 
Hô Hô: “Bên này chính là núi cao mà.”


 
Hô Hô không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể giục cô: “Ngươi nhanh qua đó xem là biết.”

 
Vất vả lắm mới hết gió lớn, lại có mặt trời, Tống Hứa kéo rắn yêu không chịu ngủ đông xuất phát. Trước khi đi còn nói với bầy chuột trong hang: “Các ngươi lớn rồi, sau này có biết tự đi tìm thức ăn không?”

 
Những con chuột bình thường chỉ biết kêu chít chít, nhìn theo bọn họ rời đi, thò đầu ra ngoài cửa hang thăm dò.

 
Bọn họ đi hai ngày mới tới vách đá mà Hô Hô nói.

 
Tống Hứa nhanh chóng chạy qua đó, bị chấn động ngay tại chỗ sau khi nhìn thấy cảnh vật trước mắt, cô đã từng tưởng tượng hình dạng vách đá sẽ như thế nào, nhưng hình dạng như thế này thì cô chưa nghĩ tới.

 
Cánh đồng hoang bằng phẳng mà họ đã đi rất lâu, bỗng biến mất trước mắt họ, giống như có một cái rìu cắt ngang đồng bằng, lại cắt bỏ nửa còn lại của đồng bằng, làm cho phần phía trên và phía dưới biến thành hai thế giới riêng biệt. 

 
Đứng trên vách đá giống như một con dao nhìn xuống, vách đá cao đến nỗi không nhìn thấy đáy, dốc dựng đứng, chỉ có thể nhìn thấy một đám sương mù lượn lờ.

 
Bên dưới đám mây mù bao phủ này, khu rừng rậm xanh tươi lộ ra hàng ngàn dặm, và bên dưới là một khu rừng khác không thể nhìn thấy.

 
Nếu như ở phía dưới nhìn lên, nơi mà họ đang đứng bây giờ mới là trên đỉnh núi cao vạn trượng.

 
Hô Hô người đã sớm quen với cảnh vật này, chỉ xuống vách núi: “Bộ lạc của chúng ta không thể đi xuống."

 
Tống Hứa hai mắt sáng lên: “... Trời ạ, thật thần kì”

 
Từ trên đỉnh đầu phủ xuống bóng râm, Tống Hứa ngẩng đầu lên, một đàn khủng long bay với đôi cánh dài từ trên cao bay qua, lướt qua tầng tầng lớp lớp mây mù, rơi vào trong khu rừng xanh kia không thể nhìn rõ.

 
Hô Hô: "Đó là thú nguyên thủy, những con thú nguyên thủy đó hàng năm đều phải bay đến nơi khác và sau một thời gian sẽ bay về. Nhưng chúng rất nguy hiểm. Các trưởng lão trong bộ tộc không cho phép chúng ta đến gần để xem chúng." 

 
Tống Hứa: Thì ra chim cũng có lập danh sách đen những thứ không thể động vô
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận